[Thử Miêu Đồng Nhân] Nho Nhỏ Miêu Lang Quân

Chương 49: Chương 49




CHƯƠNG 49

Editor: Jung Tiểu Kú

. . .

Bên trong tiểu hắc ốc âm u, ươn ướt, song song ngồi cạnh nhau là hai thân ảnh nho nho một trắng, một xanh (囧. . . thanh xà, bạch xà ? ! ) Hai người đều bị trói, có thể thấy được là bị người ta nhốt ở nơi này.

Hai người này chính là hai vị tiểu bẳng hữu đến đây nội ứng Bạch Ngọc Đường và Đinh Nguyệt Hoa.

Chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa dịch dịch về phía tiểu Thử ngồi cách đó không xa, cẩn thận nhìn xang người bên cạnh, dùng bả vai đụng đụng y nói :” Này, Bạch Thang Viên . . .”

Tâm tình Bạch Ngọc Đường không tốt, căn bản không kiên nhẫn cùng nàng đáp lời, hung dữ trừng nàng một cái :” Tại sao?! Có rắm mau thả!

Đinh Nguyệt Hoa hiếm khi không có tức giận, vẫn cứ dùng một loại ánh mắt quái dị trên dưới liếc nhìn cái bụng nhỏ tròn trịa của Bạch Ngọc Đường, nghi ngờ nói :” Ngươi sao giống như .. . . So với khi bé mập hơn nhiều ?” Khi trước bởi vì hai người luôn luôn bất hòa, sau khi bọn họ gặp lại cơ hồ không bao giờ nhìn mặt nhau, hơn nữa tiểu tử khi còn nhỏ luôn luôn mập mập, vì vậy nàng mới không có chú ý đến vóc người đặc biệt dị thường của y. Hôm nay, hai người cùng bị bắt giam, phải tiếp xúc gần gũi, nàng cuối cùng mới phát giác bụng Bạch Ngọc Đường có chút gì đó bất thường. Không khỏi trong bụng nghi ngờ, không nhịn được đưa tay ra định sờ dò xét một chút xem bên trong bụng y rút cục là có cái gì?

Bạch Ngọc Đường còn tưởng rằng nàng phát hiện ra bí mật của mình, thẹn quá thành giận, quát :” Có quan hệ gì với ngươi sao ? !”

Nhưng bởi vì chột dạ nên không dám trực tiếp nhìn thẳng đối phương, vì vậy cũng hoàn toàn không chú ý tới động tác trên tay của nàng, cho đến khi hai tay nhỏ bé đang bị trói kia sờ lên bụng của mình . . .

“Này, ngươi đừng có đụng vào ta.” Bạch Ngọc Đường giống như bị điện giật, cuống quýt trốn ra sau, nhưng vẫn là chậm một bước ── tiểu gia khỏa trong bụng dường như cũng cảm thấy ảnh hưởng tâm tình của phụ thân, đối với người sờ lên nó cũng không hề có hảo cảm, không vui nên ở bên trong bụng đạp một cước

Cảm nhận đuợc bụng Bạch Ngọc Đường vừa động, Đinh Nguyệt Hoa nhất thời bị làm cho sợ, đầu óc mù mịt, đầu lưỡi cũng cũng giống như dính lại với nhau :” Ngươi . . . Ngươi, . . . ngươi . . . !”

Bạch Ngọc Đường bị nhi tử đạp cho một cước, đau nên sinh ra buồn bực, ôm lấy bụng hồi lâu mới bình tĩnh lại được, vội vàng nói :” Ngô, . . . Ngươi câm miệng!”

Nhưng bây giờ đầu óc Đinh Nguyệt Hoa đang trống rỗng, căn bản không nghe được lời đe dọa của y, tiếp túc lắp bắp nói :” Ngươi, ngươi sẽ không phải là. . . . ?!” Lời tuy nói thế nhưng thật ra nàng vẫn chưa nghĩ ra đó chuyện gì (囧RZ. . . ).

Đúng lúc ấy thì lại thấy Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên biến sắc, nhanh chóng vươn bàn tay nhỏ bé che lấy miệng nàng, thấp giọng, canhr giác nói :” Hư! Chớ có lên tiếng!”

Đinh Nguyệt Hoa mặc dù bị che không thở được, nhưng nhìn thấy sắc mặt của Bạch Ngọc Đường thì biết ngay là có tình huống khác thường, vì vậy cũng ngừng thở, nghe ngóng xung quanh. . .

Quả nhiên không lâu sau liền nghe thấy hai tiếng bước chân dồn dập từ cửa truyền tới, tiếp theo khóa cửa sắt bên ngoài được mở ra, hai đại hán vạm vỡ đi đến.

Một người trong đó hung ác chỉ vào Đinh Nguyệt Hoa, nói :” Ngươi, đi ra cho ta!”

Đinh Nguyệt Hoa chỉ đành làm một bộ vô tội, khiếp sợ do bị dọa, nói :” Ta, ta sao? Đại, đại hiệp tha mạng a . . . ” ( Xin mọi người hãy tưởng tượng thanh âm của con cừu có tên là Đinh thị . . . =w= )

Bạch Ngọc Đường nghe thấy trên người nổi một tầng da gà, nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, đứng lên lớn tiếng nói :” Các ngươi muốn dẫn nàng đi làm gì? !” Trong lòng thế nhưng lại thầm oán thán : Xú tiểu tử này, đây là lúc sống còn nào rồi, cũng không biết sợ, với công phu mèo ba chân của ngươi, không phải đã bị mấy người này lột da hủy thi ( diệt khẩu, hủy thân thể ) rồi? Lại nói nếu như muốn giả bộ thì hãy giả bộ cho giống một chút đi, cái này không phải quá không giống sao?!

Kia hai đại hán không nghĩ tới tên oắt con này còn lớn gan, lại còn muốn anh hùng cứu mỹ nhân, lúc này đều nhìn về phía Bạch Ngọc Đường, cười nhạo :” ôh! Tên oắt con này thật to gan, dám cùng đại gia ta nói chuyện sao? bất quá ta khuyên ngươi, trước nên lo lắng cho mạng của mình đi.” Nói xong đưa tay ra muốn đi qua xách Đinh Nguyệt Hoa đi.

Lại thấy Bạch Ngọc Đường rống một tiếng, chạy qua chắn trước người Đinh Nguyệt Hoa :” Không cho các ngươi mang nàng đi!” Nếu hai người ở chung một chỗ y còn có lòng tin là có thể chế trụ được bọn người này nhưng nếu nha đầu này mà rơi vào tay của bọn chúng . . . vạn nhất bọn họ dùng nảng để uy hiếp mình thì sao . . .

Nhưng hai tên này đối với tên nhóc vắt mũi chưa sạch, chưa cao đến đầu gối sẽ không để vào mắt, một người cầm lấy tay của y, hất ra, gầm lên :” Cút ngay!”

Bạch Ngọc Đường không kịp chuẩn bị tinh thần, nhất thời bị đại hán kia ném lên mặt đất, cái mông nhỏ đụng phải sàn nhà cứng, lạnh như băng, cái bụng tròn như cái trống cũng vì thế mà bị đụng mạnh, nhất thời bị đau nhức :” “A ──!”

Cùng lúc đó, tên còn lại tiến lên, nắm lấy cổ áo của Đinh Nguyệt Hoa, xách mang đi. . ..

” Bạch Thang Viên ──? !” Tiếng kêu của Đinh Nguyệt Hoa bên tai dần dần rời xa, nhưng Bạch Ngọc Đường đứng lên cũng không thể đứng lên nổi, chỉ có thể nằm trên mặt đất bưng lấy bụng, co rút thành một đoàn, trơ mắt nhìn nàng bị mang đi, không biết vận mệnh sẽ như thế nào . . .

────────────── ta là tiểu phân cách tuyến đã lâu không gặp, mặc dù ta cũng biết mọi người không muốn nhìn ta lúc này ──────────────

Lúc này trong phủ Khai Phong đã sớm rối loạn, nhất là Tứ phẩm đái đao hộ vệ Ngự Miêu Triển đại nhân giống như sắp phát điên, hận không thể đào ba thước đất, đem kẻ bắt cóc kia tới băm thây vạn đoạn!

“Đại nhâ, hay là để cho thuộc hạ mang một đội nhân mã đi từng nhà tiến hành lục soát, đem tên ác nhân kia ra trước vành móng ngựa! Ách, không được, không được. Vạn nhất đả thảo kinh xà, chọc giận đến gia khỏa kia, bọn chúng trực tiếp đem giết người diệt khẩu thì phải làm sao ? ! Không được, không được, không được ! ” Ngọc Đường . . . Ngươi ở đâu TAT . . . .

Nhớ tới mấy ngày trước ĐInh Nguyệt Hoa chủ động yêu cầu nữ cải trang nam đi làm mồi dụ, tất cả mọi người đều nhất trí là không đồng ý. Trước nói đến vấn đề giới tính của nàng, nếu bị bọn chúng phát hiện ra là nữ hài tử không phải là đả thảo kinh xà hay sao, khiến cho đối phươn cảnh giác, sau này muốn phá án đã khó lại càng khó hơn. Thêm nữa về vấn đề an toàn, mọi người cũng không muốn để nàng mạo hiểm. Mặc dù võ công của nàng thì không phải chối cãi, thế nhưng hôm nay lại bị biến thành bộ dạng của một đứa trẻ, tay chân đều ngắn, đánh nhau căn bản không thể chiếm được ưu thế. Huống chi, thực lực cùng số lượng của đối phương lại không biết. Nếu thật sự là một nhóm ác thủ gây án, để cho nàng đi làm mồi dụ, kia không khác nào đưa dê vào miệng cọp? !

Nhưng ai biết được, nàng không những không để ý đến khuyên can của mọi người mà còn chạy đến biệt viện, ngày trước vì việc để cho đôi phu phu Miêu Thử ở riêng trước khi hôn nhân mấy ngày trước mà đặc biệt chuẩn bị, để tìm gặp Bạch Ngọc Đường nói cái gì mà muốn cùng y tranh cao thấp, xem người nào có thể phá án trước thì chứng minh người đó có thể hóa giải ưu phiền cho Chiêu ca ca và cùng là thích hợp là người của hắn! Bạch Ngọc Đường bị một kích này của nàng hiển nhiên trúng chiêu. Buổi tối hôm đó, hai tiểu giia khỏa liền biến mất.

Lại đúng lúc Miêu đại nhân bị ca ca của hai nhà bắt buộc phải ở riêng với tiểu Thử nên ngay cả cơ hội để ngăn cản cũng không có, ngay cả chuyện lão bà của mình biến mất cũng phải mấy ngày sau mới biết. Lúc này cũng chỉ có thể cầm lấy tờ giấy nhỏ Tiểu Thử để lại vừa ai oán nhìn vật nhớ người, vừa gấp đến độ cuống cả lên, chạy khắp nơi như kiến bò miệng chảo! Đi đi lại lại suốt ngày!

“Triển Tiểu Miêu, ngươi có thể hay không đừng đi tới đi lui như thế nữa? !” Mẫn Tú Tú không nhịn được quát lên.

” Đại tẩu TAT . . . .” Miêu đại nhân tiếp tục ai oán . . . .

Mẫn Tú Tú trừng :” Ta vốn là đã sắp nghĩ ra thế nhưng ngươi cứ đi đi lại lại như vậy khiến ta loạn hết cả lên.” Triển Tiểu Miêu có phải hay không là nam hiệp? Giờ như thế này là do độc tố hay là do bản chất của hắn rồi?!

Miêu đại nhân vừa nghe lời này quả nhiên không hề nữa đi tới đi lui nữa, trực tiếp nhìn về phía đại tẩu :”Đại tẩu ngài có đầu mối rồi? !”

” Chỉ cần ngươi đừng phền ta nữa, ta sẽ bắt đầu nghĩ ra cái gì đây . . . .” ( Đại tẩu, ngươi quả nhiên uy vũ a . . . . Ngưỡng mộ chắp tay a . . . )

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.