Thứ tám mươi tám thoại sư, Minh Linh tà ma động
Mộ Thanh Vân đến quả thực khiến cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất giật mình, Triển Chiêu dùng khuỷu tay thọt Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Sư phụ ngươi đến làm gì?”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, bảo “Ta làm sao biết, lâu lắm rồi ta không gặp hắn, đại khái là đang đi dạo với sư phụ ngươi ở phụ cận, sau đó lại cãi nhau, cuối cùng nghe nói ta đến tỉ võ chiêu thân và tranh đoạt Minh Linh, liền tới tìm ta trút giận thôi.”
Triển Chiêu sờ sờ cằm, bảo “Ân. . . Không biết sư phụ ta có ở gần đây không.”
“Tốt nhất là có.” Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng nói, “Mau mau dẫn người về thôi, nếu không thì ta phải chiếu cố hắn, phiền toái.”
Triển Chiêu bất đắc dĩ liếc hắn một cái, bảo “Dầu gì hắn là ân sư thụ nghiệp của ngươi, ngươi làm sao còn nói hắn phiền toái?”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng co giật, bảo “Miêu nhi, ân sư thụ nghiệp của ta, năm đó chỉ phụ trách dạy ta học mấy câu khẩu quyết, trước giờ đều không có kiên nhẫn dạy võ công, sau này dần dần cũng chỉ là đối đánh với ta. . . Ta toàn bị đánh.”
Triển Chiêu nghe xong trợn to hai mắt, “Thật đáng thương.”
“Còn không phải.” Bạch Ngọc Đường quay mặt sang, chỉ thấy Mộ Thanh Vân đang đứng cách đó không xa, đang quay đầu lại nhìn hắn, vội vàng ngậm miệng.
Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải thấy Mộ Thanh Vân đến, trong lòng cũng hồi hộp, thấy hắn đi tới cách đó không xa, liền tiến lên, cung kính hành lễ, bảo “Sư tôn.”
Mộ Thanh Vân nhìn hai người một cái, “Ngọc Đường, hai người này ai vậy?”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu rõ ràng nhìn thấy Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải khóe miệng co quắp một chút.
Bạch Ngọc Đường đi tới bên cạnh Mộ Thanh Vân, nói, “Hai đồ tôn của Sư thúc.”
Mộ Thanh Vân cau mày, hỏi, “Tại sao Thanh vân môn chúng ta lại có đồ đệ xấu như vậy?”
“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường ho khan một tiếng, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu cũng cảm thấy rất tổn thương người, Mộ Thanh Vân vẫn trực tiếp nhâm tính như mọi khi.
Bất quá nghe nói như thế, biểu hiện trên mặt phức tạp nhất vẫn là Vu Vạn Phương và Vu Vạn Hải, từ lâu đã nghe nói tính tình vị sư tôn này quái dị, quả nhiên danh bất hư truyền a.
Lúc này, Lạc Đồng Thanh cũng xuống đài, đi trở về, Mộ Thanh Vân liếc hắn một cái.
Lạc Đồng Thanh hành lễ với hắn, Mộ Thanh Vân sờ sờ cằm, bảo “Bộ dáng nhìn cũng được, nhưng chưa đủ, hơi bình thường, ân, hơn nữa cũng ngốc, nếu như đẹp như Tiểu Phi thì tốt rồi.”
Lạc Đồng Thanh có chút khó miêu tả, nhìn nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, hai người đối với hắn nháy mắt mấy cái — quen là được rồi.
Bên kia, Đạt Bố được người đỡ tỉnh dậy, hỏi Vô Mặc Tử bên cạnh, “Sư phụ, hắn là ai vậy?”
Vô Mặc Tử nói khẽ với Đạt Bố, “Tiểu vương gia, hôm nay không nên tái chiến, có hắn ở đây, chúng ta hoàn toàn không có phần thắng.”
Đạt Bố nhìn Vô Mặc Tử một cái, xoay mặt nhìn lại Mộ Thanh Vân, thấy thế nào cũng chỉ là một nam tử trẻ tuổi cực kỳ xinh đẹp, vóc người thon gầy không có gì xuất chúng, có thể có bao nhiêu khả năng? Cũng có chút không tin.
Lúc này, Mộ Thanh Vân nhìn nhìn chung quanh, túm lấy Bạch Ngọc Đường bên cạnh, bảo “Ta đói bụng.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, nhìn Triển Chiêu, Triển Chiêu hơi sững sờ, làm sao bây giờ lại đói.
“Ta muốn ăn cơm, đi thôi.” Mộ Thanh Vân xoay người rời đi, ý tứ giống như là muốn mang Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng đi.
“Ai. . . vậy còn chuyện tỉ võ?” Nguyên lão gia tử vội vàng đuổi theo, Mộ Thanh Vân nhìn hắn, hỏi, “Tỉ võ cái gì? Minh Linh thì có gì hay mà lấy chứ? Không phải là một thanh yêu đao thôi sao, so với Long Lân Thối Nhẫn của ta còn kém xa.” Nói, cũng trợn mắt nhìn Triển Chiêu một cái, “Thanh Cự Khuyết của ngươi là thượng cổ danh khí, ngươi chạy đến đây lấy thứ đồ không chính thống đó làm gì? Cẩn thận để cho sư phụ ngươi biết!”
Đối với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng không có gì, bọn họ đến không phải là vì yêu đao hay gì. Lời của Mộ Thanh Vân, khiến cho võ sĩ Thổ Phiên và người của Cuồng Đao Môn đều thay đổi sắc mặt, coi như hắn là võ lâm chí tôn, nhưng nói năng khó tránh cũng quá đả thương người đi.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu tự nhiên biết, tính tình Mộ Thanh Vân từ trước đến giờ như thế, cũng không ác ý.
Mà các võ sĩ Thổ Phiên chờ đến khó chịu, lại thua một cuộc, có vẻ không thoải mái, liền kêu la “Làm sao, võ lâm trung nguyên các ngươi đã thua một cuộc rồi, có thêm hai người thối lui, vậy có phải đồng nghĩa với bỏ cuộc? Đó chính là chúng ta thắng a!”
Bạch Ngọc Đường hỏi Mộ Thanh Vân, “Sư phụ, ngươi đi như vậy sau này người khác nhắc đến có lẽ sẽ nói ta không dám tỷ thí nhận thua chạy trốn đó!”
Mộ Thanh Vân vừa nghe, nhíu chân mày, “Cái gì? Ai dám nói như vậy, ta cắt đứt chân của hắn!”
Bạch Ngọc Đường sờ sờ lỗ mũi, bỗng dưng cảm thấy, tính tình Mộ Thanh Vân không tốt, đại khái là do đói bụng, liền hỏi, “Sư phụ, ngươi và Thiên Nhất lão tiền bối tách ra mấy ngày rồi?”
Mộ Thanh Vân sắc mặt u ám, bất mãn nhìn hắn, “Ngươi quan tâm làm gì!”
Bạch Ngọc Đường thầm nói, quả nhiên, liền hỏi, “Có phải là ngài giận dỗi ra ngoài sau đó không mang theo bạc?”
Mộ Thanh Vân sắc mặt càng thêm khó nhìn.
“Mấy ngày?” Bạch Ngọc Đường cười hỏi.
Mộ Thanh Vân hỉnh mũi lầm bầm, “Ba ngày.”
“A. . .” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, thầm nói, không phải đâu, đói bụng ba ngày. . . Khó trách tính tình kém như vậy.
Thần Tinh ở một bên cẩn thận nhìn, đột nhiên con ngươi đảo một vòng, đã chạy tới nói, “Sư tôn tổ, sư phụ ta biết nấu ăn, nơi này có phòng bếp, ta nhờ hắn làm mấy món ngon cho ngài đi, qua một nén nhang là được rồi, đỡ phải xuống núi ăn cơm! Quá phiền toái.”
Mộ Thanh Vân xem xét nhìn Thần Tinh, đưa tay sờ sờ cằm, hỏi, “Sư phụ ngươi là ai?”
“Lạc Đồng Thanh ạ.” Thần Tinh giơ ngón tay chỉ Lạc Đồng Thanh, “Chính là hắn, Lạc ngốc tử.”
“Nga?” Mộ Thanh Vân trừng mắt nhìn, hỏi, “Còn biết nấu cơm sao?”
“Biết, sư phụ ta nấu cơm ngon nhất thiên hạ, sư tôn tổ ngài chờ.” Nói xong, kéo Lạc Đồng Thanh vẫn còn chưa rõ chuyện gì, chạy hướng nhà bếp.
” Người võ lâm trung nguyên các ngươi rốt cuộc còn đấu nữa không?” Lúc này, vòng tỷ thí thứ ba Dung Châu đi lên đài, hỏi, “Kế tiếp là ai? Bước lên cho cô nãi nãi.”
Đường Di khe khẽ thở dài, bảo “Ai, nữ tử Tây Vực thật sự là có một phong vị khác a. . . quả là mỹ nhân, ta đến cùng nàng đây!” Nói xong, tung người lên đài, hành lễ với mỹ nữ, bảo “Tại hạ Đường Di, cô nương, có từng hôn phối?”
Quần hùng võ lâm trung nguyên biết Đường Di đều rõ tật bệnh này của hắn, háo sắc, khăng khăng tỉ võ hoàn phân đến một mỹ nữ, trên mặt mọi người cũng có chút lúng túng, xoay mặt nhìn nơi khác.
Dung Châu cô nương nhìn nhìn Đường Di, bảo “Chưa từng.”
“Nga.” Đường Di mừng rỡ, gật đầu một cái, bảo “Vậy rất tốt, không biết, có tình lang hay chăng?”
Dung Châu lại sửng sốt một chút, vẫn lắc lắc đầu, “Chưa có.”
“Nga. . .” Đường Di vui mừng dị thường, bảo “Không bằng như vậy, cô nương nếu như không chê, không bằng sau khi tỉ võ xong, cùng đi du hồ đi?”
Dung Châu hơi sững sờ, nhìn chằm chằm Đường Di một hồi lâu, hỏi, “Đi du hồ làm cái gì?”
“Ai.” Đường Di cười híp mắt đi đến bên cạnh Dung Châu, bảo “Cô nương có điều không biết a, du hồ là một chuyện vui mừng của đời người, non xanh nước biếc, chim hót và hương hoa, làm sao cũng thú vị hơn chuyện đánh đánh giết giết thế này đi.”
Dung Châu thấy khó hiểu, quay đầu lại nhìn nhìn đám người Đạt Bố dưới đài, giống như đang hỏi — thế này là chuyện gì đây?
Chính lúc này, liền nghe võ lâm trung nguyên có người nói giỡn, bảo “Đường Tứ à, thôi thì, nếu thắng sẽ nhượng cô nương kia theo ngươi đi, như vậy ngươi cũng có động lực chút.”
“Chủ ý này rất tốt à!” Đường Di gật gật đầu, lại thấu gần một ít. . . Ai nha, trên người cô nương thật thơm a.
“Nga.” Dung Châu gật đầu, cười nói, “Ta coi như hiểu, thì ra là một tên lưu manh, lá gan không nhỏ a, dám mơ đến cô nãi nãi!”
Đường Di đang say mê, thầm nói thật là như hoa mỹ quyến a, nhưng sao nghe khẩu khí nói chuyện của độc tri chu có chút khác thường, mới vừa ngước nhìn, chỉ thấy độc tri chu cười lạnh một tiếng, hai hàng lông mày dựng lên, “Muốn chết sao, hôm nay nhất định phải đánh đến ngươi bò ra đất nhặt răng! Cô nãi nãi không gọi Dung Châu!” Vừa nói, vừa vung roi, hung hăng quất hướng Đường Di.
“Ai nha cô nương trùng hợp như vậy sao, ta cũng dùng roi a, chúng ta như vậy có tính là lòng có linh tê không?” Đường Di cũng không rút roi, chỉ né tránh, còn mở miệng trêu chọc.
Dung Châu cắn răng dùng sức quất, thầm nói tên này nói năng ngọt xớt, mồm mép láu lỉnh, không đập hắn một trận là không được!
Qua lại mấy roi, Đường Di tránh né rất thoải mái, độc tri chu híp mắt, thu roi, giơ tay lên rắc loại bột phấn màu trắng.
Đường Di cười hì hì, hít sâu một cái, bảo “Thật là độc.”
Dung Châu sắc mặt đổi đổi, mọi người dưới đài cũng nhịn không được buồn cười, hai người này cũng coi như phân đúng rồi, độc tri chu là cao thủ dùng độc, Đường Di từ nhỏ chính là sanh ra ở Đường môn, nghe nói còn được Đường lão phu nhân dùng độc dược nuôi lớn, hai người vừa lúc châm tiêm đối mạch mang!
Bên trên tỉ võ say sưa, phía dưới, Bạch Ngọc Đường tìm cho Mộ Thanh Vân một bàn đá xa chút để ngồi, có hạ nhân dâng trà lên, Mộ Thanh Vân nhìn nhìn trà, không nói lời nào.
Triển Chiêu cũng bất đắc dĩ, ngồi ở bên cạnh hắn hỏi, “Mộ tiền bối, sư phụ ta tại sao lại chọc ngài tức giận?”
Mộ Thanh Vân nghe xong, lại càng tức giận không biết làm sao, bảo “Ngươi mau bỏ hắn đi, hắn già đến hồ đồ rồi!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ, thầm nói, hắn dường như cùng tuổi với ngài mà.
Bạch Ngọc Đường đối Triển Chiêu nháy mắt mấy cái — thôi đi Miêu nhi, hắn cứ như vậy.
Mộ Thanh Vân ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường, tựa hồ bất mãn, Bạch Ngọc Đường vẻ mặt thành thật bảo “Đúng vậy, Thiên Nhất lão tiền bối thật là quá đáng! Đơn giản là lão hồ đồ! Sư phụ, tủi thân ngươi, chúng ta sau này làm bộ như không nhận ra hắn.”
Mộ Thanh Vân nghe xong, tựa hồ thoải mái hơn chút, gật đầu, “Đúng vậy, Ngọc Đường ngươi cũng vậy, mau chóng dụ dỗ Tiểu Phi qua đây, cướp đồ đệ bảo bối của hắn, để cho hắn cô đơn một mình, sau này không ai lo ma chay cho!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau— quá độc ác!
Chính lúc này, Mộ Thanh Vân khẽ hít mũi, “Thơm quá a.”
Sau đó, chỉ thấy Thần Tinh xách theo một cái hộp đựng thức ăn đi lên, đặt xuống trước bàn Mộ Thanh Vân, bảo “Sư tôn tổ, không nhiều nguyên liệu, sư phụ ta chỉ làm được hai món ăn một món canh, ngài ăn tạm đi, chờ sau này ngày nào đó có thức ăn có thời gian, để hắn làm cho ngài một bàn tiệc rượu.” Vừa nói, vừa mở nắp.
Mộ Thanh Vân nhìn bên trong, khóe miệng nhếch lên, hỏi Thần Tinh, “Tiểu quỷ, màu sắc món ăn là ngươi nghĩ ra, hay là tên ngốc kia nghĩ ra vậy?”
Thần Tinh cười híp mắt, bảo “Hắc hắc, sư tôn tổ thật thông minh, đúng là màu sắc món ăn do ta xuất chủ ý, nhưng món ăn là sư phụ làm.”
“Ân.” Mộ Thanh Vân gật đầu một cái.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, Thần Tinh có tài nha, hắn không làm thịt cá, mà là làm hai món ăn một món canh thanh thanh nhàn nhạt, một chén thanh đậu hỏa thối [đậu Hà Lan xào giăm bông], một chén bao tử xào giấm, canh là canh cá diếc hầm, xem ra màu sắc sạch sẽ nhẹ nhàng, hơn nữa một chén cơm trắng nấu vừa đủ chín, trên cơm tưới một ít tương đỏ. Tóm lại, mấy món này có ngon hay không tạm thời chưa biết, nhưng bề ngoài tuyệt đối phù hợp thẩm mỹ của Mộ Thanh Vân, đến hoa văn trên chén đũa cũng được chọn lựa một cách tỉ mỉ.
Mộ Thanh Vân rất hài lòng, bưng chén cơm, cầm lấy đũa bạc, ăn trước một miếng cơm có tương, sau đó nhướng mày, ăn vài miếng món ăn, khẽ mỉm cười.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu thầm nói, Thần Tinh và Lạc Đồng Thanh gặp may rồi, hai người bọn họ theo Mộ Thanh Vân ăn cơm nhiều lần như vậy, lần đầu tiên thấy hắn không chê bai.
Mộ Thanh Vân nhai cơm, hỏi, “Cơm này nấu thế nào vậy? Mỗi hạt đều rời ra. . . Thật không tệ, lại có mùi thơm.”
Thần Tinh cười híp mắt, bảo “Nga, sư phụ dùng cháo gà hấp cơm.”
“Ân.” Mộ Thanh Vân tán thưởng gật đầu, “Có ý tưởng, thanh đậu thật mềm a, lần đầu tiên được ăn mềm lại không nát như vậy, làm cách nào thế?”
“Hắc hắc.” Thần Tinh cười, “Mỗi hạt thanh đậu trước khi xào, đều dùng đao khắc hình thập tự bên trên là được rồi.”
Mộ Thanh Vân gật đầu, bảo “Hảo, đủ tỉ mỉ.”
Thần Tinh cười híp mắt, bảo “Sư phụ ta, nấu ăn giỏi nhất.”
Mộ Thanh Vân lại dùng cái muỗng múc canh cá uống, bảo “Hừ, đây mới là canh cá, cái tên Thiên Nhất, nếu như có được một nửa thủ nghệ của tên ngốc kia, ta cũng không cần mỗi ngày đều bị đói suýt chết!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Mộ Thanh Vân một lát, sáp qua hỏi, “Sư phụ, cuối cùng thì sao ngươi lại cãi nhau với Thiên Nhất lão tiền bối vậy?”
Mộ Thanh Vân vào bụng được nửa chén cơm, cũng không còn đói lắm, liền nói, “Hắn bỏ giấm vô trong canh cá!”
Khóe miệng Triển Chiêu giật giật, thầm nói — kế lần trước sư phụ không cẩn thận rắc muối vào cháo, sau đó lại đổ giấm vào canh cá.
Bạch Ngọc Đường thấy vẫn là chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi, cũng an tâm, lúc này, liền nghe trong đám người có tiếng gọi “hảo”, mọi người nhìn lại, chỉ thấy trên đài, Đường Di đứng cười hắc hắc, mà Dung Châu không biết thế nào, dường như hơi choáng, mơ mơ màng màng nằm ở một bên ngủ thiếp đi.
Trận này, vẫn là võ lâm trung nguyên thắng, trong lúc nhất thời, phe võ lâm trung nguyên khí thế đại chấn, chỉ cần thắng thêm một cuộc, coi như thắng.
Mà cuộc kế tiếp, chính là Vô Mặc Tử đối Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vừa định tiến lên, Mộ Thanh Vân đã buông đũa xuống, thức ăn đều ăn sạch sẽ, tìm tìm chung quanh, liền theo thói quen cầm lấy vạt áo Bạch Ngọc Đường lau miệng, Triển Chiêu chỉ thấy Bạch Ngọc Đường mặt mũi tối sầm, đầy bất đắc dĩ.
Mộ Thanh Vân đứng lên, bảo “Làm gì phải đánh với hắn, chúng ta không cần Minh Linh, cũng không thèm cưới nha đầu kia.”
“Này.” Lúc này, bên cạnh Vô Mặc Tử có một nam tử đi lên, bảo “Uy, ta nói, võ lâm trung nguyên các ngươi chắc không phải sợ đi?”
Mộ Thanh Vân nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn gật gù đắc ý, vẻ mặt gian xảo, trong lòng không thoải mái.
“Ai, cũng không cần Vô Mặc Tử lão tiền bối lên đài, không phải là một tiểu bạch kiểm sao, ta đến. . . Ai nha.” Hắn nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Mộ Thanh Vân vung tay lên. . .
Đám võ sĩ Thổ Phiên cũng cảm giác một trận kình phong quét tới, đều sửng sốt, vội vàng ngậm miệng, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch bản thân, nhưng, còn có chừng mười người võ công thông thường bay ra ngoài, đặc biệt là cái tên vừa nói chuyện, trực tiếp văng trúng tường, phun ra một ngụm máu, che ngực hoảng sợ nhìn Mộ Thanh Vân, trong lòng quả thực không hiểu xảy ra chuyện gì, người này biết yêu thuật sao?
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cùng nhìn nhau — nội lực lại tăng lên rồi, thật là đáng sợ!
Mộ Thanh Vân tiến lên mấy bước, bảo “Minh Linh căn bản không phải của Tà Dịch tạo ra, đó chẳng qua là một thanh đao bị vứt bỏ, hoàn toàn không liên quan gì đến người Thổ Phiên các ngươi, ít tới đây đòi tiện nghi, cái các ngươi để ý, không phải là bản đồ tà ma động trên thân đao Minh Linh sao?”
Tất cả mọi người sửng sốt, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng hơi không hiểu — tà ma động? Nơi nào vậy?