[Thử Miêu Đồng Nhân] Memento

Chương 16: Chương 16




CHƯƠNG 16 CHƯA TỪNG QUÊN

Bên tấm kính Memento, ngón tay Triển Chiêu vô thức xoay quanh ly thủy tinh trong suốt trong tay, nắng sớm ngày đông miễn cưỡng xuyên qua tấm kính chiếu vào, tia sáng chiếu lên cái ly khúc xạ tạo ra ánh sáng mờ ảo rực rỡ.

Công Tôn Sách đứng ở quầy bar lo lắng nhìn Triển Chiêu, đêm qua xuống máy bay đã cảm thấy Triển Chiêu không thích hợp, nhưng lại nói không ra không đúng chỗ nào, người kia cũng không nhớ gì, lại luôn cau mày, hơn nữa đêm hôm qua Triển Chiêu còn nói mê, đây là chuyện chưa từng xảy ra, từ khi mở quán bar, Công Tôn Sách vẫn ở cùng một phòng với Triển Chiêu, Triển Chiêu ngủ vẫn rất an tĩnh, an tĩnh giống như không có sinh mệnh, hơn nữa một khi ngủ rất khó đánh thức, mới đầu Công Tôn Sách chung quy nửa đêm phải lấy tay đặt ở dưới mũi Triển Chiêu xem có còn hô hấp hay không. Thế nhưng đêm qua Triển Chiêu nói mê một câu, làm Công Tôn Sách sợ chết khiếp.

Câu Triển Chiêu nói mê kia rốt cuộc là cái gì chứ? Hình như là “Cái gì, quan hệ”? Công Tôn Sách quyết định tối hôm nay nói chuyện với Trí Hóa.

Kỳ thật Triển Chiêu cũng không biết mình rốt cuộc làm sao, chung quy cảm thấy trong lòng trống rỗng, có chuyện trọng yếu gì đó luẩn quẩn ở trong đầu nhưng lại nắm không được rõ ràng, rốt cuộc là cái gì chứ?

Triển Chiêu không nghĩ tới chính mình rất nhanh liền có được đáp án, thời điểm cơm trưa, một khắc Bạch Ngọc Đường đẩy cửa gỗ quán bar ra, Triển Chiêu quay đầu, khi thấy chàng trai cười đến sáng lạn kia, bỗng cảm thấy trống rỗng trong lòng được lấp đầy.

“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu chủ động chào hỏi.

Mắt Công Tôn mở to tròn: “Cậu nhớ rõ Bạch Ngọc Đường?”

Triển Chiêu chẳng hiểu gì nhìn Công Tôn: “Chẳng lẽ tôi từng quên cậu ấy?”

Bạch Ngọc Đường để đồ ăn xuống, đi đến đặt tay lên vai Triển Chiêu, lộ ra tám cái răng trắng: “Nào có chứ, Miêu Nhi vẫn luôn nhớ rõ tôi mà!”

Công Tôn kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường cư nhiên trong hai tháng ngắn ngủi khiến Triển Chiêu nhớ kỹ mình.

Bạch Ngọc Đường vui vẻ gọi bọn họ ăn cơm, một bữa cơm ba người ăn đến mỹ mãn, nhất là khi Triển Chiêu cầm gói bánh ngọt hoa hồng, nheo mắt lại lộ ra biểu tình thỏa mãn giống một con mèo.

Bạch Ngọc Đường tối hôm qua trở về không thấy anh trai, gọi điện thoại cũng là thư ký nhận, cho nên Bạch Ngọc Đường tùy ý hỏi Công Tôn: “Anh tôi có tới tìm anh không?”

Công Tôn tay thu dọn đồ ăn thừa một chút, thản nhiên nói: “Đã tới hai lần!”

“Hai lần?” Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, anh tưởng rằng anh trai sẽ mỗi tối đều ngâm mình ở Memento, thuận tiện tới gần thu hoạch chứ: “Các anh… đã cãi nhau?”

Công Tôn đem rác vứt, xoay người đi rửa tay. Chờ anh từ toilet ra, Bạch Ngọc Đường không phải đang dính lấy Triển Chiêu nói chuyện, mà là tựa ở quầy bar nhìn mình: “Anh cùng anh tôi nói chuyện hỏng rồi?”

Công Tôn ngồi ở trên ghế bar, nhướn mày: “Chưa có nói, hỏng cái gì?”

“Rốt cuộc làm sao chứ?” Bạch Ngọc Đường cảm giác tâm tình Công Tôn rất kém.

Công Tôn khẽ cười một tiếng: “Cậu hiểu lầm, tôi và anh cậu…” Thanh âm trầm xuống: “Chỉ là… quen biết mà thôi!”

Bạch Ngọc Đường thấy Công Tôn gần đây rõ ràng gầy đi nhiều, trong lòng vô cùng tức giận, phản ứng đầu tiên chính là anh trai buông tha.

Cho nên Bạch Ngọc Đường từ Memento ra trực tiếp lái xe tới công ty chi nhánh của anh trai, đây là tòa khách sạn cao cấp hai mốt tầng anh trai vừa mới mua, bảng hiệu mới “Cẩm Tú” vừa thay đặt trên đỉnh sáng nhấp nháy, trực tiếp lên tầng cao nhất, một cô gái diện mạo xinh đẹp ngăn anh lại: “Tiên sinh, ngài có hẹn trước không?”

Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói: “Vào nói tôi là Bạch Ngọc Đường!”

“Tiên sinh đợi chút” Thư ký từ diện mạo cùng tên của chàng trai lạnh lùng này có thể nhìn ra được có quan hệ với ông chủ nhà mình.

Bạch Ngọc Đường rất nhanh được mời vào văn phòng tổng tài, bất mãn tràn đầy nháy mắt không còn, anh trai thoạt nhìn còn tiều tụy hơn Công Tôn, rõ ràng khuôn mặt đẹp trai giờ đầy râu, tóc loạn, ngay cả áo sơmi cũng có chút nhăn.

“Anh, anh đây là?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.

Bạch Cẩm Đường từ trong đống tài liệu ngẩng đầu, ánh mắt mỏi mệt: “Đã trở lại?”

Bạch Ngọc Đường đi đến bên cạnh bàn, thấy trước mặt anh trai bày đầy tài liệu: “Những thứ này giao cho bộ phận thiết kế cùng bộ phận tuyên truyền là được rồi, sao anh lại tự mình làm?”

Bạch Cẩm Đường không trả lời, chỉ hỏi em trai: “Sao chú lại tới đây?”

Bạch Ngọc Đường rót một cốc nước đưa cho anh, Bạch Cẩm Đường một hơi uống cạn, hoàn toàn không có nho nhã thường ngày: “Anh, em vừa mới đến Memento…”

“Không có chuyện gì thì về đi, công ty chú cũng bề bộn nhiều việc mà!” Bạch Cẩm Đường ngắt lời anh.

Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Anh, anh rốt cuộc cùng Công Tôn…”

“Được rồi!” Đáy mắt Bạch Cẩm Đường hiện lên một tia đau xót: “Chú đi đi, anh bề bộn nhiều việc, có việc gì tối về nhà nói!”

Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi: “Được rồi, buổi tối em ở nhà chờ anh!”

Ra khói Cẩm Tú, Bạch Ngọc Đường liền biết sự tình không đơn giản, anh trai đem mình tra tấn thành thảm như vậy, Công Tôn tâm tình không tốt, rõ ràng hai người có tâm vì sao lại nháo thành như vậy chứ!

Bạch Ngọc Đường quyết định lại đến Memento tìm Công Tôn Sách nói chuyện.

Công Tôn Sách tựa hồ biết Bạch Ngọc Đường sẽ còn trở lại, không chút kinh ngạc.

Hai người ngồi ở trên ghế bar, Công Tôn lại rót cho mình một ly rượu Rum. Bạch Ngọc Đường phát hiện Công Tôn mỗi lần đặc biệt khẩn trương hoặc khi muốn che dấu cảm xúc, đều sẽ uống loại rượu Rum này, bỗng có chút đau lòng, Công Tôn cùng Triển Chiêu đều là người sẽ khiến người khác đau lòng! Loại rượu Rum này Bạch Ngọc Đường cũng đã thử qua, vào miệng nóng bỏng, trôi xuống bụng giống như lửa đốt một đường đi vào, uống rượu mạnh như vậy, căn bản là tự ngược.

“Uống ít chút!” Bạch Ngọc Đường lấy ly đi.

Công Tôn liếc anh, lộ ra một nụ cười tà mị: “Quản tốt Triển Chiêu của cậu là được rồi! Còn muốn nghe hay không!”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn anh uống một hơi, hương rượu ở trong không khí tản ra: “Kỳ thật đêm hôm Triển Chiêu đi, Triệu Trinh liền tìm tôi!”

“Triệu Trinh?” Cái tên xa lạ.

“Phải, Triệu Trinh… từng là cấp trên của tôi cùng Triển Chiêu!”

“Cấp trên? Tìm anh làm gì? Là muốn anh quay về cảnh cục sao?” Dù sao lúc trước Công Tôn Sách là một cảnh sát tốt hiếm có, cấp trên muốn anh trở về cũng không phải không thể.

Công Tôn sắc mặt khó coi: “Triệu Trinh tìm tôi…”

“Triệu Trinh?” Thanh âm Triển Chiêu truyền đến, mang theo tức giận nồng đậm: “Anh ta tới tìm anh?”

Sắc mặt Công Tôn càng khó coi, lại xoay mặt không nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đi tới vài bước, đứng bên quầy bar nhìn thẳng Công Tôn: “Anh ta tìm anh làm gì?”

Công Tôn không nói gì, Bạch Ngọc Đường nhịn không được, hỏi: “Triệu Trinh rốt cuộc là ai hả?”

Tay Triển Chiêu nắm chặt: “Tên khốn, anh ta còn dám tới tìm anh!”

Công Tôn cúi đầu, Bạch Ngọc Đường rõ ràng thấy có nước rơi trên mặt đất, sửng sốt, là loại chuyện gì lại khiến Triển Chiêu ôn nhã nổi giận, cũng khiến Công Tôn lạnh lùng rơi lệ, trong lòng có chút không thể tin được.

Không đợi anh hỏi, Triển Chiêu đã rống giận: “Anh ta cũng đã kết hôn rồi, con cũng có rồi, anh ta còn tìm anh làm gì? Anh ta cảm thấy hại anh còn chưa đủ sao?”

Công Tôn thân thể run run, thanh âm rất thấp nói: “Anh ta ly hôn rồi!”

Bạch Ngọc Đường đã có phần chuẩn bị tâm lý: “Anh ta tìm anh, không phải là…”

“Đúng vậy, tôi đã đáp ứng rồi!” Công Tôn đem toàn bộ rượu còn lại đổ vào trong miệng, xoay người rời đi.

Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu sững sờ tại chỗ, Triển Chiêu kịp phản ứng trước, kích động muốn đuổi theo Công Tôn, Bạch Ngọc Đường một phen giữ chặt anh: “Miêu Nhi… Cậu để tự anh ấy yên tĩnh chút, cậu nói cho tôi biết, trước Công Tôn cùng Triệu Trinh rốt cuộc là chuyện gì?”

Tay Triển Chiêu hung hăng nện lên mặt bàn cẩm thạch, Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo tay anh, tay đã sưng lên rồi, lấy hòm thuốc thoa thuốc cho anh, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nói: “Tôi với hòm thuốc của cậu nơi này so với rượu của cậu còn rõ hơn!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.