[Thử Miêu Đồng Nhân] Nho Nhỏ Miêu Lang Quân

Chương 18: Chương 18




CHƯƠNG 18

Editor: Jung Tiểu Kú

“Ngô… Đại nhân, các vị, ta đột nhiên nhớ tới có việc gấp muốn làm, cáo lui trước.” Sáng sớm, Bạch Ngọc Đường lại một lần nữa ở tại thời điểm dùng bữa sáng với mọi người trong Phủ Khai Phong Phủ ôm miệng chạy vọt ra ngoài.

Gần đây, thể trạng thân thể Bạch Ngọc Đường khiến cho ngay cả những kẻ hung hãn như Trương Long, Triệu Hổ, Vương Triều, Mã Hãn cũng thấy chắc chắn là có vấn đệ gì đó không ổn, lại càng không nói đến Bao đại nhân cùng Công Tôn sách cẩn thận, tỉ mỉ như thế.. Chỉ là bọn hắn biết Bạch Ngọc Đường người này không chỉ có giấu bệnh, mà lại còn vô cùng sĩ diện. Dù có hỏi cũng chưa chắc khiến y chính miệng nói ra, cũng sẽ không để bọn họ giúp đỡ khám bệnh và chữa trị. Hơn nữa y quanh năm ở tại Hãm Không Đảo, y thuật ít nhiều cũng được Mẫn Tú Tú truyền thụ, lại thêm thân thể của người luyện võ hảo, nếu như có mắc bệnh gì đó bình thường thì tự bản thân y cũng có thể tự chữa, bởi vậy cũng không có hỏi nhiều. Thế nhưng bệnh trạng này lại kéo dài lâu như vậy, cái này sẽ khiến tất cả mọi người đều lo lắng.

Sau khi trải qua một phen bàn bạc thì tất cả mọi người quyết định phái Triển Tiểu Hùng tiểu bằng hữu thay mặt đi kiểm tra tình trạng hiện nay của Bạch Ngọc Đường. Tại sao lại phái hắn đi, đương nhiên là bởi vì… Hắn là người tối thân thiết của Bạch Ngọc Đường (^ο^ đây là đương nhiên, hai phu thê sắp cưới của người ta còn ở chung mà ).

Hơn nữa hắn lại là một tiểu hài tử, sẽ làm cho y không chú ý đến, bởi vậy là người tối thuận lợi. ( những lời này tuyệt đối là chính xác! ! ! ). Có nhiều khi Bạch Ngọc Đường không thể cùng người khác nói chuyện, nhưng nếu với hài tử này có thể sẽ mở rộng lòng mình ( cái này phải cảm tạ Đinh Tam đồng hài a gạt lệ ), hơn nữa hài tử này lại rất thông minh, cũng không cần lo lắng hắn sẽ lạc đường, tuyệt đối có thể hoàn thành nhiệm vụ!

Kì thật cho dù Bao đại nhân không nói, Triển Chiêu cũng sẽ chủ động tiếp nhận nhiệm vụ gian nan này. Ngày ấy, hắn vốn nghe thấy Bạch Ngọc Đường muốn giữ lại đứa trẻ, cũng nữ nhân kia một chỗ, sau khi trải qua một một phen thống khổ, đau đớn hắn cũng quyết định buông tay nhưng trong lòng lại thủy chung không bỏ xuống được. Ít nhất cũng phải biết được nàng ta là loại nữ nhân nào, đối với Ngọc Đường có tốt không? Có hòa nhã, lịch sự không? Có ôn nhu, điềm đạm không?

Lại nghĩ đến, Bạch Ngọc Đương bị bệnh lâu như thế mà không thấy chuyển biến khá hơn, như vậy, chứng tỏ nàng ta chăm sóc y cũng không tốt. Hơn nữa nữ nhân lại không tuân theo đạo hạnh của người phụ nữ, chưa thành thân mà đã có bầu. ( Miêu đại nhân, người còn không biết xấu hổ sao còn nói người khác?┐(┘3└)┌), Ngọc Đường mặc dù tự cho là phong lưu, thế nhưng trong lòng không hơn không kém chính là chính nhân quân tử. Vậy mà ban đầu y cũng không có ý định nhận trách nhiệm. Điều này có nghĩa là….

Nữ nhân kia sẽ không phải là nữ tử phong trần đó chứ?!!!

Không được! Triễn mỗ nhất định phải đi xem đến tột cùng đó là loại nữ nhân gì! Quyết không thể để cho Ngọc Đường bị người ta lừa. ( =.=||| Ngũ gia nhà ngươi cũng không vô dụng đến nỗi để nữ nhân lừa chứ. OTZ)

Lúc này tâm Triển Chiêu sớm đã chạy theo Ngọc Đường thế nhưng khi quay ra thì không thấy Bạch Ngọc Đường đâu. Vì vậy, nhịn không được đem Bao đại nhân ra hỏi thăm vài lần. Liếc ngang liếc dọc vài cái liền lập tức đuổi theo, hoàn toàn không để ý bộ dạng bị thương ngày trước, trong nháy mắt liền mất tung ảnh.

Chỉ để lại phía sau Bao đại nhân ở trước bàn cơm không khỏi cảm thán:” Đứa nhỏ này cũng Bạch hộ vệ tình cảm thật tốt.”

Công Tôn Sách một bên cũng để xuống bát đũa, vuốt râu nói:” Hắn nếu là nữ hài tử thì gả làm vợ Bạch hộ vệ cũng không tồi.” ( Sách Sách: Chẳng lẽ ngươi cũng XX?!!!⊙0⊙)

Bao đại nhân nghe thấy nói thế vẻ mặt lại càng tiếc hận, thở dài nói:” Đúng vậy a, thật đáng tiếc…( Bao đại nhân, ngay cả ngươi cũng vậy sao…?!!! QRZ)



Bên kia Bạch Ngọc Đường mặc dù ra ngoài vội vàng, lại không thể sử dụng khinh công trên đường đại khái còn nôn mấy bận nữa, vì vậy Triển Chiêu rất dễ dàng mà đuổi kịp y.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường lại đi đến tiệm thuốc lần trước. Vẫn như cũ là sau khi cùng lão bản kia lén lét lút lút rỉ tai, lấy ra chừng 50 nén bạc, lão bản nhận tiền, vẻ mặt liền cười nịnh hót, đi xuống chế thuốc.

Cùng lần trước bất đồng là ở chỗ lúc đi ra lão bản lôi theo một bao lớn thuốc, hiển nhiên là đem những bọc thuốc nhỏ buộc lại với nhau. Nhìn phân lượng có thể thấy là để dùng trong khoảng tám lần =.=bbb.

Ngọc Đường lần này mua nhiều như thế, hình như không phải cho mình dùng. Triển mỗ chỉ cần đi qua hỏi lão bản kia một chút là được rồi, có thể sẽ biết Ngọc Đường bị bệnh gì.

Thế là Bạch Ngọc Đường vừa đi khỏi, lão bản còn chưa kịp đem bạc thu lại, liền thấy một thỏi ” năm mươi lượng đại nguyên bản ” Ba” một tiếng đập trên quầy,

Lão bản kia vừa thấy bạc hai mắt nhất thời sáng rực lên, lực chú ý hoàn toàn tập trung trên thỏi bác, căn bản không có nhìn người có bạc là người nào, liền trên gương mặt già nua, dữ tợn nặn ra một nụ cười hòa ái dễ gần nhất có thể, đối với thỏi bạc kia nịnh hót :” Khách quan, ngươi muốn thuốc gì a? Chúng ta là tiệm thuốc nổi tiếng nhất trong kinh thành, nhỏ có thể trị chứng đau đầu thường gặp, lớn có thể cải tử hoàn sinh. Chúng ta cái gì cũng có. Hơn nữa đảm bảo thuốc đến thì bệnh khỏi, khách quan, khách…”

Đối với bạc giới thiêu hồi lâu mới chú ý thấy không thấy người mua đâu =.=bbb

Laõ bản kia từ trên xuống dưới, từ trái qua phải quét mắt một vòng, vẫn là không thấy người, trong lòng không khỏi nghi ngờ: Này thế nhưng thật kì quái, chẳng nhẽ bạc này là từ trên trời rơi xuống sao? Khó có thể? Chẳng nhẽ do ta làm nghề y nhiều năm, cứu sống nhiều người, cảm động đến ông trời, trời cao ban thưởng cho lão đầu tử sao?!

Đang suy nghĩ sao ông trời thưởng mà lại còn hẹp hòi thế, thưởng sao không cấp cho nhiều một chút chứ. (=.=) Lúc đó lại nghe thấy dưới quầy truyền đến âm thanh nho nhỏ, ngọt ngào của trẻ con:” Chương quỹ, vị vừa đi khỏi mua thuốc gì vậy?”

Lão bản kia nghe được thanh âm, dùng sức thò người ra hướng quầy ngoài dò xét, mới thấy bên dưới kia thấy một đứa nhỏ chưa đến mặt bàn ── Triển Tiểu Hùng tiểu bẳng hữu, Miêu đại nhân, không biết phải bày ra biểu cảm gì. ==bbb

Bất quá lão bản này cũng có đạo đức nghề nghiệp, không bởi vì hắn là một tiểu bằng hữu mà kì thị hắn, thế nhưng cũng giữ vững nguyên tắc của một đại phu là giữ kín bệnh tình cho người bệnh nên không thể nói cho hắn vừa rồi Bạch Ngọc Đường mua thuốc gì, chỉ có thể thân thiết mà nói:’ Tiểu khách quan a, ngài cứ làm khó lão nhi, có câu này, làm gì cũng phải có quy tắc, chúng ta không thể đem bệnh tình của người bệnh tiết lộ cho người khác được, ngài xem…”

Nói xong lại có cảm giác mình giải thích còn có điểm thâm ảo, sợ rằng tiểu hài từ này nghe không rõ liền bổ sung thêm:” Vừa rồi người kia dặn dò ta không thể nói cho người khác biết ngài ấy mua loại thuốc gì.”

” Đông! “

Lại một thỏi bạc nữa đập vào quầy.

” Bá bá, nhờ người giúp ta một chút đi…” Tiểu miêu miêu nói, trên mặt còn lộ ra biểu cảm bá bá ngươi xem ta có bao nhiêu là đáng thương, nháy mắt lại lấy đôi ngươi long lanh nước nhìn về phía hắn cầu khẩn. ( Gì? Ngươi hỏi Tiểu Miêu miêu đại nhân sao không dùng chiêu này trước đây sao? Đó là đương nhiên rồi. Bởi vì… Bạch Ngọc Đường đại ca ca hôm qua mới cho Triển Tiểu Hùng tiểu đệ đệ một chút ” tiền lẻ ” tiêu (^︹^) tác giả: Ngũ gia cấp tiền lẻ thật lẻ nha =.=|||)

Lại thấy lão bản kia trong nháy mắt liền hiện ra một tia kim quang, lấy khí thể sét đánh không kịp bưng tai đem toàn bộ ba thỏi bạc đều thu vào trong tay áo. Sau đó đổi giọng, cười tà đối tiểu miêu nói:” Mặc dù không thể nói cho ngài biết, bất quá ta có thể cho ngươi mấy bao thuốc như thế ” Nói xong cũng không quản tiểu hài tử này có hiểu được ý từ trong câu nói của mình hay không, liền xoay người vào trong nội thất, chốc lát sau xách ra một bao thuốc lớn, kia phân lượng lớn gấp 2 lần Bạch Ngọc Đường mua ==|||

Triển Chiêu còn chưa kịp nhận thuốc, liền nhìn thấy trên giấy hồng của bao thuốc kia viết rõ ràng chữ to màu vàng bắt mắt : ──

Thập tam thái bảo!

Nhìn kĩ, bên cạnh còn có chú giải riêng bằng chữ nhỏ nhỏ ── ” Thuốc dưỡng thai “

Triển Chiêu ôm bao thuốc cao bằng nửa người mình, trên đầu đầy hắc tuyến, mình cần nhiều thuốc như thế này để làm gì a a a a a?! ( Giữ lấy cho chuột ăn à 8 quá nhiều như thế này….. dùng cho hai bào thai cũng được ấy chứ ==||)

” Cái kia…. Y không có mua thuốc nào khác sao?” Y mua nhiều thuốc như vậy, cũng không mua thuốc chữa bệnh cho mình sao?

” Không có a, chỉ mua có một loại.!” Lão bản hết sức xác nhận. Nói xong còn hết sức ân cần mà dò hỏi:” Tiểu khách quan a, chứ trên này ngươi có biết chữ trên này có nghĩa là gì không? Không biết ta có thể nói cho ngươi biết a?”

” Không… Không cần, cám ơn!” Trong lòng Triển Chiêu đã sớm nguội lạnh, hoàn toàn không có tâm tư nghe hắn nói nhảm?!

Xem ra Ngọc Đường là rất để ý hài tử trong bụng nữ nhân kia, thế nhưng vì nàng mà mua nhiều thuốc dưỡng thai như vậy. TAT ( Miêu đại nhân, Ngũ gia đó là vì không muốn mất thể diện cho nên một lần liền mua cho cả mười tháng sau này không cần mua nữa QRZ …)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.