CHƯƠNG 1
Editor: Jung Tiểu Kú
“Ân a. . . . . . Triển, Triển Chiêu. . . . . . Ách. . . . . . A. . . . . . Ngươi phóng, buông! A. . . . . . Nếu không ta hận ngươi, hận ngươi cả đời!”
“Ngọc Đường. . . . . . Ngọc Đường. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . . Ta yêu ngươi. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”
Trong phòng, Triển Chiêu lâm vào *** không thể tự kềm chế, tham lam hưởng thụ hoan ái tội lỗi nhất thời này, lại hiển nhiên chưa từng chú ý tới hết thảy cánh này bị một người vốn không nên xuất hiện ở ngoài này thu hết vào đáy mắt.
Ngoài phòng, ở một góc âm u, một lục y nữ tử dựa chặt vào vách tường, thân hình nhỏ bé và yếu ớt chậm rãi trượt xuống, ngồi sụp xuống đất, lát sau nước mắt đầy mặt: “Triển Chiêu, đây là nguyên nhân ngươi từ hôn sao? Chính là. . . . . . Vì loại người là y? Vi loại người. . . . . . Y là nam nhân a!”
Lại thấy lục y nữ tử kia từ bi phẫn, bỗng nhiên thân hình chấn động, ngọc thủ (1) trắng nõn gắt gao nắm thành quyền, móng tay tròn tròn, sáng bóng khảm nhập lòng bàn tay thật sâu, mặc cho móng tay biến làn da non mịn bấm đến xuất huyết nhưng lại không chút nào tự biết, một đôi mắt phượng phủ đầy nước mắt cũng dần dần nhiễm một mạt sắc tàn nhẫn, âm hiểm.
“Triển Chiêu, ngươi đã không chịu yêu ta, vậy ngươi cũng đừng nghĩ muốn tái yêu người khác!”
───────── một đêm phân ngẫu nhiên quá muộn một chút─────────
Bạch Ngọc Đường từ trong thời điểm ngủ mơ tỉnh lại, trời đã muốn sáng rồi, một nửa giường ngoại sườn kia sớm lạnh, nói vậy vị miêu quan thận trọng kia sớm đã đi tuần phố, miễn cưỡng chống đỡ thân thể đau nhức, lại tác động miệng vết thương nơi riêng tư, thoáng chốc đau đến tất cả nếp nhăn của ngũ quan y đều xô lại với nhau, “Tê ──” không kiềm được thốt ra một tiếng đau.
Tối hôm qua là lần đầu tiên y cùng Triển Chiêu, tuy rằng Triển Chiêu đã muốn tận lực ôn nhu đối xử nhưng là cũng khó tránh khỏi làm cho y bị thương. Giờ phút này đau đớn chỗ kia rõ ràng không phải hỏa thiêu bình thường, làm cho y khổ không nói nổi.
Cho dù như thế, Bạch Ngọc Đường vẫn là miễn cưỡng chống đỡ xuống giường. Y vốn là kẻ nhàn hạ không có tính hấp tấp, huống chi nếu là bởi vì loại ốm đau này mà ở trên giường, đối kẻ cao ngạo như y mà nói lại là sỉ nhục lớn!
Bạch Ngọc Đường đi đến trước bàn, phát hiện Triển Chiêu đã vì mình chuẩn bị tốt bữa sáng thịnh soạn, mà tất cả đều là mấy loại rau xanh y thích. Nghĩ đến tối hôm qua “mệt nhọc” một đêm, thật là bụng đói muốn đã kêu vang. Đối diện lại là chút mỹ vị làm y không khỏi nổi hứng thú, nhưng là bị một phong thơ kẹp dưới chén trà thu hút đi toàn bộ lực chú ý.
Bạch Ngọc Đường một tay cầm lấy chén trà, một tay cầm lấy lá thư này tỉ mỉ xem, đã thấy mặt trên chỉ có mấy câu nói ngắn ngủn──
Bạch huynh:
Việc đêm qua, quả thật Triển mỗ rượu hậu thất đức, chú hạ đại sai, (1) Triển mỗ mặc dù muôn lần chết cũng khó chuộc tội này. Chính là hiện giờ Triển mỗ có chuyện quan trọng chưa xong, đợi sự tình xử lý xong, Triển mỗ chắc chắn giáp mặt lấy tử tạ tội.
Triển chiêu quý lưu.
Bạch Ngọc Đường hai mắt gắt gao nhìn chằm chặp những dòng chữ trong bức thư trước mặt kia một lúc lâu, trên mặt dần dần hiện lên một tia cười chua xót, lại không chú ý chén trà nắm trong tay trái bị chính mình bất tri bất giác biến thành một bãi bột phấn. . . . . .
“Triển Chiêu, ngươi, người này quá nhu nhược. . . . . .”
Đêm qua cả một đêm tình cảm mãnh liệt kia, lời nói yêu thương kia triền miên quanh quẩn ở bên tai, yêu thương, luyến tiếc, ôn nhu này, ngươi thế nhưng chỉ dùng”Rượu hậu thất đức” bốn chữ liền cho qua sao?!
Cái gì “Rượu hậu thất đức”?! Ta xem ngươi là chỉ có ở thời điểm uống say, mới dám quay về với chính con người chân thật của ngươi, mới là nam tử hán anh dũng, có chí khí!
Nhưng. . . . . . Có thể trách ai được?
Chính mình cũng không phải ngày đầu tiên nhận thức con mèo kia, không phải sớm nói sẽ có kết cục như vậy sao? Vẫn là ở trong miệng hắn nghe được ba chữ chờ đợi đã lâu kia, liền dễ dàng từ bỏ tất cả kiên trì trước đây. Kỳ thật. . . . . . căn bản là chính mình ngầm đồng ý hắn đối chính mình làm hết thảy tất cả, cho dù là nhận lấy đau thương, kia cũng là bản thân tự tìm lấy đi. . . . . .
Bạch Ngọc Đường trong giây lát xuất hiện biểu tình thương tâm, nhưng thương tâm này chính là lướt qua giây lát ngắn ngủi. Y dù sao vẫn là Cẩm Mao Thử kia tiếu ngạo giang hồ phong lưu thiên hạ. Nếu cứ như thế hối hận để sự việc lắng xuống thì hắn đã không phải Bạch Ngũ gia!
Bạch Ngọc Đường trong mắt rất nhanh liền dấy lên ngọn lửa hừng hực, chỉ thấy y nắm chặt hai đấm sôi sục ý chí chiến đấu, ngẩng đầu lên tràn đầy tự tin nói: “Thối miêu, Ngũ gia ta không tin ngươi có thể cả đời làm rùa đen rút đầu! Chẳng lẽ chính ngươi làm ra chuyện này rồi ngươi thật sự có thể không nhận sao?! Cho dù ngươi không thừa nhận, Ngũ gia ta cũng có biện pháp bức ngươi phải thừa nhận!”
Ở trong lòng Bạch Ngọc Đường, bởi vì bọn họ hai người đều là nam tử, bất luận ai theo đuổi ai cũng không tính mất mặt. Bởi vậy, nếu con miêu kia cứ như vậy không lên tiếng, kia chính mình đành phải cố mà chủ động một chút vậy.
Chính là người tính không bằng trời tính, Bạch Ngọc Đường thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, ông trời liền ngay cả cơ hội này cũng không chịu cho y, Triển Chiêu thế nhưng cứ như thế hoàn toàn trốn tránh.
Nửa tháng sau, mạt hoa thôn truyền đến tin dữ, Triển Chiêu trong thời gian nghênh đón vị hôn thê Đinh Nguyệt Hoa trở về phủ thành hôn, trên đường đi gặp cừu gia kiếp sát, bị buộc tới chỗ đường cùng là một vách núi cao, cùng vị hôn thê hai người nhảy núi tự tử, lại rớt xuống sườn núi. Trong lúc đó không đành lòng thấy vị hôn thê của mình cùng xuống hoàng tuyền, nỗ lực đem nàng đẩy vào giữa một sơn động bên trong sườn núi, mà chính mình lại không may mắn rơi xuống núi mất mạng, thi cốt vô tồn.
CHÚ THÍCH:
(1) Rượu hậu thất đức, chú hạ đại sai: sau khi uống rượu vào thì có những hành động sằng bậy, đó là những lỗi vô cùng lớn =)) ăn bạn Đường là một việc tốt, cần phải phát huy nhiều lần hơn nữa và làm ơn ăn ẻm nó lâu lâu chút =)))