Đệ bát thoại, Nghe, Nghi ảnh trùng Mạc Hoa.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nín thở tập trung tư tưởng, lặng lẽ đến gần cái nóc phòng phía sau kia hơn, ngắm nhìn phía dưới, chỉ thấy nữ tử hồng y cầm một cây trường tiên trong tay, bên quất vào những giáo chúng của Bạch Y giáo, bên hét lên, “Diệp Nhất Bạch, ngươi đi ra cho ta, ngươi tại sao phải nói xấu ta trước mặt giáo chủ, ra ngoài!”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nhìn nhau, đều có chút bực bội, tên Diệp Nhất Bạch này không phải giáo chủ của Bạch Y giáo sao? Nếu vậy, tại sao lại lòi ra thêm cái giáo chủ nữa?
Đang buồn bực nha, liền nghe từ căn phòng bên cạnh truyền đến một thanh âm lạnh băng băng, “Hồng y, chuyện gì mà tức giận đến vậy thế?”
Nghe được thanh âm kia, Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, nghiêng tai lắng nghe, trên mặt có một tia nghi ngờ.
Triển Chiêu thấy vẻ mặt của hắn, chớp chớp mắt với hắn— ngươi biết sao?
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai — cảm thấy quen tai thôi.
Hai người cũng không so đo, tiếp tục nghe lén, lúc này, chỉ thấy đại môn vừa mở, có một bạch y nhân chậm rãi đi ra, người này vóc người rất cao, thư gầy, tóc thật dài, mặc một thân trường sam màu trắng, lụa trắng che mặt, tay không cầm binh khí.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn liền trợn to hai mắt, đưa tay nhẹ nhàng giơ giơ ở trước mặt Triển Chiêu.
Triển Chiêu xoay mặt nhìn hắn —biết thật à?
Bạch Ngọc Đường sáp qua dùng thanh âm cực thấp nói bên tai Triển Chiêu, “Cung chủ của Mạc Hoa Cung.”
Triển Chiêu chợt sửng sốt, giật mình mà nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, “Thật vậy?”
“Tất nhiên!” Bạch Ngọc Đường cũng trừng mắt lại, “Thiên chân vạn xác.”
“Không phải ở Thiên Sơn sao, thế nào lên tới đây rồi?” Triển Chiêu không hiểu.
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “Ta làm sao biết.” Dứt lời, liền hướng Triển Chiêu cười cười, thấu qua nói, “Ta đã nói là một nam nhân đấy thôi.”
Triển Chiêu liếc hắn, tiếp tục xem náo nhiệt, vừa nhìn, vừa cảm thấy lỗ tai nóng nóng, đúng rồi, mới vừa rồi Bạch Ngọc Đường là dán vào lỗ tai mình để nói chuyện, nhiệt khí đều thổi vào. Triển Chiêu có chút lúng túng, nghĩ thử lúc nãy mình cũng là nói chuyện như vậy, xoay mặt, chỉ thấy lỗ tai Bạch Ngọc Đường cũng hồng hồng, trên mặt còn có chút bối rối. Thấy Triển Chiêu nhìn bản thân, Bạch Ngọc Đường quay mặt lại, trợn mắt nhìn một cái — tử miêu, nhìn cái gì?
Triển Chiêu cũng có chút không phục, quay lại tranh cãi, cũng trừng một cái — ta nhìn con chuột!
Bạch Ngọc Đường nổi giận, giơ tay lên liền đánh, Triển Chiêu phản kích. . . Hai người ngay trên nóc phòng lặng yên không một tiếng động mà giao chiến.
Một mèo một chuột ở trên nóc đánh cho tưng bừng, người trong sân lại không ai phát hiện ra, liền nghe Diệp Nhất Bạch dáng vẻ uể oải nói rằng, “Nhìn ngươi kích động như thế, đại khái là làm chuyện gì trái lương tâm bị giáo chủ phát hiện đi. . . Nhiều giáo chúng như vậy, chút việc xấu của ngươi, ai chẳng biết giáo chủ thần thông quảng đại, tự nhiên sẽ phát hiện, cũng không cần phải ta đi tố cáo.”
“Ngươi ít hoa ngôn xảo ngữ!” Hồng y giơ tay lên chính là một roi quất qua, Diệp Nhất Bạch một bên né thân, lúc hồng y quất roi thứ hai, bị Diệp Nhất Bạch giơ tay lên bắt được roi, liền nghe Diệp Nhất Bạch cười lạnh, “Hồng y, ngươi tốt nhất đừng được voi đòi tiên, nơi này là Bạch Y Quan, không phải Hồng Y Quan của ngươi!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, quả nhiên là gốc cây hồng tiêu kia nha.
Đang suy nghĩ, đột nhiên liền nghe hồng y có vài phần khinh thường nói, “A. . . Diệp Nhất Bạch, ngươi chớ đắc ý, đừng ỷ vào giáo chủ sủng ngươi liền làm xằng làm bậy, người nào chả biết ngươi thừa dịp chọn lựa giáo chúng đã giở trò, nơi này chính là Khai Phong, ta khuyên ngươi đừng làm đến quá kiêu ngạo, chờ ngày nào đó bị tên Bao hắc tử kia theo dõi, ta sợ ngươi không đất mà khóc thôi.”
Diệp Nhất Bạch tựa hồ là có chút tức giận, thản nhiên nói, “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm, giáo chúng của ngươi chọn lựa như thế nào rồi?”
Hồng y nhìn còn đĩnh đắc ý, “Ta đã sớm chọn được một trăm rồi, mấy ngày nữa liền đưa qua cho giáo chủ, bất quá ngươi mà. . .” Nói tới đây, hồng y nhìn hai bên một chút, “Ngươi mới chọn mấy người?”
Diệp Nhất Bạch khoát khoát tay, mang theo vài phần chán ghét, nói, “Nữ oa vốn nhiều người xinh đẹp, ngươi lại là đến thanh lâu xướng quán lựa chọn, tự nhiên là dễ dàng, ngươi không nghĩ thử, cõi đời này được bao nhiêu nam nhân xinh đẹp? Người giống thiên tiên khắp thiên hạ có mấy người, nơi nào dễ chọn vậy? !”
Triển Chiêu trên nóc phòng không tự chủ được liền xoay mặt liếc nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, chớp chớp mắt với hắn, Bạch Ngọc Đường một cái chém ngang qua, hai người mới phát hiện. . . từ túc nào thì cả hai đã dừng tay, nghĩ nghĩ vẫn là giơ tay lên, đánh tiếp.
“Người giáo chủ chỉ rõ muốn ngươi tìm thì sao?” Hồng y hỏi Diệp Nhất Bạch, “Có đầu mối gì chưa?”
Diệp Nhất Bạch lắc đầu, “Vẫn chưa có.”
“Hừ. . . Thật là vô dụng.” Hồng y tựa hồ là cố ý tới khiêu khích, Diệp Nhất Bạch cũng lười so đo cùng nàng, lạnh lùng hỏi nàng, “Ngươi nửa đêm canh ba, đến tột cùng tới đây làm gì?”
“Ta là đến nói cho ngươi biết một tiếng, ta đêm mai liền mang theo giáo chúng tìm được trở về Mạc Hoa Cung, nếu như ngươi cũng chuẩn bị xong rồi, chúng ta liền cùng đi.”
Diệp Nhất Bạch khoát tay chặn lại, “Chính ngươi đi thôi, ta còn muốn lưu lại thêm mấy ngày, ngươi lúc đi tự mình cẩn thận, gần đây người của Khai Phong phủ tựa hồ là đã chú ý tới hành tung của chúng ta rồi.”
“A. . .” Hồng y thu hồi roi, “Khai Phong phủ coi là gì chứ, ta mới không đem bọn họ để vào trong mắt, hơn nữa, ta chính là chuộc thân cho một số kỹ nữ chịu khổ gặp nạn, bình thường hảo ăn hảo uống hảo chiêu đãi, cũng không làm chuyện gì không tốt. . . ngược lại là ngươi, ngược đánh giáo chúng, tự thu xếp ổn thõa.” Nói xong, tung người nhảy lên nóc phòng đối diện, quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Diệp Nhất Bạch, “Diệp Nhất Bạch, ngươi nhớ kỹ cho ta, sau này chuyện của ta ngươi bớt can thiệp vào, nếu không ta cũng không khách sáo với ngươi nữa!” Nói xong, phi thân rời đi.
Diệp Nhất Bạch nhìn chằm chằm bầu trời đêm nơi hồng y rời đi, lạnh lùng cười một tiếng, “Bát phụ.” Nói xong, xoay người đi.
Rất nhanh, tất cả mọi người ở Bạch Y Quan tản đi, hết thảy lại khôi phục yên tĩnh.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ở trên nóc phòng lại nhìn xuống phía dưới, rồi nhìn nhau.
“Miêu nhi, làm sao bây giờ?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Là đi về bẩm báo Bao đại nhân trước, hay là gì khác?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói, “Ta muốn đem những Bạch Y giáo chúng bị ngược đánh đều cứu ra. . . Bất quá lại sợ đả thảo kinh xà.”
“Hơn nữa a.” Bạch Ngọc Đường có chút bất đắc dĩ bảo, “Giang hồ môn phái ngược đánh thủ hạ, đồ đệ cũng không hiếm, dù sao đều là kẻ học võ mà, bị đánh mấy cái coi là gì? Ngươi coi như bắt được bọn chúng, cũng rất khó thật sự trị tội chúng.”
Triển Chiêu khe khẽ thở dài, “Chính là điểm này phiền toái nhất. . . Còn có đêm mai Hồng Y giáo kia muốn đem những người bắt được đưa trở về rồi, nếu như không ngăn cản, những cô nương kia phải vào Mạc Hoa Cung thôi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một lát, cười, “Ngươi coi như đem các nàng đều cứu ra, các nàng cũng không phải trở về thanh lâu xướng quán hay sao, chịu khổ không nói còn bị người xem thường.”
“Đây cũng phải.” Triển Chiêu lắc đầu, hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngươi nói bọn họ làm gì phải chiêu người ở ngay Khai Phong nhỉ? Loại chuyện thế này hoàn toàn có thể đi nơi khác làm mà.”
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu cười cười, đột nhiên đưa tay khiêu cằm Triển Chiêu lên nói, “Vậy còn cần phải hỏi, Khai Phong thành địa linh nhân kiệt, mỹ nhân xuất ra nhiều.”
Triển Chiêu sửng sốt một lát, hóa ra Bạch Ngọc Đường dùng lời đùa bỡn hắn nha, xem ra vẫn còn ghi hận chuyện mình nói hắn xinh đẹp. Thấy con chuột kia một đôi hoa đào mắt đều cười nheo lại, Triển Chiêu đột nhiên liền nổi nóng, đưa tay nhéo má Bạch Ngọc Đường. . .
“Đau. . . Bạch Ngọc Đường đau đến giật mình, đưa tay bắt lấy Triển Chiêu, Triển Chiêu vội vàng tránh ra, tay cũng buông ra, Bạch Ngọc Đường tựa hồ không cam lòng, nhào tới đòi bắt lại, Triển Chiêu không cho phép, hai người ở trên nóc phòng sôi nổi, lăn hồi lâu, Bạch Ngọc Đường rốt cục đã nhéo được má Triển Chiêu, bởi vì Triển Chiêu đột nhiên liền bắt đầu ngẩn người.
Nhéo mặt Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường thấy hắn nhìn mình chằm chằm ngẩn người a, liền nháy mắt mấy cái, mới phát hiện cả người mình đặt trên người Triển Chiêu, thân thể hai người dán chặt, một tay bản thân nhấn bên eo Triển Chiêu, một tay nhéo mặt hắn, mà hai tay Triển Chiêu cũng đặt trên eo mình. . . Mới phát hiện mặt bọn họ rất gần, gần như sắp chạm nhau luôn.
Nhìn nhau hồi lâu, hai người đột nhiên đồng thời văng ra, lúng túng ở trên nóc phòng ngồi một lát.
“Ách, ta trở về Khai Phong phủ. . .”
“Ách, ta trở về Bạch Nhàn Trang. . .”
Hai người hai miệng đồng thanh, lại một trận lúng túng, vội vàng đứng dậy, vòng thân muốn đi lại dừng bước đều vòng ngược lại — đi nhầm bên rồi. . . Sau đó, hai người bỏ chạy như điên.
Về đến Bạch Nhàn Trang, Bạch Ngọc Đường vội vã từ hậu viện phi thân vào trong, đến trên giường nằm xuống, tim còn nhảy thình thịch, trở mình, dùng chăn đắp đầu, nhưng ngủ một lát lại xoay người ngồi dậy — căn bản ngủ không được, trước mặt đều tràn đầy dáng vẻ vừa nãy của Triển Chiêu, tâm nói, tử miêu này không có gì cứ mãi lôi chuyện hắn đẹp ra nói, cũng không nhìn lại bản thân thật xinh đẹp. . . Tử miêu.
Nghĩ tới nghĩ lui càng thêm không phục, Bạch Ngọc Đường nằm trên tấm chăn, ôm gối đập , “Tử miêu, tử miêu!” Đập phá một lát, chợt nhớ tới — tuấn mã của mình vẫn còn ở phủ nha Khai Phong. . . Tính, ngày mai đi mang về là được, xoay thân, đắp chăn ngủ.
Triển Chiêu cũng là trốn về đến phủ Khai Phong, thấy sắc trời đã tối, tất cả mọi người đều đã ngủ, hắn cũng trực tiếp trở về gian phòng của mình, đắp chăn. . . Trước mặt đều tràn đầy hình ảnh đôi mắt hoa đào hàm tiếu của Bạch Ngọc Đường, con chuột chết này.
Ở trên giường lăn nửa ngày chẳng chút buồn ngủ, lăn qua lộn lại trước mắt chỉ toàn thấy con chuột kia. . . Triển Chiêu định ngồi dậy suy nghĩ tình tiết vụ án, nhưng mà vừa nghĩ được một lát, gương mặt Bạch Ngọc Đường lại xuất hiện ở trước mắt. Triển Chiêu bốc hỏa, đập đầu, “Con chuột chết, đi ra ngoài!”
Giằng co nửa ngày, Triển Chiêu ngửa mặt nằm xuống, đột nhiên nghĩ đến —tuấn mã của Bạch Ngọc Đường vẫn còn ở Khai Phong phủ nhỉ, con chuột này rất bảo bối con ngựa đó, ngày mai chắc hắn sẽ đến lấy về đi? Đắp chăn, ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Bạch Ngọc Đường thức dậy, ở trong sân cầm nước hắt mặt.
“Lão Ngũ?” Từ khánh từ trong sân đi ngang qua, bộ mặt kinh hãi nhìn Bạch Ngọc Đường, “Nước trong giếng này lạnh bao nhiêu nha, cứ như vậy hắt lên, không sợ lạnh sao?”
Bạch Ngọc Đường tối hôm qua lăn qua lăn lại cả đêm đều không ngủ ngon, xoay mặt nhìn Từ Khánh, mặt ủ mày chau mà nói, “Tam ca sớm.”
Tương Bình cũng đi tới sân, “Đúng rồi lão Ngũ à, hơn nửa đêm tối hôm qua ngươi đi đâu vậy?”
“Nga, đi làm chút chuyện.” Bạch Ngọc Đường tiếp tục hắt mặt, tâm nói đều là tại con tử miêu kia, hại mình một đêm ngủ không ngon.
“Vậy ngươi sau nửa đêm ở trong phòng dằng vặt cái gì thế? Mèo tới mèo lui, trong phòng nháo mèo sao?” Tương Bình hỏi.
“Khụ khụ. . .” Bạch Ngọc Đường vừa không cẩn thận, nước hắt vào trong lỗ mũi, khó chịu đến ho khan, quay đầu lại chỉ thấy Tương Bình trộm cười.
Thật vất vả rửa mặt xong, Bạch Ngọc Đường cầm lấy đao, xoay người ra cửa.
“Lại ra ngoài à?” Hàn Chương ở phía sau la, “Tối nay phải đến Trường Phong tiêu cục đó, ngươi cũng đừng quên.”
“Buổi tối ta trở lại.” Bạch Ngọc Đường trả lời một tiếng, đã không còn bóng dáng.
“Ngọc Đường đây là thế nào?” Từ khánh không hiểu hỏi, “Buổi tối trở lại, sáng sớm lại đi ra ngoài.”
“Ai. . .” Tương Bình đi tới bên cạnh giếng, nhìn nhìn nước đầy đất, lắc đầu, “Thời đại này cũng thật nhiều quái sự a, thân làm chuột, kẻ cả ngày mong nhớ lại chính là mèo.” Nói xong, phe phẩy cây quạt lông vũ phất qua phất lại ra cửa, quay đầu lại nói, “Ta cũng đã lâu không đi Khai Phong phủ rồi, ra cửa lòng vòng đây.”
Lúc Bạch Ngọc Đường chạy tới Khai Phong phủ, ngựa là ở trong sân của Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu cũng không ở đó. Bắt được tên nha dịch hỏi thử, nói Triển Chiêu sáng sớm đi phá án rồi, quả phụ bố phường thành đông bị chết.
“Lại chết người rồi?” Bạch Ngọc Đường chau mày, phi thân ra khỏi phòng, hướng thành đông chạy tới.