Đệ thất thập tứ thoại giáo, Thần Tinh nịnh hót
Đường Di ăn bánh rán, hơi khó hiểu nhìn Lạc Đồng Thanh, bảo “Ta nói, Lạc huynh không nói lý nha.”
Lạc Đồng Thanh cũng nhìn hắn, hỏi, “Ta không nói lý chỗ nào?”
“Ngươi nghĩ xem.” Đường Di cười gượng mấy tiếng, bảo “Trêu chọc ngươi chính là người của Hắc Sơn phái, cũng không phải là Đường môn ta, ngươi muốn tìm người báo thù cũng nên đi đánh Hắc Sơn phái, sao lại đến kiếm chuyện với ta?”
Lạc Đồng Thanh trừng mắt nhìn, liếc thấy Thần Tinh ôm đao chạy tới, bảo “Ngươi nói cho hắn biết đi.”
Thần Tinh bĩu môi, nhìn Đường Di bảo “Ngươi thật là đần nha, hiện tại người ở bên ngoài đều cho là phái Hành Sơn chúng ta không bằng Đường môn của ngươi, đương nhiên phải đánh ngươi nằm bẹp ra, sau đó chứng minh phái Hành Sơn chúng ta đúng là mạnh hơn Đường môn! Về phần đám người Hắc Sơn phái, sư phụ ta lúc nãy đã dạy dỗ bọn họ rồi, sau này đụng phải tự nhiên cũng sẽ dạy dỗ, không cần ngươi quan tâm. Nhưng chuyện nào ra chuyện đó, nói phái Hành Sơn chúng ta không bằng Đường môn, đệ tử Hành Sơn không biết thì thôi, nếu như đã biết, không đấu với ngươi một trận vậy thì quá có lỗi với tổ sư gia rồi.”
Đường Di chớp chớp mắt, cảm thấy đúng là cũng có chút đạo lý, liền mỉm cười bảo “Ai nha. . . Kỳ thực làm vậy cũng chỉ là dư thừa thôi, ngươi nghĩ xem, các ngươi cùng tên chuột Bạch này là đồng môn, ta lại đánh không lại hắn, cũng không cần chứng minh cái gì đi?”
Lạc Đồng Thanh nhướn mày, nhàn nhạt nói ra mấy tiếng, “Bối phận bất đồng, không thể so sánh.”
Đường Di ủ rũ, cuối cùng nhìn nhìn Lạc Đồng Thanh, bảo “Ân. . . đấu với ngươi cũng được, bất quá, hai chúng ta dùng cái gì đó để đánh cuộc đi, ngươi thấy thế nào hả?”
Lạc Đồng Thanh xoay mặt nhìn hắn, hơi khó hiểu, “Đánh cuộc gì?”
“Phái Hành Sơn các ngươi có mỹ nữ hay thánh cô gì đó không?” Đường Di hào hứng bảo “Như vậy đi, nếu ngươi bị thua, mỹ nữ liền thuộc về ta!”
Thần Tinh vỗ bàn hét “Dâm tặc! Ngươi còn dám nói ra “
Lạc Đồng Thanh cũng thấy bất mãn, “Sỉ nhục sư môn ta, tội thêm một bậc!”
Nói xong, hắn nhận lấy thanh đao Thần Tinh đưa đến, hỏi Đường Di, “Ngươi dùng binh khí gì?”
Đường Di lúng túng, càng nói càng không hợp nhau rồi, tên Lạc Đồng Thanh này là một ngốc tử, bất đắc dĩ, liền từ sau lưng rút cửu tiết tiên ra, bảo “Ta quen dùng roi. . . Bất quá hai ta không thù không oán, làm gì phải động đao động thương, cứ điểm đến thì ngừng lại, như thế nào?”
Lạc Đồng Thanh gật đầu, “Cái này có thể.” Trong lúc nói chuyện, để đao xuống, đứng ở trong sân, cùng Đường Di giằng co.
Đường Di bất đắc dĩ đi tới, hai người đứng trong sân chuẩn bị tỷ võ. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu bưng bánh rán ngồi xuống trên bậc thang cửa phòng, tiếp tục ăn.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn giá thế hai người, bảo “Ân, hai người này thật đúng là khó mà nói.”
Triển Chiêu ăn miếng bánh rán, nói “Đường lão tứ linh hoạt hơn chút, nếu như dùng đao kiếm, roi đấu với đao hắn không có lợi thế, phái Hành Sơn lợi hại nhất chính là đao pháp. Bất quá nếu như là đấu tay không, quyền pháp Đường môn dường như có lợi thế hơn chút, bất quá hai phái đều giỏi về ám khí, cái này cũng là thực lực ngang nhau. . .”
“Võ công thì hẳn là Đường Di khá hơn chút, bất quá con người Lạc Đồng Thanh lại tương đối cẩn thận đi.” Bạch Ngọc Đường thờ ơ nói một câu, “Đường Di nói không chừng sẽ sơ ý.”
“Ai nha.” Triển Chiêu vỗ cái bốp vào chân, “Thiếu chút nữa ta quên mất vụ này, đánh cuộc thua thiệt, hộp Bát bảo quế viên tô không tính vào nữa!”
Bạch Ngọc Đường có chút vô lực nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu nhướn mày, “Nhìn cái gì?”
Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, bản thân ăn xong bánh rán trong tô rồi, giơ đũa, cướp đi một nửa trong tô Triển Chiêu.
“Đồ chuột chết!” Triển Chiêu căm tức nhìn.
Lúc này, Thần Tinh đột nhiên chạy tới, đứng phía sau hai người, rót rượu cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, nhìn Thần Tinh, Thần Tinh ngoan ngoãn, thuận tiện cũng rót rượu cho Triển Chiêu.
“Tiểu tử.” Bạch Ngọc Đường cầm lấy chén rượu mỉm cười nhìn hắn, “Vô sự lấy lòng à?”
“Hắc hắc.” Thần Tinh đứng ở phía sau hai người, cười híp mắt, “Cho nên nói, tằng sư thúc tổ chính là tằng sư thúc tổ, lợi hại nha.”
“Ít nịnh hót đi.” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi, “Nói đi, muốn làm gì?”
“Hắc hắc.” Thần Tinh cười cười, bảo “Từ lâu, ta nghe danh tiếng Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường đao pháp như thần, có danh hiệu là thiên hạ đệ nhất đao.”
Bạch Ngọc Đường liếc hắn, bảo “Nói điểm chính đi.”
“Ân.” Thần Tinh gật đầu, bảo “Sư phụ ta võ công không tệ. . . Bất quá, vẫn chưa phải là tốt nhất, chỉ là sư tổ ta đã hơn hai năm rồi không hề chỉ dạy gì cho hắn nữa, cho nên gần đây gặp phải bình cảnh, võ công vẫn luôn không thấy tiến bộ. . .”
Bạch Ngọc Đường cau mày, không hiểu nhìn Thần Tinh, hỏi, “Lạc Đồng Thanh là đồ đệ giỏi nhất của Vu Vạn Phương, tại sao không dạy cho hắn?”
“Ân, bởi vì Nhị sư bá ta.” Thần Tinh giảm thấp thanh âm nói, “Nhị sư bá ta Vu Lương Nguyệt là con trai ruột của sư tổ, cũng là Nhị sư huynh phái Hành Sơn. Đã định sẵn là chưởng môn tương lai của phái Hành Sơn, lần này người đến tỉ võ chiêu thân cũng là hắn. Hắn chướng mắt sư phụ ta từ lâu rồi, trong buổi tỷ võ hai năm trước tại đại hội võ lâm, sư phụ ta đánh thắng yêu tăng Tây Vực, nhất cử thành danh, Vu Lương Nguyệt hắn thì lại không ai biết đến, vì vậy rất ghen ghét sư phụ ta. Sư tổ ta một chén nước bưng không cân bằng, không bênh vực sư phụ ta, cho nên sư phụ nơi nơi bị người ta chèn ép. . . Các ngươi thấy sư phụ ta làm món ăn ngon như vậy đi? Cơm nước nhiều người như vậy ở Phái Hành Sơn đều là do sư phụ làm, mỗi ngày hắn đều phải rút ra hai canh giờ để chuẩn bị thức ăn, luyện công chỉ có thể thức khuya dậy sớm.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đều cau mày, tình huống như thế tại các môn phái trong giang hồ rất thường gặp, nếu như hai đồ đệ, một là ngoại nhân mà một là con trai ruột, vậy tất nhiên sẽ thiên vị con trai nhà mình hơn chút. Dù sao, nếu như võ công ngoại nhân quá tốt uy vọng quá cao, như vậy tất nhiên trong phái lòng người sở hướng, sau này nói không chừng môn phái do một tay mình sáng lập ra sẽ rơi vào trong tay ngoại nhân. Liên hệ máu mủ chính là đánh gãy xương vẫn còn gân nối lại, tự nhiên không thể tuyệt đối công bằng, Vu Vạn Phương thiên vị Vu Lương Nguyệt cũng là chuyện có thể hiểu. . . Chỉ bất quá, nhân tài, có địa vị võ lâm như Lạc Đồng Thanh, thế nhưng lại bắt hắn nấu cơm, cũng quá ức hiếp người!
Nghe lời của Thần Tinh, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều có chút tức giận, nhất là Bạch Ngọc Đường, dù sao cũng là bổn môn, chỉ có mình Lạc Đồng Thanh có tiền đồ, thế nhưng không cố gắng chỉ dạy hắn! Nếu để cho lão sư điệt hắn Dương Thiên Ương biết, nhất định lôi hai lão già đó ra đánh bầm mình không chỉ một trận.
“Vậy ngươi muốn như thế nào đây?” Bạch Ngọc Đường nhìn Thần Tinh.
Thần Tinh chun chun mũi, bảo “Ngài đừng xem sư phụ ta ngốc như thế, nhưng lại là kỳ tài luyện võ, không bằng tằng sư thúc tổ, ngươi chỉ điểm hắn mấy chiêu đi?”
Bạch Ngọc Đường nhướn mày, nhìn Thần Tinh.
“Nha, chúng ta đều cùng môn phái mà.” Thần Tinh cười híp mắt, “Mộ Thanh Vân Mộ lão tiền bối, cũng được xem là lão tổ tông của môn phái chúng ta, tổ sư gia phái Hành Sơn Dương Thiên Ương là sư điệt của ngài, nhất mạch tương thừa cũng không tính là dạy người ngoài không tuân theo môn quy. . . Ta xem Nhị sư bá ghen tỵ sư phụ ta ghen tỵ rất dữ, ngáng chân khắp nơi. . . Ta không tranh ngôi chưởng môn phái Hành Sơn với hắn, nhưng sư phụ ta cũng không thể bị người ta lợi dụng, ức hiếp chèn ép có phải hay không?”
Bạch Ngọc Đường khẽ gật đầu.
Thần Tinh nhỏ giọng nói, “Sư phụ ta thật rất thích luyện công cũng rất khắc khổ nha, hắn đều là tự mình mày mò, ở phái Hành Sơn, trong nhiều lớp đệ tử như vậy, hắn có tiền đồ nhất nhưng không được sủng nhất. Cho nên ta nghĩ, sau này nếu như nhị sư bá thật thừa kế phái Hành Sơn, vậy chắc chắn sẽ không tha cho sư phụ ta, chúng ta nếu như có bản lãnh, thì cứ tự lập môn phái, ai sợ ai? Có bản lãnh chúng ta mười năm sau lại so sánh, đến lúc đó, Vu Lương Nguyệt ngươi bất quá là con nhà giàu mượn hơi cha, cả đời cũng chỉ có thể lăn lộn tại phái Hành Sơn, sư phụ ta chính là nhân vật có uy tín danh dự trên võ lâm!”
“A.” Nghe xong lời của Thần Tinh, Triển Chiêu cũng bị chọc vui, cười nói, “Hảo tiểu tử, ta nói ngươi khích bác sư phụ ngươi đánh nhau với người ta làm gì, thì ra là có ý định này?”
Thần Tinh khiêu khiêu mi, bảo “Triển đại ca chê cười. . . sư phụ ta ngốc, nếu như đồ đệ cũng ngốc, vậy sẽ phải chịu bắt nạt, cho nên nói, sư phụ quân tử, đồ đệ tiểu nhân mà.”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều bật cười, Thần Tinh tinh quái, vì sư phụ nhà mình không tiếc làm tiểu nhân, cũng không uổng công Lạc Đồng Thanh chiều chuộng hắn như vậy.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, suy nghĩ một chút, bảo “Ta hôm nay ăn một bữa bánh rán sư phụ ngươi đích thân làm, nhận mà không đáp tạ cũng thật vô lễ.”
“Hắc hắc.” Thần Tinh chắp tay, ngoan ngoãn cúi người trước Bạch Ngọc Đường, “Đa tạ tằng sư thúc tổ.”
Trong lúc nói chuyện, đầu kia Đường Di và Lạc Đồng Thanh đã đánh nhau, hai người chiêu đến chiêu đi, lực lượng tương đương.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, có chủ ý.
“Dừng lại.” Bạch Ngọc Đường đột nhiên nói một tiếng.
Lạc Đồng Thanh và Đường Di đều lui sang một bên, không hiểu nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường ngoắt ngoắt tay với Lạc Đồng Thanh, Lạc Đồng Thanh khó hiểu, nhưng vẫn đi đến.
Bạch Ngọc Đường ghé vào lỗ tai hắn, thanh âm thật thấp nói hai câu. . . Lạc Đồng Thanh chau mày, suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ, đối Bạch Ngọc Đường thi lễ, “Đa tạ sư thúc tổ.” Nói xong, quay về.
Lại đánh, Đường Di rõ ràng rơi xuống hạ phong.
“Đợi đã!” Đường Di nhảy ra ngoài vòng tròn, chỉ vào Bạch Ngọc Đường bảo “Chuột Bạch, ngươi chơi ăn gian hộ đoản thiên vị người mình.”
Bạch Ngọc Đường chớp mắt bảo “Ta cũng không nói gì.”
Đường Di không làm nữa, bảo “Vậy không được! không đánh nữa!”
Triển Chiêu thấy hắn nói ngừng đánh, liền cười cười, ngồi xuống trên bàn đá, đối Đường Di ngoắt ngoắt tay.
Đường Di đi tới, Triển Chiêu ghé vào lỗ tai hắn nói mấy câu.
Đường Di mỉm cười, bảo “Triển tiểu miêu, vẫn là ngươi đủ nghĩa khí! Vò lê hoa bạch của ngươi, ta thắng về cho ngươi!” Nói xong, lại trở về vòng, cùng Lạc Đồng Thanh đánh nhau, không bao lâu, lại khó phân thắng bại, hơn nữa Đường Di còn chiếm chút ưu thế.
Bạch Ngọc Đường khoát tay chặn lại, ngoắc gọi Lạc Đồng Thanh, nói mấy câu, trở về đánh tiếp. . . Đường Di không chịu đựng mấy chiêu liền chạy đi tìm Triển Chiêu. . .
Như thế hết lần này đến lần khác, ngừng ba bốn trận, Thần Tinh liền ngồi xổm một bên, nhìn lại Lạc Đồng Thanh, võ công cơ hồ là chốc lát đã tiến đi ngàn dặm. . . Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không giống nhau, Bạch Ngọc Đường là chỉ điểm cho Lạc Đồng Thanh, để cho hắn lĩnh hội điểm tinh diệu trong võ công của phái Hành Sơn tốt hơn, tự mình hiểu được, mở ra tử môn để từ đó tiến bộ. Mà Triển Chiêu bất quá là chỉ chiêu cho Đường Di, nói cách khác, Bạch Ngọc Đường dạy Lạc Đồng Thanh, Triển Chiêu chỉ huy Đường Di phụng bồi Lạc Đồng Thanh luyện công. . .
Thần Tinh nhìn mà vui mừng khôn xiết, hét lên, “Không đã ghiền không đã ghiền, phải so đao kiếm!”
Đường Di là một người thông minh, đã nhìn ra cách thức từ lâu, hắn cũng ăn miễn phí bánh rán do Lạc Đồng Thanh làm, vui lòng làm chuyện thuận nước giong thuyền này, cùng Lạc Đồng Thanh so đấu, giơ tay vung roi, cùng Lạc Đồng Thanh đánh nhau.
Bạch Ngọc Đường nhìn đao pháp Lạc Đồng Thanh, cau mày lắc đầu —Vu Vạn Phương quá tồi tệ đi, nhân tài như Lạc Đồng Thanh, không chuyên tâm dạy hắn, đao pháp này cơ hồ đều là tự mình ngộ ra, căn bản sử dụng không liền mạch. Đánh đám lưu manh bình thường còn được, nếu như gặp phải cao thủ, chính là sẽ mất mạng, hơn nữa tâm pháp và nội lực của hắn đều sử dụng không thích đáng, cứ luôn như thế, thời gian lâu dài nội tức bị hạn chế, không chỉ không thể cường thân kiện thể, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Triển Chiêu cũng lắc đầu, trong lòng đối Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải đã thấy có chút chán ghét.
Bạch Ngọc Đường lên tiếng hô dừng, để cho Lạc Đồng Thanh tới đây, tinh tế nói cho hắn thời gian chừng một nén nhang, Triển Chiêu đang cầm cái ly đứng bên cạnh uống trà, Đường Di ngồi ở bên cạnh bàn, cười hỏi, “Ta nói Triển đại nhân, tiểu Bạch đó là dạy người lấy mạng ta nha. . . Ngươi không chỉ chiêu cho ta sao?”
Triển Chiêu mỉm cười liếc hắn, bảo “Đường Đại Ý, ngươi đến một nửa khả năng còn chưa sử dụng, giả đáng thương cái gì chứ. . . Ta phải nhắc nhở ngươi, Lạc Đồng Thanh lại đánh với ngươi, không còn là người lúc nãy nữa, nếu như ngươi vẫn lơ là, cẩn thận mất mạng.”
Đường Đại Ý cười khan hai tiếng, đưa tay sờ sờ cổ.
Lúc này, Lạc Đồng Thanh quay về trong viện, nhìn Đường Đại Ý, Đường Đại Ý xách theo roi đã qua. . . Hai người lại giao thủ, Đường Đại Ý và Thần Tinh đều hít một hơi khí lạnh. . . thật là ai dạy thì giống kẻ đó, Lạc Đồng Thanh mặc dù vẫn sử dụng những chiêu thức lúc nãy, nhưng ra chiêu mau chuẩn ngoan hơn gấp mấy lần, uy lực đao pháp cũng là mạnh gấp mấy lần. Chiêu thức nối liền giống như nước chảy mây trôi, đại khai đại hợp ngoan lệ tàn nhẫn. . . hoàn toàn là phong thái của Bạch Ngọc Đường.
Thần Tinh âm thầm kỳ quái, thầm nói Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải đều không thể sử xuất được đao pháp như vậy. . . Xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường đang cùng Triển Chiêu tiếp tục uống rượu, Thần Tinh âm thầm hạ quyết tâm — Bạch Ngọc Đường, tằng sư thúc tổ, mông ngựa của ngươi ta vỗ chắc rồi!