[Thử Miêu Đồng Nhân] Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 77: Chương 77




Đệ thất thập thất thoại võ, bắt đầu bất ngờ

Triển Chiêu gặm xong nửa cái bánh quẩy trong tay, cũng vừa lúc đến tiền viện, phía trước tất nhiên thấy toàn đầu người, cao thủ võ lâm các nơi đều tề tụ.

Triển Chiêu ăn bánh quẩy xong, cúi đầu, nhìn nhìn bàn tay đầy dầu mỡ của mình, tìm kiếm chung quanh, phát hiện không có chỗ nào có thể dùng để lau tay, liền theo bản năng, xoay mặt nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường vội vàng lui lại một bước, “Này, mèo, ngươi dám quẹt lên người ta, ta sẽ bẻ móng vuốt ngươi đó!”

Triển Chiêu đánh giá hắn một chút, liếc nhìn vạt áo trắng như tuyết, chân mày nhướn nhướn, bắt đầu quét nhìn nơi khác… Chỉ chớp mắt, liền thấy bên chiếc bàn gần đó, Thần Tinh đang cẩn thận ngoắc bọn họ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều thấy, nhìn sang, người ở bàn đó ngồi chia thành hai hàng trước sau, ở phía trước chính là hai lão đầu vẻ mặt chánh khí, bên cạnh bọn họ là một người trẻ tuổi… Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, đừng nói, Vu Lương Nguyệt và Vu Vạn Phương quả thật có điểm giống nhau… Bất quá tướng mạo so với Lạc Đồng Thanh ngồi ở phía sau bọn họ khá xa, vẫn là kém hơn quá nhiều.

Lạc Đồng Thanh ngồi ở sau cùng, đầu khẽ cúi xuống dường như đang suy nghĩ gì đó, Thần Tinh ngồi bên cạnh hắn, lặng lẽ ngoắc bọn Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu, lại thấy Triển Chiêu đột nhiên nhếch miệng, lộ ra nụ cười gian xảo như mèo, có chút bất đắc dĩ, con mèo này không biết lại muốn làm gì.

Hai người vẫn là đi về hướng đám người Thần Tinh, Lạc Đồng Thanh vẫn chăm chú cúi đầu suy nghĩ, kỳ thực, mấy ngày nay hắn vẫn luôn nghĩ đến những vấn đề về luyện công mà Bạch Ngọc Đường đã nói, luôn cảm thấy càng nghĩ lại càng ngộ ra nhiều hơn, hơn nữa những gì trước đây bản thân học qua có rất nhiều điều hiểu được rất cạn, lần này rốt cục có thể thông qua những quy luật Bạch Ngọc Đường nói với hắn để xông phá tất cả những cửa ải khó đó, cho nên bây giờ, hễ có thời gian thì hắn sẽ dùng để suy nghĩ.

Mà Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải cùng với Nhị sư huynh Vu Lương Nguyệt phái Hành Sơn ở phía trước, đều đang đắc ý chuẩn bị chuyện tỉ võ chiêu thân, một là nếu như có thể bộc lộ tài năng trong chốn quần hùng, có thể làm rạng rỡ phái Hành Sơn, thứ hai, nếu quả thật lấy được Nguyên gia Đại tiểu thư, vậy chìa khóa đao quan Minh Linh cũng sẽ tới tay, đến lúc đó nói không chừng thật có thể võ công đại thành.

Mọi người mang tâm sự riêng, Lạc Đồng Thanh đang tập trung tinh thần suy nghĩ, đột nhiên cảm giác đầu vai bị người vỗ một cái, giật mình, thầm nói sao có người đứng phía sau mình, bản thân lại không biết, vừa quay đầu lại…”Sư thúc tổ?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chẳng biết lúc nào thì đã đứng ở bên cạnh hắn, Bạch Ngọc Đường nhếch miệng, bảo “Nghĩ gì mà không có chút cảnh giác?”

“Sư thúc tổ dạy rất đúng.” Lạc Đồng Thanh đứng lên hành lễ với Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, lúc này, giọng nói cũng dẫn đến chú ý của người ở phía trước.

Vu Lương Nguyệt quay đầu lại liếc mắt nhìn trước, chỉ thấy Lạc Đồng Thanh đang đứng nói chuyện với người khác, mà bên cạnh hắn, có hai người trẻ tuổi đang đứng, một đang nói chuyện cùng Lạc Đồng Thanh, mặc một thân bạch y… Vu Lương Nguyệt không nhịn được cau mày, trong lòng thầm than, người này thật đẹp. Nhìn lại bên cạnh kẻ đó, một người mặc lam y, một tay đặt sau lưng, đang nhìn sang nơi khác.

“Ách…” Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải ở bên cạnh liếc mắt nhìn liền đứng lên, khẽ đẩy Vu Lương Nguyệt bên cạnh, bảo “Mau, đi tham kiến sư thúc tổ của ngươi!”

Vu Lương Nguyệt chau mày, trong bụng thầm nói ai là sư thúc tổ của ta?

Vu Lương Nguyệt mặc dù là Nhị sư huynh phái Hành Sơn, nhưng cơ hội làm việc bên ngoài cũng không nhiều, chủ yếu vẫn là do Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải tương đối chiều hắn, có chuyện gì, bình thường đều bảo Lạc Đồng Thanh đi làm. Cũng vì vậy, Lạc Đồng Thanh từng gặp mặt Bạch Ngọc Đường vài lần, mà Vu Lương Nguyệt thì trước giờ chưa từng thấy.

“Sư thúc!” Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải vội vàng đi ra hành lễ với Bạch Ngọc Đường, bảo “Không biết sư thúc tới, tha thứ cho chúng ta chậm trễ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hai người, bảo “Nga, không sao… Tối hôm qua may nhờ Đồng Thanh chiêu đãi.”

Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường — Đồng Thanh… cứ làm như bản thân già lắm vậy? Ít ra vẻ trưởng bối đi!

Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, làm bộ như không nhìn thấy.

“Nga…” Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải theo bản năng nhìn Lạc Đồng Thanh, cảm thấy hơi ngoài ý muốn, không ngờ rằng bảo Lạc Đồng Thanh đến sớm, thế nhưng đụng phải Bạch Ngọc Đường, đây quả là thất sách, không biết hắn có nói gì bậy bạ với Bạch Ngọc Đường hay không.

“Lương Nguyệt, đến tham kiến sư thúc tổ.” Vu Vạn Phương gọi Vu Lương Nguyệt, để cho hắn hành lễ với Bạch Ngọc Đường.

Vu Lương Nguyệt mặc dù chưa từng thấy Bạch Ngọc Đường, bất quá nhớ tới từng có người đề cập với hắn, sư tôn Mộ Thanh Vân – một vị bối phận lớn nhất của sư tổ hắn, thu một đồ đệ còn trẻ hơn hắn, chính là Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường đại danh đỉnh đỉnh.

Vu Lương Nguyệt lạnh nhạt liếc nhìn, thật đúng là… giống hệt lời đồn đãi, mỹ nam tử hiếm có thế gian. Đều nói vị sư tôn tên Mộ Thanh Vân của hắn là dựa theo tướng mạo thu đồ đệ… Khó trách…

Vu Lương Nguyệt tính tình tương đối hiếu thắng, vì vậy cảm thấy Bạch Ngọc Đường ngươi còn trẻ như vậy, võ công lợi hại hơn nữa thì cũng có hạn, thanh danh bên ngoài đó là bởi vì sư phụ ngươi nổi tiếng, chưa chắc bản thân thật sự có khả năng, vì vậy ở trong lòng, đối Bạch Ngọc Đường cũng không phục lắm. Hơn nữa, gọi một người còn nhỏ tuổi hơn mình là sư thúc tổ… thật quá mất mặt đi. Vì vậy, cũng có chút do dự.

Vu Vạn Phương biết rõ tính tình Vu Lương Nguyệt, bất đắc dĩ lắc đầu, vừa định quở trách hắn mấy câu, liền nghe Bạch Ngọc Đường nói, “Không cần… đã nói là đừng gọi theo bối phận.” Nói, đối Triển Chiêu bảo “Miêu nhi, ngồi nơi này đi?”

Triển Chiêu thì không sao cả, gật đầu.

Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải chưa từng gặp mặt Triển Chiêu, bất quá hai người là người từng trải, thấy Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, còn có một tiếng Miêu nhi của Bạch Ngọc Đường, đều có chút líu lưỡi không nói nên lời… Ngự miêu Triển Chiêu sao?

“Chẳng lẽ là Triển nam hiệp?” Vu Vạn Hải hỏi.

Triển Chiêu đối với hắn chắp tay, bảo “Vu chưởng môn khách khí, gọi ta Triển Chiêu là được.”

“Nga…” Hai lão đầu đồng thời mừng rỡ, bảo “Không ngờ hôm nay có thể thấy được Triển nam hiệp, thật là tam sinh hữu hạnh.”

Vu Lương Nguyệt nhìn nhìn Triển Chiêu, trong lòng có chút ý tưởng, hắn thầm nghĩ… Trước kia chưa gặp mặt, còn tưởng rằng Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ba đầu sáu tay lợi hại cỡ nào chứ. Nhưng hôm nay gặp được, lại là hai người trẻ tuổi tướng mạo xuất chúng như vậy… Nghe nói Thiên Nhất Lão Nhân cùng Mộ Thanh Vân là oan gia, hai người đến đồ đệ cũng muốn tranh đoạt… chính là tranh người đẹp nhất… đại hiệp danh chấn giang hồ, thế nhưng đều là tiểu bạch kiểm… Không có thiên lý.

“Sư thúc và Triển nam hiệp cũng tới tỉ võ chiêu thân sao?” Vu Vạn Hải hỏi.

“Nga… Không.” Triển Chiêu cười nói, “Ta và Ngọc Đường đi ngang qua đây, bởi vì cùng Nguyên lão gia tử có chút giao tình, cho nên hắn mời chúng ta đến xem náo nhiệt.”

“Nga.” Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải đều thở phào nhẹ nhỏm, thầm nói, nếu như hai người này cũng tham gia tỉ võ chiêu thân, vậy những người khác cũng không cần đấu nữa, chắc chắn thua hết.

“Sư thúc, đi phía trước ngồi đi.” Vu Vạn Phương bảo.

“Không cần.” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ngồi xuống bên cạnh Lạc Đồng Thanh, bảo “Các ngươi cứ để ý chuyện của mình, chúng ta chỉ tùy tiện nhìn thôi.”

“Nga…” Vu Vạn Phương không khỏi nhìn Lạc Đồng Thanh, Lạc Đồng Thanh không hổ là chậm lụt số một số hai trên đời, hoàn toàn không ý thức được mình đã chọc giận đến hai vị sư phụ này.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sau khi ngồi xuống, trao đổi ánh mắt — Lạc Đồng Thanh ngốc như vậy à, khó trách lại bị người ta bắt nạt.

Chính lúc này, liền nghe bên ngoài có tiếng khua chiêng gõ trống truyền đến, là đội vũ sư do Nguyên lão gia tử mời đã đến rồi.

Thần Tinh ngoan ngoãn bưng nước trà đến cho Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, mọi người ngồi uống trà, Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Triển Chiêu nhìn xung quanh, dường như đang tìm cái gì, liền dùng cánh tay khẽ khều hắn — mèo, nhìn cái gì vậy?

Triển Chiêu khiêu khiêu mi — nhìn xem có người giở trò hay không.

Bạch Ngọc Đường cũng khẽ nhíu mày — cũng phải, mèo ngươi chính là môi tinh phụ thể, đi đến đâu thì chỗ đó có người chết.

Triển Chiêu phóng mắt đao qua — ngươi có mặt mũi nói ta, ngươi cũng không tốt đi nơi nào đâu!

Lúc hai người đang âm thầm so đấu hăng say, thì nghe được ở phía trước, Vu Vạn Phương đẩy đẩy Vu Lương Nguyệt đang ngồi bên cạnh, bảo “Lương Nguyệt, ra phía sau ngồi cùng bọn sư thúc tổ ngươi một lát, các ngươi đều là người trẻ tuổi, mọi người trò chuyện hợp hơn.”

Vu Lương Nguyệt không bằng lòng lắm, tâm không cam tình không nguyện đứng lên.

Bạch Ngọc Đường lại không để ý hắn, lúc cúi đầu, đột nhiên nhìn thấy bàn tay Triển Chiêu. Ngón tay vốn là do cầm bánh quẩy nên dính đầy dầu mỡ… Đặt ở trên đầu gối, hơn nữa, đã không còn dầu nữa.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu, thầm nói con mèo này lau tay từ lúc nào? Liền khiêu mi, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu không chút thay đổi, cứ như không nhìn thấy.

Bạch Ngọc Đường khó hiểu, nâng chén lên uống trà, lúc này, liền thấy Vu Lương Nguyệt ở phía trước thong thả đứng lên.

“Phốc… khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường không nhịn được phun trà ra ngoài, bắt đầu ho khan, đấm ngực liên tục, sau đó xoay mặt nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu thấy hắn bị sặc, tiếp tục cười híp mắt.

Ra là, Bạch Ngọc Đường mới vừa rồi uống một hớp, liền thấy y phục phía sau Vu Lương Nguyệt, có đủ hai dấu tay dầu, dấu tay ấn trên vạt áo, trái phải mỗi bên một cái. Lúc thả vạt áo xuống cũng không sao, nhưng Vu Lương Nguyệt vừa đứng thẳng người, vạt áo vừa buông xuống, hai bên mông mỗi nơi xuất hiện một dấu tay. Hơn nữa Vu Lương Nguyệt mặc áo màu xám tro, hai dấu tay dầu cũng biến thành màu xám sậm, nhìn thấy vô cùng rõ ràng.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, hóa ra là con mèo này lau dầu trên tay lên vạt áo Vu Lương Nguyệt… đợi một lát nếu như Vu Lương Nguyệt lên lôi đài, vậy còn không phải bị người ta cười nhạo?

Lạc Đồng Thanh không biết Bạch Ngọc Đường xảy ra chuyện gì, liền hỏi, “Sư thúc tổ?”

Bạch Ngọc Đường khoát tay, ho khan hai tiếng.

Thần Tinh mắt sắc, liếc qua liền nhìn thấy, hắn không biểu lộ gì hết, chỉ nhiệt tình chạy tới, chuyển ghế để cho Vu Lương Nguyệt ngồi xuống, bảo “Nhị sư bá, ngồi đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn liền hiểu, tiểu tử Thần Tinh này cũng không phải tử tế gì, hắn là trong lúc chuyển băng ghế, cố ý ngăn cản tầm mắt nhìn ra sau của Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải, không để cho hai người thấy dấu tay trên mông Vu Lương Nguyệt.

Vu Lương Nguyệt sau khi ngồi xuống, có người châm trà cho, hắn liền ngồi đối diện Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, cũng không nói gì, chỉ ngồi đó.

“Sư đệ.” Được một lát, Vu Lương Nguyệt đột nhiên hỏi Lạc Đồng Thanh, “Nghe nói hôm qua ngươi cùng người của Hắc Sơn phái đánh nhau?”

Lạc Đồng Thanh hơi sửng sờ, gật đầu.

Vu Lương Nguyệt nói, “Ngươi cũng quá làm loạn, tự tiện đấu võ với người khác!”

“Sư bá.” Thần Tinh bảo “Là đám Hắc Sơn phái sỉ nhục phái Hành Sơn chúng ta trước, sư phụ mới cùng bọn họ đánh nhau, không tin ngươi hỏi sư thúc tổ và Triển đại nhân, bọn họ có thể làm chứng!”

Vu Lương Nguyệt sửng sốt, Triển Chiêu gật đầu, bảo “Ân, đúng vậy, hôm qua Lạc huynh đánh lùi Hắc Sơn phái, còn giúp chúng ta chút việc.”

Vu Lương Nguyệt trong lòng suy tính, thầm nói, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, dường như có quan hệ khá thân thiết với Lạc Đồng Thanh à.

Trong lúc nói chuyện, liền nghe “pang” – một tiếng chiêng vang lên, mọi người giương mắt nhìn, thấy trên đài cao gần đó, thái sư đã hái được thái cầu, buông dây treo xuống, rất nhiều người đều đứng dậy vỗ tay.

Mà trong tiếng người đang huyên náo, Nguyên lão gia tử đi tới trước đài để tuyên bố tỉ võ chiêu thân bắt đầu, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một thanh âm u oán mà già nua — Nguyên lão đầu, ngươi tội ác ngập trời, hôm nay, chính là đến lấy mạng ngươi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.