Đệ lục thập lục thoại nháo, tửu lâu chọc phong ba
Cái gọi là tiền nào của nấy, tiệc yến sí một trăm lượng bạc, quả thật là sơn trân hải vị cái gì cũng có đủ, Triển Chiêu mặc dù đau lòng cho túi tiền của mình, bất quá đối mặt với thức ăn vẫn rất vui vẻ. Lần trước phá vụ án Thiên Thủ Tà Phật, Hoàng thượng ban thưởng cho rất nhiều, Triển Chiêu lần này cũng là mang theo không ít lộ phí, chuẩn bị hễ thấy cái gì mình thích thì mua một chút… Triển Chiêu từ nhỏ gia cảnh giàu có, con người cũng rất tùy tính, ưu điểm lớn nhất chính là bụng dạ vô cùng rộng rãi, cực kỳ khoan dung độ lượng, chỉ chớp mắt liền đem đau lòng ném đến ngoài chín tầng mây, bị bàn thức ăn ngon hoàn toàn đánh bại, vui sướng ăn uống cùng Bạch Ngọc Đường.
Loại tính tình này của Triển Chiêu cũng là nguyên nhân lớn nhất Bạch Ngọc Đường có thể ở cùng hắn. Bạch Ngọc Đường là một kẻ tính tình quái dị, không chỉ cổ quái, lại còn gàn dở, có lúc còn cố ý chọc giận người khác, thích làm trái lại ý người khác. Đối phó người như thế, Triển Chiêu từ trước đến giờ là có thù báo thù, ngươi giận ta, vậy ta cũng giận ngươi! Giận tới giận lui, liền giận thành tri kỷ, nhưng có vài người nếu như bụng dạ nhỏ nhen hẹp hòi, bị chọc giận một chút đoán chừng thật tức giận Bạch Ngọc Đường, cứ như vậy, bằng hữu cũng không thể làm nữa.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không câu chấp bắt đầu ăn, trong lúc nhất thời cũng cảm thấy hào hứng, cùng hắn kính rượu lẫn nhau, hai người uống một hớp hoa điêu, ăn một miếng thức ăn ngon, không khí vô cùng tốt đẹp.
Thuận Phong tửu lâu kỳ thực cũng không có nhã gian gì, cái gọi là nhã gian bất quá là có mấy bình phong ngăn lại, vẫn có thể thấy người xung quanh, chẳng qua là không bị quấy nhiễu nhiều lắm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ ở lầu hai, như vậy vừa có thể thấy người đi đường cùng phong cảnh lầu dưới, cũng tương đối thanh tĩnh.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lư Sơn nguy nga xa xa, hỏi Triển Chiêu, “Khi nào thì ngươi đi đưa lễ cho Nguyên lão gia tử thế?”
“Ân… Ngày mai đi.” Triển Chiêu đem một khối lỗ tai heo ngâm muối nhai nghe răng rắc, rất là thích ý nói, “Bằng không ngày mốt cũng được, dù sao không vội.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, cúi đầu, vừa lúc nhìn thấy một đám người ngựa đang đi về phía này, mỗi người mặc trang phục người giang hồ, liền nói, “Người đến Cửu Giang phủ này thật không ít à… Thật là kỳ quái, chẳng lẽ đều muốn chiêu thân như vậy sao? Nguyên lão gia tử cũng không phải là cự phú gì, trong nhà cũng không giấu bảo bối, càng không có võ lâm tuyệt học, con gái lại không xinh đẹp… rốt cuộc là cái gì dẫn được đám người giang hồ kia tập thể xuất động?”
Triển Chiêu mờ mịt lắc lắc đầu, theo tầm mắt Bạch Ngọc Đường nhìn về lầu dưới…”Khụ.”
Triển Chiêu thấy người đến, liền bị sặc rượu, ho khan mấy tiếng, đối Bạch Ngọc Đường bảo, “Hai huynh đệ Mạc gia!”
“Đây chính là huynh đệ Mạc gia à?” Bạch Ngọc Đường lại liếc mắt nhìn thêm chút, đúng lúc, huynh đệ Mạc gia vừa lúc xuống ngựa, Mạc Nhất Đao ngẩng đầu quan sát tửu lâu, chỉ thấy một bạch y nhân ngồi dựa cửa sổ, cúi đầu nhìn hai huynh đệ bọn họ một cái, Mạc Nhất Đao hơi sửng sờ… người này dung mạo thật khá à, lại vừa nhìn, chỉ thấy ngồi cùng hắn còn có một người áo lam, nhìn không rõ lắm, vị trí tương đối lệch vào trong, nhưng quần áo có điểm hơi quen, giống như là Triển Chiêu đã gặp phải trên đường.
Mạc Nhất Đao trong lòng khẽ động, nếu Triển Chiêu cùng một bạch y nhân đang dùng cơm… bạch y nhân kia, rất có thể chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường rồi, hơn nữa luận tướng mạo khí chất, cũng thật giống với lời đồn.
Tiểu nhị vẫn lao ra đón khách, hỏi mấy người muốn ăn cái gì, Mạc Nhất Bắc vốn định tùy tiện ăn vài miếng, sau đó liền vội vàng mang theo người đi đến chỗ Nguyên lão gia tử, còn có nhiều chuyện cần phải xử lý, nhưng Mạc Nhất Đao đi tới, nói với tiểu nhị, “Cho một bàn rượu tiệc, lên lầu hai ăn đi.”
“Được rồi!” Tiểu nhị vội vàng đi vào chuẩn bị, Mạc Nhất Bắc không hiểu nhìn Mạc Nhất Đao, “Tam đệ, thế nào?”
Mạc Nhất Đao sáp qua đối Mạc Nhất Bắc rỉ tai mấy câu, Mạc Nhất Bắc trong lòng khẽ động, hai huynh đệ trao đổi một ánh mắt, cùng nhau đi lên lầu.
Nghe được tiếng bước chân xốc xếch trên thang lầu, Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch khóe miệng, Triển Chiêu cau mày — không nên quấy rầy hứng thú ăn uống của hắn à.
…
Quả nhiên, không lâu lắm, liền thấy Mạc Nhất Bắc và Mạc Nhất Đao đến lầu hai, tiểu nhị vốn định dẫn bọn họ đi chỗ ngồi khá xa, bất quá hai huynh đệ nhìn nhau, xoay mặt nhìn về hướng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu tận lực tiếp tục ăn cơm làm như không nhìn thấy, nhưng hai huynh đệ cứ đi tới, Bạch Ngọc Đường vẫn còn dựa vào bên cạnh bàn nhàn nhã uống rượu, nhìn Triển Chiêu. Chỉ thấy con mèo kia dừng đũa lại có vẻ hơi bực mình, Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, có chút không vui… hai huynh đệ này thật không biết chọn thời điểm, có chuyện gì không thể đợi người ta ăn xong trở lại sao?
“Triển đại hiệp.” Mạc Nhất Bắc và Mạc Nhất Đao đi đến, chào hỏi Triển Chiêu một cách rất khách khí.
Triển Chiêu đối hai người cười cười, bảo, “Nguyên lai là hai vị Mạc huynh, thật là trùng hợp.”
Mạc Nhất Bắc và Mạc Nhất Đao hai mắt đều nhìn về Bạch Ngọc Đường bên cạnh, không cần suy đoán nữa, bởi vì hai người đều thấy trường đao Long Lân Thối Nhẫn màu trắng được đặt trên bàn, bên cạnh thanh cổ kiếm màu đen của Triển Chiêu, người này trừ Bạch Ngọc Đường, còn có thể là ai?
Hai huynh đệ không khỏi âm thầm sinh nghi, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu gặp nhau rất nhanh a, chỉ chớp mắt hai người đã gặp được, có thể nào, hai người này cũng không giống như bọn họ nói vậy, chỉ đơn giản là tùy ý đi dạo một chút thôi.
Hai huynh đệ nhìn nhau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng nhìn nhau.
Triển Chiêu đưa tay, dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt lát dùng để trang trí bên trong đầu cá lô, đối Bạch Ngọc Đường khiêu mi — đừng quản nhàn sự.
Bạch Ngọc Đường đưa tay, múc một chén chè long nhãn trân châu — vậy hắn cũng đừng chọc ta.
Triển Chiêu gắp một đũa gà nhân sâm — phải nhịn đó.
Bạch Ngọc Đường gắp một đũa đuôi heo — nhịn cái rắm!
Triển Chiêu gặm chân gà — mặc kệ ngươi.
Bạch Ngọc Đường nhếch môi cười cười, rót đầy rượu cho Triển Chiêu cùng mình.
“Vị này, chẳng lẽ là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường?” Mạc Nhất Đao hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bởi vì nhã gian không phải hoàn toàn phong bế, bốn phía đều thông, thanh âm Mạc Nhất Đao cũng không nhỏ, vì vậy không ít người ngồi gần đó đều nghe được cả, liền xoay mặt sang đây xem, nhìn rồi trở nên nghiêm trọng, lập tức có người bàn luận xôn xao.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ở trên giang hồ đều là nhân vật rất có địa vị, khá nhiều người giang hồ đều là nghe danh nhưng chưa từng gặp mặt, trong tửu lâu bỗng nhiên ồn ào hẳn lên.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng thật bất đắc dĩ, quả nhiên, đám người giang hồ kia có rất nhiều kẻ đều phát hiện người ngồi đối diện uống rượu cùng Bạch Ngọc Đường là Triển Chiêu.
Thoáng chốc, người giang hồ trong tửu lâu đều có chút khẩn trương, cảm thấy cả Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thế nhưng đều xuất hiện ở Cửu Giang phủ, xem ra lần này Nguyên lão gia tử tổ chức tỉ võ chiêu thân thật sự là cực long trọng.
Triển Chiêu đã hơi bực mình, Mạc Nhất Đao này là ngày đầu tiên hành tẩu giang hồ sao? Thế nào lại không thông nhân tình như vậy, phiền toái hơn chính là thế này, khẳng định toàn bộ người giang hồ ở Cửu Giang phủ đều biết hắn và Bạch Ngọc Đường đến rồi, nói cách khác, nói không chừng người trong quan phủ cũng sẽ biết. Thân phận của hắn đặc thù, hơn nữa lần này còn chuẩn bị tra vụ án thuyền ma, lần này, án lại có liên quan đến quan viên địa phương, một khi bị người bên trong huyện nha hay biết, nói không chừng đầu mối liền bị che giấu đi… sẽ gặp phiền toái không chịu nổi.
Nhìn lại Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu bất đắc dĩ, sắc mặt Bạch Ngọc Đường đã trở nên cực kỳ khó coi, Triển Chiêu đưa tay cũng múc cho mình một chén canh nóng, đối Bạch Ngọc Đường khiêu mi — ta cũng bị chọc phải!
Lúc này, một thủ hạ Cuồng Đao Môn sáp lại nói với Mạc Nhất Đao, “Tam đương gia, chính là hắn thả Mạc Nhất Tiếu.”
Mạc Nhất Đao gật đầu một cái, đối Bạch Ngọc Đường chắp tay, “Bạch Ngũ Gia.”
Bạch Ngọc Đường khẽ nhếch môi, cũng không lên tiếng.
Mạc Nhất Đao và Mạc Nhất Bắc nhìn nhau, người ta bảo Bạch Ngọc Đường tính tình cổ quái trở mặt vô tình, đích xác là không thân thiện bằng Triển Chiêu.
“Hạnh ngộ.” Mạc Nhất Bắc dù sao tương đối hiểu thế sự, đối Bạch Ngọc Đường bảo, “Huynh đệ chúng ta vô tình mạo phạm, chỉ muốn hướng Bạch Ngũ Gia hỏi thăm một chút về nơi ở của Mạc Nhất Tiếu.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hai người, mở miệng bật ra hai chữ, “Không biết.”
“Nhưng ngươi rõ ràng cứu hắn từ trong tay thủ hạ ta.” Mạc Nhất Đao bảo, “Lúc ấy Mạc Nhất Tiếu đã bị trọng thương, nếu như ngươi không cứu hắn, hắn căn bản chạy không thoát.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy tính tình tên Mạc Nhất Đao này quá bộp chộp, vừa định chế giễu hắn vài câu, liền nghe Triển Chiêu “khụ” một tiếng, ăn thêm một khối gà nhân sâm.
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, đè ép cơn giận, nhịn xuống, bảo, “Ta chỉ bất quá không ưa nhiều người ức hiếp ít người, quản hắn cứu trúng kẻ nào.”
Nói xong, chỉ thấy Triển Chiêu ngẩng đầu, trợn mắt nhìn hắn một cái, đâm gà nhân sâm trong chén— bảo ngươi nhịn một chút!
Bạch Ngọc Đường cũng gắp một khối gà nhân sâm — đã nhịn! Nếu không ta đã đâm xương sườn rồi!
…
Kỳ thực có lúc, một câu nói cùng một ý nghĩa, từ trong miệng Triển Chiêu nói ra, và từ trong miệng Bạch Ngọc Đường nói ra, có khác biệt rất lớn.
Ví dụ như, cùng là chuyện cứu Mạc Nhất Tiếu, nếu như hôm nay người Mạc Nhất Đao hỏi chính là Triển Chiêu, Triển Chiêu sẽ nói, “Nga, ta chẳng qua là đi ngang qua, cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy nhiều người đánh ít, cho nên lo chuyện bao đồng, sau đó Mạc Nhất Tiếu rời đi, ta và hắn cũng không liên quan gì nhau.” Như vậy người nghe cũng sẽ hiểu, sẽ không lại truy cứu cái gì. Nhưng Bạch Ngọc Đường lại nói, ” Ta chỉ bất quá không ưa nhiều người ức hiếp ít người, quản hắn cứu trúng kẻ nào.” Lời này rõ ràng có chút thành phần khiêu khích. Mạc Nhất Đao và Mạc Nhất Bắc từ bên trong nghe ra một loại mùi vị, chính là — khinh thường, khinh thường bọn họ lấy nhiều địch ít, còn khinh thường cả Cuồng Đao Môn bọn họ.
Mạc Nhất Đao tính tình táo bạo, câu nói đầu tiên bị Bạch Ngọc Đường chọc giận, cắn răng chịu đựng, cười lạnh nói, “Bạch Ngũ Gia không nói chính ngươi không phân biệt đúng sai xen vào việc của người khác, ngược lại oán Cuồng Đao Môn chúng ta không đúng sao?”
Triển Chiêu âm thầm thở dài, đem gà nhân sâm bưng đến trước mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn gà nhân sâm, lại nhìn nhìn Triển Chiêu, hắn cũng không tức giận, chẳng qua là cảm thấy Mạc Nhất Đao này có chút hồ giảo man triền.
Mạc Nhất Bắc dù sao lớn tuổi hơn Mạc Nhất Đao, vội vàng ngăn cản, bảo, “Nhất Đao, không được vô lễ.”
Mạc Nhất Đao nhìn Mạc Nhất Bắc, thầm nói, cũng bởi vì bộ dáng hèn nhát này của ngươi, nên đã lớn như vậy nhưng ở nhà lại không có địa vị, phụ thân đều giao tất cả quyền hành cho Mạc Nhất Tiếu! Bạch Ngọc Đường lợi hại hơn nữa thì có thể thế nào? Xem ra không phải mới chỉ hơn hai mươi thôi sao, bề ngoài lại khá đẹp, nói không chừng là một chiếc gối thêu hoa.
Triển Chiêu trong lòng cũng suy đoán, mọi việc nhịn lần một lần hai cũng không thể nhịn đến lần ba, Bạch Ngọc Đường có thể nhịn đến giờ đã là tốt lắm rồi, Mạc Nhất Đao nếu như còn tiếp tục nói vớ vẩn, Bạch Ngọc Đường đoán chừng sẽ trở mặt. Liền nói, “Mạc huynh, nói chuyện cần phải có căn cứ, lần này quả thật chỉ là hiểu lầm, các ngươi nếu như muốn đuổi theo Mạc Nhất Tiếu, vẫn là không nên tiếp tục lãng phí thời gian với chúng ta, chúng ta đối với bang phái chi tranh giữa hắn và các ngươi hoàn toàn không biết gì cả.”
Mạc Nhất Bắc cảm thấy không có cần thiết một hơi đắc tội với cả Triển Chiêu lẫn Bạch Ngọc Đường, liền kéo Mạc Nhất Đao lại, bảo, “Nhất Đao, Triển đại hiệp nói có lý, chúng ta vẫn là tìm thêm một chút đi.”
Mạc Nhất Đao là một kẻ tính tình cuồng ngạo, ngoài ra lòng ghen tỵ của hắn cũng thật nặng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường danh khắp thiên hạ, hắn vốn dĩ trong lòng có mấy phần không phục. Mới vừa rồi tại bên trong trạm dịch, sau khi Triển Chiêu rời đi, tiểu nhị kia nói mãi chỉ có mấy câu, “Thì ra đây chính là Nam hiệp Triển Chiêu sao, thật là danh bất hư truyền a, bề ngoài tuấn mỹ võ công cao, con người cũng tốt, thật dễ khiến người ta thích à!”
Đến Mạc Nhất Bắc cũng đối Triển Chiêu khen không dứt miệng, Mạc Nhất Đao lại cảm thấy Triển Chiêu thật ra là người tâm cơ thâm trầm, nhìn y xử sự khéo léo, nhanh nhẹn, làm hắn thấy rất không thoải mái, thầm nói mọi người đều là hơn hai mươi tuổi, mình cũng là sư thừa danh môn, đi theo Cuồng Đao Mạc Cơ từ năm tuổi bắt đầu học nghệ, cho dù Triển Chiêu ngươi từ ba tuổi đã bắt đầu học, có thể lợi hại đến đâu đây? Vì vậy vẫn luôn không phục.
Lần này gặp được Bạch Ngọc Đường, một Bạch Ngọc Đường phong thái khí độ quả thực xuất chúng, trừ phi là hảo nam sắc, nếu không nam nhân thông thường nhìn thấy, phần lớn sẽ cảm thấy hắn rất đáng hận. Thứ hai thái độ hắn lớn lối ngạo mạn, hiển nhiên không xem mình ra gì, tức giận cứ thế mà sinh, đây cũng là do tính tình hắn. Thấy Mạc Nhất Bắc kéo hắn, Mạc Nhất Đao hỏa khí dâng trào, bảo, “Đại ca, làm gì không hỏi cho rõ ràng, ai tin tưởng hắn là lo chuyện bao đồng còn trùng hợp gặp được Mạc Nhất Tiếu, hắn cũng dùng đao, nói không chừng là đã thỏa thuận với tên phản đồ kia, tham Minh Linh và cuồng đao phổ của Mạc gia chúng ta đi!”
Mạc Nhất Bắc vừa nghe cũng biết hỏng bét, bên ngoài có khá nhiều người giang hồ cũng dựng lỗ tai lên xem kịch hay.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cùng hắn nhìn nhau một cái, đưa tay, quyết định bưng gà nhân sâm trở về, tự mình ăn, thầm nói, ta mặc kệ.
Bạch Ngọc Đường thấy hành động của Triển Chiêu, khẽ nhếch môi cười cười, xoay mặt nhìn nhìn Mạc Nhất Đao, đôi môi hé mở nói ra một câu, “Minh linh? Cuồng đao phổ? Ở trong mắt ta nó chả là cái thá gì hết.”
Lời Bạch Ngọc Đường vừa nói ra, người của cả tửu lâu đều kinh ngạc, Mạc Nhất Đao con ngươi trợn tròn, đến Mạc Nhất Bắc cũng biến sắc.
Triển Chiêu bất đắc dĩ, dứt khoát, bỏ qua gà, ngược lại đi ăn bài cốt, trong lòng thầm than, này nhân sinh a, chẳng lẽ không thể để cho hắn hảo hảo ăn một bữa cơm sao?