[Thử Miêu] Ngọc Lâu Xuân

Chương 10: Chương 10




Ngọc Lâu Xuân – chương 10

Thời gian ba tháng, không dài cũng không ngắn, Bạch Ngọc Đường theo Bao Chửng vui vẻ du sơn ngoạn thủy, có án oán thì thuận đường xử, dù sao tấu chương đều do Bao Chửng viết, hắn chỉ cần làm chuyện được giao phó là xong.

Chờ bọn họ trở về Khai Phong phủ, chuyện đầu tiên Bạch Ngọc Đường làm chính là tìm Triển Chiêu. Hồ hởi chạy vào phòng y nhưng chẳng thấy bóng người, kéo gia đinh lại hỏi thăm mới biết Triển Chiêu đang ở sau viện.

“Mèo con!” Bạch Ngọc Đường thấy y có vẻ không thoải mái lắm, đang dựa bên giếng nước, liền bước nhanh tới, “Sắc mặt ngươi xấu quá.”

“Đều nhờ công của ngươi hết.” Triển Chiêu vừa ói xong, người không thoải mái tính tình cũng tệ chút.

Bạch Ngọc Đường sáng mắt, kéo y vui vẻ hỏi: “Có thật?”

Triển Chiêu gật đầu, sắc mặt vẫn hơi tái.

“A a, chúng ta sắp làm cha rồi!” Bạch Ngọc Đường ôm y, vẻ mặt của bất cứ kẻ nào sắp được làm cha xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú của hắn không khác gì đồ đần.

“Nói nhỏ thôi, ta đi tìm Bao đại nhân trước đã.” Triển Chiêu nhìn vẻ mặt cao hứng của Bạch Ngọc Đường, cảm giác khó chịu vừa rồi cũng tiêu biến. Nếu Bạch Ngọc Đường xuất hiện, hẳn Bao đại nhân cũng trở về cùng hắn sau chuyến đi Giang Nam, y liền vào phòng trong tham kiến. Thấy Bao đại nhân tinh thần sung mãn, Triển Chiêu cũng thở phào nhẹ nhõm, y chỉ cho con chuột trắng kia gây rối cho Bao đại nhân. Công Tôn Sách thấy tinh thần Triển Chiêu không tốt, liền theo thường ngày bắt lấy cổ tay y, mặt y tức thời trắng nhách, Triển Chiêu mất cảnh giác, muốn né cũng không kịp.

“Triển hộ vệ, có thể dừng bước nói chuyện hay không?”

Hai ngươi ra ngoài, Triển Chiêu thầm than Công Tôn tiên sinh ra tay, chỉ sợ không gạt được vị sư gia tinh như hồ li này.

“Triển hộ vệ, vừa rồi xem mạch cho cậu, thật kì lạ!”

Triển Chiêu giả ngu, ngạc nhiên hỏi: “Lời Công Tôn tiên sinh Triển mỗ thật không hiểu, mời Công Tôn tiên sinh nói rõ.”

Công Tôn Sách tuy có nhiều năm hành nghề y, tay nghề tinh thông, nhưng đối với mạch tượng của Triển Chiêu, đây là lần đầu tiên ông không cách nào kết luận. Im lặng hồi lâu mới nói:

“Triển hộ vệ có hỉ mạch…”

“Công Tôn tiên sinh đừng nói bậy!” Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu xin lỗi ông, lần này chỉ có thể để ông làm lang băm một lần thôi! Triển Chiêu thầm cáo lỗi, vẻ mặt không thay đổi. “Triển Chiêu một thân nam nhi làm sao có mạch này được.”

Triển Chiêu từ chối như thế, làm Công Tôn Sách tuy luôn tin tưởng mình tuyệt đối không chẩn sai, nhưng người cũng có trượt chân, ngựa cũng có lúc trượt vó, ai có thể đảm bảo Công Tôn Sách bây giờ không nhìn lộn? Chẳng qua ông vẫn luôn nghi ngờ, vì hành tung của Triển Chiêu vài ngày trước kỳ lạ tới mức ông không thể không hoài nghi, lúc đó Bạch Ngọc Đường đột nhiên xuất nhiên bảo thay Triển Chiêu bảo vệ Bao đại nhân về Giang Nam, Triển Chiêu luôn đặt nặng trách nhiệm sao có thể dễ dàng giao việc cho Bạch Ngọc Đường… điều kiện nào cũng cho thấy bên trong có chuyện.

“Xem ra là học trò đa tâm, phải học tập nhiều hơn mới được.” Công Tôn Sách rất thâm ý nhìn Triển Chiêu nói, “Không bằng Triển hộ vệ để học trò thử lại một chút đi!”

Triển Chiêu kinh hãi, thế nào chịu cho ông thử lại, vội vàng la lên: “Công Tôn tiên sinh đừng nóng, Triển Chiêu có hẹn với Ngọc Đường, trễ giờ chỉ sợ Ngọc Đường lại nổi giận.” Nói xong cũng không chờ Công Tôn Sách trả lời, nhanh chóng rời đi.

Công Tôn Sách cười một tiếng, quả nhiên có ẩn tình.

Triển Chiêu lấy cớ đi rồi cũng không tìm Bạch Ngọc Đường, bảo có hẹn với hắn cũng chỉ là tìm cách không cho Công Tôn Sách lấy cớ bám mình mà thôi. Y trở về phòng, đổi sang quan phục chỉnh tề, cầm Cự Khuyết ra khỏi Khai Phong phủ, đi tuần nhai, mới quẹo qua góc đường thứ nhất, Bạch Ngọc Đường mặt lạnh băng đã xuất hiện trước mắt.

“Ngọc Đường?” Triển Chiêu nhìn tên Bạch y nhân đang ngăn trước mắt y, không hiểu nổi hắn đang bực cái gì nha, “Ngươi sao lại ở đây?”

“Lời nay ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi bây giờ… không ở trong phủ nghỉ ngơi chạy ra làm gì nữa?”

“Ngọc Đường.” Triển Chiêu thở dài, “Cho dù là thế, vẫn phải làm việc.”

Bạch Ngọc Đường mím môi, cũng biết trách nhiệm của con mèo này rất lớn, muốn cản y chỉ sợ ý lại cáu kỉnh, đành tùy ý y đi.

“Vậy ta theo người! Đỡ mất công nửa đường ngươi lại phải lo lắng ba cái chuyện nhỏ như hạt đậu.”

Để Triển Chiêu ăn tốt, Bạch Ngọc Đường đặc biệt đi hỏi thăm xem người có thai phải ăn món gì, sau đó nhờ đầu bếp làm cho Triển Chiêu. Bất quá bây giờ trời vừa vào tháng 8, dù có ở Biện Kinh, trời vẫn nóng vô cùng, trời nóng tự nhiên làm mất khẩu vị. Để Triển Chiêu có thể ăn thật no, Bạch Ngọc Đường cũng khổ tâm vô cùng.

Ngày qua ngày, bụng Triển Chiêu cũng bắt đầu thành hình, người ở Khai Phong phủ không biết đều cho là Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường nuôi mập rồi, bất quá có người không nghĩ vậy.

Khi ở trong thư phòng Bao Chửng, Công Tôn Sách không ngừng nhìn chăm chăm vào bụng Triển Chiêu, giống như chỗ đó có gì kì lạ, Triển Chiêu bị ông nhìn sợ hết hồn, nếu không có Bạch Ngọc Đường đến tìm, chỉ sợ mồ hôi Triển Chiêu đã chảy ướt sống lưng.

Mấy ngày nay, Triển Chiêu biết Công Tôn Sách đã nghi ngờ, cho nên y cũng tận lực không ở lại trong phủ.

“Mèo con, không thoải mái sao?” Lúc Bạch Ngọc Đường giúp Triển Chiêu thay y phục, thấy y nhăn mày, sắc mặt cũng hơi tái.

“Ừ.” Triển Chiêu nhẹ đáp một tiếng, biếng ăn, ốm nghén cũng không giảm, nhất là lúc tuần nhai chỉ cần ngửi được mùi thức ăn dầu mỡ ở quán ven đường, nhịn không được lại muốn nôn.

Y đặt tay mình lên bên phần bụng to tròn, bộ dáng hiện tại không cách nào dùng quần áo mỏng mùa hè che giấu, hơn nữa phát phúc cũng không phải chỉ mập bụng, chuyện này khiến Triển Chiêu rất nhức đầu.

“Ngọc Đường, Bao đại nhân nhận được mật chỉ của Hoàng thượng, quan ngân đưa đến Tề Nam cứu trợ thiên tai bị cướp, chỉ sợ sắp tới phải bận rộn một thời gian.” Nhắc tới chuyện này, quả nhiên Triển Chiêu thấy mặt của con chuột trắng kia tối sầm xuống.

“Ngươi định bưng cái bụng này đi phá án?” Con chuột trắng dựng lông.

Triển Chiêu thấy hắn làm mặt khó chịu, cười trộm trong lòng, “Nếu không đi, ta lấy lý do gì tìm hoàng thượng xin nghỉ?”

Bạch Ngọc Đường ngây người, sau đó cười nói: “Mèo con cuối cùng cũng học được cách kiếm cớ rồi.”

Vì chuyện quan ngân, Triển Chiêu phải đi trước điều tra đầu mối, Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên cũng đi theo. Chỉ hơn 10 ngày, hai người đã tìm về quan ngân bị cướp, đồng thời cũng áp tải một đám người có liên quan vào đại lao chờ xét xử.

Vừa xong án, Triển Chiêu liền xin nghỉ cùng Bạch Ngọc Đường trở về Hãm Không đảo. Sau khi được bốn vị đại ca đại tẩu nhiệt tình chiêu đãi, hai người mới đến viện của Bạch Ngọc Đường, không ở lại tiểu lâu.

Ăn tối xong, Bạch Ngọc Đường lẳng lặng kéo Lô phu nhân tới viện tử của mình nói có chuyện quan trọng.

“Ngũ đệ, rốt cuộc có chuyện gì mà phải tới chỗ của ngươi?” Trực giác Lô phu nhân nói trong đầu Bạch Ngọc Đường hình như lại có chú ỷ quỷ gì rồi.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu rồi lại nhìn nhìn Lô phu nhân, vẫn rất do du, không biết mở miệng như thế nào.

“Đại tẩu, là… ừm…”

“Cái gì? Ngũ đệ, đệ từ khi nào dài dòng như thế?” Lô phu nhân bắt đầu nhịn không nổi.

“Đại tẩu, đừng trách Ngọc Đường. Chuyện này đệ sợ cả tẩu cũng khó mà tiếp nhận. Cứ ngồi xuống trước đã!” Triển Chiêu mời Lô phu nhân ngồi xong, đưa tay mình ra, “Đại tẩu, tẩu cứ xem mạch tượng là biết.”

Lô phu nhân bây giờ đã không biết hai người này rốt cuộc đang quấy cái gì nữa, nhưng Triển Chiêu không phải người hay nói đùa, so với Bạch Ngọc Đường, Lô phu nhân còn tin tưởng Triển Chiêu hơn. Sau khi cầm cổ tay Triển Chiêu, cũng xanh mặt, mắt mở to.

“Triển Chiêu… đệ, đệ—-“ Lô phu nhân nói thật lâu, cũng không thốt nên lời.

“Đại tẩu, đừng khẩn trương, uống trà bình tĩnh một chút.” Bạch Ngọc Đường rót trà dâng lên. “Đệ biết tẩu rất khó tiếp nhân, lúc đầu đệ cũng nghĩ là mèo con nói giỡn! Nhưng giờ lại thành sự thật, không tin không được.”

Lô phu nhân một hớp uống cạn ly trà, bình tĩnh xem mạch Triển Chiêu thêm lần nữa, xác định mình không có nhìn nhầm.

“Chuyện này làm sao có thể…” Lô phu nhân niệm, biểu hiện trên mặt rất phức tạp, nhưng mạch của Triển Chiêu là thật.

“Đại tẩu, chuyện này phải giữ bí mật. Mèo con y vì đệ, cam nguyện chịu tội sinh con, nhưng dù sao chuyện này vẫn là chuyện không thể tưởng tượng được, nên bọn đệ mới không muốn cho người khác biết, kể cả 4 vị ca ca.” Bạch Ngọc Đường đem chuyện Triển Chiêu trong họa có phúc, vô tình gặp được Tiểu Thiên, được cho thuốc đơn giản kể lại. Lô phu nhân càng nghe càng kinh ngạc, thì ra còn một chủng tộc như thế tồn tại trên đời, Triển tiểu miêu đúng là gặp được quý nhân, giúp y hoàn thành tâm nguyện mà người khác không cách nào làm được.

“Yên tâm, tiểu tiểu miêu rất mạnh khỏe.” Lô phu nhân thở hổn hển, “Vừa nãy tẩu đã xem đi xem lại mạch của Triển tiểu miêu, không thành vấn đề.”

“Đại tẩu, sao không phải là tiểu tiểu thử? Lại đi nói tiểu tiểu miêu!”

“Ngũ đệ, Triển tiểu miêu vì đệ phải chịu cực khổ nhiều như thế, đệ thua thiệt có một chuyện, còn so đo!” Lô phu nhân liếc hắn một cái, lúc này con chuột trắng mới chịu câm họng.

“Nhưng chuyện này thật quá khó tin, thuốc gì đó lại có thể khiến nam tử thụ thai, tẩu đây thân làm thầy thuốc thật muốn xem thử thuốc kia rốt cuộc luyện từ cái gì.”

“Đại tẩu nha, tẩu nghĩ cũng đừng nghĩ! Cứ xem như mèo con muốn trở lại tìm họ cũng chưa chắc tìm được! Chưa kể người ta cũng không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài, cũng đừng làm khó người ta nữa!”

“Vậy mấy đứa cần gì để tẩu biết chuyện này?”

“Đại tẩu yêu dấu à, nếu đệ biết đỡ đẻ cũng không cần đến nhờ tẩu rồi! Mèo con còn lo sẽ làm tẩu sợ, nên bất đắc dĩ mới phải nhịn đến lúc này!”

“Hừ! Thì ra là vì còn có giá trị lợi dụng! Được, vì mấy đứa nói cho tẩu biến chuyện thần kỳ này, tạm bỏ qua.” Lô phu nhân nói xong thì nhìn sang Triển Chiêu, “Triển tiểu miêu, đệ yên tâm, có tẩu ở đây sẽ nuôi đệ thật tốt.”

Vào đông, bụng phúc của Triển Chiêu đã không thể giấu được, Bạch Ngọc Đường lại đưa y đến tiểu lâu, tránh việc có người vào tiểu viện của hắn nhìn thấy, nếu bị thấy thật thì rắc rối lắm, Triển Chiêu cũng không muốn cho người ta biết chuyện này.

Từ sau lúc bụng của y to lên, Bạch Ngọc Đường cứ hay sờ bụng tròn của y, nhìn thật ngu, cho dù là ai cũng không cách nào tưởng tượng một Bạch Ngọc Đường tự xưng phong lưu thiên hạ, tâm mỏng như tơ, gan lớn bằng trời lại có biểu lộ như thế.

Hạ tuần tháng chạp, tất cả mọi người đang chuẩn bị năm mới, rất bận rộn, hết lần này tới lần khác Triển Chiêu vì vướng cái bụng không thể cùng mọi người dùng bữa cuối năm, còn bị bốn vị ca ca trách cứ, hai người Bạch Ngọc Đường cùng Lô phu nhân biết chuyện cũng khó nói chỉ có thể trấn an bọn họ.

Sáng sớm ngày thứ năm đầu năm, gà còn chưa gáy, Bạch Ngọc Đường quần áo xốc xếch, mặt vội vàng đến mời Lô phu nhân, Lô Phương bị đánh thức cũng la lên hỏi có chuyện gì xảy ra, hai người cùng không để ý ông, đi vào tiểu lâu của Bạch Ngọc Đường.

Khổ sở thật lâu, Lô phu nhân cùng Bạch Ngọc Đường đứng ở trời đông giá rét, đầu đầy mồ hôi nóng, đến khi nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, vui sướng đến mức không bút mực nào tả nổi, Bạch Ngọc Đường phấn khích ở trong phòng gào thét, cộng thêm tiếng trẻ nít khóc la, nhất thời ồn ào không dứt. (Chú như thằng điên =)])

Bởi vì cơ thể đàn ông của Triển Chiêu vốn không giống phụ nữ, nên lúc sinh cũng không thuận lợi. Tác dụng của Càn Khôn đan không chỉ giúp y thụ thai, mà còn thay đổi hình dáng hậu huyệt, giúp nam tử lúc sanh có thể ở chỗ đó sinh hạ hài tử.

“Mèo con, ngươi thật không nghĩ ra tên sao?” Bạch Ngọc Đường cẩn thận ôm con trai, đi lòng vòng trong phòng.

“Ngươi không nghĩ à?”

“Lúc đầu đã bảo để ngươi nghĩ mà, lúc đặt tên ta sợ không có ở đây, liền giao cho con Triển tiểu miêu văn võ song toàn ngươi vậy!”

“Thế thì gọi Bạch Vân Sinh.” Triển Chiêu viết xuống giấy ba chữ.

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, “Họ Bạch? Ngươi không để nó theo họ Triển à?”

“Vốn đã định cho nó theo họ Bạch, ta chưa bao giờ nghĩ sẽ cho nó theo họ ta.”

“Mèo con…” Ngươi ngay cả quyền lợi này cũng muốn nhường cho ta sao…

“Họ gì cũng vậy, dù sao cũng là con của chúng ta, không được ư?”

Bạch Ngọc Đường cười, mèo con của hắn không bao giờ nghĩ tới việc phân biệt rõ ràng giữa hai người, y chỉ biết tất cả là của chúng ta, cho nên y mới không để ý đến những chuyện vụn vặt đó, Bạch Ngọc Đường ta phải may mắn đến mức nào mới có thể gặp được người vô tư dâng hiến như thế…

“Mèo con, gặp ngươi, là phúc khí lớn nhất của ta!”

HẾT!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.