Ngọc Lâu Xuân – chương 4
Vì đuổi bắt phạm nhân gây ra nhiều vụ án sát nhân Lô Anh, Triển Chiêu thương cũ chưa lành lại chồng thêm thương mới, khiến nội lực y ngưng trệ, bây giờ còn ở trên vách đá, đả đầu với Lô Anh, hung hiểm vạn phần.
Triển Chiêu nơi nơi lưu tình, đối phương lại chiêu chiêu hiểm ác, đao phong tàn nhẫn ép Triển Chiêu từng bước lui, Triển Chiêu cậy mạnh dùng nội lực làm động tới cựu thương, kiếm chiêu trong nháy mắt bị chậm, lộ ra sơ hở, trong cổ họng lại xộc lên một vị tanh ngọt, Triển Chiêu cứng cỏi cắn răng nuốt lại vào bụng, lại để Lô Anh giành trước tiên cơ, dốc toàn lực đánh một chưởng vào ngực Triển Chiêu, Triển Chiêu phun ra một ngụm máu, thân thể không cách nào giảm lực rơi xuống vách đá đàng sau lưng.
Lô Anh vô cùng đắc ý, ngửa mặt lên trời cười to, nói: “Nam hiệp Triển Chiêu, quan bái tứ phẩm hộ vệ cũng có ngày hôm nay.”
Lúc Triển Chiêu mất tăm mất tích mấy ngày không về, lại có tin truyền ra Lô Anh không ngừng gây án, Khai Phong phủ kinh hãi, Triển Chiêu không thể nào để mặc Lô Anh hung tàn như vậy, chắc chắn là có chuyện rồi!
Bạch Ngọc Đường nhận tin sao có thể chờ được, trước thay Triển Chiêu bắt giam Lô Anh lại rồi nói!
“Mẹ, đại ca ca sao còn chưa tỉnh lại?”
“Tường nhi, đừng quấy, đại ca ca bị thương, còn phải nghỉ ngơi.”
“Ừm..!”
Triển Chiêu mơ hồ nghe có tiếng người nói chuyện, toàn thân lại đau đớn chịu không nổi, tưởng như xương toàn thân bị người ta tháo ra xếp lại, vất vả mở mắt, cũng là một mảng mơ hồ, mất thật lâu mới rõ.
“Mẹ! Đại ca ca tỉnh!”
Âm thanh hưng phấn vang lên bên tai, sau đó Triển Chiêu liền nhìn thấy một người. Vừa động một cái đau đớn lại lan khắp thân, đau đến toát mồ hôi lạnh.
“Huynh vẫn chưa thể động!” người nọ vội vàng ngăn cản Triển Chiêu, “thương tích trên người huynh quá nặng, hiện tại không thể ngồi dậy.”
“…đây, là đâu…” cổ họng khô khốc không chịu được, âm thanh cũng khàn khàn. Triển Chiêu chỉ nhớ Lô Anh đánh y một chưởng, sau đó té xuống vách đá. Vì thế rơi quá mạnh, mặc dù y kịp bắt lại một nhúm cỏ mọc bên vách đá cũng chỉ giảm được một ít, sau đó… là đau buốt…
Người nọ dùng muỗng múc chút nước chậm chậm đút vào miệng y, nước mát lạnh tạm thời xoa cảm giác nơi cổ họng.
“Huynh tạm thời đừng hỏi đây là đâu, dưỡng thương quan trọng hơn.”
“Có thể hỏi đại danh của ân nhân hay không?”
“Huynh gọi ta Tiểu Thiên là được. Vị đại hiệp này, huynh làm sao lại rơi xuống vách đá? Bình thường chẳng có ai tới đây.”
“Tại hạ Triển Chiêu, nhậm chức tại Khai Phong phủ, phụng mệnh đuổi bắt tội phạp không cẩn thận trượt chân, nói ra thật xấu hổ.”
“Huynh chính là nam hiệp Triển Chiêu?” Tiểu Thiên dường như rất kinh ngạc.
Triển Chiêu không hiểu vì sao Tiểu Thiên lại có ngữ khí này, nhưng vẫn trả lời: “Chính là tại hạ.”
“Mẹ, mẹ với đại ca ca đang nói cái gì?” Tiểu oa nhi đứng một bên kéo kéo tay áo Tiểu Thiên, bĩu môi làm nũng.
“Tường nhi, ra ngoài xem phụ thân đã về chưa, mẹ có chuyện cần nói với đại ca ca. Ngoan, đi mau.”
Triển Chiêu nghe oa nhi kia gọi Tiểu Thiên là mẹ, một mặt kinh ngạc, “Thứ cho Triển mỗ mạo phạm… huynh là nam tử đi?”
“À à, làm huynh sợ!” Tiểu Thiên không để ý, kê thêm gối mềm sau đầu Triển Chiêu, bưng chén nhỏ trên bàn qua nói: “Triển đại nhân, uống thuốc trước đã! Uống xong rồi Tiểu Thiên sẽ tự mình nói rõ chuyện với huynh.”
Triển Chiêu mặc dù một bụng nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể dằn xuống, dù sao y cũng phải mau trở về Khai Phong phủ một chút, một thương này của y, không biết phải đổi lại bao nhiêu sinh mạng vô tội phải chết dưới đao của Lô Anh.
Tiểu Thiên cầm chén thuốc không bỏ lại trên bàn, nhìn Triển Chiêu nói: “Triển Đại nhân, ngài rất tò mò chuyện Tường nhi gọi ta là mẹ phải không?”
Triển Chiêu gật đầu, “Tại hạ không có ý hỏi chuyện riêng tư, không tiện cũng không cần nói, xem như tại hạ chưa hỏi.”
“Thật ra, cũng không có gì phải giấu. Xét tính tình của Nam hiệp, dĩ nhiên sẽ không đi rêu rao.” Trên mặt Tiểu Thiên, Triển Chiêu thấy được một dạng từ ái giống như mẹ vậy, hình như ngày bé, mẹ cũng từng nhìn mình cười dịu dàng hiền lành như vậy.
“Tường nhi đúng là do ta thân sanh.”
Một câu nói khiến đầu Triển Chiêu trống rỗng, há mồm, muốn nói gì cũng nói không ra miệng. Tiểu Thiên thấy vậy cũng chỉ cười, không biết là cười Triển Chiêu đang lúng túng hay cười vì sự ngốc nghếch của Triển Chiêu.
“Người ta mới đầu nghe được đều như thế, bất quá huynh cũng là người đầu tiên ta gặp mà thôi.”
“Huynh nói, Tường nhi…”
“Phải, như huynh thấy.” Tiểu Thiên thấy Triển Chiêu dường như không cách nào tiếp nhận, cũng không nói tiếp, cầm chén thuốc rời đi.
Phủ Khai Phong hiện giờ đang trời long đất lở, Lô Anh đã bị Bạch Ngọc Đường bắt về, nhưng hắn chỉ khai tranh thủ lúc Triển Chiêu bị đánh té xuống vách đá mà chạy trốn, chọc Bạch Ngọc Đường tức tới mức vả hắn hai bạt tai, cũng may còn Trương Long Triệu Hổ ngăn con chuột ăn thuốc nổ đó lại mới không xảy ra án mạng.
Triển Chiêu một ngày chưa về, Khai Phong phủ còn chưa có một ngày bình an.
Căn bản không ai trấn được con chuột trắng này.
Bạch Ngọc Đường lòng như lửa đốt, sợ Triển Chiêu bị trọng thương lại chịu đựng hết lần này tới lần khác, thật làm người ta lo lắng. Nhớ tới tên Lô Anh kia, Bạch Ngọc Đường hận không thể một kiếm đâm chết hắn.
Hắn có tới chỗ vách đá Triển Chiêu té xuống, chỉ thấy vết máu đầy đất, khó khăn tìm đường xuống dưới, nhưng bóng dáng cũng không có, cả mảnh y phục rách cũng không, đừng nói chi đến Cự Khuyết của Triển Chiêu.
Mèo thối, ngươi rốt cuộc té tới chỗ nào rồi!? Làm Ngũ gia ta vội muốn chết!!
Qua mấy ngày điều dưỡng, Triển Chiêu cuối cùng đã có thể ngồi dậy, cùng đã gặp qua phu quân trong lời Tiểu Thiên.
Thì ra phu quân của Tiểu Thiên trước đó từng được Triển Chiêu cứu mạng, là lúc y mới ra giang hồ, chuyện cũng đã lâu, Triển Chiêu sớm không có ấn tượng.
Còn với chuyện Tường nhi gọi Tiểu Thiên là mẹ, y nghĩ mấy ngày, cũng có thể chấp nhận. Chẳng qua y còn chưa hỏi Tiểu Thiên làm sao mà sinh được.
Nếu Tiểu Thiên thật sự có thể sinh con, vậy…
Nội thương của Triển Chiêu sau khi tự điều tức đã khá hơn rất nhiều, chẳng qua sợ rằng tạm thời không thể sử dụng nội lực, nếu không sẽ trở nên tồi tệ.
Sau khi uống cạn thuốc Tiểu Thiên mang tới, Triển Chiêu do dự hồi lâu mới kêu Tiểu Thiên đang muốn rời đi trở lại.
“Triển đại nhân có chuyện gì?”
“Ngày trước huynh có nói, Tường nhi là do huynh thân sinh, nhưng Triển mỗ không biết… nam nhân… làm thế nào mới có thể thụ thai?” Nói tới chỗ này, da mặt Triển Chiêu vốn mỏng, đỏ hồng gò má, giọng nói tự nhiên nhỏ đi rất nhiều.
“Dùng thuốc.”
“Thuốc?”
“Không lừa gạt Triển đại nhân, chúng ta vốn là một chủng tộc thiểu số, cả tộc chỉ có nam nhân không có nữ nhân, muốn có đời sau chỉ có thể dùng thuốc. Nhưng thuốc này chỉ truyền trong tộc, ngoại tộc không cách nào lấy được, cũng xem như là bí mật của chúng ta. Dù sao cũng quá sức dọa người.”
Triển Chiêu nhớ tới bộ dáng khiếp sợ sau khi nghe Tiểu Thiên nói hôm đó, không khỏi ngượng cười.
“Mà người trong tộc ít cũng là do không chịu được khổ sở sau khi dùng thuốc, nửa chừng lại thôi. Thuốc này nhất định phải ăn liên tục một tháng, sớm tối một lần, sau khi ăn xong một khắc, lục phủ ngũ tạng trong người sẽ đau đớn như bị lửa thiêu dao cắt, kéo dài cũng khoảng nửa canh giờ, người có thể chịu đựng thứ đau đớn đó có được mấy người, nếu không phải thật lòng yêu nhau, căn bản sẽ chẳng có ai tự nguyện chịu loại đau đớn này.”
“Nhưng huynh vẫn sống, cho nên mới có Tường nhi không phải sao?”
Tiểu Thiên nhìn y, ánh mắt đỏ hồng, nhưng vẫn cười, “Phải, ta yêu hắn, nên mới cam tâm tình nguyện chịu tội.”
Triển Chiêu cũng cười, “Nếu vậy… Triển mỗ muốn xin một ít mang về, không biết…” Lời y chưa dứt, đã thấy Tiểu Thiên trợn to mắt, vẻ mặt không thể tin.
“Triển đại nhân, ngài lấy thuốc này về làm gì?” giọng Tiểu Thiên dường như có chút phòng bị.
Triển Chiêu biết Tiểu Thiên đang nghĩ chuyện gì, cũng không quan tâm, nhẹ cúi đầu, vẻ mặt có chút xấu hổ, “Nếu Triển mỗ nói là tự dùng, huynh có tin không?”
“Triển đại nhân… ngài…” Giờ đổi lại là Tiểu Thiên há hốc miệng nói không ra lời, cả hai trầm mặc một lúc, Tiểu Thiên mới nói, “Người ngài yêu cũng là nam nhân, phải không?”
“Phải.” Triển Chiêu cũng thẳng thắn.
“Yêu đến nguyện ý nhịn đau sinh con cho hắn?”
“Phải.”
“…Có được Triển đại nhân không hối hận như thế, người kia thật may mắn cũng rất hạnh phúc.” Tiểu Thiên cầm tay Triển Chiêu, “Được, ta đưa cho huynh.”
Tiểu Thiên đứng dậy rời đi, một chung trà sau trở lại, cầm thêm một bình sứ.
“Thuốc này gọi Càn Khôn Đan. Thuốc trong bình là phần cho một tháng, sớm tối mỗi buổi một viên, không nhiều không ít. Chỉ cần sống qua một tháng, trong vòng 15 ngày giao hợp với đàn ông thì có thể thụ thai, qua 15 ngày sẽ mất hiệu lực, chịu tội vô ích. Nhưng Triển đại nhân, vì huynh không có huyết thống của bổn tộc, cho nên cơ hội thụ thai cũng chỉ còn một nửa, huynh có thể suy nghĩ kỹ lại lần nữa, loại đau đớn như thế, không có người nào muốn thử lần thứ hai.” Vì thế người của tộc y mới thưa thớt đến vậy.
“Trong phong thư này, ta có viết một số chuyện cần chú ý, nếu… Triển đại nhân thật có thể thụ thai, nhất định sẽ có ích với ngài.”
“Triển mỗ hiểu, đa tạ.” Cầm bình cùng thư, trong lòng Triển Chiêu cảm thấy bất an.
Cơ hội, chỉ có một nửa sao… Triển Chiêu cẩn thận đem những thứ khác bỏ vào trong ngực, đây là hi vọng duy nhất của y.
“Ngày mai ta sẽ đưa Triển đại nhân đi khỏi nơi đây.” Không phải Tiểu Thiên đuổi y, mà là hiểu Triển Chiêu mang công vụ trong người. Nếu không trở về phụng mệnh, sẽ phải chịu tội thất chức.