[Thử Miêu Đồng Nhân] Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 5: Chương 5




Đệ ngũ thoại Tiểu Thất và Tiểu Lục.

Triển Chiêu để cho chưởng quỹ cửa hàng ngọc khí đem đầu đuôi sự việc cặn kẽ tinh tế mà nói cho mình một lần, Lưu chưởng quỹ tự nhiên là miêu tả đàng hoàng, sau đó, Triển Chiêu liền để cho hắn trở về.

Khất nhi kia cầm lấy ngọc bội, chuẩn bị xoay người đi, bị Triển Chiêu ngăn cản, “Uy, vết thương ở chân ngươi, không bôi chút thuốc ngày mai sẽ không đi đường được.”

Khất nhi thử một chút, đúng là cảm thấy chân vẫn còn hơi đau.

“Bằng không như vậy đi.” Triển Chiêu cười cười với hắn, “Ta dẫn ngươi trở về Khai Phong phủ, bôi thuốc trị liệu một chút, sau đó ngày mai ngươi kể kể cùng Bao đại nhân chuyện vị bằng hữu mất tích của ngươi, chúng ta giúp ngươi tìm người thử, thế nào?”

Tiểu khất nhi tựa hồ có chút khẩn trương, nói, “Ta. . . Ta không muốn vào quan phủ, đều nói quan phủ ăn thịt người!”

“Thiết!” Triển Chiêu cho hắn một cái thiêu lật, “Nói bậy gì đấy? Nếu ngươi không đi, ta liền lấy ngọc bội đi, đây là vật chứng, đợi khi tìm được bằng hữu của ngươi, trả lại cho hắn!”

“Không được!” Khất nhi vội vàng bảo vệ khối ngọc bội trong ngực mình, nhìn chằm chằm Triển Chiêu nói, “Đó là bằng hữu ta cho ta!”

Triển Chiêu nhún nhún vai, “Vậy thì cùng ta trở về phủ thôi.”

“Được. . . Bất quá các ngươi phải quản cơm.” Tiểu khất nhi cùng Triển Chiêu nói điều kiện.

“Không thành vấn đề.” Triển Chiêu mỉm cười với hắn, “Ba món ăn một món canh, một mặn hai chay, thế nào?”

“Ân.” Tiểu khất nhi gật đầu.

Triển Chiêu cùng hắn nói thỏa đáng rồi, quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường đang ngồi ở đầu cầu mỉm cười nhìn hắn ” lừa gạt” tiểu hài nhi.

“Khụ khụ. . .” Triển Chiêu có chút lúng túng ho khan một tiếng, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Còn ngươi?”

“Ta vẫn là đi về trước.” Bạch Ngọc Đường đem Long Lân Thối Nhẫn đặt trên bả vai, nói, “Cũng không còn sớm, ngày mai còn có việc nữa.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, thấy Bạch Ngọc Đường đứng dậy đi về hướng đối nghịch, quay đầu lại ngoắc với mình, “Miêu nhi. . . đừng quên giúp ta tra!”

“Yên tâm.” Triển Chiêu khoát khoát tay với hắn, “Ta vừa tra được đầu mối liền thông báo cho ngươi.”

Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã đi xa, hắn đưa lưng về phía Triển Chiêu, giơ tay lên nhẹ nhàng quơ quơ, coi như là cáo biệt, một mình biến mất dưới ngọn đèn rực rỡ của đầu đường Khai Phong.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đi, liền quay đầu lại, thấy tiểu khất nhi ngơ ngác ngồi bên đường, cũng đang nhìn bóng lưng Bạch Ngọc Đường, liền hỏi, “Uy, tiểu hài nhi, tên là gì?”

“Tên Tiểu Thất.”

“Tiểu Thất?” Triển Chiêu cười, “Trong nhà đứng hàng thứ bảy à?”

“Mới không phải.” Tiểu thất lắc lắc đầu, “Quê chúng ta gặp bệnh dịch, người gần như đều chết hết, thôn chúng ta lên bảy người trốn thoát, sau này đem tên ban đầu đều quên đi, kết thành huynh đệ cùng nhau tung hoành thiên hạ, luận tuổi tác thì ta với bạn ta nhỏ nhất, ta là Tiểu Thất, hắn là Tiểu Lục.”

“Nga. . .” Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Vậy năm ca ca kia của ngươi đâu?”

“Bọn họ đều là người lớn, sau khi đi ra mới biết được cuộc sống không dễ chịu, còn phải chiếu cố hai tiểu hài tử thật phiền toái a.” Tiểu thất nói xong có hơi chán nản, “Sau này có một ngày, bọn họ thừa dịp lúc chúng ta ngủ say, len lén chạy đi.”

“Nga, sau đó ngươi liền cùng Tiểu Lục sống nương tựa lẫn nhau à?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng.” Tiểu thất gật đầu, “Ngọc bội kia là mẹ Tiểu Thất trước khi chết cho. . . Hắn cũng biết đáng tiền, nhưng mà cho dù chết đói cũng tuyệt đối không chịu bán đi.”

Triển Chiêu đưa tay vỗ bả vai hắn, “Ân, ta hiểu.” Nói xong nhìn thử hai bên tìm xe vận hàng về, khẽ vỗ phu xe chiếc xe đẩy trống, “Tiểu ca, giúp đẩy một chuyến đến phủ Khai Phong được không?” Vừa nói, vừa đưa bạc cho hắn.

“Không cần.” Phu xe kia đĩnh hào khí khoát tay chặn lại, “Nhà ta chính ở gần phủ Khai Phong, dù sao cũng đi ngang qua.”

Triển Chiêu cười cười, kéo tiểu khất nhi đặt hắn ngồi ở trên xe, phu xe kia đẩy xe, Triển Chiêu đi bên cạnh, theo tiếng bánh xe kẽo kẹt kẽo kẹt khẽ vang, ba người đi về hướng phủ Khai Phong cách đó không xa.

Trên đường trở về, Triển Chiêu cùng phu xe nói chuyện phiếm, phu xe này là đặc biệt đưa rơm cỏ cho chuồng ngựa của khách *** tửu lâu, theo hắn nói, bình thường mỗi lần cũng có thể thấy không ít người lang thang ngủ trong chuồng ngựa, nhưng đợt này cũng không có ai.

“Những người lang thang đó đều đi Bạch giáo Hồng giáo sao?” Triển Chiêu khá ngạc nhiên hỏi, “Không phải nói, chỉ trẻ tuổi, tướng mạo đoan chánh à?”

“Đúng vậy.” Phu xe gật đầu một cái, nói, “Ta có người bằng hữu nha, hắn là tên du thủ du thực, chừng ba mươi tuổi không có nghề nghiệp đàng hoàng, vừa nghe nói Bạch giáo nọ chiêu người, liền thí điên thí điên chạy đi nhưng lại bị người ta đuổi ra ngoài, người ta nói chỉ cần thiếu niên mười mấy hai mươi tuổi, tướng mạo xinh đẹp.”

“Vậy Hồng giáo thế nào?” Triển Chiêu tò mò, “Đi đâu mà tìm nhiều tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy?”

“Hồng giáo thì càng không ra dáng.” Phu xe khẽ lắc đầu, “Tìm cũng là tìm tiểu nha hoàn làm việc trong các gia đình giàu có, cũng có của thanh lâu, mấy ngày hôm trước không phải chuộc thân cho một danh kỹ sao? Hình như tên Hồng Dao.”

“Hồng Dao. . .” Triển Chiêu có điểm buồn bực, chưa nghe nói qua môn phái vì chiêu người còn đến chuộc thân cho kỹ nữ, này xác thực là mới mẻ.

Rất nhanh, xe ngựa đến trước cửa phủ Khai Phong, Triển Chiêu vẫn kín đáo đưa chút lộ phí cho phu xe, mang Tiểu Thất vào đại môn Khai Phong phủ.

“Triển đại nhân.” Vương Triều Mã Hán đến phiên trực đêm từ trong phòng sai quan ra ngoài, có vài phần tò mò nhìn nhìn tiểu khất cái bẩn thỉu Triển Chiêu mang theo bên cạnh.

“Công Tôn tiên sinh ngủ chưa?” Triển Chiêu hỏi.

“Nga, tiên sinh hôm nay tựa hồ thân thể không thoải mái, đã sớm ngủ rồi.” Mã Hán nói.

“Nga. . . vậy sao.” Triển Chiêu gật đầu, hỏi, “Vậy đại nhân đâu?”

“Đại nhân còn chưa ngủ.” Vương Triều trả lời, “Ở trong thư phòng.”

“Hai người giúp ta chiếu cố hắn trước đi.” Triển Chiêu kéo tiểu thất đến phía trước, nói với Vương Triều và Mã Hán, “Hắn tên Tiểu Thất, chân bị thương, cần bôi chút thuốc trật chân.”

“Được a, giao cho chúng ta đi!” Vương Triều gật đầu.

“Tiểu thất, ngươi tối nay chữa hết thương xong đi ngủ trước, ngày mai lại gặp đại nhân đi.” Triển Chiêu cúi đầu nói cùng tiểu thất.

“Ân.” Hiếu kỳ nhìn chằm chằm sân của phủ Khai Phong, lại nhìn Triển Chiêu, “Ta đói.”

“Ta có bánh bao ăn.” Triệu Hổ từ trong lòng ngực lấy ra một gói giấy dầu, đưa hai bánh bao qua, “Nhân mơ thịt.”

Tiểu thất nhận lấy bánh bao hài lòng mà cắn một miếng, Triệu Hổ đối hắn quạt quạt cái mũi, “Tiểu huynh đệ, đều bốc mùi rồi, ta chuẩn bị nước tắm cho ngươi nhé? Đợi lát nữa đừng xông hương đại nhân.”

Tiểu Thất hơi đỏ mặt, mặc dù từng có rất nhiều người nói hắn bẩn, nhưng khẩu khí lúc Triệu Hổ nói chuyện cũng không mang vẻ khinh thường nào, cũng là tiếng “Tiểu huynh đệ ” kia làm cho trong lòng hắn đặc biệt thoải mái.

Vương Triều Mã Hán mang Tiểu Thất đi rồi, Triển Chiêu mới xoay người, hướng thư phòng Bao Chửng chạy đi.

Bao chửng lúc này đều đang chuẩn bị tấu chương của sáng mai, hoặc là tra xét quyển tông [tài liệu], Triển Chiêu tới cửa nhìn thử bên trong một cái, “Đại nhân.”

Bao Chửng ngẩng đầu, thấy người đến là Triển Chiêu, liền nở nụ cười, “Về rồi?”

“Ân.” Triển Chiêu đi vào, Bao Chửng buông quyển tông trong tay xuống, đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, trên bàn vừa lúc có trà, Bao Chửng cầm tách, rót một tách trà đưa tới cho Triển Chiêu, cười hỏi, “Bên chỗ Bạch thiếu hiệp có việc?”

“Khụ khụ. . .” Triển Chiêu bị sặc trà, đập đập trước ngực ho khan, “Đại nhân. . . Ngài làm sao biết?”

“Mỗi lần ngươi cùng Bạch thiếu hiệp nói chuyện cũ, ít nhất còn phải qua thêm một hai canh giờ mới có thể trở về.” Bao Chửng sờ sờ chòm râu dài dưới cằm nói, “Hôm nay sớm quay về, lại về rồi liền đến tìm ta, không phải là có việc thì là cái gì?”

Triển Chiêu mỉm cười, đưa tay vào trong ngực moi moi, lấy tấm lệnh bài Bạch Ngọc Đường cho hắn ra, đưa cho Bao Chửng, hỏi: “Đại nhân, ngài xem thử tấm lệnh bài này, có phải thật không?”

Bao Chửng nhận lấy lệnh bài nhìn nhìn, liền nhíu mi thật sâu, hỏi Triển Chiêu, “Đây là từ đâu mà tới?”

Triển Chiêu liền đem chuyện Bạch Ngọc Đường ở trên thung lũng Thiên Sơn nhìn thấy doanh trại và thi thể Tống binh nói tất cả một lần, càng nói, chân mày Bao Chửng càng nhíu chặt.

“Lệnh bài kia, là lệnh bài Tổng binh điều động binh mã của Ứng thiên phủ.” Bao Chửng đem lệnh bài thả lại trên bàn, nói, “Tuyệt đối là thật.”

“Thật?” Triển Chiêu có chút giật mình, “Nói như vậy, Ngọc Đường suy đoán, có thể là thật rồi?”

Bao Chửng gật đầu, đứng dậy, lật tìm trên một giá quyển tông chốc lát, rút ra một quyển tông thật mỏng, “Nơi này là danh sách tất cả quan viên Ứng thiên phủ.” Bao Chửng điểm một trang trong đó nói, “Ở đây là của họ Hạ, ngoại trừ quan văn, võ quan cũng chỉ có Hạ Quốc Đống đảm nhiệm chức Tổng binh.”

“Hạ Quốc Đống là năm năm trước nhậm chức a?” Triển Chiêu hỏi, “Một loại võ quan chọn lựa không phải thăng tiến từ cuộc thi võ khoa, chính là lập được chiến công hoặc là có người đề cử. . . Hắn là thế nào đảm nhiệm chức Tổng binh vậy?”

“Như vậy đi.” Bao Chửng khép lại quyển tông nói với Triển Chiêu, “Chờ ta ngày mai đi hỏi thử Binh bộ Thị lang, nghe ngóng thử xem.”

“Ân.” Triển Chiêu gật gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói, “Đại nhân, ta mang theo một người trở lại.”

“Người?” Bao Chửng vừa mừng vừa sợ, “Triển hộ vệ rốt cục có người yêu à?”

“Không phải!” Triển Chiêu vội vàng lắc đầu, trên mặt có chút bối rối nói, “Đại nhân ngài cười nhạo nhạo ta à?” Nói xong, liền đem chuyện vô tình gặp gỡ tiểu khất cái cùng chuyện có liên quan Hồng giáo Bạch giáo nói ra một lượt.

“Ai. . .” Bao Chửng lắc đầu nói, “Hồng giáo Bạch giáo kia ta luôn cảm thấy có vấn đề, nếu như thật sự có tâm làm chuyện tốt, vì sao lại khăng khăng phải chọn trẻ tuổi tướng mạo tốt?”

“Đại nhân, nếu không ta chọn ngày nào lẻn vào Hồng giáo và Bạch giáo xem thử đi?” Triển Chiêu hỏi.

Bao chửng trầm ngâm một lát, gật đầu nói, “Gần đây cũng không có vụ án khác, ngươi liền mượn cơ hội giúp Tiểu Thất tìm Tiểu Lục kia, âm thầm điều tra thử Hồng giáo và Bạch giáo xem thử đi.”

“Hảo.” Triển Chiêu gật đầu.

. . .

Bạch Ngọc Đường một mình quay về, Bạch Nhàn Trang là một khu biệt viện của Hãm Không Đảo ở Khai Phong, ngũ huynh đệ bọn họ bởi vì chuyện làm ăn nên thường xuyên đến Khai Phong, mỗi lần tới đều ở điền trang.

Chẳng qua là Bạch Nhàn Trang này ở ngoại ô phía Nam, cách đường phố phồn hoa Khai Phong còn có một đoạn đường, lúc này đêm đã khuya, Bạch Ngọc Đường rời đường phố đi về phía ngoại ô, trên đường cơ hồ không có một ai, thỉnh thoảng có một phu canh gõ mõ đi qua, cũng bị Bạch Ngọc Đường một thân bạch y dọa sợ đến phát run.

Lại đi về hướng Nam thêm một đoạn, lên quan đạo, Bạch Nhàn Sơn trang chính là ở trên núi Bạch Nhàn phía trước cách đó không xa.

Bạch Ngọc Đường ở trên quan đạo đi tới, cũng không gấp, chậm chạp, trong lòng tính toán mấy ngày nữa lại đi tìm Triển Chiêu uống rượu. Suy nghĩ một lát, mới lưu ý đến bản thân trở lại đoạn đường này mãn đầu óc đều là con mèo kia, có chút dở khóc dở cười mà khẽ lắc đầu, ngưỡng mặt lên nhẹ nhàng hít một hơi. . . gió mát ban đêm kết hợp cùng hương cỏ thơm ngát thanh tân của rừng núi, làm cho người ta cảm thấy thông thuận không diễn tả nên lời.

Đột nhiên, Bạch Ngọc Đường liền nghe phía sau cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân vội vã, kèm theo tiếng thở dốc nặng nề, chứng tỏ người này không biết võ công.

Quay đầu lại, Bạch Ngọc Đường chỉ thấy phía xa có một thân ảnh nho nhỏ từ cửa thành điên cuồng chạy tới, tựa hồ là rất hốt hoảng, ngã nhào xuống lại bò dậy, nhìn lại phía sau, có mấy Bạch y nhân đang giơ đao kiếm đuổi theo.

Người chạy đầu kia dễ thấy là thiếu niên, hắn ngẩng đầu vừa thấy một Bạch y nhân phía trước, cả kinh vội vàng muốn dừng bước, nhưng lực quá mạnh, vừa định dừng lại, vướng chân một chút, oh oh liền té đến trước mặt Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu liếc mắt nhìn người té ở bên chân mình, quả nhiên là thiếu niên chừng mười mấy tuổi, tướng mạo thanh tú, chỉ là rất gầy.

Thiếu niên kia muốn vùng vằng bò dậy, liền nghe Bạch Ngọc Đường thản nhiên nói, “Ta cùng bọn họ không phải một nhóm.”

Thiếu niên nghe xong sửng sốt, lúc này mới ngưỡng mặt lên cẩn thận quan sát Bạch Ngọc Đường, sau khi nhìn xong kinh vi thiên nhân, há to miệng nói không ra lời. Thấy Bạch Ngọc Đường ăn vận khí độ đều hoàn toàn bất đồng với những Bạch y nhân kia, hắn mới hơi thở phào nhẹ nhõm, mắt thấy mấy Bạch y nhân phía sau đã đuổi theo tới, thiếu niên thấy Bạch Ngọc Đường cầm đao trong tay, vội vàng liền la, “Đại hiệp cứu mạng a!”

Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, chỉ thấy mấy Bạch y nhân đã chạy đến trước mắt, là ba thiếu niên mi thanh mục tú, liền nói, “Tại sao đêm hôm khuya khoắc cùng hung cực ác đuổi theo một thiếu niên?”

“Can dự gì đến ngươi!” Một thiếu niên ở giữa giơ kiếm, trợn mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, “Thông minh liền nhanh cút, chuyện của Bạch giáo không phải là việc ngươi có thể quản!”

“Nga?” Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ sờ càm, thêm hứng thú mà nói, “Nguyên lai là bạch giáo a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.