[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 31: Chương 31: Nghỉ ngơi




Đột nhiên, một thanh âm khác thường vang lên lôi kéo sự chú ý của hai người, hai người nhìn nhau, đều thấy được thần sắc phòng bị trong mắt đối phương.

Một tay Triển Chiêu nắm lấy Cự Khuyết bên cạnh, lách tới cửa động để che lại thân hình của mình. Lúc này thanh âm đó lại tiến gần hơn một chút, tựa hồ như có vật gì đó đang bị kéo lê trên mặt đất, Triển Chiêu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, lúc này, chỉ cần không phải đám thích khách kia thì sao cũng được.

“Ngao ngao–” Theo sau đó tựa hồ là tiếng gầm trầm thấp của một con thú nhỏ, Triển Chiêu lén nhìn ra ngoài động, liếc mắt một cái, liền nhịn không được bật cười, ở cửa sơn động, đang nửa nằm nửa ngồi tự thở dốc, là con hổ trắng nhỏ lúc này đã cứu y và được y cứu, bên cạnh nó là một con thỏ rừng, con thỏ rừng vừa dài vừa rộng, to cũng gần bằng nửa con hổ trắng con, hèn gì nó lại tha đi cật lực như vậy.

“Ngao…” Con hổ trắng con kia vừa thấy Triển Chiêu, lập tức vui vẻ chạy tới, vây quanh Triển Chiêu vừa búng vừa nhảy.

Triển Chiêu mỉm cười, xoay người lại ôm nó, nhưng động vào vết thương, nhịn không được đau đến chau mày.

Con hổ trắng con cũng rất hiểu ý người, cong người lại đi tha con thỏ rừng, Triển Chiêu mỉm cười tiến lên, vỗ vỗ đầu nó, cúi người cầm con thỏ rừng lên, mang theo con hổ trắng con vào động.

Bách Lý Tuyệt Diễm tựa trên vách đá, vừa thấy con hổ trắng con kia nhún nhảy tiến vào, không khỏi cong môi cười: “Đến báo ân sao?”

Triển Chiêu mím môi khẽ cười, đặt con thỏ rừng sang một bên, rút một thanh ám tiễn của mình ra, rạch lông da của con thỏ rừng, lấy nội tạng ra, rửa sạch, đặt trên lửa nướng.

Không lâu sau đã nướng xong con thỏ rừng, Triển Chiêu trước xé một chân thỏ đưa cho Bách Lý Tuyệt Diễm, sau lại xé một chân khác thưởng cho con hổ trắng con, con hổ con đã sớm ngồi bên cạnh thèm thuồng nhỏ dãi, được Triển Chiêu thưởng cho, lập tức dùng hai chân trước chụp lấy chân thỏ, cắn xé ăn ngon lành.

Bách Lý Tuyệt Diễm chiến đấu nửa ngày, đương nhiên là đói chịu không nổi, cắn mấy miếng mới phát hiện Triển Chiêu chỉ lẳng lặng ngồi bên cạnh đống lửa, không chạm chút nào đến thịt thỏ rừng nướng, khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao không ăn?”

Triển Chiêu lúc này cũng đầu váng mắt hoa từng trận, y biết là do mất máu quá nhiều mà thành, ngay cả dạ dày bị lăn qua lăn lại suốt đêm qua cũng bắt đầu muốn rục rịch, thịt con thỏ rừng đó rất dày, y mới chỉ thoáng ngửi thấy mùi thịt đã cảm thấy khó mà nuốt nổi, sao còn dám đi đụng vào.

“Khó chịu?” Bách Lý Tuyệt Diễm nhìn Triển Chiêu đăm đăm, vẻ trắng bệch trên sắc mặt y xác thực có chút bất thường.

Triển Chiêu miễn cưỡng cười cười, chậm rãi lắc đầu, nói: “Đa tạ Hầu gia quan tâm, Triển Chiêu không đói!”

“Không đói?” Bách Lý Tuyệt Diễm nhếch một bên lông mày, thần sắc có chút không tốt: “Nửa ngày không có miếng nước miếng cơm nào vào bụng, ngươi lại nói không đói, Triển đại nhân chẳng lẽ là làm bằng sắt?”

Triển Chiêu khẽ cứng đờ, buông tầm mắt, y hiểu rõ lời này của Bách Lý Tuyệt Diễm thực chất là vì quan tâm y, nhưng lúc này nếu miễn cưỡng ăn chỉ sợ cũng sẽ lập tức nôn ra, y quả thật đã hết cách, lúng túng một chút, đành phải thấp giọng nói: “Là dạ dày… có chút khó chịu…”

Đôi mày của Bách Lý Tuyệt Diễm nhíu lại gần như thành chữ xuyên, biết Triển Chiêu sợ rằng lại bị đau dạ dày, nhịn không được lại thầm oán giận Kinh Nhiên làm việc không biết nặng nhẹ, cũng không ép hỏi Triển Chiêu nữa.

Sau khi ăn xong, sự mệt nhọc suốt nửa ngày nay cũng dâng trào, tinh thần Bách Lý Tuyệt Diễm không khỏi có chút rã rời.

Triển Chiêu lại cho Bách Lý Tuyệt Diễm ăn một viên ‘Di Thần Đan’ có tác dụng an thần dưỡng khí, trải đống rơm rạ gọn gàng bên vách núi, lại đốt đống lửa cho cháy mạnh hơn, rồi nói với Bách Lý Tuyệt Diễm: “Hầu gia, không còn sớm nữa, người mau nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại tìm đường ra ngoài.”

Thấy Bách Lý Tuyệt Diễm gật đầu đi đến cạnh đống cỏ, Triển Chiêu cũng xoay người đi tới cạnh đống lửa, chuẩn bị thu thập lại đống xương thỏ rừng một người một hổ ăn vừa nãy. Không ngờ trước mắt đột nhiên tối sầm, sau đó là thiên toàn địa chuyển, nhớ lại bên cạnh là đống lửa, nếu ngã xuống cũng không khác tự sát là bao, miễn cưỡng đẩy thân thể về phía đối diện, vô lực ngã ngồi xuống mặt đất phía vách núi, một tay đè lên vết thương bên hông, khó chịu đến mức gần như muốn hôn mê.

Con hổ trắng con cọ cọ bên người Triển Chiêu, đôi mắt tròn vo nhìn y chằm chằm, trong mắt tựa hồ cũng mang theo vài phần lo lắng. Triển Chiêu miễn cưỡng cười, đưa tay kéo nó đến bên người, ngón tay từng chút từng chút vỗ về lớp lông mềm mại nhu thuận của nó.

“Sao vậy?” Bách Lý Tuyệt Diễm phát giác sự bất thường của Triển Chiêu, bước nhanh đến hỏi.

Triển Chiêu miễn cưỡng lấy lại tinh thần cười với hắn, thấp giọng nói: “Không có việc gì, có chút mệt thôi.” Y lần này cũng xem như không nói dối, lúc này thật sự là sức cùng lực kiệt, xây xẩm do mất máu cùng cảm giác vô lực khiến y cảm giác ngủ rồi sợ dậy không được.

Đôi mày Bách Lý Tuyệt Diễm nhíu chặt, đưa tay đỡ dưới cánh tay Triển Chiêu, nói: “Đừng gom nữa, nhanh đi ngủ!” Nói xong, cũng không màng đến sự giãy dụa của Triển Chiêu, cứng rắn nửa lôi nửa đỡ y đến trên đống rơm.

“Hầu gia, a–” Lời cự tuyệt của Triển Chiêu bị màn đen đột ngột chụp xuống đầu cắt đứt, kéo xuống nhìn lại, là áo choàng của Bách Lý Tuyệt Diễm.

Tuy cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ với thái độ quan tâm cứng nhắc này của Bách Lý Tuyệt Diễm, bất quá, thoạt nhìn, nỗ lực của y tựa hồ đã bắt đầu thấy được hiệu quả, cảm giác ấm áp dần dần trào dâng trong tim, có lẽ, không còn lâu nữa, niềm hy vọng cả nhà đoàn tụ có thể thành hiện thực rồi.

“Đưa áo choàng cho ngươi không phải muốn ngươi ôm nó đờ ra!” Bách Lý Tuyệt Diễm trước giờ ít khi trải qua cảm giác bất đắc dĩ lạ lẫm này, rút áo choàng khỏi tay Triển Chiêu, tức giận nói: “Nằm xuống, ngủ!”

Triển Chiêu cũng biết nếu bản thân còn miễn cưỡng gắng gượng, hậu quả chỉ sợ sẽ khiến thân thể triệt để suy sụp, đành phải ngoan ngoãn nằm trên đống rơm.

Bách Lý Tuyệt Diễm lúc này mới xem như thoải mái một chút, cũng nằm xuống theo Triển Chiêu, dùng áo choàng rộng thùng thình đắp cho hai người, không lâu sau, liền trầm trầm đi vào giấc ngủ.

Áo choàng của Bách Lý Tuyệt Diễm tuy rộng rãi, nhưng muốn đắp cho cả hai người thì vẫn có chút miễn cưỡng, Triển Chiêu chống nửa người dậy, đắp áo choàng lên cả người Bách Lý Tuyệt Diễm, sau đó mới nằm xuống lại.

Gió đêm mang theo hàn ý nhè nhẹ, đống lửa cũng không thể xua tan hết, thân thể Triển Chiêu vì mất máu quá nhiều nên không chịu nổi hàn ý, nằm trong chốc lát, liền nhịn không được khẽ run rẩy.

Con hổ trắng con vẫn nằm bên người y chẳng rõ vì sao lại đột nhiên nhảy dựng lên chạy ra ngoài động, đảo mắt liền chui vào trong một bụi cỏ không thấy hình bóng, Triển Chiêu nghĩ chắc nó quay lại tìm mẹ, nên không đuổi theo mà để mặc nó chạy đi.

Không biết qua bao lâu, bụi cỏ ngoài động đột nhiên truyền đến một loạt thanh âm soàn soạt soàn soạt, Triển Chiêu đoán rằng chắc là con hổ nhỏ quay lại, nhưng khi thanh âm càng ngày càng đến gần, Triển Chiêu càng cảm thấy bất thường, cẩn thận nâng nửa người dậy nhìn ra ngoài cửa động. Quả nhiên, nhìn theo đám cỏ không gió nhưng lại bay tán loạn, một con hổ trắng khác từ rừng cây chậm rãi đi tới, một thân lông mao tuyết trắng, dù trong bóng đêm cũng có thể thấy được rõ ràng. Nhưng đây không thể là con hổ trắng con lúc đầu, mà là… thoạt nhìn, chắc là mẹ của nó. Triển Chiêu vừa dùng một tay nắm chặt Cự Khuyết, vừa vô lực thở dài trong lòng, tiểu gia hỏa này gọi mẹ tới là muốn làm gì vậy?

Con hổ trắng kia chậm rãi đi vào động, dưới ánh mắt đề phòng của Triển Chiêu, bỗng nhiên khuỵu hai chân trước, cả người phủ phục xuống, liên tục gật đầu về phía y, không giống tư thế của động vật khi muốn phóng về phía con mồi, trái lại giống như là… Trong chớp mắt Triển Chiêu liền hiểu rõ, còn hổ trắng này là tới cảm ơn y, chắc con hổ trắng con kia quay lại nói với mẹ chuyện y đã cứu nó, xem ra đôi mẹ con này đều là loại biết báo đáp ơn huệ.

Triển Chiêu dùng Cự Khuyết chống xuống đất, nhưng y mất quá nhiều máu, đầu váng mắt hoa, tứ chi vô lực, lại nằm giữa trời đêm lạnh lẽo suốt nửa ngày, đã sớm sốt cao mà không biết, ngay cả giãy dụa mấy cái rồi cũng không sao đứng lên nổi. Nghe tiếng hừ nhẹ của Bách Lý Tuyệt Diễm bên cạnh, Triển Chiêu vội vã ngừng động tác, tránh đánh thức người.

“Ngao…” Một tiếng gầm nhỏ vang lên, con hổ trắng con từ phía sau mẹ nó chạy tới, nhảy vào lòng Triển Chiêu, vươn đầu lưỡi liếm liếm mu bàn tay Triển Chiêu, tiếp đó hướng con hổ trắng to thấp giọng ngao hai tiếng, tựa như đang thúc giục cái gì.

Con hổ trắng to đứng dậy, đi đến bên cạnh Triển Chiêu, lại khuỵu chân xuống, nghiêng người nằm cạnh Triển Chiêu, con hổ trắng con kia từ trong lòng Triển Chiêu nhảy xuống, dùng răng cắn ống tay áo Triển Chiêu, không ngừng kéo y lại gần con hổ trắng to.

Triển Chiêu mở to hai mắt nhìn hai con hổ trắng một to một nhỏ này, nhất thời còn chưa rõ lắm bọn chúng rốt cuộc là có ý gì.

Con hổ trắng con đó thấy vẻ tràn đầy khó hiểu trong mắt Triển Chiêu, dứt khoát buông tay áo Triển Chiêu ra, trực tiếp chui vào trong lòng con hổ trắng to, nằm xuống, đôi mắt hổ phách đăm đăm nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu cuối cùng mới hiểu ra, ý của con hổ trắng con là muốn y nằm bên cạnh con hổ trắng to để nó sưởi ấm cho. Ra vừa rồi nó rời đi là do phát hiện y thể hư sợ lạnh, vì thế mới chạy đi gọi con hổ trắng to. Đứa nhóc này, không ngờ còn có chủ ý như thể, khiến Triển Chiêu nhịn không được bật cười.

Xoa xoa thái dương xây xẩm từng cơn, Triển Chiêu phát giác việc mất quá nhiều máu khiến thể lực của y cực kỳ tiêu hao, nếu cứ qua một đêm thế này, ngày mai nhất định sẽ sốt cao không dậy nổi, nguy cơ trước mắt còn chưa qua, y tuyệt không thể ném tất cả nguy hiểm cho Bách Lý Tuyệt Diễm, vì vậy, giờ này khắc này, y tuyệt đối không thể ngã xuống.

Con hổ trắng con từ trong lòng mẹ nhảy ra, lại cắn tay áo Triển Chiêu như lúc nãy, Triển Chiêu mỉm cười, có sức dịch người, thả lỏng cơ thể tựa lên người con hổ trắng to.

Da hổ giữ ấm là tốt nhất, huống hồ còn có một con hổ sống sờ sờ nóng hầm hập nằm bên, thân thể băng lãnh của Triển Chiêu lập tức dần ấm áp, con hổ con lại nhảy lên chân Triển Chiêu, không khách khí bám lên trước ngực Triển Chiêu, cuộn thành một đống, thoải mái nhắm mắt lại.

Triển Chiêu xoa xoa lớp lông nhu thuận của con hổ con, khe khẽ thở ra, cảm giác uể oải cũng không kiềm lại được mà dâng trào, tựa vào con hổ to, mê man ngủ mất.

“Ưm…” Bách Lý Tuyệt Diễm mang theo cảm giác sợ hãi không sao hiểu được, từ trong mộng tỉnh dậy. Hắn gặp ác mộng, trong mộng, tình cảnh Triển Chiêu ngã xuống vực tối qua lại hiện lên trước mắt, sự hoảng loạn đó cứ lặp đi lặp lại, khiến hắn gần như không thở nổi. Rõ ràng tối qua lúc y chân chính ngã xuống vực, bản thân hắn cũng không hề thất thố đến thế, vì sao tình cảnh này lại khắc sâu trong trí nhớ hắn như thế, đến cả trong mộng cũng không ngừng lặp đi lặp lại?

Thở ra một hơi thật dài, nặng nề lắc lắc đầu, trong lòng Bách Lý Tuyệt Diễm dâng lên một tia nghi hoặc, đứa trẻ này rốt cuộc có thứ gì, có thể khiến hắn trong bất giác lưu ý y sâu sắc đến vậy?

Quay đầu nhìn người bên cạnh, trong lòng không khỏi trào lên nỗi lo lắng, tối qua hắn ngủ rất sâu, không biết y thế nào rồi…

Suy nghĩ trong đầu còn chưa xoay xong, cảnh trước mắt liền khiến Bách Lý Tuyệt Diễm ngạc nhiên đến cực điểm —

Triển Chiêu mềm nhũn nghiêng người tựa vào một con hổ trắng rất lớn, trong lòng còn ôm một con hổ con đang cuộc tròn, đây là… tình huống gì thế này?

Không cần nghĩ cũng biết con hổ trắng to kia là do con hổ con gọi tới, không ngờ một con thú con cũng biết phân chia ân oán rạch ròi như thế, quả thật còn hơn những người tự cho mình là thông minh!

Bách Lý Tuyệt Diễm bỗng nhiên nghĩ, bản thân hắn trước đây đối Triển Chiêu, xác thực là… có hơi quá… nghiêm khắc rồi!

Y trước giờ vẫn luôn thuận theo hắn, lần này gặp lại, đã mấy lần không để ý đến tính mạng mình mà bảo hộ hắn, nói tâm không động chính là nói dối, nhưng vì ngại mặt mũi nên vẫn dùng lời lẽ lạnh nhạt mà đối xử với y, kỳ thực, trong lòng, cái gọi là hận ý, đại khái từ lâu đã không còn rồi phải không?

Năm đó lúc ở sơn trang, hắn luôn đối xử với y nghiêm khắc lạnh lùng; sau khi bị Triển Dịch Huyền mang đi, hắn cũng chẳng hề quan tâm; lần này y trở lại kinh thành, hắn lại tìm mọi cách gây khó dễ y… Ai, Bách Lý Tuyệt Diễm, ngươi từ khi nào lại trở nên hẹp hòi như vậy, y còn nhỏ hơn Kinh Nhiên, ngươi việc gì phải làm khó y như thế?

Dưới ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng của buổi sáng sớm, trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Triển Chiêu không có lấy một tia huyết sắc, tái nhợt gần như trong suốt, tựa hồ ngay cả mạch máu xanh nhạt dưới da cũng có thể trông thấy rõ ràng, y lại khó chịu rồi sao? Thế nào lại ngủ sâu như thế?

Nhớ tới bộ dạng run rẩy co người lại trên giường đêm đó trong sơn trang của Triển Chiêu, Bách Lý Tuyệt Diễm cảm thấy như có thứ gì đang bóp chặt trái tim, tựa hồ từ lúc bắt đầu thấy Triển Chiêu trên Diệu Võ lâu, thiếu niên này hở một tí là lại có bộ dạng trắng bệch như vậy, đầu tiên là bị Nhiên Nhi đả thương, sau là trúng Tam Hinh Hương, hôm trước lại sốt một đêm, đứa trẻ này tựa hồ thân thể không tốt lắm, cứ tiếp tục thế này…

Suy nghĩ trong đầu cứ thế trôi đi trong yên lặng, đồng thời trong lúc thất thần, Bách Lý Tuyệt Diễm cũng không tự chủ được vươn tay về phía trán Triển Chiêu dò xét. Thế nhưng, không đợi tay hắn kịp chạm vào Triển Chiêu, con hổ trắng đang nằm nghiêng bỗng mở mắt, nhìn chằm chằm Bách Lý Tuyệt Diễm, nhếch miệng gầm nhẹ một tiếng.

Bách Lý Tuyệt Diễm tuy không sợ con hổ trắng này, nhưng thấy cũng không cần gây thù chuốc oán với nó, khẽ chau mày, thu tay lại.

Tuy nhiên vì vậy mà khiến Triển Chiêu dù ngủ có sâu đến mấy cũng bị đánh thức.

Mày kiếm khẽ nhíu, đôi mắt sáng như sao mang theo vẻ mờ mịt do vừa thức dậy, trong ánh mắt lộ ra mấy phần uể oải, nhưng sau khi quét nhìn cảnh trước mắt, tầng sương mù trong đôi mắt xinh đẹp dần tản ra, lộ ra màu sắc thâm trầm như giếng cổ vốn có.

Khi đôi mắt sâu như mặt hồ trong đối diện với ánh mắt của Bách Lý Tuyệt thì chợt lóe lên, tựa như đóa hoa nước nho nhỏ khẽ khàng tràn ra giữa mặt hồ —

“Hầu gia…” Thiếu niên hắc y tựa hồ còn chưa rõ tình huống, trông thấy Bách Lý Tuyệt Diễm ngồi cạnh mình, bất giác cả kinh, mạnh chống người muốn ngồi dậy, nhưng cảm giác xây xẩm đột nhiên ùa tới khiến thân thể y lay động kịch liệt, thiếu niên chỉ thấy trước mắt tối sầm, cả người mất tự chủ ngã về một bên.

Bách Lý Tuyệt Diễm thấy thế khẽ cả kinh, trong đầu chưa kịp nghĩ gì, cánh tay vươn ra trong chớp mắt, đỡ lấy thiếu niên gầy gò kéo vào trong lòng mình.

Nhiệt độ dưới tay nóng đến khác thường, Bách Lý Tuyệt Diễm cuối cùng vẫn đưa tay dò thử trán Triển Chiêu, quả nhiên, y đang phát sốt!

Mày kiếm trong chớp mắt lại nhíu chặt, Bách Lý Tuyệt Diễm trầm giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

Triển Chiêu tựa trong lòng Bách Lý Tuyệt Diễm, trái tim không tự chủ được cảm thấy khẩn trương, nhất thời hơi hoảng hốt.

Cái ôm rộng lớn, khí tức trầm ổn, cảm giác hoàn toàn khác với mẫu thân, đây là cái ôm của phụ thân sao?

Trong lòng dâng lên sự chua xót nhàn nhạt, Triển Chiêu cúi đầu, hít một hơi, lại chậm rãi thở ra.

Ra là, trong lúc bất tri bất giác, ảnh hưởng của người này với y đã sâu sắc như vậy!

Thiếu niên trrong lòng, khuôn mặt tiều tụy, mày kiếm khẽ nhíu, mắt sắng khẽ rũ, hàng mi dày và dài khẽ run rẩy, đôi môi khẽ mở, hơi thở thanh thiển (*không sâu) mà gấp gáp.

Trái tim Bách Lý Tuyệt Diễm như bị bóp chặt, cánh tay đặt bên hông Triển Chiêu bất giác nắm thật chặt, sau đó lại chau mày, thắt lưng gầy gò trong bàn tay tựa hồ còn mảnh mai hơn cả nữ tử, y sao lại gầy như vậy?

“Khó chịu ở đâu?” Thanh âm của Bách Lý Tuyệt Diễm rất thấp, ngữ khí cũng nhẹ nhàng nhu hòa hơn mấy phần.

Triển Chiêu tựa vào người Bách Lý Tuyệt Diễm trong chốc lát liền cảm thấy đỡ hơn rất nhiều, hơi lui về sau, ngồi thẳng người, thấp giọng nói: “Không có việc gì, chắc là do đêm qua bị lạnh…”

Trong khoảnh khắc thân thể thiếu niên rời khỏi lòng mình, Bách Lý Tuyệt Diễm chỉ cảm thấy tự đáy lòng, tựa hồ như có thứ gì đó cũng vừa rời đi, nhất thời mờ mịt mất mát.

“Hầu gia! Chúng ta tìm đường ra ngoài đi, Thiếu hầu gia bên kia còn chưa biết tình hình thế nào!”

Bách Lý Tuyệt Diễm bị Triển Chiêu thức tỉnh thế này, mới kéo suy nghĩ đang phiêu lãng quay về đường chính, gật đầu, vươn tay đỡ Triển Chiêu đứng lên.

“Hầu gia -” Triển Chiêu gần như là hoảng sợ la to lên.

“Đừng dài dòng, nhanh đi thôi!” Bách Lý Tuyệt Diễm nhàn nhạt nói xong, không được tự nhiên xoay đầu nhìn ra ngoài động.

Triển Chiêu đột nhiên tỉnh ngộ, Bách Lý Tuyệt Diễm thế này tựa hồ là…

“Ngao –” con hổ con vừa rồi vì Triển Chiêu đứng dậy quá đột ngột mà gần như ngã nhào từ lòng y xuống đất, thấy Triển Chiêu không định an ủi nó, lại còn có vẻ muốn đi, nhảy dựng lên cắn cắn vạt áo choàng của Triển Chiêu, lắc lắc không buông.

Triển Chiêu ngồi xuống xoa xoa đầu hổ con, lại vỗ vỗ thân thể con hổ lớn, khẽ cười nói: “Đêm qua cảm tạ các ngươi, có thể phiền các ngươi mang đi một đoạn được không?”

Từ trên vách núi đến động này xác thực có đường đi được, tuy nhiên lại là đường nhỏ gập ghềnh che kín, nếu không phải con hổ trắng lớn ấy thường ngày đều mang con hổ con đi lại trong núi, sớm xem cả khu rừng như nhà nó, sợ rằng cũng khó mà tìm ra được đường đi.

Đường núi tuy gập ghềnh khó đi, nhưng với khinh công của Bách Lý Tuyệt Diễm, đương nhiên chỉ như bước trên đất bằng. Chỉ khổ Triển Chiêu, thân chịu nội thương, mất máu quá nhiều, lại sốt một đêm, toàn thân Triển Chiêu đã sớm hư nhuyễn, hai mắt bay loạn đầy sao, chỉ là biết rõ nguy cơ còn tại, lại lo lắng cho Bách Lý Kinh Nhiên bên kia, vẫn cố gắng chịu đựng không thốt nửa câu.

Bách Lý Tuyệt Diễm đi phía sau y, sao có thể nhìn không ra y đã sớm lâm vào tình trạng nỏ mạnh hết đà, nhịn mấy lần, cuối cùng nhịn không được nữa, đi nhanh tới trước, đưa tay đỡ lấy hông y.

“Hầu gia…” Triển Chiêu lúc này quả thật có chút thụ sủng nhược kinh, tự đáy lòng bất giác cảm thấy vô cùng kinh ngạc, quả thật không rõ thái độ Bách Lý Tuyệt Diễm đối y vì sao đột nhiên lại sinh ra thay đổi lớn như thế.

Bách Lý Tuyệt Diễm trừng y, “Gắng gượng không được thì nói, ra vẻ cái gì?”

Triển Chiêu cắn cắn môi, trong lòng dâng lên loại tình tự như vui như buồn, cái ôm này, rất giống cha, cũng rộng lớn như vậy, cũng rắn chắc như vậy, cũng khiến y an tâm như vậy…

Y vốn cho rằng bản thân có thể thản nhiên đối mặt Bách Lý Tuyệt Diễm, không ngờ, vẫn làm không được, quả nhiên là thiên tính của cha con sao?

Không biết phải tiếp lời sao mới tốt, Triển Chiêu chỉ đành im miệng không nói. Nhưng được Bách Lý Tuyệt Diễm đỡ thế này, y dù cảm thấy không được tự nhiên nhưng cũng không dám cựa quậy, huống hồ y đích thực cũng mất không ít sức, vì vậy liền ngoan ngoãn để Bách Lý Tuyệt Diễm đỡ.

Xuyên tới xuyên lui suốt một đường trong núi đá rừng cây, vất vả lắm mới đi tới được đường lớn, trời đã gần đến giữa trưa, tính từ lúc rời khỏi Bách Lý sơn trang hôm qua, đã tròn một ngày một đêm.

Bỗng nhiên, con hổ to dẫn đường phía trước ngừng bước, cúi thấp người lộ vẻ đề phòng.

Bách Lý Tuyệt Diễm cùng Triển Chiêu liếc nhìn nhau, hai người đều rõ ràng con hổ trắng to có lẽ bằng vào bản năng thú vật của mình đã phát hiện ra điều gì, nên cũng phòng bị nắm chặt binh khí của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.