Đệ nhị thập ngũ thoại ký, nghiệm thi và điều tra
Lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngủ thiếp đi, còn băn khoăn chuyện: là ngươi lột ta hay là ta lột ngươi. Triển Chiêu lật người, cánh tay “Bang” một tiếng liền đập lên ngực Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường cũng vừa tung mình, chân cũng “Bang” một tiếng liền gác trên đùi Triển Chiêu. Triển Chiêu lấn lấn ra phía ngoài, cánh tay dọc theo ngực Bạch Ngọc Đường dời đến eo. Bạch Ngọc Đường cũng lấn lấn vào trong, chân dọc theo đại * [bạn có thể hiểu là mông] của Triển Chiêu lui đến đầu gối. Triển Chiêu tựa hồ cảm thấy có thứ gì đặt ở trên đùi của mình, không thoải mái, liền rút ra một chân, đi vòng qua, đặt trên đùi Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường tựa hồ cảm giác được có thứ gì đặt trên cánh tay của mình, khó chịu bực bội, liền rút một cánh tay của mình ra, đặt trên vai Triển Chiêu… Lại sau đó, hai người vừa ngủ vừa vô ý thức lấn sang nửa phần giường của đối phương, vì bản thân mưu cầu phần giường nhiều hết mức so với đối phương, sau đó liền dán vào nhau, chính tiếp xúc tư thế va chạm, ôm sát…
Sau đó, hai người rốt cục không ngọ nguậy nữa, ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Ngọc Đường cảm giác phía dưới lỗ mũi mình có thứ gì đó lông nhung mềm mại cọ cọ, sau đó lại nghe được một tiếng “Meo”, nhẹ nhàng.
Bạch Ngọc Đường mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã nhìn thấy gương mặt Triển Chiêu gần trong gang tấc, Triển Chiêu hiển nhiên cũng là bị tiếng mèo kêu kia đánh thức, cũng mơ mơ màng màng mở mắt, trong lúc hai người đều đang mơ hồ, liền lại nghe được một tiếng “Meo” truyền đến…
Bạch Ngọc Đường mắt mơ màng buồn ngủ mỉm cười, đưa tay nắm càm Triển Chiêu, bảo, “Miêu nhi, thật là hay, meo lại một tiếng cho gia nghe thử… A!”
Nói còn chưa dứt lời, một chiếc gối đối diện bay tới, đập ngay chính diện.
“Mèo chết!” Bạch Ngọc Đường lúc này mới thanh tỉnh lại, trợn to hai mắt nhìn Triển Chiêu trước mặt, chỉ thấy con mèo kia cũng đang trừng hắn.
Xoa xoa lỗ mũi, Bạch Ngọc Đường vừa định hỏi, là chính ngươi kêu, làm gì đánh ta? Còn chưa nói ra, cũng cảm giác được có cái gì không đúng, tại sao hắn cùng Triển Chiêu dựa vào gần như vậy nhỉ?
Triển Chiêu cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhìn lại… Hai người lập tức đẩy đối phương ra, nhưng là tay chân đều quấn cùng một chỗ, ôm chặt nhau, một lúc lâu mới cùng ngồi dậy.
Triển Chiêu sửa sang lại y phục, “Chuột chết, nhào tới làm gì, nửa đêm đánh lén ta!”
Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt, “Ngươi đánh lén gia gia mới đúng chứ? ! Miêu nhi… Ngươi mới vừa kêu cái gì?”
Triển Chiêu cầm gối ném hắn, “Không phải ta kêu!”
“Vậy là ai kêu?” Bạch Ngọc Đường lại không thành thật đưa tay qua cởi cổ áo Triển Chiêu, kéo tay áo hắn ra nhìn chung quanh, “Đừng là buổi tối hiện nguyên hình rồi chính mình cũng không biết đi? Ta xem thử cái mông, có cái đuôi không?”
Triển Chiêu nổi giận, nhấc chân liền hướng trên người Bạch Ngọc Đường đạp tới, Bạch Ngọc Đường tránh ra, liền nghe trong chăn lại truyền tới một tiếng “Meo”.
Hai người nhìn nhau, cúi đầu vạch chăn nhìn vào trong… Chỉ thấy một cục lông trắng nõn đầy lông co rúc ở nơi đó, lộ ra một đôi mắt tròn vo, hướng về phía hai người nháy mắt a nháy mắt, sau đó giữa đám lông trắng xuất hiện một cái miệng nhỏ nhắn màu hồng, sau khi mở ra, truyền đến… một tiếng ‘Meo’… Sau đó đánh ngáp, duỗi eo lười, bắt đầu liếm lông.
Bạch Ngọc Đường đưa tay nhấc mèo con ra ngoài, có chút giật mình bảo, “Mới mấy ngày không gặp a? Tại sao lại mập rồi?”
Triển Chiêu đưa tay đem con mèo nhỏ ôm tới, bảo “Cẩn thận a, Mao Cầu mới vừa động qua đao, trên bụng còn vết sẹo này.”
“A?” Bạch Ngọc Đường giật mình lật bụng mèo con xem thử, chỉ thấy quả nhiên, vốn là cái bụng mao nhung nhung, lông trên bụng bị cạo sạch. Mặc dù không có lông nhưng vẫn là cái bụng tròn, chính giữa có một vết thương nho nhỏ, bên trên khâu hai châm.
“Đây là thế nào?” Bạch Ngọc Đường mỉm cười đưa tay gãi lỗ tai Mao Cầu, “Đừng là tham ăn nuốt đinh vào, mổ bụng lấy ra đi? Mèo ngốc.”
“Mới không phải.” Triển Chiêu cẩn thận thả Mao Cầu lại trên giường, để cho nó dựa vào gối, bảo, “Mao Cầu là mèo cái con, tiên sinh bảo trận trước nàng kêu có chút không đúng, sờ sờ bụng nói bên trong có khối sưng, hai ngày trước mới vừa lấy ra.”
Bạch Ngọc Đường giật giật khóe miệng, bảo, “Mèo… Ngươi liền trực tiếp nói tuyệt dục cho con mèo này không được sao, cần gì nói văn nhã như vậy, còn khối sưng, ngươi tưởng ta không biết à? Ta nhưng có nghiên cứu về mèo.”
Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn, “Chuột chết!”
Hai người mang giày xuống giường, Triển Chiêu đến phòng bếp cầm một bát canh thịt nhỏ tới, uy Mao Cầu ăn, Mao Cầu mỹ tư tư tiếp tục nằm trong chăn ấm ngủ, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rửa mặt sạch sẽ ra ngoài. Hai người tới trước phòng Bao Chửng, vốn là cho là đã thức dậy đủ sớm rồi, không ngờ Bao Chửng cùng Công Tôn đều đã đem vụ án nói xong xuôi.
Bao Chửng bảo Triển Chiêu, “Triển hộ vệ, lát nữa sau khi ngươi đưa tiên sinh đi Xu Mật Viện, phải đến Hồng Y Giáo xem thử đi, tốt nhất là có thể đi vào đến nội bộ.”
Triển Chiêu gật đầu, cùng Bạch Ngọc Đường phụng bồi Công Tôn ra ngoài. Công Tôn ngồi ở bên trong kiệu, bốn tiểu tư khiêng, mấy nha dịch đeo đao đi theo phía sau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cỗ kiệu tản bộ vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Lão hồ ly… Thật là lão hồ ly.” Bạch Ngọc Đường chậc chậc lắc đầu.
“Ngươi nói ai?” Triển Chiêu tò mò hỏi.
“Ta nói Bao đại nhân a.” Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi với hắn, “Hắn nói… Triển hộ vệ phụng bồi tiên sinh đi, sau đó hãy đến chỗ Hồng Y Giáo, nhưng đối Bạch thiếu hiệp lại một câu cũng không nhắc tới. Như vậy sau này nếu như nói lại, là Bạch thiếu hiệp tự mình muốn đi theo Triển hộ vệ, cũng không phải là lão Bao hắn yêu cầu… Ngươi nói âm hiểm biết bao nào.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười trợn mắt nhìn hắn, “Ít nói hưu nói vượn, ngươi cũng không phải là người của quan phủ, Bao đại nhân làm sao phân phó ngươi làm việc a?”
Bạch Ngọc Đường khiêu khiêu mi, bảo, “Ít tới, hắn là muốn cho ta làm việc lại không muốn nợ nhân tình của ta, cái này gọi là cáo già xảo quyệt! Khẳng định cũng là một bụng đen tối.”
Triển Chiêu bị hắn nói nổi giận, nhấc chân liền đạp, Bạch Ngọc Đường tránh ra, ngừi được mùi hương cao điểm từ cửa hàng điểm tâm bên cạnh truyền ra, liền một bước vọt qua mua điểm tâm.
Triển Chiêu và cỗ kiệu của Công Tôn tiếp tục đi về phía trước, Công Tôn vén màn kiệu cười nói với Triển Chiêu, “Ngươi đừng nói, Bạch Ngọc Đường thật đúng là thành tinh rồi, ở cạnh hắn đến bước đi cũng thật vui vẻ.”
Triển Chiêu đối Công Tôn cười, “Chính hắn nhiều tâm địa gian xảo.”
Hai người trò chuyện, Bạch Ngọc Đường đã ôm một đống điểm tâm trở lại, hắn mua nhiều điểm tâm hơn chút, nhét một bao cho Triển Chiêu, lại nhét một bao cho Công Tôn, sau đó mấy tiểu tư mang kiệu cùng nha dịch phía sau cũng mỗi người một bao, lưu lại một bao cuối cùng, chính mình mở ra, bên trong là mấy bánh bao nhỏ trắng noãn mịn mịn, Bạch Ngọc Đường lấy ra vừa gặm vừa đi, “Ân… điểm tâm của Khai Phong thật là nhất tuyệt a, sắc hương vị câu toàn.”
Triển Chiêu cũng mở bao giấy ra, đưa tay lấy ra một cái nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy bánh bao này là lạ như thế nào ấy, nhìn kỹ, chỉ thấy phía trên bánh bao tròn vo, nặn ra hai lỗ tai mèo.
Thấy Triển Chiêu ngây người, Bạch Ngọc Đường cười, “Miêu nhi, đại thẩm mới vừa bán bánh bao nói cho ta biết, nói bánh bao này là khuê nữ nàng giúp bao, khuê nữ bà bởi vì ngưỡng mộ Triển hộ vệ của Khai Phong phủ, cho nên liền đem bánh bao làm thành hình dáng đầu mèo, mỹ kỳ danh viết — ngự miêu bao, ngươi nếm thử.”
“Phốc…” mấy tiểu tư mang kiệu cùng nha dịch phía sau đều nhịn không được bật cười lên, Công Tôn cũng cầm lấy bánh bao kia nhìn nhìn, bảo, “Ngươi khoan hãy nói, là thật giống con mèo nhỏ…”
Triển Chiêu híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, chỉ thấy hắn ăn thật ngon a, cầm lấy bánh bao cũng nhét vào miệng mình, đem bánh bao xem như đầu Bạch Ngọc Đường mà gặm!
Sau khi đưa Công Tôn đến Xu Mật Viện, Công Tôn nói với hai người, “Ta muốn nghiệm thi thể La Trường Phong trước, có thể đến tận buổi trưa, các ngươi thừa dịp lúc này đi Hồng Y Giáo đi, ta ở trong Xu Mật Viện sẽ không có nguy hiểm, dù sao có nhiều quan binh bảo vệ như vậy. Ăn cơm trưa xong các ngươi tới, chúng ta đem huynh đệ La thị áp về Khai Phong phủ đi, để cho đại nhân thẩm vấn.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều gật đầu, Triển Chiêu đối Công Tôn nói, “Tiên sinh, đạn tín hiệu vẫn còn đi? Có chuyện gì liền lập tức ném a.
Công Tôn gật đầu bảo, “Ngươi yên tâm.”
Lần này tất cả những nha dịch mang đến đều là Triển Chiêu tỉ mỉ chọn lựa ra, công phu tốt, người cơ trí, Triển Chiêu lúc gần đi phân phó bọn họ, “Đạn tín hiệu các ngươi mỗi người đều có, nhất định phải bảo vệ tiên sinh nửa bước không rời, vừa có tình huống lập tức liền phát đạn tín hiệu cầu cứu biết không?”
Mấy nha dịch đều gật đầu xưng vâng, đi theo Công Tôn vào bên trong Xu Mật Viện, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xoay người, đi hướng Hồng Y Giáo.
Sau khi Công Tôn vào Xu Mật Viện, đi gặp chưởng viện của Xu Mật Viện Liễu đại nhân trước, bởi vì bản thân Công Tôn là người của Khai Phong phủ có quan cấp tam phẩm có việc trong người, cho nên Liễu đại nhân tự mình ra đón, đối với hắn rất khách khí.
Hàn huyên mấy câu, Công Tôn liền ra khỏi thư phòng của Liễu đại nhân, chạy tới phòng khám nghiệm tử thi. Trong Xu Mật Viện phần lớn đều là cấm quân, là một nơi tụ tập võ tướng, một mình Công Tôn mặc thanh sam của thư sinh có vẻ rất bắt mắt, lúc xuyên qua hành lang, đưa tới chú ý của không ít người.
Cúi đầu đi tới bên ngoài phòng khám nghiệm tử thi, Công Tôn cùng ngỗ tác [người nghiệm thi] của Xu Mật Viện kiến lễ, liền chuẩn bị đẩy đại môn ra đi vào nhà nghiệm thi, lúc này liền có một người từ ngoài viện đi tới, bảo, “Công Tôn Tiên Sinh nếu muốn nghiệm thi… Tốt nhất là mang theo một ngỗ tác của Xu Mật Viện cùng nhau đi vào.”
Công Tôn hơi sửng sờ, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy là Đăng Kiệt.
Công Tôn cau mày, hắn lần này nếu muốn nghiệm thi, kiểm tra chi tiết không muốn để cho người của Đăng Kiệt biết.
Thấy Công Tôn do dự, Đăng Kiệt cười nói, “Không phải không tin được tiên sinh, chẳng qua là quy củ mà thôi. Làm việc trong Xu Mật Viện, tự nhiên là phải theo quy củ của Xu Mật Viện.”
Công Tôn có chút khó xử, người ta đem lời nói chết, bản thân không có cớ gì để có thể từ chối, đang lúc giằng co , liền nghe cửa có chút ồn ào.
Công Tôn giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam tử thân áo đen hoa phục bước nhanh đi tới, rất nhiều cấm quân đi theo phía sau, áp một người cũng là trang phục binh sĩ, mấy binh sĩ bên cạnh mang theo một cỗ thi thể đang đắp vải trắng.
Đám Đăng Kiệt nhìn thấy người tới đều là sửng sốt, rối rít hành lễ, “Tham kiến Trung Châu vương.”
Người đến không phải ai khác, chính là Bàng Thống, Công Tôn hơi giật mình, Bàng Thống trong trí nhớ hắn chính là một bộ dáng ngư lang, bây giờ đổi một thân cẩm bào, thiếu chút nữa nhận không ra.
Sắc mặt Bàng Thống cực kỳ kém, lúc đi tới ai cũng không nhìn, chẳng qua là giơ tay lên ngăn lại, “Tất cả đứng lên, tìm một ngỗ tác đến cho ta!” Nói xong, chỉ vào binh sĩ bị áp một bên bảo, “Ta bây giờ tìm người nghiệm thi, nếu như nha đầu kia thật sự là bị ngươi tiền *** hậu sát, ta lập tức chém ngươi!”
Người binh lính kia sắc mặt xanh mét, cắn răng không nói lời nào, cúi đầu.
Bàng Thống vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy Công Tôn đứng ở cách đó không xa, hơi sửng sờ. Công Tôn ngó mặt đi chỗ khác, có chút lúng túng, nghĩ tới vẫn là đi vào nghiệm thi đi.
“Vương gia, tìm Ngô ngỗ tác đi, hắn là ngỗ tác giỏi nhất Xu Mật Viện.” Đăng Kiệt đề cử người đứng ở một bên mới vừa định vào cùng Công Tôn. Công Tôn trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ, trời cũng giúp ta, Bàng Thống trùng hợp đánh tới đem mấy ngỗ tác đều dẫn đi như thế, hắn có thể tĩnh tâm nghiệm thi rồi.
Bàng Thống đánh giá mấy ngỗ tác bên cạnh một chút, khẽ cau mày, khoát tay chặn lại, bảo, “Đều không cần.” Nói xong, nhìn Công Tôn, “Ngươi tới!”
“Ách… Vương gia.” Đăng Kiệt nhắc nhở Bàng Thống, “Công Tôn Tiên Sinh là người của Khai Phong phủ.”
Bàng Thống gật đầu, “Phá án không phải là nên tin người của Khai Phong phủ sao? Nếu không phải tiểu tử này là cấm quân, ta sớm đem người áp Khai Phong phủ rồi, cũng đỡ phải tự mình trông chừng.”
Công Tôn trong lòng đánh tiếng, ban đầu nói hắn là con trai Bàng Cát mình còn có chút không tin nha, bất quá hôm nay nhìn, cũng là con cua, ngang như vậy.
…
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lắc lư đi tới Hồng Y Giáo, vừa nhìn hương khói kia, hai người giật nảy mình, sao nhiều người như vậy a? ! Hơn nữa đại đa số đều là nữ nhân, Bạch Ngọc Đường xoay người bỏ chạy, bị Triển Chiêu bắt được, “Ngươi đi đâu vậy?”
Bạch Ngọc Đường cau mày nói, “Đều là các cô nương, đi vào như vậy quá mất mặt, Miêu nhi, ngươi đi một mình đi, dù sao Bao đại nhân cũng chỉ nói cho ngươi đi, không bảo ta đi!”
“Không được!” Triển Chiêu kéo cánh tay Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cũng đi!”
“Ta không đi!”
Vì vậy, hai người lôi kéo nhau tại trước cửa Hồng Y Giáo, lúc này, người mù bên cạnh một bãi than đột nhiên nói, “Hai vị, cầu thẻ xăm đi?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Hảo a!” Nói xong nhận lấy ống thẻ, đối Triển Chiêu khoát tay, “Miêu nhi, ngươi đi trước đi, ta cầu thẻ xăm, một lát tới ngay.”
“Ta mới không tin, ngươi là muốn mượn cơ chạy trốn!” Triển Chiêu một thanh bắt được ống thẻ, Bạch Ngọc Đường cũng không buông tay… Hai người liền ngươi tranh ta đoạt nổi lên, sau khi kéo một trận, đột nhiên liền nghe “Ba tháp” một tiếng, một thẻ xăm rơi trên mặt bàn. Thầy tướng số mù đưa tay cầm lên, sờ sờ ký hiệu bên trên, đưa tay ra sau lưng mò giấy giải đoán xâm.
“Uy, vị tiên sinh này.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Ngươi còn chưa hỏi chúng ta xin cái gì mà?”
Tiên sinh buồn cười, bảo “Đến miếu nguyệt lão còn có thể xin cái gì? Tự nhiên là cầu duyên rồi!” Vừa nói, vừa đem ký văn giải xâm đưa cho hai người, bảo, “Tự mình xem đi.”
Bạch Ngọc Đường một thanh đoạt tới, Triển Chiêu cũng tò mò sáp qua xem, chỉ thấy trên ký văn viết “Đại cát “, phía dưới hai câu thơ viết thẳng đứng, “Bách niên tu đắc đồng thuyền độ, thiên niên tu đắc cộng chẩm miên” cuối cùng là giải ngữ —trời đất tạo nên!