Triệu Trăn không đắc ý được bao lâu.
Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh đều có cảm giác Triệu Trăn chính là “Đế vương phôi thai, khả tố chi tài” (có năng lực làm hoàng đế) hợp mưu dùng sức muốn dạy dỗ bé thành thịnh thế minh quân. Thế nhưng dạy dỗ một hồi mới phát hiện, minh quân tương lai cư nhiên lại… mù chữ!
— nhóm đồng bọn đều sợ ngây người!
Sau này ngẫm lại, Triệu Trăn tuổi còn nhỏ đã lang bạt kỳ hồ, bên cạnh chỉ có một lão nương điên điên khùng khùng, cùng một thái giám một chữ bẻ đôi cũng không biết, không lớn lên bê tha khờ dại đã là vạn hạnh lắm rồi, vì thế, lại bắt đầu đau xót cho cảnh ngộ của Triệu Trăn.
Đau lòng thì đau lòng, kiến thức phải học, một cái cũng không thể thiếu!
Vì thế, Triệu Trăn số khổ bắt đầu kiếp sống dùi mài kinh sử ngủ muộn dậy sớm. Có lẽ vì đã đổi thân xác, Triệu Trăn cảm thấy trí nhớ của mình so với kiếp trước tốt hơn rất nhiều, đầu óc cũng linh hoạt, lôi ra sức mạnh năm đó mất ăn mất ngủ học thuộc kịch bản, trúc trắc cổ văn cũng có thể xem qua là thuộc.
Trừ cái đó ra, số học của Triệu Trăn phi thường tốt, tính nhẩm còn nhanh hơn gẩy bàn tính, khiến cho lão tiên sinh trưởng quản phòng thu chi hốt cả hền!
Triệu Trăn tuy rằng trời sinh lười nhác, nhưng quý ở chỗ rất tự giác, học văn học võ đều chăm chỉ tập trung, cũng có thể chịu khổ.
Nhưng có mấy nan đề, không phải chỉ dựa vào chăm chỉ hay chịu khổ là có thể công phá được.
Ví dụ như… dùng bút lông.
Triệu Trăn đời trước chưa từng học dùng bút lông, tuy đã từng diễn mấy bộ phim cổ trang, nhưng đều là do ekip mời danh gia viết thay, hắn chỉ cần đứng trước máy quay tạo dáng là được. Bởi vậy, tư thế cầm bút của Triệu Trăn dù rất xinh đẹp nhưng do đời trước dưỡng thành thói quen xấu, tuổi lại nhỏ, lực cổ tay yếu, chữ Triệu Trăn giống như bị tật, xiêu xiêu vẹo vẹo, đến gà bới còn dễ nhìn hơn.
Bao đại nhân phát sầu, Công Tôn tiên sinh ghét bỏ, Triển Chiêu cười tủm tỉm xem náo nhiệt, vẫn là Bạch Ngọc Đường đưa ra chủ ý.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ Triển Chiêu: “Lực tay tiểu hài tử không đủ, vậy để Triển đại nhân dạy y luyện võ đi, chỉ điểm hai chiêu chắc sẽ có thành quả.”
Triển Chiêu vốn định đấu tranh một chút, ngẫm lại, lúc trước Bao đại nhân vì muốn lưu lại Triệu Trăn mà lừa gạt Hoàng thượng nói Triệu Trăn đang theo mình học võ, vạn nhất về sau chuyện này lộ ra chẳng phải là khi quân phạm thượng sao? Không bằng dứt khoát bỏ ra chút thời gian rảnh, tùy tiện dạy mấy chiêu gì đó lừa gạt qua cửa….
Mắt thấy phiền toái quấn thân, rốt cuộc náo nhiệt xem không nổi, Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bạch thiếu hiệp võ công cái thế, không bằng cùng nhau?”
Bạch Ngọc Đường cùng hắn khách khí: “Đâu có, đâu có, vẫn là Triển đại hiệp cái thế.”
Triển Chiêu cũng khách khí không kém: “Không có, không có, là Bạch thiếu hiệp cái thế.”
Hai người đối diện nhau, một người cười tủm tỉm, một người mặt lạnh băng.
“Luận võ công vẫn là Triển đại hiệp cái thế.”
“Bạch thiếu hiệp võ công và dung mạo đồng dạng cái thế.”
“Là ngươi cái thế.”
“Ngươi cái thế hơn.”
“Ngươi cái!”
“Ngươi mới cái!”
Mắt thấy hai oan gia lại bắt đầu cãi nhau, Bao Chửng và Công Tôn tiên sinh cấp tốc chuồn êm.
Triệu Trăn tương đối xui xẻo, bởi vì trung tâm cơn lốc nằm trong biệt việt chung của bé, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, Triệu Trăn có muốn tránh mìn cũng không còn chỗ trốn.
****************
Kỳ thật ngụ ý của Bao đại nhân vốn là để Triệu Trăn ở trong biệt viện của mình để dễ dàng chiếu cố, lại bị Triệu Trăn kiên quyết từ chối.
Nói đùa! Ban ngày bị Bao đại nhân kiểm tra công khóa (bài tập) đã muốn sứt đầu mẻ trán rồi, tối còn nhìn mặt nữa…đến tội phạm đang bị cải tạo cũng còn có thời gian nghỉ ngơi nữa là!
Về phần Bạch Ngọc Đường, Hãm Không đảo cũng có khá nhiều bất động sản ở Khai Phong phủ, rường cột chạm trổ, đình đài thủy tạ, mỹ tỳ (nô tỳ xinh đẹp) như mây, điều kiện phòng ốc so với của Khai Phong phủ thoải mái hơn một vạn bốn nghìn lần, tiếc là không làm giảm được đam mê mới có gần đây của Bạch Ngũ gia — chọc mèo!
Bạch Ngũ gia chọc mèo rất chuyên tâm, chọc tới quên thời gian, dần dà chậm rãi dưỡng thành thói quen xấu đêm không thèm về. Sau này cảm thấy việc thức khuya dậy sớm tới Khai Phong phủ chọc mèo rất vất vả, vì thế từ dạo chơi dạo chơi liền biến thành tá túc, từ nương nhờ nương nhờ liền biến thành dọn vào ở…
╮( ̄▽ ̄” )╭ Kỳ thật, đem đoạn bên trên nói ngược lại cũng được.
Triển đại hiệp gần đây có một đam mê mới — ghẹo chuột! còn là một con chuột lạnh lùng mỹ đát đát!
Ngự Miêu đại đại tìm được lạc thú trong trò chơi ghẹo chuột, chuẩn bị đem miêu sinh hữu hạn lãnh phí vô hạn trong trò chơi chọc ghẹo lão thử. Vì thế Triển đại hiệp thường xuyên khiêu khích lão thử chơi không biết mệt, hoan thiên hỉ địa thu dọn ổ mèo, nhiệt liệt hoan nghênh lão thử tiến vào…
Triệu Trăn ở gần đó quan sát, phát hiện hình thức ở chung của hai người này tương đối thú vị, luôn là tình trạng chất chồng cảm xúc.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không phải người thích gây chuyện, nhưng chỉ cần nhìn thấy nhau, tựa như trời sinh không hợp, khắp nơi trong Khai Phong phủ đều thấy hình ảnh hai vị đại hiệp đấu võ mồm loạn xạ. Bình thường đứng đắn chững chạc, nhưng khi tụ lại một chỗ là y như con nít ba tuổi, đến mấy chuyện lông gà vỏ tỏi cũng có thể đem ra cãi nhau ầm ĩ, sau này từ cãi nhau thăng cấp thành đánh nhau, đánh chán một đứng một ngồi tựa đầu tường tiếp tục cãi nhau không biết mỏi…
Hai người rõ ràng rất quen thuộc, lại cứ nhất định gọi nhau là Bạch thiếu hiệp, Triển đại hiệp, giống như ai sửa miệng trước liền thua vậy.
Mọi người cũng từng đi khuyên can, tám chín phần mười đều bị ảnh hưởng tới, sau này thấy hai người dăm bữa nửa tháng cũng không thấy thay đổi xíu xiu, ngược lại càng khuyên càng ăn ý, dứt khoát buông tay mặc kệ. Đám nha hoàn đều nói: Khi Bạch Ngũ gia đấu võ mồm với Triển đại hiệp là lúc có biểu tình sinh động nhất, băng mỹ nhân sống lại, rất chân thật nha ~
Triệu Trăn và hai người bọn họ ở chung trong cùng một viện tử, mỗi sáng sớm vừa mở mắt ra là thấy bọn họ đấu khẩu, ăn cơm đấu khẩu, đi đường đấu khẩu, đến đi ngủ cũng đấu khẩu, có đôi khi nửa đêm đấu khẩu mỏi miệng còn đồng thời ngủ chung một giường, quả thực không có thiên lý! Triệu Trăn dùng ánh mắt tình gei nhìn thế giới, tổng cảm thấy hai người bọn họ là đang Show ! Ân ! Ái !
~( ̄▽ ̄~)(~ ̄▽ ̄)~
Khi hai vị đại hiệp từ cãi nhau tới đánh nhau, đánh mệt lại quay sang cãi nhau, Triệu Trăn đã ngủ tới chảy nước miếng. Hai vị đại hiệp đấu khẩu xong, đều cảm thấy rất tận hứng, tự giác gác lại hiềm kích trước đó, hai cái đầu chụm lại cùng nhau đánh giá Triệu Trăn.
Xoa nắn tay mềm chân nhuyễn của Triệu Trăn, Bạch Ngọc Đường ghét bỏ nói: “Tư chất bình thường.”
Triển Chiêu lườm hắn một cái: “Nó không gia nhập giang hồ, hỗn nhị lưu đủ rồi.”
Bạch Ngọc Đường đuôi lông mày khẽ nhướn: “làm gà mờ?” Bạch Ngũ gia làm người việc gì cũng tận tâm toàn lực ứng phó, ghét nhất kiểu nửa vời hời hợt.
Triển Chiêu bế Triệu Trăn về phòng: “Ngươi có bản lĩnh thì dạy nó thành nhất lưu cao thủ đi, dù sao ta làm không được.”
Bạch Ngọc Đường dừng một chút, cuối cùng thỏa hiệp nói: “… làm gà mờ đi.”
“Hắt xì” Triệu Trăn đang ngủ bỗng hắt xì một cái, giống như cảm giác được có người đang nói xấu mình. Triệu Trăn sớm hình thành thói quen bị Triển Chiêu ôm tới ôm lui, đơn giản xoay xoay người, gãi gãi mông, dụi dụi mắt, quệt quệt nước miếng, ra sức đem đầu chui vào lòng Triển Chiêu, mơ mơ màng màng tiếp tục ngủ.
Triển Chiêu hết nói nổi: “Đứa nhỏ này, có đem nó đi bán cũng không biết.”
Bạch Ngọc Đường khó được khi nhiều lời: “Nó mà biết, có khi nó còn trở về tìm ngươi đòi chia tiền, thậm chí còn đề nghị ngươi lần sau bán đắt hơn một chút.”
Hai người liếc nhau, đồng thời nhịn không được bật cười: tiểu tham tiền Triệu Trăn này, nói không chừng thật sự sẽ làm việc này.
**************
Sau khi Triệu Trăn tỉnh ngủ, Triển Chiêu nói với bé chuyện học võ, Triệu Trăn đối với chuyện mình không thể trở thành tuyệt thế cao thủ cảm thấy vô cùng thất vọng.
Sau này nghĩ lại, ruồi bọ dù nhỏ cũng là thịt, giang hồ nhị lưu cũng không tệ lắm, ít nhất còn hơn tam lưu đứng chót, làm người vẫn nên ngoái lại đằng sau nhìn một chút~
Triển Chiêu vốn tính chỉ tùy tùy tiện tiện dạy một chút, không cần chính thức bái sư, nhưng Triệu Trăn lại khăng khăng nghiêm túc muốn bái.
Triệu Trăn nhớ mang máng trong phim truyền hình, Triển Chiêu bị oan uổng, bị khi dễ, bị hãm hại, còn thường xuyên bị thương, có vẻ rất thê thảm. Triển Chiêu vẫn luôn đối xử rất tốt với bé, bé sẽ tận lực hồi báo cho hắn.
Triệu Trăn rất tin tưởng trong tương lai mình sẽ đăng cơ, về sau khi bé lên ngôi Hoàng đế, Triển Chiêu sẽ có danh Đế sư (sư phụ hoàng đế), ít nhất được miễn quỳ trước vua, lại đưa thêm cho Triển Chiêu mấy khối kim bài miễn tử Làm ! Lót ! Chân !
Nói tới Triển Chiêu lại nhớ tới Bạch Ngọc Đường.
Trước mắt, Bạch Ngọc Đường tuy rằng có hơi khác với những gì trong nguyên tắc, nhưng cũng khó đảm bảo sẽ không đoản mệnh như trong truyện. có cơ hội nhất định sẽ dặn Bạch Ngọc Đường: về sau tới Tương Dương nhất định phải đi đường vòng, còn nữa, không được tới gần cái kiến trúc “Xung Tiêu Lâu” hư hư thực thực kia!
****************
Chạng vạng hôm đó, Triệu Trăn cùng Triển Chiêu tay trong tay cùng nhau đi dạo phố, a không, là tuần phố!
Triển Chiêu bộ dạng tuấn tú, tình tình tốt bụng, võ công cao cường, cả ngày đều cười tủm tỉm, nửa điểm cũng không ra vẻ đại hiệp đại quan gì đó, mỗi ngày đều ra ngoài giữ gìn trị an, trừ bạo an dân. Từ sau khi Triển Chiêu tới Khai Phong phủ, trị an của cả toà thành đều tăng lên không ngừng, ngay cả nhóm quan nhị đại xú danh vang xa cũng đều đã thu liễm rất nhiều, không dám đùa giỡn lưu manh giữa đường.
Bởi vậy, trong lòng dân chúng Khai Phong phủ, sự tồn tại của Triển Chiêu giống như siêu sao thần tượng.
Triển đại nhân ra ngoài nửa tháng trở về, bên mình đột nhiên xuất hiện thêm một tiểu oa nhi xinh đẹp giống như cái đuôi lúc nào cũng cùng ra cùng vào.
Nhóm dân chúng đều tò mò, Triển đại nhân tuy rằng có khuôn mặt trẻ con, nhưng vẫn là anh hùng chân chính ! Hán tử chân chính ! tuổi còn trẻ mà đã có con lớn như vậy ! sau này nghe ngóng mới biết được, bé con đáng yêu đó không phải con trai mà là đệ tử, Triển đại nhân thu nhận đồ đệ a ~
Vì thế, Triệu Trăn mạc danh kỳ diệu được thơm lây, mỗi lần ra ngoài đều vô cùng ồn ào náo động, so với đời trước làm ngôi sao còn khoa trương hơn.
Tuy thế, dân chúng Khai Phong phủ so với đám paparazzi giới giải trí vẫn khả ái hơn nhiều.
Hôm nay, như mọi khi Triệu Trăn và Triển Chiêu đi lại trên đường, chỉ một lát sau, trong lòng đã ôm một đống đồ ăn vặt. Nhóm dân chúng đều hiểu quy củ, người trong nha môn Khai Phong phủ đều thanh liêm, không thu nhận những vật phẩm quý giá, mấy món đồ ăn vặt chẳng đáng giá mấy văn tiền nhưng lại mang nặng tình ý, cũng sẽ không gây họa cho Khai Phong phủ.
Triển Chiêu không thiếu chút tiền kia, lại không muốn đả kích ý tốt của người dân, mỗi lần nhận đồ của người ta, đều lặng lẽ trả tiền lại. Hai thầy trò vô cùng cao hứng chia sẻ đồ ăn nhận được, từ đầu đường tới cuối phố, đi tuần một vòng ăn tới bụng tròn như cái trống, ngay cả bữa khuya cũng lược bỏ.
Triệu Trăn bị Triển Chiêu cho ăn tới bóng loáng thủy nộn, cấp tốc từ cây đũa biến thành bánh bao, người cũng cao hơn, thật đáng mừng!
Bạch Ngọc Đường may mắn một lần cùng hai thầy trò đi tuần qua một con phố, cũng khiến các bà các mẹ đều oanh động! đáng thương thay Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường võ công cái thế, từ nhỏ tới lớn lần đầu bị nhiệt tình của dân chúng Khai Phong phủ dọa lui, từ đó về sau mỗi ngày đều trốn trên nóc nhà, ban ngày đi ra ngoài trên cơ bản đều là chân không chạm đất.
Bạch Ngũ gia đứng ở đầu phố, nhìn một lớn một nhỏ, hai tên cật hóa giống nhau như đúc, ánh mắt vừa bội phục vừa hết nói nổi, phức tạp vô cùng.
Ba người ăn uống no đủ cùng nhau hồi Khai Phong phủ, vừa mới vào trong biệt viện, chỉ thấy Bao đại nhân mặt mày đen thui ngồi ở bên bàn đá.
Ba người theo bản năng nhìn trời: ai nha, chẳng lẽ hôm nay trời nhiều mây, đến trăng khuyết trên mặt Bao đại nhân cũng không nhìn thấy?
Hết chương 6