[Thử Miêu Đồng Nhân] Nho Nhỏ Miêu Lang Quân

Chương 27: Chương 27




CHƯƠNG 27

Editor: Jung Tiểu Kú

” Cái gì?! Ngươi đau bụng!”

” Cái gì?! Ngươi đau bụng!” Triển Tiểu Hùng và Mẫn Tú Tú trăm miệng một lời hét chói tai.

” Ha ha….Ta…!” Bị bọn họ ngạc nhiên mà hét lên như thế, Bạch Ngọc Đường lúc này mới kịp có phản ứng, tựa hồ bởi vì mình vừa mới cười rất to, lúc này trong bụng có chút mơ hồ đau đớn co rút, hài tử sẽ không có vấn đề gì chứ?!

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Ngọc Đường cũng có chút căng thẳng, vội vươn tay thăm dò nhưng cũng không sờ ra được vấn đề gì.

Lúc này bên tai lại truyền đến thanh âm quỷ dị trầm thấp của Mẫn Tú Tú :” Ừ… Đã khoảng ba tháng rồi…”

Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt đông cứng lại. Y không biết mạch ở cổ tay trái của mình đã bị đại tẩu nắm vững trong tay lúc nào không hay. Hơn nữa rất hiển nhiên mạch của mình không hề giống như mạch của Triển Tiểu Hùng là loại mạch khó thấy ( Chỉ xuất hiện ở Ngũ gia ngài mới hiếm thấy thôi 囧… ) . Cho nên đại tẩu chỉ cần thời gian ngắn là đã xác định đầy đủ bệnh trạng của mình, nếu hiện tại rút tay về thì cũng không còn kịp nữa rồi.

TAT….

Cứng ngắc quay đầu lại nhìn đại tẩu:” Đại ….đại tẩu? Ngươi nói cái gì…..Cái gì ba tháng…” Như thế rất tốt, có địa tẩu chẩn trị mình rốt cục không cần hoài nghi TAT….

CHờ một chút…Không đúng! Đại tẩu giống như đã biết từ trước rồi!? ( Ngũ gia đầu óc nhỏ bé của ngươi cuối cùng cũng nhận ra rồi sao QM vui mừng a….gạt lệ….)

Mẫn Tú Tú vẻ mặt đương nhiên chỉ vào bụng y:” Không phải trong bụng ngươi có cái kia sao?!”

“Triển ── Tiểu ── Hùng ──!!!” Ba chữ kia tựa như Bạch Ngọc Đường lấy từ trong kẽ răng mà nặn ra!

Mặc dù y không quay đầu lại thế nhưng trong lòng Tiểu Miêu Miêu đã tiếp thu nộ khí của y, lấy hai tay ôm đầu, lui về phía sau, trong miệng còn không ngừng cầu xin tha thứ:” Bạch, Bạch, Bạch ca ca, ngươi đừng nổi giận a, sẽ động, động thai khi a…”

Nhưng hắn không nói còn tốt hơn. Vừa nghe đến hai chữ kia lại càng giống như đổ dầu vào lửa, nhất thời bộc phát lửa giận hừng hực:” Ngươi còn dám nói?! Lại đây không đánh mông ngươi không được! Đừng chạy! ──! A!”

Vừa mắng vừa đuổi theo Triển Tiểu Hùng chạy khắp phòng nhưng không để ý dưới đất có vật vướng chân thiếu chút nữa là cắm đầu ngã xuống đất! Cũng may thân thủ y nhanh nhẹn, kịp thời dựa vào một cái bàn tròn đứng lên, một tay khác theo phản xạ vươn ra bảo vệ bụng. Tuy thế vẫn khiến Bạch Ngọc Đường kinh sợ đến nỗi ra một thân mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút xanh, ôm lây bụng hồi lâu không có nói nên lời.

Triển Chiêu nghe được tiếng kêu sợ hãi của Bạch Ngọc Đường trong lòng cũn rất căng thẳng, vội vàng quay đầu lại nhìn, liền thấy Bạch Ngọc Đường lảo đảo thiếu chút nữa thì ngã, mà đầu sỏ gây ra chuyện này hẳn là ── “Đại tẩu ngươi ──? ! ::

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.