Thử Miêu Đồng Nhân

Chương 3: Chương 3




Ngọc Lâu Xuân

Chương III + IV

____32018

Ngọc Lâu Xuân – chương 3

Sau lần thay Triển Chiêu trừ hết mọi vật cản, hắn tốn gần hết khí lực để mèo con hiểu rõ tâm ý của hắn, khó khăn lắm mèo con mới từ từ tiếp nhận, ngày hôm qua, hắn căn bản muốn cùng mèo con tiến thêm một bước, nhưng con mèo này mới cởi y phục đã bỏ chạy! Hại Ngũ gia phòng không chiếc bóng cả đêm! “Ngọc Đường?” Triển Chiêu thấy sắc mặt hắn thay đổi hẳn mấy lần, giơ tay đẩy hắn, “Ngọc Đường sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường còn đang đắm chìm trong kí ức, bị y đẩy một cái mới hồi phục tinh thần.

“Mèo con tuần xong rồi?”

“Đã về trước đại môn Khai Phong phủ rồi. Ngươi làm sao? Sắc mặt kém như thế.”

“Không có, Ngũ gia ta rất tốt!” Nếu như tối qua ngươi không chạy, Ngũ gia ta còn tốt hơn!

Triển Chiêu bị thái độ của Bạch Ngọc Đường làm khó hiểu, đầu tiên đứng ở tửu lâu nói y lơ đãng, kết quả cứng rắn muốn theo y tuần nhai, đổi lại chính hắn như mất hồn.

Buổi trưa, ăn cơm xong, Bạch Ngọc Đường lại chạy đi đâu mất, đúng lúc đó Khai Phong phủ có người đến báo án, Triển Chiêu liên nhận đi tra.

Đợi chiều tối giải phạm nhân trở về, Bạch Ngọc Đường cũng trở lại, bên người hắn còn thêm một vị tiểu cô nương. Cô này tên gọi Tiểu Thúy, do Bạch Ngọc Đường cứu, vì trong nhà có chuyện nên mới tới nương nhờ người thân ở Khai Phong, nhưng trên đường đi gặp cướp thiếu chút bị làm nhục, may mắn có Bạch Ngọc Đường đi ngang qua, trước đưa cô về an trí tại Khai Phong phủ.

“Mèo con.” Triển Chiêu vừa vào phòng, đã bị Bạch Ngọc Đường ôm lấy từ đàng sau, nếu không phải đang ở trong phòng, Triển Chiêu tuyệt đối sẽ không để hắn làm như thế.

“Còn chưa chịu nghỉ ngơi?”

“Đợi ngươi.” Liếm cần cổ Triển Chiêu, một bàn tay lặng lẽ mở thắt lưng của y.

“Ngọc Đường!”

“Hôm qua ngươi lâm trận bỏ chạy, hôm nay phải bồi thường cho ta!”

“Ta… khụ…” Triển Chiêu đột nhiên thấy trước ngực và bụng đau đớn, cả người khí huyết lật trào, tức khắc cái gì cũng không nói ra.

“Mèo con!” Bạch Ngọc Đường vội vàng đỡ hắn đến mép giường, “Ngươi lại bị thương!”

“Bị thương nghỉ một chút là được, không có gì.”

Bạch Ngọc Đường còn lâu mới tin lời y, án liền án, bị thương phá án cũng không phải lần đầu, Bạch Ngũ gia hắn chịu tin câu “không có gì” của hắn thì chắc chắn là bị ngu!

“Ta đi gọi Công Tôn tiên sinh.”

“Đợi..” A, lần này xong rồi, để Công Tôn tiên sinh xem xong kiểu gì cũng phải nằm tới mấy ngày…

Bạch Ngọc Đường ngồi trên nóc nhà, một bụng khó chịu.

Hắn bây giờ đang vô cùng hối hận vì đã đem con bé tiểu Thúy kia về!

Mấy ngày nay không dễ gì con mèo đó bị Công Tôn tiên sinh nhốt trong phòng dưỡng thương, kết quả con bé kia lại cứ quấn lấy hắn, hại hắn không cách nào ở riêng với mèo con, bây giờ mèo con lại ra ngoài làm việc mất rồi, thật khó chịu!

Hắn cũng hỏi Tiểu Thúy vì sao không ra ngoài tìm người thân, Tiểu Thúy lại nói làm mất địa chỉ của người thân rồi, cũng không vội vàng tìm kiếm, thật giống như muốn ở lại Khai Phong vậy.

Hơn nữa hăn luôn cảm thấy Tiểu Thúy lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc hắn và Triển Chiêu ở riêng với nhau, hẳn là cũng nghe được ít chuyện về hắn và Triển Chiêu ở Khai Phong rồi!

Nếu không trên đời làm gì có chuyện trùng hợp nhiều như vậy!

Còn có, mèo con đột nhiên trở nên lạnh nhạt với hắn, cái này chắc chắn là có chuyện rồi. Trước kia chỉ cần ở trong phòng, cho dù hắn có âu âu yếm yếm mèo con một chút, mèo con cũng không có từ chối, nhưng mới có một hai ngày, mèo con cả ôm cũng không cho hắn, rốt cuộc — đã xảy ra chuyện gì?

Gần nửa đêm, giờ tý (chắc là 23 ~ 1h) Triển Chiêu mới trở lại Khai Phong phủ.

Ngọc Đường chắc đã ngủ rồi nhỉ! Y cẩn thận trở lại phòng, đen nhánh một mảng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mèo con, sao về trễ như thế?” Một âm thanh quen thuộc vang lên trong bóng tối.

“A… Ngươi còn chưa ngủ sao? Có chút việc trì hoãn.” Phát hiện eo bị ôm ngang, Triển Chiêu đẩy tay Bạch Ngọc Đường.

“Mèo con….” Bạch Ngọc Đường kéo y lại, hôn lên đôi môi đã lâu chưa chạm tới.

“Ngọc, Ngọc Đường…” Triển Chiêu muốn đẩy Bạch Ngọc Đường ra, eo lại bị hắn ôm chặt, thân thể như dán vào nhau.

“Mèo con, ngươi có thể đẩy ra, sao không động thủ?” Bạch Ngọc Đường cọ cọ môi y, “Có phải có người nói gi với ngươi nên ngươi mới lạnh nhạt với ta không?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy thân thể hắn đang ôm run nhẹ, xác định suy nghĩ của hắn.

“Mèo con, ta nói lại lần nữa, ta Bạch Ngọc Đường chỉ muốn Triển Chiêu, người khác ta không cần, ngươi nghe có rõ chưa?”

“Ngọc Đường, nhưng ta không có cách nào… không có cách nào giúp ngươi…”

Bạch Ngọc Đường nghe mấy chữ sau, hung hăng ở trên cổ Triển Chiêu cắn một phát, “Ta có nói ta muốn không? Muốn hài tử, nhận nuôi là được! Thật không hiểu đầu ngươi đang suy nghĩ cái gì?”

Vì cái nguyên nhân này mà xa lánh hắn, Bạch Ngũ gia hắn sẽ bị con mèo này làm tức chết mất thôi!

Triển Chiêu chỉ cảm thấy mắt hoa lên, người đã bị con chuột đẩy xuống đè lên giường, y phục cũng bị móng chuột mở ra.

“Ngọc Đường đợi..”

“Không đợi! Ta đã đợi quá lâu!” còn bảo hắn chờ, Bạch Ngũ gia hắn mà ngoan ngoạn đợi thì đã thành tính của Triển Chiêu rồi!

Trong bóng đêm, từng món y phục rơi trên đất, trướng cũng buông, che đi thân ảnh quấn quýt của hai người.

“Mèo con…” Bạch Ngọc Đường tìm tìm bên cạnh, lại không chạm tới người nằm bên cạnh hắn. “Người đâu? Không lẽ lại lê cái thân thể đó theo Bao đại nhân thượng triều rồi!”

Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, quan phục, sa mạo, cự khuyết của Triển Chiêu đều không có, quả nhiên là theo Bao đại nhân ra ngoài! Bạch Ngọc Đường cau mày, con mèo ngốc này cũng không biết chăm sóc bản thân một chút!

Bất quá, người đã ra ngoài, cũng không thể đem y kéo lại, dứt khoát tranh thủ lúc này đi tìm người thân của Tiểu Thúy, nhanh chóng tống cô ta đi mới là thượng sách.

Đợi đoàn người Bao đại nhân thượng triều hồi phủ, lại ngay lúc có người báo án, có tên đạo tặc Lô Anh cưỡng *** sát hại nữ tử, cướp đoạt tài sản khắp nơi, vì vậy Triển Chiêu nghỉ ngơi chưa được nửa khắc, lại nhận án ra ngoài điều tra.

Bạch Ngọc Đường tìm thấy người thân của Tiểu Thúy trở về, biết Triển Chiêu lại ra ngoài, giận đến giơ chân.

“Bạch công tử, ngài đừng nóng giận, Triển đại nhân cũng là vì chức trách.” Tiểu Thúy lại gần an ủi.

Bạch Ngọc Đường cũng không nhìn cô, “Tiểu Thúy, ta tìm được chỗ ở của thân nhân cô, ngày mai sẽ tiễn cô trở về.”

“Bạch công tử! Ngài muốn đuổi Tiểu Thúy đi sao?” Tiểu Thúy vừa nghe mắt liền đầy lệ.

“Ta không có ý đó, nhưng cô cũng không thể ở lại Khai Phong phủ mãi được, chỗ này dù sao cũng là công môn, chúng ta không quen không biết cũng không thể chăm sóc cô mãi được, cô trở về chỗ người thân còn thích hợp hơn.”

“Nhưng Bạch công tử—-“ Tiểu Thúy còn định nói, đã bị Bạch Ngọc Đường cắt đứt: “Ngày mai ta sẽ đưa cô về.”

Tiểu Thúy thấy Bạch Ngọc Đường đã quyết ý, cũng chỉ chết tâm, thần sắc buồn rầu rời đi.

xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx

Ngọc Lâu Xuân – chương 4

Vì đuổi bắt phạm nhân gây ra nhiều vụ án sát nhân Lô Anh, Triển Chiêu thương cũ chưa lành lại chồng thêm thương mới, khiến nội lực y ngưng trệ, bây giờ còn ở trên vách đá, đả đầu với Lô Anh, hung hiểm vạn phần.

Triển Chiêu nơi nơi lưu tình, đối phương lại chiêu chiêu hiểm ác, đao phong tàn nhẫn ép Triển Chiêu từng bước lui, Triển Chiêu cậy mạnh dùng nội lực làm động tới cựu thương, kiếm chiêu trong nháy mắt bị chậm, lộ ra sơ hở, trong cổ họng lại xộc lên một vị tanh ngọt, Triển Chiêu cứng cỏi cắn răng nuốt lại vào bụng, lại để Lô Anh giành trước tiên cơ, dốc toàn lực đánh một chưởng vào ngực Triển Chiêu, Triển Chiêu phun ra một ngụm máu, thân thể không cách nào giảm lực rơi xuống vách đá đàng sau lưng.

Lô Anh vô cùng đắc ý, ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Nam hiệp Triển Chiêu, quan bái tứ phẩm hộ vệ cũng có ngày hôm nay.”

Lúc Triển Chiêu mất tăm mất tích mấy ngày không về, lại có tin truyền ra Lô Anh không ngừng gây án, Khai Phong phủ kinh hãi, Triển Chiêu không thể nào để mặc Lô Anh hung tàn như vậy, chắc chắn là có chuyện rồi!

Bạch Ngọc Đường nhận tin sao có thể chờ được, trước thay Triển Chiêu bắt giam Lô Anh lại rồi nói!

“Mẹ, đại ca ca sao còn chưa tỉnh lại?”

“Tường nhi, đừng quấy, đại ca ca bị thương, còn phải nghỉ ngơi.”

“Ừm..!”

Triển Chiêu mơ hồ nghe có tiếng người nói chuyện, toàn thân lại đau đớn chịu không nổi, tưởng như xương toàn thân bị người ta tháo ra xếp lại, vất vả mở mắt, cũng là một mảng mơ hồ, mất thật lâu mới rõ.

“Mẹ! Đại ca ca tỉnh!”

Âm thanh hưng phấn vang lên bên tai, sau đó Triển Chiêu liền nhìn thấy một người. Vừa động một cái đau đớn lại lan khắp thân, đau đến toát mồ hôi lạnh.

“Huynh vẫn chưa thể động!” người nọ vội vàng ngăn cản Triển Chiêu, “thương tích trên người huynh quá nặng, hiện tại không thể ngồi dậy.”

“…đây, là đâu…” cổ họng khô khốc không chịu được, âm thanh cũng khàn khàn. Triển Chiêu chỉ nhớ Lô Anh đánh y một chưởng, sau đó té xuống vách đá. Vì thế rơi quá mạnh, mặc dù y kịp bắt lại một nhúm cỏ mọc bên vách đá cũng chỉ giảm được một ít, sau đó… là đau buốt…

Người nọ dùng muỗng múc chút nước chậm chậm đút vào miệng y, nước mát lạnh tạm thời xoa cảm giác nơi cổ họng.

“Huynh tạm thời đừng hỏi đây là đâu, dưỡng thương quan trọng hơn.”

“Có thể hỏi đại danh của ân nhân hay không?”

“Huynh gọi ta Tiểu Thiên là được. Vị đại hiệp này, huynh làm sao lại rơi xuống vách đá? Bình thường chẳng có ai tới đây.”

“Tại hạ Triển Chiêu, nhậm chức tại Khai Phong phủ, phụng mệnh đuổi bắt tội phạp không cẩn thận trượt chân, nói ra thật xấu hổ.”

“Huynh chính là nam hiệp Triển Chiêu?” Tiểu Thiên dường như rất kinh ngạc.

Triển Chiêu không hiểu vì sao Tiểu Thiên lại có ngữ khí này, nhưng vẫn trả lời: “Chính là tại hạ.”

“Mẹ, mẹ với đại ca ca đang nói cái gì?” Tiểu oa nhi đứng một bên kéo kéo tay áo Tiểu Thiên, bĩu môi làm nũng.

“Tường nhi, ra ngoài xem phụ thân đã về chưa, mẹ có chuyện cần nói với đại ca ca. Ngoan, đi mau.”

Triển Chiêu nghe oa nhi kia gọi Tiểu Thiên là mẹ, một mặt kinh ngạc, “Thứ cho Triển mỗ mạo phạm… huynh là nam tử đi?”

“À à, làm huynh sợ!” Tiểu Thiên không để ý, kê thêm gối mềm sau đầu Triển Chiêu, bưng chén nhỏ trên bàn qua nói: “Triển đại nhân, uống thuốc trước đã! Uống xong rồi Tiểu Thiên sẽ tự mình nói rõ chuyện với huynh.”

Triển Chiêu mặc dù một bụng nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể dằn xuống, dù sao y cũng phải mau trở về Khai Phong phủ một chút, một thương này của y, không biết phải đổi lại bao nhiêu sinh mạng vô tội phải chết dưới đao của Lô Anh.

Tiểu Thiên cầm chén thuốc không bỏ lại trên bàn, nhìn Triển Chiêu nói: “Triển Đại nhân, ngài rất tò mò chuyện Tường nhi gọi ta là mẹ phải không?”

Triển Chiêu gật đầu, “Tại hạ không có ý hỏi chuyện riêng tư, không tiện cũng không cần nói, xem như tại hạ chưa hỏi.”

“Thật ra, cũng không có gì phải giấu. Xét tính tình của Nam hiệp, dĩ nhiên sẽ không đi rêu rao.” Trên mặt Tiểu Thiên, Triển Chiêu thấy được một dạng từ ái giống như mẹ vậy, hình như ngày bé, mẹ cũng từng nhìn mình cười dịu dàng hiền lành như vậy.

“Tường nhi đúng là do ta thân sanh.”

Một câu nói khiến đầu Triển Chiêu trống rỗng, há mồm, muốn nói gì cũng nói không ra miệng. Tiểu Thiên thấy vậy cũng chỉ cười, không biết là cười Triển Chiêu đang lúng túng hay cười vì sự ngốc nghếch của Triển Chiêu.

“Người ta mới đầu nghe được đều như thế, bất quá huynh cũng là người đầu tiên ta gặp mà thôi.”

“Huynh nói, Tường nhi…”

“Phải, như huynh thấy.” Tiểu Thiên thấy Triển Chiêu dường như không cách nào tiếp nhận, cũng không nói tiếp, cầm chén thuốc rời đi.

Phủ Khai Phong hiện giờ đang trời long đất lở, Lô Anh đã bị Bạch Ngọc Đường bắt về, nhưng hắn chỉ khai tranh thủ lúc Triển Chiêu bị đánh té xuống vách đá mà chạy trốn, chọc Bạch Ngọc Đường tức tới mức vả hắn hai bạt tai, cũng may còn Trương Long Triệu Hổ ngăn con chuột ăn thuốc nổ đó lại mới không xảy ra án mạng.

Triển Chiêu một ngày chưa về, Khai Phong phủ còn chưa có một ngày bình an.

Căn bản không ai trấn được con chuột trắng này.

Bạch Ngọc Đường lòng như lửa đốt, sợ Triển Chiêu bị trọng thương lại chịu đựng hết lần này tới lần khác, thật làm người ta lo lắng. Nhớ tới tên Lô Anh kia, Bạch Ngọc Đường hận không thể một kiếm đâm chết hắn.

Hắn có tới chỗ vách đá Triển Chiêu té xuống, chỉ thấy vết máu đầy đất, khó khăn tìm đường xuống dưới, nhưng bóng dáng cũng không có, cả mảnh y phục rách cũng không, đừng nói chi đến Cự Khuyết của Triển Chiêu.

Mèo thối, ngươi rốt cuộc té tới chỗ nào rồi!? Làm Ngũ gia ta vội muốn chết!!

Qua mấy ngày điều dưỡng, Triển Chiêu cuối cùng đã có thể ngồi dậy, cùng đã gặp qua phu quân trong lời Tiểu Thiên.

Thì ra phu quân của Tiểu Thiên trước đó từng được Triển Chiêu cứu mạng, là lúc y mới ra giang hồ, chuyện cũng đã lâu, Triển Chiêu sớm không có ấn tượng.

Còn với chuyện Tường nhi gọi Tiểu Thiên là mẹ, y nghĩ mấy ngày, cũng có thể chấp nhận. Chẳng qua y còn chưa hỏi Tiểu Thiên làm sao mà sinh được.

Nếu Tiểu Thiên thật sự có thể sinh con, vậy…

Nội thương của Triển Chiêu sau khi tự điều tức đã khá hơn rất nhiều, chẳng qua sợ rằng tạm thời không thể sử dụng nội lực, nếu không sẽ trở nên tồi tệ.

Sau khi uống cạn thuốc Tiểu Thiên mang tới, Triển Chiêu do dự hồi lâu mới kêu Tiểu Thiên đang muốn rời đi trở lại.

“Triển đại nhân có chuyện gì?”

“Ngày trước huynh có nói, Tường nhi là do huynh thân sinh, nhưng Triển mỗ không biết… nam nhân… làm thế nào mới có thể thụ thai?” Nói tới chỗ này, da mặt Triển Chiêu vốn mỏng, đỏ hồng gò má, giọng nói tự nhiên nhỏ đi rất nhiều.

“Dùng thuốc.”

“Thuốc?”

“Không lừa gạt Triển đại nhân, chúng ta vốn là một chủng tộc thiểu số, cả tộc chỉ có nam nhân không có nữ nhân, muốn có đời sau chỉ có thể dùng thuốc. Nhưng thuốc này chỉ truyền trong tộc, ngoại tộc không cách nào lấy được, cũng xem như là bí mật của chúng ta. Dù sao cũng quá sức dọa người.”

Triển Chiêu nhớ tới bộ dáng khiếp sợ sau khi nghe Tiểu Thiên nói hôm đó, không khỏi ngượng cười.

“Mà người trong tộc ít cũng là do không chịu được khổ sở sau khi dùng thuốc, nửa chừng lại thôi. Thuốc này nhất định phải ăn liên tục một tháng, sớm tối một lần, sau khi ăn xong một khắc, lục phủ ngũ tạng trong người sẽ đau đớn như bị lửa thiêu dao cắt, kéo dài cũng khoảng nửa canh giờ, người có thể chịu đựng thứ đau đớn đó có được mấy người, nếu không phải thật lòng yêu nhau, căn bản sẽ chẳng có ai tự nguyện chịu loại đau đớn này.”

“Nhưng huynh vẫn sống, cho nên mới có Tường nhi không phải sao?”

Tiểu Thiên nhìn y, ánh mắt đỏ hồng, nhưng vẫn cười, “Phải, ta yêu hắn, nên mới cam tâm tình nguyện chịu tội.”

Triển Chiêu cũng cười, “Nếu vậy… Triển mỗ muốn xin một ít mang về, không biết…” Lời y chưa dứt, đã thấy Tiểu Thiên trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin.

“Triển đại nhân, ngài lấy thuốc này về làm gì?” giọng Tiểu Thiên dường như có chút phòng bị.

Triển Chiêu biết Tiểu Thiên đang nghĩ chuyện gì, cũng không quan tâm, nhẹ cúi đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ, “Nếu Triển mỗ nói là tự dùng, huynh có tin không?”

“Triển đại nhân… ngài…” Giờ đổi lại là Tiểu Thiên há hốc miệng nói không ra lời, cả hai trầm mặc một lúc, Tiểu Thiên mới nói, “Người ngài yêu cũng là nam nhân, phải không?”

“Phải.” Triển Chiêu cũng thẳng thắn.

“Yêu đến nguyện ý nhịn đau sinh con cho hắn?”

“Phải.”

“…Có được Triển đại nhân không hối hận như thế, người kia thật may mắn cũng rất hạnh phúc.” Tiểu Thiên cầm tay Triển Chiêu, “Được, ta đưa cho huynh.”

Tiểu Thiên đứng dậy rời đi, một chung trà sau trở lại, cầm thêm một bình sứ.

“Thuốc này gọi Càn Khôn Đan. Thuốc trong bình là phần cho một tháng, sớm tối mỗi buổi một viên, không nhiều không ít. Chỉ cần sống qua một tháng, trong vòng 15 ngày mập hợp với đàn ông thì có thể thụ thai, qua 15 ngày sẽ mất hiệu lực, chịu tội vô ích. Nhưng Triển đại nhân, vì huynh không có huyết thống của bổn tộc, cho nên cơ hội thụ thai cũng chỉ còn một nửa, huynh có thể suy nghĩ kỹ lại lần nữa, loại đau đớn như thế, không có người nào muốn thử lần thứ hai.” Vì thế người của tộc y mới thưa thớt đến vậy.

“Trong phong thư này, ta có viết một số chuyện cần chú ý, nếu… Triển đại nhân thật có thể thụ thai, nhất định sẽ có ích với ngài.”

“Triển mỗ hiểu, đa tạ.” Cầm bình cùng thư, trong lòng Triển Chiêu cảm thấy bất an.

Cơ hội, chỉ có một nửa sao… Triển Chiêu cẩn thận đem những thứ khác bỏ vào trong ngực, đây là hi vọng duy nhất của y.

“Ngày mai ta sẽ đưa Triển đại nhân đi khỏi nơi đây.” Không phải Tiểu Thiên đuổi y, mà là hiểu Triển Chiêu mang công vụ trong người. Nếu không trở về phụng mệnh, sẽ phải chịu tội thất chức.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.