[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 24: Chương 24: Ngộ hội (*hiểu lầm)




Triển Chiêu nghe lời này không khỏi âm thầm trầm ngâm: bí mật có lẽ xác thực là có, chỉ là, lúc này xem ra, bí mật khủng khiếp đáng sợ này không phải của Triệu Trinh, mà là, của kẻ chủ mưu đứng phía sau. Nói vậy Mạc Giang Thành đã từng làm việc cho kẻ đó, nhưng có thể do biết quá nhiều, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, vì vậy bị kẻ kia diệt khẩu. Mà tất cả việc làm của kẻ chủ mưu đứng phía sau này, có lẽ có bất lợi với Triệu Trinh hoặc triều đình, vì vậy sau khi giết người diệt khẩu, liền dứt khoát giá họa cho Triệu Trinh, ý đồ khơi mào xung đột giữa triều đình và Triển gia, bản thân thì ngồi không hưởng lợi, nhất cử lưỡng tiện, quả là ngoan độc. Xem ra, y thật sự phải dùng tốc độ nhanh nhất đi một chuyến đến Mạc Sinh Môn, nói không chừng còn có thể tìm được đầu mối còn sót lại nào đó.

Nhìn bộ dạng khóc đến lê hoa đái vũ của Mạc Xuy Yên, Triển Chiêu cũng không đành lòng, ngẫm lại cả nhà Mạc Sinh Môn chỉ vì bí mật còn chưa biết có thật sự tồn tại hay không kia mà chết hầu như không còn ai, trong lòng lại thấy oán giận, tiến lên vỗ vỗ vai Mạc Xuy Yên, khuyên nhủ: “Cái gọi là bí mật còn chưa biết có hay không này, cuối cùng có phải là của Hoàng thượng hay không, còn cần phải chờ tìm thêm chứng cứ nữa, Xuy Yên, phủ Khai Phong phá án phải nói đến chứng cứ, chuyện này ta nếu đã nhúng tay, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, Xuy Tên, cô yên tâm, ta nhất định sẽ đòi lại công đạo cho cô nương!”

“Tam công tử…” Mạc Xuy Yên cuối cùng nhịn không được, tựa vào vai Triển Chiêu bật khóc nức nở.

Thân thể Triển Chiêu hơi cứng đờ, y vốn không quen thân cận cùng người khác như vậy, nhưng Mạc Xuy Yên thân thế đáng thương, y thật sự không đành lòng, bàn tay theo bản năng vốn định khước từ cuối cùng vẫn chậm rãi rơi lên vai sau lưng Mạc Xuy Yên, chậm rãi vỗ nhẹ, ý định an ủi.

Bỗng nhiên, sau lưng truyền đến một tiếng hừ nhẹ, trong trẻo lạnh lùng, nhưng khiến trái tim Triển Chiêu không khỏi ngừng một nhịp, vội vã đỡ Mạc Xuy Yên tách ra, Triển Chiêu xoay người nhìn lên, quả nhiên thấy Bạch Ngọc Đường đang tựa tại góc rẽ cách đó không xa, tay cầm chiết phiến, khóe môi mang theo ý cười trong trẻo lạnh lùng nhìn hai người.

“Bạch… Ngọc Đường…” Triển Chiêu đúng lúc sửa lại sai lầm của mình, cười cười nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường thu hồi chiết phiến, chậm rãi đến gần, nhìn Mạc Xuy Yên đang xoay lưng lại lau nước mắt, cười lạnh nói: “Ta nói Triển đại nhân đi tra án sao lại tra lâu như vậy, ra là ở trong đại lao này nổi lên lòng thương hương tiếc ngọc.”

Hàng mày của Triển Chiêu nhăn lại, thầm nghĩ Bạch Ngọc Đường tuy miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng trước nay cũng biết chừng mực, thế nào hôm nay lại nói ra lời tổn hại đến khuê dự (*danh tiết của cô gái chưa chồng) của Mạc Xuy Yên như vậy. Trong lòng tuy thấy kỳ quái, nhưng Triển Chiêu cũng biết lúc này không phải lúc truy hỏi, miễn cưỡng cười cười, nói: “Ngọc Đường lại nói đùa rồi, tìm ta có việc sao?”

Thấy vẻ mặt không được tự nhiên của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cảm thấy có chút không đành lòng, hắn sao không biết Triển Chiêu là người thế nào, con mèo đầu gỗ này không hiểu nhất chính là phong tình, cho dù có cô nương nhà nào dán vào người y y khẳng định cũng không biết là có chuyện gì, nhưng thấy bộ dạng Mạc Xuy Yên tựa vào vai y, Bạch Ngọc Đường vẫn nhịn không được nhìn không vừa mắt, trong lòng không tự chủ được liền muốn bốc hỏa, hắn tuy tính tình không tốt, nhưng vẫn chưa đến mức không khống chế được bản thân, nhưng hôm nay lại bị sao vậy?

Lấy lại bình tĩnh, Bạch Ngọc Đường mạn bất kinh tâm nói: “Cũng không có việc gì, chờ ngươi uống rượu, ai biết thế nào lại chờ không được.”

Triển Chiêu nhớ tới một màn vừa nãy bị Bạch Ngọc Đường bắt gặp, trên mặt có chút ngượng ngùng, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Bạch Ngọc Đường thấy Mạc Xuy Yên bên cạnh đã trấn định tinh thần, ý thích trêu đùa nổi lên, liền cố ý hù dọa nói: “Mạc nha đầu, ngươi có thể ngồi trong tù của phủ Khai Phong cũng coi như may mắn rồi, nếu đổi thành nơi khác, không chết cũng phải mất nửa cái mạng! Chỉ bằng tội lớn hành thích Hoàng đế này của ngươi, mấy thứ đại hình chẳng phải là thay nhau ra trận sao? Cái đồ kẹp kia kẹp vào tay chân, không làm gãy xương cốt thì cũng khiến ngươi cả đời thành kẻ tàn phế; roi mang theo móc, móc lên một cái, sẽ móc ra một tảng thịt; còn có thẻ trúc mảnh thật mảnh, từng cây từng cây kẹp chặt những ngón tay rồi siết lại…” Nói xong, còn chậc chậc đưa mắt lên xuống quan sát Mạc Xuy Yên một phen, tựa hồ đang đánh giá xem Mạc Xuy Yên có thể chịu được mấy cửa, chọc cho Triển Chiêu bên cạnh trực tiếp đưa mắt sang liếc xéo hắn.

Mạc Xuy Yên lấy làm kinh hãi, nàng từ nhỏ đến lớn đương nhiên đây là lần đầu ngồi tù, cho rằng đại lao khắp thiên hạ đều giống đại lao của phủ Khai Phong, lại không biết lao ngục ở một vài nơi, chính là địa ngục nhân gian. Khuôn mặt nhỏ bị dọa cho trắng bệch, có chút sợ hãi nhìn Bạch Ngọc Đường, hỏi: “Ngươi là ai?”

“Trong cung đã gặp qua rồi mà, không nhớ hả? Hay là Tam công tử nhà ngươi không nhắc về ta cho ngươi nghe?” Bạch Ngọc Đường rất buồn bực, đêm đó ở trong cung, tiểu cô nương này hung hãn đến mức như thể hận không thể mở miệng một phát nuốt chửng tên tiểu hoàng đế kia, lúc này lại giả vờ làm ra vẻ đáng thương, nữ nhân thật đúng là trời sinh đã biết diễn kịch.

Thấy Mạc Xuy Yên nghe xong ba chữ ‘Tam công tử’ kia thì biểu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Triển Chiêu âm thầm lắc đầu, nói: “Xuy Yên, vị này chính là Cẩm Mao Thử Bạch ngũ hiệp của Hãm Không đảo, là hảo hữu của ta, hắn biết thân phận của ta.”

Ánh mắt Mạc Xuy Yên chợt lóe lên, Tam công tử không cho phép nàng nói ra thân phận của y, nhưng Bạch Ngọc Đường trước mắt lại biết, nàng khẽ cắn cắn môi, xem ra giao tình giữa Tam công tử và Bạch Ngọc Đường này không tầm thường.

Bạch Ngọc Đường nhìn Mạc Xuy Yên, khóe môi giương lên, lộ ra ý vị tự tiếu phi tiếu, bỗng nhiên xoay người nói với Triển Chiêu: “Miêu Nhi, ngươi định đi Mạc Sinh Môn phải không?”

Mạc Xuy Yên kinh ngạc nhìn Triển Chiêu, ngạc nhiên nói: “Tam công tử, người muốn đến nhà của ta?”

Triển Chiêu bị Bạch Ngọc Đường đoán trúng tâm tư, nhưng lại không cảm thấy có chút kinh ngạc nào, bản thân y ở trước mặt con chuột này trước giờ vẫn luôn không giấu diếm được hắn điều gì. Y vốn không muốn Mạc Xuy Yên biết quyết định của mình, bất quá Bạch Ngọc Đường làm việc trước giờ luôn biết chừng mực, sẽ không đi loạn, hắn cố ý nói ra, chắc là có thâm ý.

“Đúng vậy, vụ án này, bí mật mà ngươi nói là chỗ mấu chốt, trước mắt không có đầu mối nào có lợi, ta chỉ có thể đi một chuyến đến Mạc Sinh Môn, xem thử coi có thể tìm được cái gì hay không.”

Mạc Xuy Yên có chút hoảng hốt liếc nhìn Triển Chiêu, lại lơ đãng đem ánh mắt tránh sang nơi khác.

Khóe môi Bạch Ngọc Đường khẽ cong lên, đi lại bên cạnh Triển Chiêu, một cánh tay quàng lên vai Triển Chiêu, nói: “Miêu Nhi, Mạc nha đầu mệt rồi, để nàng ta nghỉ ngơi đi, đi uống rượu với ta!”

Triển Chiêu liếc nhìn Bạch Ngọc Đường, từ trong ánh mắt sáng ngời rạng rỡ của hắn tìm được thứ y muốn, gật gật đầu, nói với Mạc Xuy Yên: “Xuy Yên, cô nghỉ ngơi đi, chúng ta đi đây!”

Mạc Xuy Yên nhìn bóng lưng hai người rời khỏi nhà tù, hung hăng cắn cắn môi, cuối cùng vẫn lên tiếng gọi: “Tam công tử…”

Khóe môi Bạch Ngọc Đường lại cong lên, cùng Triển Chiêu chậm rãi xoay người.

“Sao vậy? Còn có việc gì?” Triển Chiêu bất động thanh sắc hỏi.

Mạc Xuy Yên tựa hồ còn có chút do dự, cúi đầu đấu tranh một hồi lâu, mới nói: “Nhà của ta có một tòa trân bảo các, là nơi chuyên dùng để cất dấu vật phẩm quý trọng, nơi đó có một gian mật thất, việc này ngoại trừ ta và nương, không ai khác biết, bí mật đó… nhất định ở trong mật thất!”

Thần sắc Triển Chiêu khẽ chấn động, sau đó nhíu mày nói: “Nếu cô nương khẳng định như vậy, vì sao lại không tự mình lấy ra để thẩm tra việc này?”

Mạc Xuy Yên buồn bã nói: “Trong mật thất đó có cơ quan dày đặc, ta không phá giải được, hơn nữa, với công lực của ta, xem như là lấy nó ra được, lại làm sao có thể giữ được nó?”

Trên khuôn mặt của Triển Chiêu dần dần hiện lên thần sắc hiểu rõ, gật đầu, nói: “Xuy Yên, cô nương chịu tin tưởng ta, nói với ta việc này, ta nhất định sẽ vì cô mà tra ra hung phạm, trả lại công đạo cho cả nhà cô.”

Mạc Xuy Yên chỉ gật đầu, nghẹn ngào đến không nói nổi thành lời.

—————————–

Mưa phùn như những sợi tơ, tinh tế dày đặc giăng khắp bầu trời, trời rất âm u, đè ép khiến trái tim con người không tránh được mà thấy phiền lòng không dứt.

Bạch Ngọc Đường bước nhanh trên hành lang hậu viện phủ Khai Phong, trong lòng thầm rủa thời tiết u ám này, đều nói mưa xuân ôn nhuận, thế nào mà mùa mưa năm nay lại lạnh giá thấu xương đến mức này, còn đáng ghét hơn mưa thu gấp mấy lần?

Ngày ấy sau khi Triển Chiêu nói muốn đi Mạc Sinh Môn, liền cứ thế bận rộn suốt mấy ngày mấy đêm, phủ Khai Phong chưởng quản tất cả những vụ án lớn nhỏ trong kinh thành, vì vậy ngoại trừ vụ án của Mạc Sinh Môn, trong tay Triển Chiêu còn có mấy vụ án khác cần tra, mấy ngày nay liên tục bận rộn đi dàn xếp mấy vụ án đó, thường thường cả ngày cũng không thấy người. Sau ngày hôm đó, Bạch Ngọc Đường la hét đòi đi theo Triển Chiêu đến Mạc Sinh Môn, lại bị Triển Chiêu cự tuyệt, lấy lý do là hy vọng hắn ở lại phủ Khai Phong hỗ trợ, Bạch Ngọc Đường vốn định mỗi ngày quấn lấy Triển Chiêu, thẳng đến khi y đáp ứng mới thôi, lại không ngờ sáng nay ngủ dậy lại không thấy hình bóng Triển Chiêu đâu. Trái chờ phải đợi, chờ cho đến lúc thấy cực kỳ nhàm chán, Bạch Ngọc Đường liền chạy đến Ánh Nguyệt Lâu tìm Y Nguyệt hàn huyên một hồi, rồi lại cảm thấy chẳng hề thú vị, liền lại quay về, định xem xem vào bữa trưa có thể thấy Triển Chiêu hay không, nhất định phải quấn lấy y bắt y đáp ứng mới thôi.

“Bạch thiếu hiệp!”

Nghe có người gọi mình, Bạch Ngọc Đường xoay người lại, liền nhìn thấy Công Tôn Sách bưng một lọ sứ đang đi về phía hắn.

“Bạch thiếu hiệp đây là định đi tìm Triển hộ vệ sao?” Công Tôn Sách một tay nắm góc áo, bước nhanh đến cạnh Bạch Ngọc Đường, hỏi.

“Đúng vậy!” Bạch Ngọc Đường mấy ngày nay lăn lộn trong phủ Khai Phong, hiển nhiên đã hiểu khá rõ mọi người ở đây, biết Công Tôn Sách dù trên danh nghĩa là chủ bộ của phủ Khai Phong, nhưng thật ra là người rất uyên bác, ngũ hành bát quái, y dược bói toán, không gì không giỏi, quả thật có thể xem là học phú ngũ xa, trí kế bách xuất, trong lòng cũng có thêm vài phần kính nể, thấy Công Tôn Sách hỏi, liền chủ động mở lời: “Công Tôn tiên sinh có việc gì sao?”

“À, ” Công Tôn Sách cười cười, nói: “Đã tiện đường, vậy làm phiền Bạch thiếu hiệp mang lọ thuốc này qua cho Triển hộ vệ, miễn cho y quay về lại quên uống.”

Bạch Ngọc Đường nhận lọ thuốc, hàng mày cũng trầm xuống, “Con mèo đó bệnh rồi?” Mấy ngày nay xác thực thấy sắc mặt của Triển Chiêu không được tốt lắm, nhưng từ lúc hắn gặp lại Triển Chiêu, cũng chưa từng thấy sắc mặt y tốt, nên chỉ nghĩ là y có chút mệt mỏi, cũng không lưu ý, ra đúng là y bị bệnh sao?

Công Tôn Sách cười, giải thích: “Cũng không phải bệnh nặng gì, thân thể Triển hộ vệ vốn cũng không phải rất tốt, quá mức mệt mỏi liền dễ thấy khó chịu, mấy ngày trước có chút cảm lạnh, vì vậy vẫn luôn sốt nhẹ…”

Đôi mày kiếm của Bạch Ngọc Đường nhíu càng chặt, đúng như lời Công Tôn Sách nói, Triển Chiêu mấy ngày nay ngày nào cũng sốt nhẹ, mà bản thân hắn mỗi ngày đều ngủ cùng giường với y, vậy mà lại không hề cảm giác được, nghĩ lại bản thân cũng thật quá vô tâm vô phế.

“Tiên sinh yên tâm, thuốc này ta sẽ trông chừng bắt con mèo đó uống cho bằng hết.”

“Làm phiền Bạch thiếu hiệp rồi! Học sinh còn phải chỉnh lý một số sổ sách, cáo từ.” Công Tôn Sách mỉm cười, nói xong liền xoay người rời đi.

Bạch Ngọc Đường bưng lọ sứ vào gian phòng của Triển Chiêu trong tây khóa viện, vừa mở cửa, liền cảm giác được một cơn gió lớn ùa vào quét ngang qua mặt, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, đảo mắt khắp phòng, liền thấy cửa sổ bên cạnh thư án mở rộng, gió mát mang theo hạt mưa, nghiêng nghiêng đánh vào trong phòng, mấy quyển sách trên thư án đều bị tưới cho ướt đẫm.

Bạch Ngọc Đường vội vàng bước hai bước, đặt lọ sứ lên thư án, liền đưa tay đi đóng cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ, con mèo này bận rộn đến rối tinh rối mù, đến cả cửa sổ cũng quên không đóng sao? Nhưng hắn lại không ngờ, Triển Chiêu là do lĩnh giáo được thói quen đi cửa sổ không đi cửa chính của hắn nên mới để cửa sổ mở không đóng lại.

Xoay người nhìn lại mấy quyển sách ướt nhẹp trên thư án, Bạch Ngọc Đường lấy ra một miếng khăn khô ráo, cẩn thận lau đi vệt nước trên sách, có mấy quyển bị thấm ướt nhẹp, nên phải mở từng trang từng trang rồi đặt sang một bên.

Chỉnh lý đến quyển cuối cùng, Bạch Ngọc Đường nhìn quyển sổ bìa xanh trong tay, cảm thấy có chút quen thuộc, lập tức nhớ lại có một lần hắn quay về, thấy Triển Chiêu đang dựa bàn lật sách, nổi lòng hiếu kỳ, liền ghé mắt sang nhìn, ai biết y ‘phạch’ một tiếng đóng sách lại, nói đây là sổ tay của y. Bạch Ngọc Đường không phải người thích nhìn trộm chuyện đời tư của người khác, nên cũng không có ý định phải nhìn cho bằng được. Nhìn sổ tay trong tay Triển Chiêu, lòng hiếu kỳ của Bạch Ngọc Đường lại nổi lên, thứ có thể khiến Triển Chiêu lộ ra biểu tình khẩn trương như vậy, sẽ là vật gì đây?

Tuy Bạch Ngọc Đường hắn là người hiếu kỳ, và cũng không tự nhận bản thân là quân tử, nhưng hắn cũng không phải kẻ tiểu nhân thích đi nhìn lén sổ tay của người khác, bất quá thấy chỉ buộc ngoài bìa của sổ tay đã bị nước mưa thấp ướt, lo lắng bên trong mà bị ướt, sẽ làm chữ viết bị mờ, Bạch Ngọc Đường vẫn lật sổ ra.

Chính vào lúc này, cửa bị đẩy ra, Triển Chiêu một thân ẩm ướt bước vào, thấy Bạch Ngọc Đường ở đây, không khỏi cười nói: “Hôm nay không ra ngoài hoa thiên tửu địa…” Tầm mắt rơi vào quyển sổ đã bị lật mở trong tay Bạch Ngọc Đường, lời đang cất lên cũng chợt ngừng lại, nụ cười cũng cứng đờ trên mặt.

Bạch Ngọc Đường nhìn thần tình Triển Chiêu vốn từ tràn đầy tiếu ý dần dần chuyển thành lạnh lẽo, không khỏi có chút ngẩn người, hắn trước giờ chưa từng thấy bộ dạng tức giận thật sự của Triển Chiêu, tuy hắn luôn chọc khiến Triển Chiêu xù lông giơ móng, nhưng Triển Chiêu chưa từng thật sự tức giận với hắn, tuy nhiên, lúc này, hình như không giống bình thường.

Nhiệt độ không khí quanh thân Triển Chiêu trong nháy mắt xuống thấp, y chăm chú nhìn quyển sổ trong tay Bạch Ngọc Đường, đôi mắt luôn trong suốt như nước lúc này càng ngày càng nhuốm đầy lãnh ý, trong lúc nhất thời, Bạch Ngọc Đường từ trên người y tìm thấy được sự sắc bén và lạnh lùng chỉ Bách Lý Tuyệt Diễm mới có.

Triển Chiêu bước nhanh đến trước mặt Bạch Ngọc Đường, đưa tay đoạt lại quyển sổ trong tay hắn, lạnh giọng cười nói: “Không ngờ Bạch ngũ gia cũng như mấy phụ nhân ngoài phố, cũng sẽ học đi coi trộm chuyện riêng của người ta!” Ngữ khí lạnh lẽo dị thường, không chút lưu tình, nói xong, xoay người liền đi, tựa hồ ngay cả nhìn Bạch Ngọc Đường một cái cũng không muốn.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu đi tới cửa, mới từ trạng thái thất thần hoàn hồn lại, lửa giận cũng theo đó bùng lên, hắn vốn cũng không phải người có tính tình tốt đẹp gì cho cam, bị người ta oan uổng thế này, đương nhiên càng thêm nộ khí xung thiên, dùng thanh âm lạnh lùng như thiết kim đoạn ngọc mà nói: “Triển Chiêu, ngươi đứng lại đó cho ta!”

Triển Chiêu nghe vậy thì dừng bước, nhưng không xoay người lại, mà hít vào hai hơi thật sâu, miễn cưỡng áp xuống ngọn lửa đang bùng cháy trong tim, lạnh lùng nói: “Bạch ngũ hiệp còn có gì chỉ giáo?”

Bạch Ngọc Đường như một cơn gió phóng đến trước mặt Triển Chiêu, thở phì phì trừng y nửa ngày, trừng đến lúc Triển Chiêu cũng không nhịn được nữa, hắn cuối cùng mới chịu mở miệng, bất quá cũng là nụ cười lạnh như Triển Chiêu: “Triển Tiểu Miêu, ngươi xem Bạch Ngọc Đường ta là người thế nào vậy? Bạch gia gia xem như có hứng thú với nội dung trong quyển sổ rách nát này của ngươi, cũng sẽ không ở sau lưng ngươi làm loại chuyện lén lén lút lút này. Ngươi tưởng Bạch gia gia muốn giúp ngươi thu thập cái đám lộn xộn này lắm sao? Ngươi không muốn Bạch gia chỉnh lý giúp ngươi, thì đừng có mở cửa sổ để đó rồi đi mất! Cũng không biết Bạch gia gia ta bị gì, không dưng chạy tới đây làm sai vặt cho ngươi. Hừ, biết vậy cứ mặc nước mưa ngâm ướt hết sách của ngươi. Lần tới Bạch gia gia mà thấy, quyết sẽ làm người ác thật sự mà trực tiếp quăng hết vào bồn nước!”

Hắn nói xong, quay đầu đi, vẫn còn tức giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, nhưng cắn môi như đứa trẻ, giữa hàng mày kiếm cùng đôi mắt phượng lộ ra sự ủy khuất.

Triển Chiêu quay đầu lại nhìn vũng nước trên thư án, lại nhìn mấy quyển sách mở ra đặt một bên, nhất thời trong lòng sáng tỏ, biết bản thân trong lúc quýnh lên, đã oan uổng Bạch Ngọc Đường, không khỏi cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu đưa tay muốn kéo ống tay áo của Bạch Ngọc Đường, lại bị đối phương cong tay phất ra. Triển Chiêu âm thầm kêu khổ trong lòng, lần này chọc giận tên Diêm La Vương này, muốn đợi cho đến khi hắn hết giận cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Bạch Ngọc Đường trong lòng vẫn không cam tâm, với tính tình của hắn, nếu người khác oan uổng hắn như vậy, đã sớm rút kiếm chém, nhưng lần này người oan uổng hắn lại cũng không phải kẻ nào khác. Hắn trong lòng vẫn không xem Triển Chiêu như người ngoài, nhưng lần nào cũng bị người trong nhà oan uổng thành như vậy, trong lòng khỏi nói cũng biết có bao nhiêu là tức giận. Nhìn sắc mặt tái nhợt cùng toàn thân đầy hơi ẩm của Triển Chiêu, có tức giận trong lòng cũng không cách nào thật sự phát hỏa với y, tức đến cuối cùng, cũng không biết là tức Triển Chiêu nhiều hơn, hay tức bản thân nhiều hơn, cứng ngắc nói một câu “Nhớ uống thuốc”, liền xoay người đá cửa mà đi.

Triển Chiêu muốn đuổi theo hắn, nhưng vừa bước ra một bước lại nghĩ hắn lúc này đang tức giận, sợ rằng y nói cái gì cũng không tác dụng, nên lại thu bước chân về, nghĩ đến lời Bạch Ngọc Đường nói trước khi đi, thở dài, xoay người đi đến bên thư án, vạch nắp lọ thuốc, đổ nước thuốc ra uống cạn.

Cúi đầu nhìn quyển sổ bị nắm đến hơi biến dạng trong tay, Triển Chiêu có chút vô lực ngồi vào sau thư án, nội dung trong quyển sổ này có liên quan đến thân thế của y, kỳ thực, y không phải không muốn để Bạch Ngọc Đường biết, chỉ là, y còn chưa chuẩn bị cho tốt phải nói thế nào, vì vậy, khi thấy Bạch Ngọc Đường cầm quyển sổ của y, vô thức liền muốn trốn tránh, nổi giận với Bạch Ngọc Đường, cũng là để che giấu sự chột dạ của bản thân? Nhớ lại vẻ ủy khuất lộ ra trên mặt Bạch Ngọc Đường vừa rồi, Triển Chiêu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng cực kỳ khó chịu, một người phóng khoáng kiêu ngạo như vậy, chịu oan uổng cũng không ồn ào một trận, trái lại vì sự hiểu lầm của y mà cảm thấy ủy khuất, đôi mày kiếm của Triển Chiêu nhíu chặt, y tựa hồ đã tổn thương hắn rất sâu!

Nhìn ngoài cửa sổ, Triển Chiêu thở dài, nếu không phải vì con chuột này suốt ngày có cửa lại không thèm đi, cứ phải chui cửa sổ mà vào, y cũng không cần cố ý vì hắn mà mở cửa sổ không đóng, cuối cùng lại làm ra hiểu lầm như vậy. Ánh mắt rơi vào khung cảnh ngoài cửa sổ, mưa phùn vẫn như cũ rơi tí tách tí tách không ngừng, hơn nữa tựa hồ càng lúc càng lớn, Triển Chiêu bỗng nhiên nhớ lại lúc Bạch Ngọc Đường ra cửa không có mang theo dù, liền không ngồi tiếp được nữa, đứng dậy cầm lấy cây dù đặt nơi góc tường đuổi theo.

Bên ngoài đâu còn bóng dáng của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu biết khinh công của Bạch Ngọc Đường không kém y bao nhiêu, lúc này đã sớm chạy xa, nghĩ lại mấy ngày nay Bạch Ngọc Đường thường đến Ánh Nguyệt Lâu, y tuy vẫn tránh xa những nơi yên hoa như thế, nhưng lúc này cũng đành kiên trì đi đến đó một hồi, không ngờ tìm được Y Nguyệt rồi, lại biết được Bạch Ngọc Đường căn bản không tới đây, trong lòng không khỏi lại bắt đầu thấy lo lắng.

Bất đắc dĩ, Triển Chiêu đành phải đến từng cửa hiệu có tên ‘Cẩm’ mà y biết trong thành tìm hết một lượt, tìm đến tận chiều, vẫn chưa tìm ra.

Triển Chiêu lo lắng trong lòng, đột nhiên một suy nghĩ lóe lên, Bạch Ngọc Đường sẽ không là vì quá giận dữ mà quay về Hãm Không đảo chứ? Suy nghĩ đến đây, Triển Chiêu không khỏi cảm thấy thất vọng quạnh quẽ, nếu thật là vậy, sợ rằng Bạch Ngọc Đường sẽ không xuất hiện trước mặt y lần nữa.

Kéo bước chân uể oải quay lại phủ Khai Phong, Triển Chiêu thiếu tinh thần đi về tây khóa viện của mình, lúc đi ngang qua hậu viện, liền thấy Bạch Ngọc Đường nghiêng người tựa vào cạnh một tảng đá lớn, nhắm mắt, thần tình đạm mạc, một thân bạch y đều đã ướt đẫm, có chút tán loạn dính chặt trên người.

Triển Chiêu mừng rỡ, bước nhanh qua, cây dù cầm trong tay chuyển đến trên đầu Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường cảm giác được có người tới gần, mở mắt thì thấy là Triển Chiêu, không nói hai lời, quay đầu liền đi.

“Ngọc Đường…” Triển Chiêu đưa tay kéo Bạch Ngọc Đường lại, gấp gáp nói: “Là Triển mỗ không phải, Triển mỗ xin bồi tội với Ngọc Đường!”

Bạch Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, cũng không đáp lời, cảm giác tay Triển Chiêu nắm càng thêm chặt, trong lòng khó chịu, khẽ vận nội lực, lật cổ tay xuất ra một chưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.