[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 10: Chương 10: Án tình




“Rõ…” Triển Chiêu chậm rãi gật đầu, dùng hành động này thay lễ, lập tức hít sâu một hơi, giúp thần trí bản thân thanh tỉnh vài phần, ánh mắt chuyển sang Bao Chửng, chậm rãi nói: “Đại nhân, thuộc hạ điều tra thấy Trình Quan Thái xác thực không có lòng thần phục, trong Trình phủ có bày ám đạo, mật thất, trong mật thất cơ quan dày đặc, thuộc hạ lúc đó nhất thời vô ý, trúng phải Tam Hinh Hương giấu trong tường, mới suýt nữa bị bắt. Trong mật thất thuộc hạ phát hiện một quyển sổ sách, trên đó ghi chép rõ ràng số liệu mỗi lần xuất nhập tiền bạc của Trình Quan Thái, cùng với vị trí số tiền đi về đâu, số nhỏ là mấy trăm, số lớn lên tới mấy vạn, khiến người kinh hãi. Còn có thư tín lui tới của Trình Quan Thái cùng mấy quan viên trong triều cũng kẹp trong đó, nội dung trong thư đa phần là liên quan đến số tiền đã đưa, bất quá có một điểm, thuộc hạ cảm thấy có chút kỳ quặc, trong thư nhiều lần nhắc tới hai chữ ‘Chủ thượng’, thuộc hạ hoài nghi, phía sau Trình Quan Thái và những quan viên này, còn có người âm thầm điều khiển!”

“A?” Lời này vừa ra, Bao Chửng và Bách Lý Tuyệt Diễm đều cả kinh, có thể đồng thời chỉ huy được Trình Quan Thái và nhiều quan viên triều đình như vậy, hơn nữa còn khiến bọn họ tôn làm “Chủ thượng”, địa vị của người này tất không tầm thường, việc này liên lụy rộng lớn, chỉ sợ cũng không phải chỉ có vài người lẻ tẻ.

“Nói như thế, hẳn là người có quyền cao chức trọng trong triều lệnh cho Trình Quan Thái lén đổi khố ngân, lại phân ra giao sổ sách cho những quan viên kia, chỉ là, hiện tại còn chưa biết được số bạc này rốt cuộc dùng để làm gi. Đáng tiếc Trình Quan Thái giảo hoạt đa đoan, đến cả Triển hộ vệ cũng mắc mưu hắn, hành tung bại lộ, đả thảo kinh xà, nếu không, có tờ giấy này, bản phủ cũng có thể tiến cung xin thánh chỉ tra xét Trình phủ. Bây giờ, sợ rằng tất cả chứng cứ đều đã bị Trình Quan Thái hủy mất!” Sắc mặt đen như than của Bao Chửng lại thâm trầm thêm mấy phần.

Triển Chiêu cắn cắn môi, mượn đau đớn kích thích một chút tinh thần, nói: “Đại nhân, thuộc hạ xé một tờ này là ngay tại đường dán, vẫn chưa lưu lại vết tích. Trong mật thật của Trình phủ, sổ sách giống thế này có bốn năm bản, Trình Quan Thái muốn phát hiện trong đó thiếu mất một tờ, cũng không phải chuyện dễ. Hơn nữa thuộc hạ mặc dù kinh động người của Trình phủ, nhưng trước khi trúng mê hương, đã giấu tờ giấy sau người, người Trình phủ sợ rằng đoán không ra lúc thuộc hạ tới mật thất của bọn chúng đã lấy đi một tờ, vì vậy, Trình Quan Thái sẽ không hủy đi sổ sách, cùng lắm chỉ là dời đi, đem ẩn dấu ở nơi khác, chúng ta chỉ cần nhanh một chút khám xét Trình phủ, tất có thể tìm được chứng cứ càng trọng yếu hơn, dùng nó định tội!”

Công Tôn Sách nghe vậy chậm rãi gật đầu, vuốt râu nói: “Triển hộ vệ nói có lý! Học sinh cho rằng, cho dù Trình Quan Thái phát giác Triển hộ vệ cầm đi một trang trong sổ sách, cũng chỉ biết Triển hộ vệ đã chạy trốn, mà người của hắn thì đang đuổi bắt, cũng không biết Triển hộ vệ đã đưa trang giấy cho Hầu gia mang về, lại càng không đoán được Triển hộ vệ dịch dung hoá trang, quay về phủ Khai Phong. Vì vậy, với Trình Quan Thái mà nói, lão ta không biết rõ chứng cứ đã đến tay chúng ta, vì thế hiện tại là lúc chúng ta nắm lấy tiên cơ, Triển hộ vệ nói nhanh chóng khám xét Trình phủ, có thể xem như là bước thích hợp nhất hiện nay.”

Bao Chửng ngưng mày suy tư một hồi, mới trầm ngâm nói: “Lời tiên sinh và Triển hộ vệ nói cũng có đạo lý nhất định, nhưng lúc này đã là nửa đêm, cửa cung đã đóng từ lâu, muốn gặp Hoàng thượng cũng chỉ có thể đợi đến lúc lâm triều ngày mai, chỉ sợ thời gian này…”

“Việc này không nên chậm trễ, Bao Chửng, ngươi cầm kim bài của bản hầu, đi trước tiến cung diện thánh, xin thánh chỉ khám xét Trình phủ, cũng thuận tiện hành sự!” Bách Lý Tuyệt Diễm nãy giờ một mực ngồi ngay ngắn bên cạnh không nói một lời bỗng nhiên xen vào, sau đó, khẽ ‘cạch’ một tiếng, đặt một khối kim bài lên bàn.

Bao Chửng lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, đứng dậy thi lễ với Bách Lý Tuyệt Diễm, nói: “Đa tạ Hầu gia tương trợ!”

Bách Lý Tuyệt Diễm nhàn nhạt gật đầu, nói: “Bao đại nhân không cần đa lễ, bản hầu không chỉ là giúp ngươi, mà còn là vì Đại Tống giang sơn ta.” Nói xong, nhẹ nhàng phất tay với thân vệ đứng phía sau, thân vệ đó lập tức khom người tiến lên, chờ đợi sai phái.

“Trước điều năm mươi người, âm thầm khống chế Trình phủ, theo dõi chặt chẽ Trình Quan Thái xem lão ta có hành động gì không!”

“Rõ!” Thân vệ đó nghiêm nghị tiếp lệnh, xoay người rời khỏi thư phòng.

“Bao đại nhân, bản hầu cũng không nán lại thêm, những quan viên còn lại, bản hầu cũng sẽ phái người theo dõi, Bao đại nhân nếu còn có chỗ khó khăn, phái người đến tìm bản hầu!” Nói xong, đứng dậy ra ngoài.

Bao Chửng và Công Tôn Sách đều vội vàng đứng dậy muốn đưa tiễn, nhưng nhanh hơn bọn họ, là thanh âm hơi khàn khàn của Triển Chiêu: “Hầu gia chậm đã!”

Cước bộ của Bách Lý Tuyệt Diễm dừng lại, cực kỳ kinh ngạc xoay đầu, tựa hồ không tin Triển Chiêu sẽ đột ngột ngăn cản mình như thế.

Triển Chiêu nhìn Trương Long và Mã Hán bên cạnh một chút, ý bảo bọn họ nâng mình dậy, sau đó, gian nan bước đến bên cạnh Bách Lý Tuyệt Diễm, chậm rãi vái lạy thật sâu, nói: “Triển Chiêu đa tạ Hầu gia tối nay tương trợ…”

Hàng mày của Bách Lý Tuyệt Diễm hơi chau lại, thần sắc có chút không được tự nhiên, khụ một cái, mới nói: “Triển hộ vệ không cần khách khí, bản hầu nói rồi, là vì giang sơn Đại Tống… Nhiên nhi lần trước đả thương ngươi, cũng coi như… là bồi thường đi!”

Triển Chiêu hơi hạ thấp ánh mắt có chút mù sương, cả đầu cũng cúi thấp, thanh âm lành lạnh lại có chút uể oải chậm rãi chảy ra giữa thư phòng trầm tĩnh: “Triển Chiêu ở trong thư phòng của Trình Quan Thái, nhìn thấy một bức tranh chữ do Hầu gia tự tay viết…”

Bách Lý Tuyệt Diễm thoáng ngẩn ra, lập tức sau đó hiểu được ý Triển Chiêu, tức giận lập tức dâng trào, không cách nào chặn lại được. Tính tình hắn xưa nay kiêu căng lãnh liệt, sắc sảo lẫm liệt, lại chưởng quản quân quyền, dưới trướng là hơn mười vạn tướng sĩ, không ai là không đối hắn thừa lòng kính nể, thật lòng khâm phục, trước giờ chưa ai dám trước mặt hắn tỏ ra vô lễ, càng khỏi nói tỏ vẻ hoài nghi như Triển Chiêu thế này. Nhớ lại lúc trên đường bản thân không hề phòng bị bị Triển Chiêu ‘bắt cóc’, lúc này đảo mắt một cái y cư nhiên còn đem hoài nghi đặt lên đầu hắn, Bách Lý Tuyệt Diễm nhịn không được nổi trận lôi đình.

Uy quyền hắn tích trữ đã lâu vốn rất nặng, lúc này tức giận bừng bừng, khí lưu trong toàn bộ thư phòng phảng phất như đều ngưng trệ, nặng nề khiến người ta run sợ.

Trương Long và Mã Hán chưa từng gặp qua khí thế như bây giờ của hắn, không khỏi bị loại khí thế cuồng nộ căng tràn như muốn phóng thích này ép cho lui về sau hai bước.

“Ngươi hoài nghi ta?” Bách Lý Tuyệt Diễm một tay nắm lấy áo Triển Chiêu, kéo Triển Chiêu đến trước mặt mình, hung hăng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Triển Chiêu, từng chữ từng chữ thốt ra, từng từ từng từ nặng tựa nghìn cân.

Triển Chiêu không có sự chống đỡ của Trương Long và Mã Hán, căn bản không có sức đứng thẳng, nếu không phải Bách Lý Tuyệt Diễm nắm lấy vạt áo y, y sợ rằng đã xụi lơ trên đất. Chậm rãi ngẩng mắt, đôi mắt vừa nãy còn phảng phất bị một tầng hơi nước che phủ, lúc này lại tựa như hắc ngọc, trong suốt ôn nhuận, sâu thẳm như giếng, y chậm rãi lắc đầu, nhìn đôi mắt toé ra lửa giận của Bách Lý Tuyệt Diễm, dùng thanh âm yếu ớt rồi lại kiên định nói: “Triển Chiêu nếu hoài nghi Hầu gia, sẽ không hỏi ra như vậy… Triển Chiêu… chỉ muốn xin một lời giải thích…”

“Hừ!” Lời nói nhàn nhạt, tựa như một dòng nước mỏng manh nhỏ giọt, khiến cơn tức giận của Bách Lý Tuyệt Diễm bị tưới cho nhỏ lại, hắn lạnh lùng hừ một tiếng, nói: “Triển hộ vệ bất quá chỉ là quan tứ phẩm, ai cho ngươi quyền thẩm vấn bản hầu?”

Triển Chiêu bình tĩnh nhìn đôi mắt đen nhánh thoáng hiện vẻ không vui của Bách Lý Tuyệt Diễm, từng chữ thanh thiển xuất ra lại mang theo khí phách: “Triển Chiêu không dám thẩm vấn Hầu gia, chỉ là xin một lời giải thích, Hầu gia nếu không muốn cho biết, Triển Chiêu tự nhiên không dám cưỡng cầu, nhưng tất nhiên sẽ tra đến tột cùng, tuyệt không để lại nghi vấn!”

Sự kiên định của Triển Chiêu khiến Bách Lý Tuyệt Diễm có chút kinh ngạc, đều nói Nam hiệp tao nhã, vì sao trước mặt mình lại cố chấp như vậy: “Nếu muốn có lời giải thích, Triển hộ vệ không ngại ngày mai lại đến Trình phủ, nhìn nội dung trên bức tranh chữ đó đi!” Nói xong, tay buông lỏng, giao thân thể mềm nhũn của Triển Chiêu cho Trương Long Mã Hán, liền cũng không quay đầu lại mà đi mất.

Lẽ nào… tranh chữ đó… Khi đó ánh sáng hôn ám, bản thân xác thực không nhìn kỹ nội dung… Trong đầu Triển Chiêu chỉ kịp lướt qua ý niệm không rõ như vậy, liền bị sự mệt mỏi cùng hắc ám vô biên nuốt chửng toàn bộ ý thức.

“Triển huynh đệ…”

“Nhanh, đưa Triển hộ vệ về phòng!”

———————————

Bách Lý Tuyệt Diễm từ thư phòng Bao Chửng đi ra, đi tới trước cửa trăng tròn (*xem hình) vừa định quay lại tiền viện, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua, một người đã phóng tới bên cạnh hắn, là Lạc Ly vừa nãy được hắn phái đi theo Triển Chiêu.

“Tra được gì rồi?” Bách Lý Tuyệt Diễm nhàn nhạt hỏi, cơn tức giận vừa nãy tựa hồ đã bị gió đêm thổi bay đi mất.

“Bẩm Hầu gia, Khinh… À, Triển đại nhân là được một mã xa cực kỳ hoa lệ mang về, mã xa cũng không đến cửa phủ Khai Phong, mà dừng lại tại góc đường, một thiếu niên bên trong xe đưa Triển đại nhân đến cửa, thuộc hạ thấy thiếu niên đó công lực thâm hậu, thuộc hạ cũng chưa chắc là đối thủ.”

Ánh mắt Bách Lý Tuyệt Diễm chợt lóe, ngữ khí có chút phập phồng: “Mã xa xuất phát từ nơi nào?”

Lạc Ly chần chờ một lát, thấy ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Bách Lý Tuyệt Diễm quét qua, âm thầm cắn răng, cuối cùng không dám giấu diếm, chỉ đành nói: “Là… là Ánh Nguyệt lâu…”

“Cái gì?” Bách Lý Tuyệt Diễm lấy làm kinh hãi, kết quả này hắn thế nào cũng không ngờ đến.

Triển Chiêu…

Ánh Nguyệt lâu…

Hai người này làm sao lại có quan hệ?

Tuy trước giờ chưa từng có cơ hội sớm chiều ở chung, nhưng chẳng rõ vì sao, chỉ cần liếc mắt, liền biết y vốn không phải người hay vào chốn tần lâu sở quán…

“Vậy thiếu niên bên trong xe bộ dạng ra sao?” Hít sâu một hơi, tâm tư Bách Lý Tuyệt Diễm có chút phiền não.

“Cách quá xa, nhìn không rõ lắm, nhưng hẳn là một thiếu niên tuổi cũng xấp xỉ Triển đại nhân!”

Hàng mày của Bách Lý Tuyệt Diễm nhíu càng thêm chặt, trốn chạy một đường, lại chạy vào Ánh Nguyệt lâu lẩn trốn? Sau đó, được một thiếu niên mang về? Triển Chiêu, ngươi rốt cuộc đang làm gì?

Thở ra một hơi thật dài, trên mặt Bách Lý Tuyệt Diễm rốt cục lộ ra biểu tình dở khóc dở cười: “Hồ đồ!”

Lúc Bách Lý Tuyệt Diễm còn đang dở khóc dở cười, một bóng trắng lần nữa lặng yên không tiếng động từ trên nóc nhà phủ Khai Phong lướt qua.

Bách Lý Tuyệt Diễm sao? Được, Bạch gia gia nhớ kỹ rồi!

——————————–

Tảo triều vào ngày kế, Triệu Trinh lại nhắc về vụ án mất bạc của Hộ bộ, Bao Chửng bẩm báo chứng cứ không đủ, đang tiếp tục điều tra, sắc mặt Triệu Trinh lập tức trầm xuống, tỏ vẻ rất không vui, trách cứ một phen, cho kì hạn nửa tháng phá án, bằng không lấy đó mà phán trọng tội.

Sau đó long nhan đầy vẻ tức giận mà khiển trách việc Trình Quan Thái lơ là nhiệm vụ, trị tội không làm tròn trách nhiệm, phạt một năm bổng lộc.

Cả triều kinh ngạc.

Lúc Bách Lý Tuyệt Diễm ở trong phủ nghe được tin này, nhịn không được khẽ cười, Bao hắc tử này, quả nhiên kế sách hay, hư hư thực thực, khiến kẻ khác khó lòng phòng bị! Trình Quan Thái dù không có chứng cứ rơi vào tay Bao Chửng, cũng không phải đối thủ.

—————————–

Lúc Triển Chiêu từ mỏi mệt nặng nề giãy dụa tỉnh lại, bên ngoài sắc trời đã sáng tỏ. Triển Chiêu hoảng hốt nhảy dựng, vội vàng đỡ người muốn dậy, nhưng vừa dùng lực, liền nhịn không được thấp giọng than ra tiếng, cả người vừa ê ẩm vừa đau đớn, đau nhức như từ trong mỗi một khớp xương chảy tràn ra khiến y nhịn không được cắn chặt răng, nhăn mày thật chặt. Bất quá, đau nhức này cũng nhắc nhở Triển Chiêu, khiến y trong thời gian ngắn nhất nhớ lại những gì đã phát sinh đêm qua.

Dạ tham Trình phủ… Tam Hinh Hương… Bách Lý Tuyệt Diễm… Bạch Ngọc Đường…

Bạch Ngọc Đường!

Nhớ tới người này, Triển Chiêu lại cảm thấy trên mặt nổi lên từng đợt khí nóng, cái tên to mồm ngang ngược kia, nói là diễn kịch, thế nào… cư nhiên lại…

Triển Chiêu cắn răng, mạnh lắc đầu, nhưng vẫn không thể lắc đi xúc cảm ôn nhuận phảng phất như còn vương trên khoé môi, trái lại lắc một hồi tự làm đầu mình xây xẩm.

Đỡ lấy đầu yên lặng đợi cơn mê muội tản đi, Triển Chiêu lại ở trong lòng hung hăng mắng Bạch Ngọc Đường một trận.

Công Tôn Sách vừa vào cửa, thấy được chính là Triển Chiêu ngồi trên giường, một tay đỡ đầu, cau mày lộ ra thần tình ‘thống khổ’.

“Triển hộ vệ, vẫn còn khó chịu sao?” Công Tôn Sách gia tăng cước bộ đi đến bên giường, thân thiết hỏi. Theo hắn biết, dược tính Tam Hinh Hương tuy rằng rất mạnh, nhưng giải cũng không quá phiền phức, phương pháp đơn giản nhất là thuận theo dược tính ngủ một giấc, sau mười hai canh giờ, dược lực tự nhiên tan mất, bất quá đêm qua Triển Chiêu chống đỡ lâu như vậy, hắn cũng không dám xác định liệu sẽ có bệnh trạng nào khác không.

Triển Chiêu vừa nghe thanh âm của Công Tôn Sách, gấp gáp quăng Bạch Ngọc Đường trong đầu sang một bên, ngẩng đầu nhìn Công Tôn Sách cười, nói: “Không cần lo, chỉ là có chút chóng mặt!”

“Vậy là tốt rồi.” Công Tôn Sách thở ra một hơi, nói: “Chóng mặt là không thể tránh khỏi, buổi chiều chắc sẽ ổn thôi.” Hắn đưa qua cái bát cầm trong tay, nói: “Tính toán ngươi chắc cũng khoảng canh giờ này sẽ tỉnh, này, trước tiên nhân lúc cháo này còn nóng uống đi, một lát lại uống thuốc.” Thấy Triển Chiêu vừa nghe đến uống thuốc lại hơi nhăn mày, Công Tôn Sách tức giận nói: “Ngươi có chút cảm lạnh, không nên bất cẩn!”

Triển Chiêu thật sự có chút sợ vị “Hảo hảo tiên sinh” trong mắt người khác này, chỉ phải thành thành thật thật nhận bát cháo uống một miếng, mới hỏi: “Đại nhân đâu? Tối qua sau khi ta ngủ, đại nhân đã tiến cung rồi?”

Công Tôn Sách khẽ hừ một tiếng bày tỏ bất mãn: “Ngươi gọi đó là ‘ngủ’? Ngươi rõ ràng là ‘ngất’!” Trừng mắt liếc Triển Chiêu, hắn mới tiếp tục nói: “Đại nhân đêm qua tiến cung rồi, trời vừa sáng mới trở về, nói Hoàng thượng đã cho phép khám xét Trình phủ, ngài ấy quay về nghỉ ngơi một chút, lại làm bộ làm tịch thượng triều rồi.”

Nghe Công Tôn Sách hình dung như vậy, Triển Chiêu nhịn không được bật cười, ra Bao đại nhân thượng triều là để ‘làm bộ làm tịch’, không biết đại nhân nghe được lời Công Tôn tiên sinh sẽ có biểu tình gì.

Nghĩ Bao Chửng hạ triều quay về nhất định sẽ có hành động, Triển Chiêu húp từng ngụm lớn cho xong cháo và thuốc, sau khi trang phục chỉnh tề, ngồi trên giường điều tức. Lúc này cách thời gian dược lực Tam Hinh Hương tán đi còn sớm, nội lực Triển Chiêu đã khôi phục được gần ba thành, y nhịn không được khẽ nhíu mày, trong phủ Trình Quan Thái có mấy cao thủ, điểm này tương đối vướng tay. Tuy nói Trình Quan Thái tất nhiên không nghĩ ra Bao Chửng cùng Triệu Trinh hợp mưu tính kế lão, nhưng nếu lát nữa Bao đại nhân mang theo một nhóm nha dịch xông vào Trình phủ, y không cảm thấy Trình Quan Thái cứ thế sẽ thúc thủ chịu trói, một khi song phương ra tay, bình thường chưa chắc một mình y đủ sức xử lý mấy kẻ này, lúc này càng là không dễ dàng.

Suy nghĩ của Triển Chiêu còn đang lơ lửng trên trời dưới đất du ngoạn cõi thần tiên, bỗng nghe từ tiền viện truyền đến tiếng nha dịch hô: “Đại nhân hồi phủ rồi!”

Triển Chiêu vội vã xuống giường, điều tức tuy chỉ trong chốc lát nhưng cũng có chỗ hữu dụng, chí ít lúc này Triển Chiêu cảm giác so với vừa rồi thần thanh khí sảng hơn. Nhảy xuống giường, tay theo tập quán mò tới đầu giường, nhưng chỉ sờ vào khoảng không.

Trong lòng y ngẩn ra, Cự Khuyết đâu?

Nguy rồi, tối qua ở chỗ Bạch Ngọc Đường bị lăn qua lăn lại đến mơ mơ hồ hồ, lúc đi dĩ nhiên lại quên mang theo Cự Khuyết, cha nếu biết lời dặn dò bên tai mỗi ngày của lão nhân gia người “Kiếm còn người còn” “Kiếm không rời thân” bị y trong lúc sơ ý quên không còn một mảnh, phỏng chừng sẽ trực tiếp chạy tới đây tìm y tính sổ!

Triển Chiêu thở dài, cái này phải làm sao cho tốt đây? Bao đại nhân bên này sợ rằng trong khoảng thời gian ngắn sẽ có hành động, đi một chuyến lấy lại sợ rằng không kịp, huống hồ, xem như đến kịp, muốn y ban ngày ban mặt chạy đến nơi như thế, y cũng thật là… không có cái gan kia đâu!

Bất đắc dĩ, Triển Chiêu chỉ có thể xách người không mà đi, trong lòng lại đem Bạch Ngọc Đường ra oán thầm cho một trận.

Ra khỏi tây khoá viện của mình, lúc tới thư phòng nơi hậu viện, Bao Chửng và Công Tôn Sách cùng Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ đang thương nghị chuyện khám xét Trình phủ, thấy y tiến đến, Bao Chửng đầu tiên tỉ mỉ nhìn kỹ một phen, mới nói: “Triển hộ vệ đã thấy khỏe chưa? Nếu khó chịu, cứ ở lại trong phủ nghỉ ngơi đi, chuyện khám xét Trình phủ có mấy người Vương Triều là được rồi.”

Triển Chiêu vừa nghe lời này, tựa như có ý không muốn cho y tham gia vào, vội nói: “Đại nhân, thuộc hạ đã không có việc gì rồi, trong Trình phủ có mấy kẻ võ công cao cường, thủ đoạn lại tàn nhẫn, không từ thủ đoạn nào, thuộc hạ sợ mấy người Vương Triều đại ca ứng phó không được, nếu để Trình Quan Thái chạy thoát, khổ cực nhiều ngày qua của chúng ta xem như uổng phí.”

Bao Chửng nghe lời này, sắc mặt không khỏi trầm xuống, trầm ngâm nói: “Nhưng công lực của Triển hộ vệ chưa khôi phục…”

“Đại nhân!” Triển Chiêu tiến lên trước một bước, cấp thiết nói: “Việc này không nên chậm trễ!”

Bao Chửng thấy trong con người đen như ngọc loé sáng rực rỡ tràn đầy kiên nghị, trong lòng biết có khuyên nữa cũng vô dụng, chỉ đành gật đầu nói: “Vậy Triển hộ vệ cần phải cẩn thận, không được để lại bị thương!”

Triển Chiêu vội vã đáp ứng.

Mọi người thương thảo thỏa đáng, liền triệu tập mấy nha dịch trong phủ chuẩn bị đến Trình phủ, mới vừa đi đến tiền viện, đã thấy một nha dịch chạy lại, hành lễ với mọi người, liền chuyển hướng nói với Triển Chiêu: “Triển đại nhân, bên ngoài có một vị công tử muốn gặp ngài, nói là bằng hữu giang hồ của ngài.”

“Bằng hữu của ta?” Triển Chiêu không khỏi tự hỏi, bản thân y trên giang hồ có không ít bằng hữu, bất quá đột nhiên đến tìm như vậy, Triển Chiêu vẫn thật đoán không ra là ai.

“Triển hộ vệ, cùng đi xem đi, nếu thật là bạn tốt, không ngại trước đem người ta an bài trong phủ, đợi xong việc của Trình phủ, các ngươi lại đi ôn chuyện.” Bao Chửng vuốt râu mỉm cười.

Triển Chiêu gật đầu, theo Bao Chửng đi ra ngoài.

Vừa ra khỏi đại môn phủ Khai Phong, Triển Chiêu liền cảm thấy máu toàn thân ‘đùng’ một phát toàn bộ xông lên đầu, cạnh con sư tử đa1 dưới thềm, lỗi lạc mà đứng, mày kiếm bay xéo, mắt phượng hàm chứa ý cười, tay cầm chiết phiến, bạch y tung bay, giai công tử phiên phiên trọc thế tư thái tiêu sái ấy cũng không phải ai khác, chính là Bạch Ngọc Đường đêm qua trêu đùa Triển Chiêu một trận từ trong ra ngoài.

Triển Chiêu cảm thấy lửa giận trong đầu hừng hực xông lên, cắn răng, lao xuống thềm đá, tức giận nhìn Bạch Ngọc Đường, quát hỏi: “Ngươi lại đến làm gì?”

Bạch Ngọc Đường thu hồi chiết phiến, quan sát Triển Chiêu từ đầu đến chân một phen, thấy Triển Chiêu sắc mặt trắng bệch thần sắc tiều tuỵ khó nén, đôi mày kiếm ấy liền không tự chủ được mà cau lại, lập tức lại giãn ra, cười nói: “Kiếm của ngươi tối qua rơi ở chỗ ta, Nam hiệp không có nhưng Cự Khuyết vẫn phải có, vì vậy ta mang đến cho ngươi.”

Thấy thần thái xán lạn cùng vẻ mặt đầy ý cười của Bạch Ngọc Đường, phảng phất như cả con người đều thay đổi, Triển Chiêu không khỏi ngẩn ra, từ trong tay Bạch Ngọc Đường nhận lấy kiếm, nhất thời không biết nên nói gì.

Bên này Bạch Ngọc Đường cũng đã đi đến trước mặt Bao Chửng, cúi người hành lễ, nói: “Vị này phải chăng là Bao đại nhân được người xưng tụng ‘Thanh thiên’? Tại hạ Bạch Ngọc Đường, xem như là ‘người quen cũ’ của Triển Chiêu.” Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ ‘người quen cũ’, nhưng nhận được một cái bạch nhãn (*liếc mắt khinh bỉ) to thật to của Triển Chiêu.

Bao Chửng từ lúc ra khỏi cửa đã sớm chú ý tới Bạch Ngọc Đường, thấy hắn thiếu niên hoa mỹ, tuấn tú lịch sự, lại nghe là bằng hữu giang hồ của Triển Chiêu, nghĩ thầm võ công tất không tầm thường, gần như lập tức nổi lên ái tài chi tâm, liền mỉm cười, nói: “Không sai, bản phủ chính là Bao Chửng. Đêm qua người viện thủ cho Triển hộ vệ là Bạch thiếu hiệp phải không?”

Bạch Ngọc Đường cười, nói: “Bao đại nhân nói quá lời, đều là võ lâm nhất mạch, Bạch Ngọc Đường nên xuất thủ.”

“Bản phủ và Triển hộ vệ còn có công vụ, lúc này không mấy tiện, Bạch thiếu hiệp đã là bằng hữu của Triển hộ vệ, không ngại ở lại trong phủ mấy ngày, cùng Triển hộ vệ hảo hảo ôn chuyện.”

“Đa tạ Bao đại nhân!” Đôi mắt phượng của Bạch Ngọc Đường sáng ngời, ánh mắt lại dạo một vòng trên khuôn mặt tái nhợt của Triển Chiêu, mới nói: “Bất quá, dược tính trên người Triển Chiêu còn chưa giải trừ, nếu thật phải động thủ, thật quá miễn cưỡng, Bạch mỗ mạo muội tự đề cử mình, nguyện giúp các vị một tay!”

Triển Chiêu cực kỳ kinh ngạc nhìn Bạch Ngọc Đường, đôi mắt đen mở to vừa tròn vừa lớn, người này… thật là Bạch Ngọc Đường sao? Thế nào mà… lại không quá giống…? Nhìn biểu tình của Bao Chửng, Triển Chiêu liền biết ngài ấy đang có chủ ý gì, nhịn không được âm thầm cười khổ, Bao đại nhân vẫn thật cho rằng người giang hồ đều dễ nói chuyện giống y sao? Nếu thật cũng kéo Bạch Ngọc Đường vào quan phủ, sợ rằng đến lúc đó người hối hận trước nhất là đại nhân đó!

Bất quá, trước khi Triển Chiêu muốn nói gì đó ngăn cản Bạch Ngọc Đường, thanh âm Bao Chửng đã vang lên: “Như vậy cũng tốt, bản phủ cũng đang lo lắng công lực Triển hộ vệ chưa khôi phục, có thể được Bạch thiếu hiệp tương trợ, bản phủ tất nhiên là cầu còn không được.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường xoay người đưa lưng về phía mấy người Bao Chửng, hướng mình cong khoé miệng lộ ra một nụ cười đắc ý, hận đến ngứa răng, thủ đoạn diễn kịch của người này ra là cao minh như vậy, ngay cả Bao đại nhân vốn xưa nay nhìn rõ mọi việc cũng đều mắc mưu hắn.

Mà Công Tôn Sách đứng bên cạnh Bao Chửng liếc nhìn Triển Chiêu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.