[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 22: Chương 22: Cố nhân




“Ưm?” Triển Chiêu càng ngày càng thấy mệt mỏi, không khỏi có chút mất kiên nhẫn, thầm nghĩ con chuột này sao còn chưa xong nữa.

Bạch Ngọc Đường từ trong lòng lấy ra một bình thuốc, nói: “Trên lưng còn chưa thoa thuốc, một hồi rồi ngủ tiếp!”

“Ngày mai rồi thoa đi…” Triển Chiêu đã sớm cảm thấy say mèm, quả thật có chút chịu không nổi nữa.

Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dạng buồn ngủ của y, không khỏi vừa tức giận vừa buồn cười, con mèo này ra cũng có lúc qua loa cho xong như vậy. Tiến lên trước kéo người Triển Chiêu dậy, Bạch Ngọc Đường kéo hai ba cái định cởi quan y của Triển Chiêu ra, làm Triển Chiêu bị kinh hãi đến mức tỉnh rượu mấy phần, đành tự mình cởi quan y ra, nằm sấp trên giường để mặc Bạch Ngọc Đường thoa thuốc cho mình.

Bận rộn nửa ngày, đợi thoa thuốc cho Triển Chiêu xong, Bạch Ngọc Đường mới phát hiện một vấn đề, Triệu Trinh không an bài nơi trụ lại cho hắn. Có chút phiền muộn cau lại hai hàng mày kiếm đen như mực, Bạch Ngọc Đường khom lưng đẩy đẩy Triển Chiêu đã nhắm mắt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, nói: “Miêu Nhi, xích vào trong một chút!”

Triển Chiêu khẽ nhíu đầu mày, mở mắt ra có chút khó hiểu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường không kiên nhẫn nói: “Bạch gia gia không có nơi ngủ, vẫn phải chen chúc với ngươi!” Hắn bỗng nhiên lại cười, nói: “Xem ra đêm nay ổ mèo này của ngươi Bạch gia lại chiếm rồi!”

Triển Chiêu buồn ngủ thật sự, không muốn tranh luận với hắn, liền nhích người xích vào trong, để Bạch Ngọc Đường cũng nằm lên.

Bận rộn một hồi, Bạch Ngọc Đường cũng có chút mệt mỏi, hai người không nói gì nữa, nhắm mắt lại nặng nề ngủ.

Sáng sớm hôm sau, lúc Triển Chiêu tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy mấy thứ khác với lúc thường khi tỉnh dậy vẫn thấy, nhất thời có chút nghi hoặc, sửng sốt một lát, mới nhớ ra đây là hoàng cung. Ngoài cửa sổ trời đã sáng trưng, xem ra cũng sắp đến giờ tảo triều.

Bên hông có chút trọng lượng khác với lúc thường, Triển Chiêu thuận theo nhìn sang, liền lại một lần nữa trông thấy cánh tay Bạch Ngọc Đường, cánh tay vừa thon dài vừa hữu lực lại đầy mỹ cảm, nhẹ nhàng khoát lên bên hông y. Nhưng khác với lần trước, Triển Chiêu phát hiện lần này là đầu y đang gối lên cánh tay kia, nửa khuôn mặt dán sát vào hõm vai Bạch Ngọc Đường, người hơi co lại, tư thế thế này, không cần người khác nhìn, chính y cũng có thể cảm giác được, là cả người y cuộn lại nằm gọn trong lòng Bạch Ngọc Đường.

Sao có thể như vậy?

Triển Chiêu khẽ nhíu mày, nhưng cảm thấy thái dương khẽ nhói, lấy tay đè lên thái dương đang co giật đau nhức, trán có hơi nóng, xem ra là sốt nhẹ. Như vậy, chắc là do y khi ngủ cảm thấy lạnh, mới sẽ dùng hết khả năng mà áp sát vào người Bạch Ngọc Đường?

Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Triển Chiêu có chút khó hiểu, bản thây y trước giờ thường xa cách người khác, dù là trong lúc mơ ngủ, cũng sẽ không như Bạch Ngọc Đường không biết quản chính mình, thế nào hiện giờ lại thản nhiên ngủ trong lòng Bạch Ngọc Đường thế này, đã vậy lại còn cảm thấy cực kỳ an tâm?

Y còn đang tự xuất thần, chợt thấy Bạch Ngọc Đường bên cạnh hừ nhẹ một tiếng, giật giật người, như là sắp tỉnh lại. Triển Chiêu sợ hãi nhảy dựng, vội vã nghiêng đầu sang một bên, nhắm mắt vờ ngủ.

Bạch Ngọc Đường ngáp một cái mở mắt ra, vốn định theo thói quen duỗi lưng, không ngờ cánh tay mới vừa định nhúc nhích, liền cảm thấy rất nặng, xoay mặt nhìn sang, ra là bị Triển Chiêu gối lên. Từ góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt nghiêng của Triển Chiêu, một nửa bên mặt ấy, đường cong nhu hòa, ôn nhuận tựa như gió xuân mưa phùn của Giang Nam. Hắn từ nhỏ vẫn luôn tự phụ với tướng mạo của bản thân, nhưng từ sau khi nhìn thấy Triển Chiêu, mới biết ra trên đời này quả nhiên còn có người có thể phân cao thấp được với hắn. Khuôn mặt như ngọc, khí tức lặng yên, còn có hương sen thoang thoảng vương vấn nơi chóp mũi thế này, khiến tâm thần Bạch Ngọc Đường không khỏi có chút nhộn nhạo. Suy nghĩ lại không tự chủ được mà hồi tưởng lại buổi tối hôm ấy, khi đến kinh thành lần đầu trông thấy Triển Chiêu, thân thể vì trúng phải Tam Hinh Hương mà mềm nhũn tựa trong lòng hắn của Triển Chiêu, xương quai xanh hơi nổi lên, thắt lưng mảnh khảnh, tiếng thở nhẹ đầy áp chế, khiến trong chớp mắt Bạch Ngọc Đường bắt đầu có chút ý mã tâm vượn (*tâm tình bất định, rối loạn).

Nâng nửa người dậy, động tác cẩn thận đến mức chính hắn cũng không chú ý đến, tựa như rất sợ ảnh hưởng đến khuôn mặt say ngủ trầm tĩnh trước mắt. Nhưng ngay giây tiếp theo, Bạch Ngọc Đường lại bị chính sự ôn nhu của bản thân làm cho cả kinh mà hoàn hồn, hắn vì sao lại đối với con mèo con này, đối với cái người cũng là thân nam nhi này, sinh ra cảm giác… thương tiếc?

Trong lúc cả kinh, Bạch Ngọc Đường nâng người muốn tránh, cũng chính là trong lúc cả kinh, Bạch Ngọc Đường quên mất cánh tay mình đang bị Triển Chiêu gối lên, lúc này vừa tránh, khiến Triển Chiêu bị kéo ngã vào lòng hắn, mà chính hắn, cũng vì cánh tay tê cứng vô lực, mà lại lần nữa ngã xuống, nửa người đặt trên người Triển Chiêu.

Đến lúc này, Triển Chiêu cũng không thể tiếp tục vờ ngủ, giả vờ giả vịt xoa xoa đôi mắt còn ‘ngái ngủ’, Triển Chiêu mở mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đang áp trên người mình vừa ảo não vừa phiền muộn, ngữ khí hàm hồ, nói: “Bạch huynh, sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường tức giận trừng y, nói: “Ngươi tự mình xem coi sao vậy đi? Cánh tay Bạch gia bị ngươi áp cho tê cứng rồi nè!”

Triển Chiêu tuy cực lực giả vờ trấn định, nhưng vẫn rất không thua kém mà đỏ bừng mặt, có chút thẹn thùng nói: “Bạch huynh… xin lỗi, Triển mỗ đêm qua say rượu, ngủ say quá…” Thấy Bạch Ngọc Đường bĩu môi, xoa cánh tay không lên tiếng, đành nói: “Ta giúp Bạch huynh xoa xoa ha!”

“Được rồi!” Bạch Ngọc Đường liếc y một cái, nghĩ trong lòng, nếu thật để y dùng ngón tay thon dài kia của y mà xoa xoa lên thì không biết cảm giác thế nào, nhưng cuối cùng cũng vì thể diện mà buông tha, “Mèo lười, còn không đứng dậy, tảo triều của tên tiểu hoàng đế kia cũng muốn kết thúc rồi!”

Hai người thu thập xong xuôi liền đến trước cửa Kim Loan, tảo triều đã bắt đầu rồi, Triển Chiêu vốn lo lắng Bạch Ngọc Đường thân phận đặc thù, cứ xuất hiện trong cung nghênh ngang thế này sẽ gây phiền phức, nhưng Bạch Ngọc Đường lại cười hì hì móc một khối bài tử nhỏ từ trong lòng ra lắc lắc trước mặt y, y cũng không nói thêm gì nữa, bài tử kia cụ thể dùng vào việc gì Triển Chiêu cũng không rõ lắm, bất quá y biết, có bài tử này, Bạch Ngọc Đường có thể tùy tiện đi tới lui trong cung cũng không ai dám quản.

Gió buổi sớm vẫn là có chút lành lạnh, Triển Chiêu đứng trong gió, cảm giác được một chút nhiệt độ mang theo từ trong phòng đi ra đã dần dần bị từng cơn gió cuốn bay, thân thể không tự chủ được vì lạnh mà khẽ rùng mình, chỉ có một kiện quan y, quả thật không đủ để chống lạnh.

Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh Triển Chiêu, quét ánh mắt nhìn khắp mọi nơi mà tầm mắt hắn có thể trông thấy được, sau đó quay đầu bắt đầu nhìn Triển Chiêu.

“Này, Triển Tiểu Miêu, ngươi sao vậy? Sắc mặt khó xem quá đó!” Lúc sắc mặt tái nhợt của Triển Chiêu rơi vào mắt Bạch Ngọc Đường, hắn cảm giác được trái tim của mình như chợt ngừng lại.

Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ cười cười, trong lòng thầm than cách quan tâm của người này thật là thiếu tự nhiên: “Không có việc gì, tối hôm qua uống nhiều quá, có chút đau đầu!”

“Uống nhiều ấy hả?” Bạch Ngọc Đường nhịn không được cười nhạo ra tiếng: “Đó cũng gọi là nhiều? Tửu lượng của con mèo ngươi thật vẫn kém như xưa.”

“Đương nhiên không thể so với Bạch ngũ gia rồi!”

“Đó là đương nhiên, tửu lượng của ngươi kém Ngũ gia xa!”

Nhìn khuôn mặt tươi cười phóng khoáng của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu nhịn không được cũng cười hiểu ý, Bạch Ngọc Đường tuy cuồng ngạo phóng túng, nhưng vẫn sống rất thành thực thuần túy, đó là một loại tiêu sái chân thật, khiến y rất ngưỡng mộ.

Hôm nay tảo triều kết thúc rất sớm, nhìn từng đoàn văn võ bá quan lục tục từ Kim Loan điện đi ra, Triển Chiêu cũng không vội vàng tìm Bao Chửng, Triệu Trinh tất nhiên sẽ lưu lại Bao Chửng để thương thảo chuyện thích khách đêm qua.

Chẳng qua là, khi ánh mắt Triển Chiêu vô ý quét về phía biển người đen nghịt, thì thấy Bàng thái sư đang đi đằng trước nhất chuyển ánh mắt từ trên người y sang Bạch Ngọc Đường, sau đó liền chuyển hướng đi về phía y.

Triển Chiêu âm thầm kêu khổ, y không cần nghĩ cũng biết Bàng thái sư muốn đến gây phiền phức cho y và Bạch Ngọc Đường.

Gần như là bản năng, Triển Chiêu tiến về trước một bước, nửa người chắn trước người chắn Bạch Ngọc Đường.

Bàng thái sư đi tới trước người Triển Chiêu, vênh vênh váo váo vừa định mở miệng, một giọng nói đã giành trước vang lên: “Ty chức bái kiến Thái sư!”

Bàng thái sư quay đầu lại, một nam tử ăn mặc cứng cỏi khuôn mặt nghiêm túc đứng phía sau, chính là thiếp thân hộ vệ bên cạnh Bát hiền vương, Cảnh Tích.

Trong triều ai cũng biết, Cảnh Tích ở một mức nào đó, hoàn toàn có thể thay mặt Bát hiền vương, vì vậy, nhìn thấy Cảnh Tích xuất hiện ở đây, Bàng thái sư không khỏi cả kinh, vội vàng cười nói: “Là Cảnh hộ vệ a!”

Cảnh Tích chỉ khẽ gật đầu với Bàng thái sư đang tươi cười nhàn nhạt, liền xoay người nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Phụng lệnh Bát Vương gia, triệu kiến Triển hộ vệ và Bạch công tử!”

Triển Chiêu gật đầu, hơi khom người thi lễ với Bàng thái sư, rồi túm lấy Bạch Ngọc Đường còn đang trừng mắt nhìn lão.

Theo Cảnh Tích rẽ qua Kim Loan điện, trước mắt là một thiên điện (*hành lang bên cạnh điện), Cảnh Tích dừng bước, nói với Triển Chiêu: “Vương gia ở bên trong chờ người!”

Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, âm thầm thở dài, quay đầu lại liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, nói một câu “Ở đây chờ ta”, liền trực tiếp đi về phía thiên điện.

Bạch Ngọc Đường nhìn bóng lưng của Triển Chiêu, mới cảm thấy việc này rất không bình thường, nhìn Cảnh Tích còn đứng bên cạnh, không khỏi hỏi: “Các người đang làm gì vậy?”

Cảnh Tích mỉm cười, nói: “Người Vương gia tìm là Triển hộ vệ, chẳng qua là, ta nghĩ Bạch công tử hẳn là không hy vọng đứng cùng một chỗ với Bàng thái sư, vì vậy tự chủ trương!”

Bạch Ngọc Đường hồ nghi liếc nhìn Cảnh Tích, lại nói: “Vậy Bát hiền vương tìm Triển Chiêu làm gì?”

Tiếu ý Cảnh Tích càng thêm sâu: “Bạch công tử yên tâm, Vương gia sẽ không gây khó dễ cho Triển hộ vệ!”

Bạch Ngọc Đường bị chặn họng làm cho ngẩn người, lập tức làm ra vẻ mặt khinh thường nói: “Hắn có gây khó dễ cho con mèo đó hay không, liên quan gì đến Bạch gia gia!”

Trên thiên điện, Bát hiền vương đang bày ra tư thế lười nhác, ngồi trên một nhuyễn tháp (*ghế mềm) đặt bên cạnh.

Triển Chiêu đi qua, thành thật hành lễ: “Bát thúc!”

Bát hiền vương rất thỏa mãn với cách xưng hô này, gật đầu, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Triển Chiêu nghe lời đi lại ngồi xuống.

“Chuyện tối qua, ta đã biết!” Bát hiền vương dừng một chút, ánh mắt chậm rãi di chuyển trên mặt Triển Chiêu, sau đó nâng tay, sờ sờ trán Triển Chiêu. Cảm giác được nhiệt độ không như bình thường truyền đến lòng bàn tay, Bát hiền vương không khỏi nhíu mày, nói: “Chuyện gì xảy ra?”

Triển Chiêu trong lòng căng thẳng, hơi lùi người về sau tránh, né đi bàn tay của Bát hiền vương, chột dạ lẩn tránh ánh mắt của Bát hiền vương, thấp giọng nói: “Không có gì, chỉ là có chút cảm lạnh!”

“Hừ! Không có gì? Trong miệng con trước giờ cũng chưa từng có ‘Có cái gì’!” Bát hiền vương trừng y, nói: “Theo ta về Nam Thanh cung!”

“A?” Triển Chiêu cả kinh, lập tức lộ ra ánh mắt đầy vẻ cầu xin: “Bát thúc…” Chỉ hy vọng bản thân tỏ ra yếu ớt có thể khiến Bát hiền vương thay đổi chủ ý, lúc này thân phận của y cũng chỉ có ba người Triệu Trinh, Bát hiền vương và Bạch Ngọc Đường biết, nếu thật bị người mang về Nam Thanh cung, vậy coi như thân phận của y liền bại lộ, càng không cần phải nói đến chuyện tra án.

Tuy biết rõ Triển Chiêu là cố tình bày ra cái loại thần sắc tội nghiệp thế này, nhưng Bát hiền vương vẫn không thể chống cự, đành thở dài, “Chuyện tối qua, con thấy sao?”

Biết bản thân đã thoát một kiếp, Triển Chiêu lặng lẽ thở phào, nói: “Nếu chuyện này thật không phải do Hoàng thượng làm, vậy chính là có người đã vu oan hãm hại. Mạc Sinh Môn là một phân nhánh của Triển gia, xảy ra chuyện Triển gia không thể không tra hỏi, một bên là Vô song Triển gia đứng đầu giang hồ, một bên là Thiên tử chấp chưởng ảnh vệ, nếu hai bên đối đầu, sợ rằng thiên hạ sẽ đại loạn, nếu thật có kẻ có ý đồ gây rối, có thể thừa cơ hội này gây loạn, kế sách một hòn đá ném hai chim này, không thể cho là không cao minh!”

Bát hiền vương chậm rãi gật đầu, “Trinh Nhi chỉ lưu lại một mình Bao Chửng, ta nghĩ tất là muốn giao vụ này cho phủ Khai Phong, con muốn tra án cũng có thể, thế nhưng có một điều, nếu dám bị thương, đừng trách ta không khách khí với con!”

Triển Chiêu đỏ mặt, cũng không dám nhiều lời, chỉ ngoan ngoãn đáp ứng.

Bát hiền vương từ trong tay áo lấy ra một khối kim bài nho nhỏ, nói: “Cái này con cầm lấy, vụ án này liên quan rộng, cầm cái này, đi tra án cũng tiện hơn.”

Triển Chiêu lúc này dù muốn chối từ cũng không đủ lá gan, thẳng thắn dứt khoát nhận lấy, nói không chừng đến thời điểm then chốt còn có chỗ dùng.

“Bát thúc, tối qua… con gặp được mẫu thân rồi…” Trong lời nói của Triển Chiêu hơi có chút do dự, nhưng Bát hiền vương là một trong rất ít người trong triều biết thân phận thật sự của y, đó giờ vẫn luôn khuyên bảo phụ thân và mẫu thân, việc này, quả thật không nên dối gạt người.

“Hửm?” Bát hiền vương dù cảm thấy có chút ngoài ý muốn, nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, cảm thấy việc này dù sao cũng hợp lý hợp tình, Triển Chiêu muốn phụ mẫu hòa hảo, Bách Lý Tuyệt Diễm đương nhiên là cửa khó mà công phá, so với bên đó, Hàn Âm dù cũng cố chấp, nhưng mẫu tử liên tâm, so với Bách Lý Tuyệt Diễm dễ nói chuyện hơn.

“Mẫu tử hai người chia lìa nhiều năm như vậy, hôm nay đã được đoàn tụ, cũng là ông trời rủ lòng thương, cần phải quý trọng cho tốt. Mẫu thân con mấy năm nay sống lẻ loi một mình, cũng rất tịch mịch, con lúc nào rảnh rỗi nên thường lui tới cùng nàng. Kỳ thực, nếu xét lại, nàng cũng là đường muội của ta, nếu xét bên nhà nàng, con nên gọi ta là cữu cữu!”

Triển Chiêu ngại ngùng cười, “Bát thúc, con không dễ gì mới gọi quen được, người cũng đừng làm khó con nữa!”

Bát hiền vương ha ha cười, lắc đầu nói: “Con đó, con đứa trẻ này, cái gì cũng tốt, nhưng mà chẳng có chút tính trẻ con nào, làm người ta thích không nổi!”

Triển Chiêu cúi đầu yên lặng cười, trái lại y còn tình nguyện vị Vương thúc này đừng có ‘thích’ y.

Từ biệt Bát hiền vương, từ thiên điện đi ra, đã thấy Bạch Ngọc Đường buồn chán tựa dưới tàng cây bên đường, cầm trong tay bài tử Triệu Trinh đưa ném lên ném xuống, cứ như thể ngoài để chơi đùa nó chẳng đáng là gì. Triển Chiêu lắc đầu, tiến lên trước vừa định mở miệng, đã thấy một tiểu nội thị vội vã gấp gáp bước nhanh tới, dừng trước mặt hai người, hành lễ nói: “Triển đại nhân, Hoàng thượng nhượng nô tài chuyển lời cho đại nhân, Bao đại nhân được Hoàng thượng lưu lại nghị sự, tạm thời không thể quay về, Hoàng thượng thỉnh Triển đại nhân quay về phủ Khai Phong trước để nghỉ ngơi, chờ nghị sự hoàn tất, Hoàng thượng sẽ phái người đưa Bao đại nhân hồi phủ, thỉnh Triển đại nhân yên tâm!”

Triển Chiêu không khỏi kinh ngạc, tuy biết đây là hành động chiếu cố của Triệu Trinh sau khi biết thân phận của y, bất quá, vinh quang đặc biệt như vậy, vẫn khiến y cảm thấy cực kỳ mất tự nhiên.

Xoay mặt liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy Bạch Ngọc Đường tự tiếu phi tiếu nhìn mình, Triển Chiêu thở dài trong lòng, mới nói với tiểu nội thị kia: “Làm phiền công công rồi, thỉnh thay Triển Chiêu khấu tạ ân điển của Hoàng thượng!”

Tiễn tiểu nội thị kia đi rồi, Bạch Ngọc Đường mới cười nói: “Triệu Tiểu Long kia cũng chiếu cố ngươi ghê ha!”

Tuy nói là cười, nhưng Triển Chiêu vẫn thấy được ý tứ nguy hiểm trong mắt Bạch Ngọc Đường, trong lòng càng thêm thở dài, không biết Hoàng thượng lại chọc trúng chỗ nào của con chuột này rồi. Y lại không biết, cái câu “Nếu y mà là nữ tử, ta nhất định phải cưới y” của Triệu Trinh đêm qua đã chọc cho Bạch Ngọc Đường nổi lửa hừng hực trong lòng, suốt đêm cũng không sao dập tắt được.

Triển Chiêu có chút mất tự nhiên cười cười, nói: “Hoàng thượng rất tôn trọng cha ta, ta là hưởng lây vinh quang của cha!”

Nhưng Bạch Ngọc Đường nghiêng mặt sang một bên, không tiếp lời Triển Chiêu.

Hai người ra khỏi cửa cung, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu định đi về phía phủ Khai Phong liền thúc ngựa tiến lên trước, nắm cương ngựa của Triển Chiêu, bá đạo nói: “Trước đến Danh Cư ăn sáng!” Nói xong, cũng không bận tâm xem Triển Chiêu có đồng ý hay không, liền kéo ngựa Triển Chiêu đi về phía Danh Cư.

Tới Danh Cư, Bạch Ngọc Đường gọi hỏa kế dẫn Triển Chiêu lên lầu hai, còn hắn thì nhanh như chớp không biết đã chạy biến đi đâu.

Triển Chiêu mới vừa lên lầu hai ngồi vào chỗ của mình, liền thấy hỏa kế mang một tấm áo choàng màu tuyết trắng lại, cười cười nói: “Triển đại nhân, Ngũ gia kêu tiểu nhân mang cái này cho ngài.”

Triển Chiêu cảm ơn hỏa kế nọ, nhận lấy áo choàng, trong lòng không khỏi cảm động, con chuột bạch này lúc cẩn thận tỉ mỉ cũng thật khiến người ta ấm lòng.

Áo choàng mềm nhuyễn đắp lên vai, mang theo từng tia ấm áp truyền lên thân thể Triển Chiêu, Triển Chiêu nhìn kỹ áo choàng, liền nhận ra đây là Cửu Linh Vũ Chức, thảo nào lại ấm như vậy.

Ngồi bên cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn đoàn người bắt đầu bận rộn mưu sinh ngoài cửa sổ, trong lòng Triển Chiêu cảm thấy bình thản không gì sánh được, mấy năm nay y chạy khắp nơi đại giang nam bắc, việc bất bình cũng gặp rất nhiều, có lúc tỉ mỉ ngẫm lại, chính mình một người một kiếm, có thể quản được bao chuyện bất bình? Nếu thật muốn thiên hạ thái bình, còn gì bằng có quan tốt vì bách tính mưu phúc lợi, đây cũng là nguyên nhân vì sao dù y bị Bao Chửng tính kế lừa vào công môn nhưng vẫn không chối từ.

Ngay lúc tinh thần thả lỏng phiêu đãng bất định, lại nghe tiếng cầu thang gỗ rung lên, Triển Chiêu quay đầu lại nhìn, liền cảm thấy trái tim chấn động.

Người đến diện mục tuấn mỹ, thân hình cao to, một thân trường bào thanh sắc cắt may cực kỳ vừa người, không thắt đai lưng, bước từng bước lên lầu, chỉ cảm thấy thanh y phơ phất, cực kỳ tùy tính. Một đầu tóc đen buộc bằng cài tóc bạch ngọc, những sợi tóc trên trán khẽ lay động, không thấy mất trật tự, mà chỉ tạo nên cảm giác tiêu sái không trói buộc. Ánh mắt người này đảo quanh khắp lầu hai, lúc nhìn thấy Triển Chiêu đang ngồi bên cửa sổ, khẽ mỉm cười, ôn hòa lên tiếng: “Tiểu Phi!”

Ngay trong khoảnh khắc ánh mắt người này chuyển động, Triển Chiêu đã ép xuống tâm tình hỗn loạn, ngay cả y cũng thấy kinh ngạc khi bản thân trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể bất động thanh sắc mà hạ quyết định.

Đứng dậy, trên khuôn mặt Triển Chiêu nở một nụ cười kinh hỉ: “Tạ đại ca, huynh thế nào lại đến kinh thành vậy?”

Người này chính là vị biểu ca trong miệng Mạc Xuy Yên tối qua, Thiếu đường chủ Thu Phong Đường của Giang Nam, ‘Vương Tạ Di Phong’ Tạ Ngọc Thụ. Thu Phong Đường của Giang Nam cùng Vô song Triển gia cũng xem như là thế giao, vì vậy hai người cũng là quen biết từ thuở nhỏ, Triển Chiêu trước giờ vẫn xem Tạ Ngọc Thụ như huynh trưởng, nhưng từ sau khi Triển Chiêu xuất đạo, hai người cũng chưa từng gặp lại, hiện tại Mạc Xuy Yên vừa mới ám sát Triệu Trinh, còn nói ra việc ám sát lần này có quan hệ với Tạ Ngọc Thụ, hôm nay Tạ Ngọc Thụ liền xuất hiện trước mắt y, Triển Chiêu dù không muốn nghi ngờ cũng khó. Thế nhưng, nếu vụ án này quả thật có liên quan đến Tạ Ngọc Thụ, tại sao ngay vào thời điểm trọng yếu như lúc nào, gã lại tùy tiện xuất hiện trước mặt y? Việc này hư hư thực thực, Triển Chiêu quả thật khó mà nhìn ra, đành phải di hoa tiếp mộc (*dời hoa nối cây), dùng cùng một chiêu hư trung hữu thực (*trong giả có thật), nếu việc này không liên quan đến Tạ Ngọc Thụ, ngày sau lại đi tạ tội là được.

Tạ Ngọc Thụ tiến lên trước, cười nói: “Vừa nãy ở ngoài nhìn thấy ai đó giống đệ, không ngờ quả nhiên là đệ, Tiểu Phi, đệ quên mất việc nhà ta cũng có làm ăn ở kinh thành rồi sao, ta đến kinh thành kỳ quái lắm sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.