[Thử Miêu Đồng Nhân] Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 81: Chương 81




Đệ bát thập nhất thoại tranh, vấn đề thành thân

Trong lúc nhất thời, song phương kiếm bạt nỗ trương, mắt thấy tựa hồ đoàn người Thổ Phiên muốn cùng quần hùng võ lâm Trung Nguyên đánh nhau.

Chỉ thấy kia Đạt Bố hoàng tử bước lên đài, đối Hắc Sơn chân nhân khẽ thi lễ, bảo “Chân nhân xin đừng gấp gáp, đợi Tiểu vương nói vài câu, lại cùng tên ngụy quân tử này tính sổ, cũng không muộn a.”

Hắc Sơn chân nhân nhìn nhìn Đạt Bố, nhẹ nhàng gật đầu, nói với Mạc Nhất Tiếu, “Nhất Tiếu, trở lại.”

Thanh âm già nua cố ý nói ra giọng điệu cưng chìu, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Đường Di theo bản năng rùng mình, ôm ôm các mỹ nữ trong ngực, tự nhủ, “Quả nhiên vẫn là các mỹ nữ hảo a.”

“Các vị anh hùng giang hồ, Tiểu vương biết hôm nay đã quấy rầy hăng hái chư vị. . . Bất quá, Tiểu vương cũng không muốn tạo thành tranh đấu không cần thiết, cho nên, có chút tình huống, vẫn là cùng chư vị nói rõ ràng thì tốt hơn.”

Giang hồ quần hùng mới vừa rồi bị Sư Tử Đầu dùng một tiếng sư tử hống đè bẹp nhuệ khí, muốn tìm mặt mũi về, nhưng lại có chút cố kỵ đám võ sĩ Thổ Phiên này tựa hồ võ công phi phàm, vì vậy không tiện phát tác. Hôm nay vừa nghe có bậc thang kê sẵn, tự nhiên cũng hòa hoãn một ít, rối rít bảo “Cứ xem ngươi nói như thế nào.”

“Không bằng như vậy đi, ta thay mặt giới thiệu sơ qua trước.” Trong lúc nói chuyện, hắn chỉ một ngón tay vào vị Hắc Sơn chân nhân phía sau, bảo “Vị này là Hắc Sơn chân nhân, họ Tà tên Vọng, chính là hậu nhân chú đao đại sư Tà Dịch.”

Giang hồ quần hùng hai mặt nhìn nhau, rối rít giật mình, chưa bao giờ nghe nói Tà Dịch còn có hậu nhân nha.

“Tà Dịch chính là tổ tiên Tà gia ta.” Tà Vọng bảo “Mà yêu đao Minh Linh, mỗi đời, đều là trấn trạch chi bảo của Tà gia ta.”

Giang hồ quần hùng tất cả bàn luận xôn xao, nếu như lời ấy là thật, vậy Minh Linh, thật đúng là đồ của Tà gia bọn họ.

“A.” Mạc Nhất Đao cười lạnh một tiếng, “Nói miệng không có bằng chứng! Ta còn biết nói tổ tiên nhà ta là Can Tương Mạc Tà kìa, vậy chẳng phải là bảo khí trong thiên hạ đều là của bọn ta rồi sao?”

“Ha ha.” Hắc Sơn chân nhân mỉm cười, bảo “Giọng điệu nói chuyện của ngươi cũng y hệt lão tử ngươi vậy. . . Nếu như nói, Minh Linh là từ lúc các thế đại tương truyền chúng ta bị mất, bị phụ thân ngươi nhặt đi, cứ xem như đã từng có, chúng ta cũng không thể nói gì hơn, nhưng thật ra đó là. . . thứ mà cha ngươi giết người đoạt mệnh để cướp về!”

Vừa nghe lời ấy, giang hồ quần hùng lại rối loạn lên.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vẫn đứng phía ngoài đám người nhìn tình huống bên trong, Bạch Ngọc Đường cọ cọ Triển Chiêu, hỏi, “Miêu nhi, Cự Khuyết của ngươi là từ đâu có?”

“Ta đâu biết.” Triển Chiêu nhún nhún vai, “Sư phụ ta cho, nói là tổ truyền, vậy còn Long Lân Thối Nhẫn của ngươi?”

Bạch Ngọc Đường cười cười vô cùng thần bí, bảo “Sư phụ ta đào lên từ trong mộ sư phụ hắn.”

“Không phải đâu.” Triển Chiêu có chút giật mình nhìn Bạch Ngọc Đường, “Sư phụ ngươi thế nhưng mang theo ngươi đi đào mộ phần của tổ sư gia các ngươi?”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười.

“Ân. . .” Triển Chiêu sờ cằm nói, “Ta trước kia nhìn sư phụ ngươi phiêu dật tựa như tiên nhân, còn tưởng rằng tính tình hắn cũng là cái loại cao ngạo vắng lạnh. . . Không ngờ rằng sẽ dẫn ngươi đi đào mộ.”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Hắn từ trước đến giờ ăn của ta uống của ta, ngày lễ tết không cho ta tiền lì xì cũng thôi đi, còn muốn lừa tiền ta.”

“Thật sao?” Triển Chiêu ngạc nhiên vô cùng, cảm thấy sư phụ mình mặc dù bình thường có chút cà lơ phất phơ, nhưng con người vẫn tương đối chững chạc, ngoại trừ mấy lần dẫn hắn vào núi tu hành bỏ hắn lại trong núi quên mang đi ra, những cái khác vẫn tương đối đáng tin.

“Ngươi còn nhớ lần trước ngươi và sư phụ ngươi đến không, hai người bọn họ đánh nhau sau đó cũng không thấy bóng dáng đâu hết?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.

“Nhớ chứ.” khóe miệng Triển Chiêu giật giật, ” Cái lần mà đang mùa đông hai người biến đâu mất, để lại hai chúng ta tự mình săn thú tìm thức ăn đó sao? Thật quá đáng!”

“Lần đó kỳ thực tương đối đặc biệt, căn nguyên là sư phụ ta coi trọng một cây cổ cầm, bảo ta mua cho hắn.” Bạch Ngọc Đường nói.

“A. . .” Triển Chiêu hít sâu một hơi, trong đầu bắt đầu tưởng tượng tình cảnh Mộ Thanh Vân – nhân vật tựa như thần tiên lôi kéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường lúc ấy chỉ mới mười mấy tuổi, bắt hắn mua cây đàn cho mình.

“Ta vừa hỏi cây đàn kia bao nhiêu bạc, lão bản nói với ta, một ngàn lượng.” Bạch Ngọc Đường bĩu môi.

“Một ngàn. . .” Triển Chiêu trợn to hai mắt.

“Miêu nhi, đừng trợn mắt làm gì, không phải một ngàn lượng bạc đâu, là một ngàn lượng vàng đó!” Bạch Ngọc Đường bảo.

Khóe miệng Triển Chiêu giật giật mấy cái, hỏi, “Vậy sau đó thế nào? Ngươi mua cho hắn?”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, bảo “Ta nếu như không mua cho hắn, hắn chắc chắn sẽ không vui. . . Cho nên cần phải tìm một cái cớ, để cho hắn biết khó mà lui.”

Triển Chiêu nhướn mày, “Ngươi lúc ấy nhỏ như vậy, thì đã có tâm cơ nặng như thế rồi sao, không hổ là hao tử!”

Bạch Ngọc Đường híp mắt. . .”Miêu nhi, vậy nếu Thiên Nhất lão nhân bắt ngươi mua cây đàn một ngàn lượng vàng, không mua thì quệt miệng không để ý đến ngươi, vậy ngươi làm sao?”

Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, trả lời vô cùng lưu loát dứt khoát, “Trực tiếp chết cho hắn xem!”

Bạch Ngọc Đường im lặng.

“Về sau ngươi làm sao?” Triển Chiêu thúc giục Bạch Ngọc Đường nói tiếp.

“Ta nói với hắn, một ngàn lượng này không phải con số nhỏ, không thể vô duyên vô cớ cho được.” Bạch Ngọc Đường bảo “Bằng không, hắn tìm một sư nương cho ta, sau đó ta gửi quà cưới một ngàn lượng cho hắn.”

“Vậy mà ngươi cũng nghĩ ra được.” Triển Chiêu nói.

“Tất nhiên.” Bạch Ngọc Đường vẻ mặt đau khổ nói, “Hắn trừ biết dùng đao ra thì không biết gì khác, ta mỗi ngày ăn cơm cũng phải tự mình giải quyết, còn phải tiện tay cho hắn ăn no, tìm một sư nương tối thiểu mỗi ngày có bữa cơm no!”

“Ngọc Đường, ngươi có thể sống lớn như vậy thật không dễ dàng.” Triển Chiêu vỗ vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường, lại hỏi tiếp, “Bất quá, ngươi có bạc như vậy sao không mời một người giúp việc đi? Mang Bạch Phúc đi không phải là được rồi sao?”

“Ai nha, không được đâu, lão đầu nhìn người!” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Người không đẹp không cho vào cửa.”

Mí mắt Triển Chiêu chớp liên tục, người giang hồ nói Bạch Ngọc Đường cổ quái, đó là bọn họ chưa từng gặp Mộ Thanh Vân, đó mới thật sự gọi là cổ quái.

“Vậy sau nữa thế nào?” Triển Chiêu hỏi.

“Hắn nói được thôi, tìm sư nương cho ta, bảo ta chuẩn bị vàng để mua đàn, ba ngày sau thành thân.” Bạch Ngọc Đường nói.

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, ngay sau đó lại lắc đầu, “Không đúng nha hao tử! Ta nhớ sư phụ ngươi không thành thân mà.”

“Ân.” Bạch Ngọc Đường nhún vai, “Ba ngày sau ngươi không phải cùng với sư phụ ngươi đến rồi sao?”

“Đó là bởi vì sư phụ ta nhận được thiếp mời của sư phụ ngươi, nói hắn sắp thành thân bảo chúng ta đi uống rượu mừng, sau đó sư phụ ta liền lật bàn, vừa mắng chửi người vừa chạy đến.”

“Hắn mắng chửi người làm cái gì?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.

“Sư phụ ta ngày đó dường như nói sư phụ ngươi lừa tiền quà cưới của hắn, còn có, hắn còn chưa thành thân mà, cho nên sư phụ ngươi cũng không được thành thân, sau đó liền xông qua, còn nói đến phá hôn lễ.”

“A.” Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười, bảo “Hôm đó, sau khi các ngươi đến, sư phụ ta không phải bảo ta dẫn ngươi đi chơi à, sau đó hai người bọn họ liền đánh nhau?”

“Đúng vậy.” Triển Chiêu thờ ơ, “Hai người bọn họ không phải luôn luôn đánh nhau sao, cũng không phải mới một hai lần.”

“Đó là bởi vì ngày đó sư phụ ta nói, muốn Thiên Nhất gả cho hắn.” Bạch Ngọc Đường ngữ xuất kinh người, Triển Chiêu thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi chính mình, “Làm sao có thể. . .”

“Hôm đó ta để ngươi chờ ở trong sân, ta đi lấy điểm tâm cho ngươi đi.” Bạch Ngọc Đường cười nói, “Đó là ta đi nhìn lén.”

“Ngươi thấy được cái gì?” Triển Chiêu rất có hứng thú.

Bạch Ngọc Đường tránh sang một bên, cùng Triển Chiêu đứng xa trung tâm hơn chút, bảo “Sư phụ ta ngày hôm đó đứng ở trong sân, nói với Thiên Nhất, ‘Cùng ta thành thân’ “

Triển Chiêu che miệng cười, “Sau đó sư phụ ta thì sao? Hắn nói gì?”

Bạch Ngọc Đường lắc lắc đầu, “Sư phụ ngươi sửng sốt một hồi lâu, sau đó mới nói, ‘Ngươi rốt cục chịu gả cho ta rồi à?’ “

“A?” Triển Chiêu há to miệng.

“Sau nữa sư phụ ta lắc đầu, chỉ chỉ Thiên Nhất, ‘Không phải, ngươi gả ta cưới’ !”

“Sư phụ ta nhất định không chịu đi?” Triển Chiêu hỏi.

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Sư phụ ngươi lắc đầu, ‘Không bàn nữa, ngươi gả ta cưới’ mới phải!”

“Cuối cùng thì lại đánh nhau?” Triển Chiêu hỏi.

“Ân, sau đó đuổi chạy mất rồi.” Bạch Ngọc Đường bảo “Ba ngày sau trở lại, sư phụ ngươi mua đàn cho sư phụ ta.”

“Sau nữa thì sao?” Triển Chiêu hỏi.

“Không có.” Bạch Ngọc Đường bảo “Sau đó nữa không phải ngươi và sư phụ ngươi dời đến bên cạnh chúng ta sao?”

“Vậy hai người bọn họ rốt cuộc có thành thân hay không?” Triển Chiêu quả thực không ngăn được tò mò.

“Chắc không đâu.” Bạch Ngọc Đường bảo “Lại không đãi tiệc.”

“Vậy cũng đúng.” Triển Chiêu bảo “Hai người đàn ông thì làm sao thành thân chứ?”

“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, bảo “Nếu như có thể thành thân, nói không chừng ngày hôm đó sư phụ ngươi đã gả rồi.”

“Ai.” Triển Chiêu khoát khoát tay, nghiêm túc nói, “Ngày đó coi như thật thành thân, vậy cũng là sư phụ ngươi gả mới phải.”

Bạch Ngọc Đường cau mày, liếc Triển Chiêu, “Dựa vào cái gì?”

“Sư phụ ngươi xinh đẹp mà.” Triển Chiêu cười híp mắt nói, “Cũng cỡ ngươi. . .”

“Mèo chết!” Bạch Ngọc Đường trừng Triển Chiêu, “Ít nói đến người khác xinh đẹp, nếu như hai ta thành thân, đến lúc đó người gả nhất định là ngươi!”

“Dựa vào cái gì?” Triển Chiêu vỗ ngực, “Ngươi nhìn tên của ta, chính là người đi cưới.”

“Liên quan gì đến cái tên?” Bạch Ngọc Đường nhất thời có chút lơ mơ không rõ.

“Tên chữ của ta là gì?” Triển Chiêu hỏi.

“Hùng Phi.” Bạch Ngọc Đường trả lời.

“Còn ngươi?” Triển Chiêu lại hỏi.

“Trạch Diễm.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục trả lời.

“Đây không phải là đúng rồi sao?”

“Chuyện này thì dính gì nhau?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu.

“Nha, tên ta ý là hùng, hài âm là anh hùng. Tên ngươi tên ý là mỹ ngọc. . . Mỹ nhân xứng mỹ ngọc. . . Cho nên ta cưới.”

Khóe miệng Bạch Ngọc Đường giật giật, bảo “Ai biết là gấu đực hay gấu cái?”

“Gấu còn phân đực cái cái gì? !” Triển Chiêu tức giận, bảo “Dù sao đến lúc đó nếu như thành thân, người cưới là ta!”

Bạch Ngọc Đường cầm lấy sống đao ở phía sau, “Mèo chết, ngươi ít ra vẻ đi, đến lúc đó nhất định là ngươi gả!”

“Ngươi muốn đánh nhau?” Triển Chiêu không thoải mái.

“Đánh thì đánh, người thua phải gả!” Bạch Ngọc Đường trợn mắt.

“Sợ ngươi? !” Triển Chiêu trừng lại.

Hai người mới vừa muốn động thủ, liền nghe đến một bên cách đó không xa có người nói chuyện, “Làm sao hai ngươi đã bắt đầu bàn chuyện cưới gả rồi sao?”

. . .

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, xoay mặt, chỉ thấy Đường Di cười híp mắt đứng ở một bên, nhìn nhìn hai người, hỏi, “Đã bắt đầu thảo luận đến vấn đề ai cưới ai gả, như vậy nói cách khác, hai ngươi quyết định thành thân rồi à?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều lúng túng. . . Cũng đúng nha. . . Làm gì thảo luận vấn đề này với hắn. . . Coi như xác định được ai cưới ai gả thì cũng có nghĩa gì đâu, dù sao hai người bọn họ cũng sẽ không thành thân, nam nhân cũng không thể thành thân với nhau.

Giương mắt, liền thấy Đường Di cười cười mắt ẩn chứa thâm ý, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều cảm thấy gương mặt nóng bừng bừng, liếc nhìn nhau một cái, thầm nói — đều tại ngươi, nói vớ vẩn cái gì, kéo đến chuyện gả với chả cưới.

Hai người quay mặt đi, tiếp tục xem cuộc vui, bất quá trong lòng lại có chút hồi hộp. . . Nếu như hai người đàn ông có thể thành thân thì sao? Không có điều luật nào quy định nam nhân không thể thành thân với nhau mà. . . Bất quá nếu như thành thân. . .

Hai người đều theo bản năng nhìn nhau một cái.

Bạch Ngọc Đường ngắm Triển Chiêu — ân, con mèo này rất đẹp, thành thân nếu như chịu gả, vậy thì tốt quá.

Triển Chiêu liếc mắt Bạch Ngọc Đường — con chuột này trơn bóng mịn màng, khụ khụ, nếu có thể thành thân. . . Ân, dẫn về nhà được cũng không tệ.

Sau đó, hai người mỗi bên mang tâm sự riêng, trên đài Hắc Sơn chân nhân và các võ sĩ Thổ Phiên nói những thứ gì, bọn họ đến một câu cũng không nghe lọt, cả đầu óc toàn là thành thân với thành thân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.