[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 46: Chương 46: Rời kinh




Triển Chiêu lệnh cho Vô Hương hỗ trợ thu thập một bao quần áo, mang thêm Vô song lệnh để phòng vạn nhất, lại an bài hai người trong Vong Sơn Lâu âm thầm đi theo, sau đó liền một người một ngựa lên đường.

Y từ cửa nam đi thẳng một mạch ra khỏi thành, vùng ngoại thành kinh thành cũng là nơi phồn hoa, đi thẳng hơn mười dặm về phía nam, dân làng thôn xóm mới dần dần thưa thớt.

Bỗng một thanh âm phá gió hướng thẳng về phía y, Triển Chiêu vốn còn tưởng y vừa ra khỏi kinh thành liền gặp phải tập kích, nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên, lại cảm thấy thanh âm phá gió này nếu nói là đánh lén thì lại quá mức nhu hòa. Y đau đầu nhíu nhíu mày, ghìm ngựa giảm tốc độ, vươn tay thu một vật sáng trắng nhỏ vào trong lòng bàn tay, không ngoài sở liệu, trong lòng bàn tay là một viên đá trắng bóng.

Ánh mắt chuyển tới ven đường, nơi đó có một chiếc xe ngựa đang đứng, xe ngựa phất phới màn xanh, ngoại trừ so với xe bình thường có cảm giác lớn hơn một chút, còn lại cũng không quá chói mắt, chỉ là chàng trai ngồi ngay vị trí xa phu khiến Triển Chiêu chú ý, vì đó chính là hỏa kế Tiểu Trà của Danh Cư. Mày kiếm Triển Chiêu chau càng chặt, chỉ là thắc mắc không biết tên Diêm La đòi mạng này sao lại biết được chuyện y lén lút ra khỏi kinh thành. Lúc này còn muốn lén chạy là không có khả năng, y đành nhận mệnh xuống ngựa, dưới ánh mắt hi hi ha ha của tên hỏa kế mà lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa kê một giường thấp cùng mấy cái ghế, Bạch Ngọc Đường lười biếng tựa trên giường được đặt sát vách xe, trong tay cầm một quyển sách, tự tiếu phi tiếu nhìn Triển Chiêu vừa mới lên xe.

Triển Chiêu chỉ cảm thấy da đầu tê dại, y sợ nhất vẻ mặt này của Bạch Ngọc Đường, lần này y đuối lý, đành ngượng ngùng cười nói: “Ngọc Đường, ngươi thế nào lại ở đây?”

Bạch Ngọc Đường cong môi cười, “Ở đây bắt mèo đó!”

Triển Chiêu bất đắc dĩ thở dài, nói: “Ngọc Đường, ta biết mình không nên chưa từ đã biệt, chỉ là thương thế của ngươi chưa lành…”

“Thương thế của ta chưa lành, còn của ngươi thì sao?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh cắt lời Triển Chiêu, đôi mắt phượng đã mang theo vẻ bất mãn.

“Ta… ta đã cho người của Vong Sơn Lâu âm thầm đi theo, sẽ không xảy ra việc gì đâu!” Triển Chiêu hơi rũ mắt.

“Vậy Bạch gia cũng chuẩn bị xe ngựa rồi, ven đường ngắm cảnh, trên xe dưỡng thương, chẳng phải càng thêm nhanh sao!” Khóe môi Bạch Ngọc Đường mang theo ý cười, cực kỳ đắc ý, thấy Triển Chiêu còn muốn nói, dứt khoát đứng dậy lấy tay che miệng y lại, giận dỗi nói: “Miêu Nhi, ta báo ngươi biết, hôm nay Bạch gia đã quyết định đi theo ngươi rồi, ngươi dám cự tuyệt thử xem!”

Triển Chiêu kéo tay hắn xuống, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, cuối cùng thở dài, nói với người ngoài xe: “Tiểu Trà, giúp ta cột ngựa vào sau xe, khởi hành đi!”

Ý cười trong ánh mắt khóe môi Bạch Ngọc Đường càng tăng, xoay người nằm lại lên giường, không ngờ động tác quá lớn, tác động đến vết thương, nhất thời đau đến khuôn mặt tuấn tú nhăn nhúm.

Triển Chiêu nhịn không được cười ra tiếng, thấp giọng lầu bầu: “Đáng đời!”

Tiểu Trà điều khiển xe ngựa rất tốt, vừa ổn vừa nhanh, một đường ngày đi đêm nghỉ, cũng không làm lỡ chuyện gì. Từ ngày đầu tiên trở đi, cứ đi đến đâu là nơi đó đều có người đặt sẵn phòng tốt nhất trong khách điếm tốt nhất cho hai người, ngay cả cơm nước cũng đều được chuẩn bị kỹ càng cẩn thận, cực kỳ chu đáo. Bạch Ngọc Đường thắc mắc không ngừng, đoán không ra là ai an bài thỏa đáng như thế, Triển Chiêu trong lòng biết đây là do Sanh Tiêu làm, nhưng không nói ra, chỉ nói đùa là do hồng nhan tri kỷ khắp thiên hạ của Bạch Ngọc Đường an bài, khiến Bạch Ngọc Đường dù có thêm mười tám cái miệng cũng không biết làm sao giải thích cho rõ.

Xe ngựa đương nhiên không nhanh bằng trực tiếp cưỡi ngựa, nhưng vì hai người đều mang thương trong người, cách đi đường khá bảo thủ này đích xác là lựa chọn tốt nhất. Đợi cho đến khi đến được Tuyên Châu, nơi Mạc Sinh Môn trú đóng, vết thương trên người Bạch Ngọc Đường trên cơ bản đã khép lại, chỉ còn lại một hai chỗ vì vết thương sâu nên vẫn chưa kết vảy, mà nội lực Triển Chiêu cũng đã khôi phục bảy tám phần.

Qua khỏi Trường Giang, khắp vùng Giang Nam cơ bản đều là phạm vi thế lực của Triển gia, trong các thành trấn lớn nhỏ đều có cửa hiệu của Triển gia, ở Tuyên Châu đương nhiên cũng có biệt viện của Triển gia. Triển Chiêu biết chuyến đi này của y và Bạch Ngọc Đường tuy không phô trương rầm rộ, nhưng muốn lừa gạt tai mắt của Tạ Ngọc Thụ cũng là chuyện không thể, dứt khoát cho Tiểu Trà trực tiếp đánh xe đến biệt viện của Triển gia, dưới sự nghênh đón của tổng quản và đám gia nô trong biệt viện, đường đường hoàng hoàng đi vào.

Nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, Triển Chiêu liền thay quan phục, đi thẳng đến phủ nha Tuyên Châu.

Đưa danh thiếp lên không bao lâu liền có một nam nhân trung niên mặc trường sam xám ngắn đi ra nghênh đón. Vị nam nhân trung niên đó trông thấy Triển Chiêu thân trường ngọc lập đứng dưới bậc thềm, không khỏi có chút ngẩn ngơ, tựa hồ không ngờ Ngự Miêu đại danh lừng lẫy, đới đao hộ vệ bên cạnh hoàng đế cư nhiên lại chỉ là một thiếu niên thế này, giật mình một hồi mới tiến lên hành lễ: “Sư gia môn hạ của tri phủ Tuyên Châu Mục đại nhân, Hạ Tất Trung bái kiến Triển đại nhân!”

Triển Chiêu hoàn lễ: “Hạ sư gia không cần đa lễ, chẳng hay Tri phủ đại nhân có ở trong phủ hay không?”

Hạ Tất Trung nói: “Mục đại nhân đang ở trong sảnh chờ Triển đại nhân, mời Triển đại nhân theo ty chức vào.”

Triển Chiêu khẽ gật đầu: “Làm phiền rồi!”

Hai người đi vào phủ nha, rẽ qua một bức tường, quả nhiên thấy vị tri phủ kia đang đứng trên thềm đá trước phòng khách, thấy Triển Chiêu tiến đến, vội vàng bước nhanh lên nghênh đón hành lễ: “Ty chức Mục Trưng Khuê tri phủ Tuyên Châu tham kiến Triển đại nhân!”

Triển Chiêu vươn tay ra đỡ: “Mục đại nhân khách khí!”

Sau khi hai người hàn huyên một lát, Mục Trưng Khuê đưa Triển Chiêu vào phòng khách, phân ra chủ khách mà ngồi, dâng trà xong lúc này mới hỏi: “Ty chức tuy cách kinh thành khá xa, nhưng danh tiếng thanh thiên của Bao đại nhân cùng sự trung can nghĩa đảm của Triển đại nhân như sấm bên tai, hôm nay diện kiến, quả thật là may mắn. Chẳng hay Triển đại nhân lần này đến đây là có công vụ gì?”

Triển Chiêu khẽ trầm ngâm, sau đó mới nói: “Triển mỗ lần này đến đây, chính là phụng lệnh của Bao đại nhân tra rõ vụ án diệt môn của Mạc Sinh Môn.” Nói xong, chuyển công văn có đóng ấn ký của phủ Khai Phong sang.

Mục Trưng Khuê tiếp nhận công văn do Hạ Tất Trung trình lên, nhìn kỹ càng một lần, lại ngẩng đầu cười khổ: “Vụ án Mạc Sinh Môn đã kéo dái rất lâu, căn cứ theo nghiệm thương của ngỗ tác, hung thủ xác nhận là người có võ công cao cường trong giang hồ, ty chức xuất thân tiến sĩ, đối với việc giang hồ hoàn toàn chẳng biết gì cả, quả thật không biết nên xuống tay thế nào, dẫn đến việc vụ án này bị kéo đến tận hôm nay. Từ lâu đã nghe danh Nam hiệp của Triển đại nhân, hôm nay có Triển đại nhân tương trợ, tin rằng án này rất nhanh có thể tra ra manh mối!”

Triển Chiêu vẫn mỉm cười như trước, “Mục đại nhân quá khen, chỉ dựa vào một mình Triển mỗ, sợ là dù có năng lực thông thiên triệt địa cũng khó mà hoàn thành viên mãn vụ án này. Triển mỗ hôm nay đến đây, là muốn mời Mục đại nhân mang Triển mỗ đi một chuyến đến Mạc Sinh Môn tra thử.”

Hai hàng mày của Mục Trưng Khuê liền nhíu thành chữ bát, hỏi: “Chẳng hay Triển đại nhân đến Tuyên Châu từ lúc nào?”

“Chạng vạng hôm qua.”

“Nếu vậy, đi xe ngựa một đường mệt mỏi, hay Triển đại nhân nghỉ ngơi hai ngày trước đi có được không?”

Triển Chiêu thầm thấy bất đắc dĩ, vị Mục đại nhân này quả nhiên là một thư sinh chỉ biết nói chuyện trên giấy, đại án tồn lại lâu như vậy mà hắn còn có tâm tình khuyên y đi nghỉ ngơi.

“Thánh thượng rất quan tâm đến vụ án này, vì vậy dù thế nào ta cũng không thể nghỉ ngơi, nếu Mục đại nhân thấy không tiện, cũng có thể tìm người dẫn đường!”

Mục Trưng Khuê vừa nghe lời này, vội vàng dồn dập nói: “Tiện chứ tiện chứ!” Lại quay đầu nói với Hạ Tất Trung: “Hạ sư gia, nhanh, cho người chuẩn bị kiệu!”

Kiệu rất nhanh liền được chuẩn bị tốt, Mục Trưng Khuê cùng Triển Chiêu đi ra cửa, thấy không có ngựa buộc trên cọc, không khỏi hỏi: “Triển đại nhân, ngựa của ngài…”

Triển Chiêu chỉ sang ven đường, nói: “Ở bên kia!”

Mục Trưng Khuê theo hướng Triển Chiêu chỉ nhìn sang, liền thấy có hai con tuấn mã một trắng một đỏ đang được buộc dưới tàng cây ven đường, đều là ngựa tốt thân cao chân dài to lớn khỏe mạnh, mà thứ càng hấp dẫn ánh mắt hắn chính là vị thiếu niên đang đứng tựa bên cạnh con ngựa trắng, bạch y như tuyết, tuấn mỹ vô trù, khóe môi cong lên khẽ cười, đang nhìn về phía hắn.

“Vị kia là?” Mục Trưng Khuê ngây người hỏi.

Triển Chiêu vừa đi xuống bậc thang vừa đáp: “Là bằng hữu của ta, Bạch Ngọc Đường, người giang hồ xưng Cẩm Mao Thử, lần này đến để hỗ trợ Triển mỗ phá án!”

“À!” Mục Trưng Khuê quả thật không biết làm thế nào để giao tiếp với người giang hồ bằng xương bằng thịt này, có chút mất tự nhiên gật đầu cười cười với Bạch Ngọc Đường, thấy Triển Chiêu hướng hắn chắp tay rồi đi về phía Bạch Ngọc Đường, cũng khom người đi vào kiệu của mình.

Việc này vốn tối qua Triển Chiêu đã thương lượng tốt với Bạch Ngọc Đường, hiện nay địch trong tối ta ngoài sáng, mà nhân chứng đều đã bị diệt khẩu, kế sách hiện nay cũng chỉ có ‘bí mật’ bên trong mật thất trong thư phòng của Mạc Giang Thành là có khả năng trở thành chứng cứ mới nhất. Nhưng có Đoạn Sầu Viện ở trong tối quan sát chằm chằm, quang minh chính đại mà tới là không được, vì vậy hai người cực kỳ ăn ý cùng nghĩ tới chiêu — minh tu sạn đạo ám độ trần thương (*một chiêu trong ba mươi sáu kế, xem thêm thông tin ở đây)!

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng cưỡi ngựa đi theo Mục Trưng Khuê ra khỏi thành Tuyên Châu, Mạc Sinh Môn cách thành Tuyên Châu không xa, theo kiệu đi chậm như vậy mà chỉ mất nửa canh giờ đã tới nơi.

Mạc Sinh Môn ngày trước tại võ lâm Giang Nam cũng coi như danh tiếng hàng đầu, hôm nay nước sơn đỏ rực trước cửa đã bị hoen ố sẫm màu, cỏ dại mọc thành bụi, không còn chút vẻ hiển hách của ngày nào, chỉ còn lại hoang vu tiêu điều.

Mục Trưng Khuê xuống kiệu, lệnh cho nha dịch tiến lên kéo xuống giấy niêm phong dán trên đại môn, hướng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nói: “Triển đại nhân, Bạch công tử, chúng ta vào thôi!”

Triển Chiêu gật đầu, ba người dẫn theo mấy nha dịch cùng vào Mạc Sinh Môn.

Mục Trưng Khuê tuy không rành thế sự, nhưng thủ tục tra án cơ bản vẫn biết, bên trong Mạc Sinh Môn, ngoại trừ thi thể người chết đã bị mang ra ngoài an trí, những vật khác đều giữ nguyên vị trí không hề động đến.

Nơi này Mục Trưng Khuê đã đến nhiều lần, vẫn chưa phát hiện ra được gì, vì vậy không thấy có mấy hứng thú. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng xem xét tỉ mỉ, từ phòng khách đến phòng ngủ, từ luyện võ trường đến trù phòng sài phòng, đều xem xét tỉ mỉ một lần, đến cả vết đao trên tường dưới dất cũng không bỏ qua. Qua hơn một canh giờ, đến tận buổi trưa, mới xem như đã tra xong.

“Triển đại nhân, có tra ra được manh mối gì không?” Mục Trưng Khuê sớm đứng đến mức cả eo lưng chân đều đau nhức, nhưng chỗ này đến một cái ghế cũng không thể đụng vào, đành phải đứng dưới ánh mặt trời ban ngày càng lúc càng nóng hừng hực, thật sự là khổ không sao nói hết. Thấy hai người cuối cùng cũng dắt tay nhau quay lại, hắn không khỏi thở phào một cái thật to, trên mặt cũng lộ ra chút biểu tình đáng thương.

Thần sắc Triển Chiêu bình tĩnh, “Vụ án này hiện nay vẫn là một mảnh sương mù, nếu muốn có đột phá, chi bằng kéo tơ lột kén chậm rãi tìm kiếm đầu mối, hôm nay chỉ nhìn sơ qua, đợi Triển mỗ quay về ngẫm xem phải xuống tay từ chỗ nào, mai lại quay lại đây!”

Mục Trưng Khuê vừa nghe Triển Chiêu nói ngày mai còn phải đến nữa, nhất thời cả khuôn mặt đều suy sụp, Hạ Tất Trung đứng cạnh thấy thế, nâng tay che miệng ho một tiếng, Mục Trưng Khuê giật mình, vội vàng thu lại biểu tình, cẩn thận nhìn Triển Chiêu cười cười, nói: “Ty chức đương nhiên sẽ phối hợp, đương nhiên sẽ phối hợp!”

Bạch Ngọc Đường ghét thấy nhất là kiểu quan lại thế này, ôm kiếm trước ngực, khinh miệt nghiêng mặt sang một bên, từ mũi khẽ hừ một tiếng.

Mục Trưng Khuê tuy đối Bạch Ngọc Đường vừa kính vừa sợ, nhưng bị hắn khinh khi như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không vui, vốn muốn nói cái gì lấy lại mặt mũi, không ngờ vừa xoay mắt liền nhìn thấy Triển Chiêu trong chớp mắt sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng lung lay lắc lư như sắp ngã.

“Triển đại nhân, ngài…” Lời hắn còn chưa dứt, Triển Chiêu đã nhíu chặt mày, một tay ôm ngực lảo đảo ngã xuống.

Mục Trưng Khuê sợ chết khiếp, thiên tử đương triều khâm điểm, Ngự Miêu Triển Chiêu được Thanh thiên Long đồ coi trọng nếu ở chỗ của hắn xảy ra chuyện gì, hắn cho dù có chín cái đầu cũng gánh không nổi trách nhiệm này.

Trong lúc hắn còn lo lắng chẳng biết phải ứng phó thế nào thì Bạch Ngọc Đường đã phóng nhanh như tên vọt đến cạnh Triển Chiêu, trước khi Triển Chiêu ngã xuống kéo lấy cả người y giữ chặt, hỏi: “Sao vậy?”

Mục Trưng Khuê cũng vội vội vàng vàng hỏi: “Triển đại nhân, ngài khó chịu sao? Người đâu, mau mời đại phu đến!”

“Không cần đâu…” Triển Chiêu tựa vào người Bạch Ngọc Đường, cúi đầu thở hổn hển mấy cái, vô lực nói: “Ta không sao…”

Nhưng Bạch Ngọc Đường một tay ôm thắt lưng Triển Chiêu đỡ thân thể y, nói: “Y lần này mang thương đến tra án, không chịu được mệt mỏi, Tri phủ đại nhân, chúng ta không tiễn ngươi về nha môn được, tại hạ mang y quay về nghỉ ngơi trước!”

“A… Được, được.” Mục Trưng Khuê kinh hồn táng đảm gật đầu liên tục, lại cho người đi gọi xe ngựa.

“Không cần đâu!” Bạch Ngọc Đường xa cách cự tuyệt, đỡ Triển Chiêu lại gần Mục Trưng Khuê, thấp giọng nói: “Chúng ta định ngày mai dạ tham Mạc Sinh Môn, đến lúc đó xin Tri phủ đại nhân phối hợp một chút!” Nói xong, cũng không quan tâm Mục Trưng Khuê nghe có hiểu hay không, đỡ Triển Chiêu ra đại môn, hai người cùng cưỡi ngựa, ngang nhiên hướng về phía ngược với đường về thành mà đi

Con ngựa vòng trên đường mấy vòng, Triển Chiêu vốn còn đang tựa trên người Bạch Ngọc Đường lấy lại nhịp thở liền ngồi thẳng dậy, đồng thời đẩy cánh tay còn đang ôm thắt lưng y của Bạch Ngọc Đường ra, nói: “Buông tay, nóng muốn chết!”

Bạch Ngọc Đường bĩu môi không vui, lầu bầu nói: “Vậy không sợ bị người ta phát hiện đả thảo kinh xà sao?”

Triển Chiêu đề khí nhảy lên lưng con ngựa của y đang đi bên cạnh, nói: “Trừ phi bạch Ngũ gia cảm thấy công lực người nọ thắng được ngươi.”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ mũi, oán thầm một câu “Mèo thối” trong bụng!

“Ngươi sao phát hiện ra được người của Mục tri phủ có vấn đề?” Triển Chiêu tự cảm thấy y hôm nay tính ra cũng rất cảnh giác, không ngờ lúc đang kiểm tra lại được Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng báo cho biết có gian tế trong đám người Mục Trưng Khuê mang đến, chính vì nguyên nhân này mà Triển Chiêu mới phối hợp diễn một trò vừa nãy với Bạch Ngọc Đường, nhằm khiến đối phương mất cảnh giác.

Bạch Ngọc Đường rút ra thanh chiết phiến ‘Phong lưu thiên hạ’ kia của hắn mà quạt quạt, đắc ý cười nói: “Bạch gia thần cơ diệu toán, đương nhiên con mèo ngốc ngươi không thể sánh bằng rồi!”

Triển Chiêu biết nếu còn nói tiếp, Bạch Ngọc Đường sẽ còn thêm mấy chục câu phía sau nữa chờ y, dứt khoát liếc hắn một cái, không thèm quan tâm hắn nữa.

Bạch Ngọc Đường đợi nửa ngày, thấy Triển Chiêu mang thần sắc bình tĩnh ngồi trên lưng ngựa, âm thầm cắn răng, luận kiên trì hắn đương nhiên không bằng con mèo này, rầu rĩ quạt nhanh mấy cái, nói: “Hắn đã dịch dung, mấy trò cỏn con này, sao qua được hai mắt Bạch gia!”

Triển Chiêu âm thầm buồn cười, nhưng chỉ cảm thán nói: “Tạ Ngọc Thụ thật đúng là vô khổng bất nhập(*kín kẽ không có khe hở nào), gã vậy mà có thể đoán được chúng ta sẽ đi tìm Mục tri phủ.”

Bạch Ngọc Đường khẽ xùy một tiếng, lạnh lùng nói: “Kẻ như gã, nếu không có tâm mắt, còn có thể sống sót an ổn dưới trướng tên chủ mưu đứng sau sao, ngươi tưởng ai ai cũng cứng ngắc giống ngươi sao!”

Triển Chiêu trừng hắn, lười đấu võ mồm với hắn, giương roi ngựa lên, giục ngựa đi thẳng ra ngoài, lưu lại Bạch Ngọc Đường ở đằng sau kêu la: “Mèo chết, chờ ta một chút!”

————————————-

Ánh mặt trời đầu hè, vào thời điểm giữa trưa này là nắng nhất, khiến người ta cảm thấy nóng đến khó mà chịu nổi. Nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trên thuyền nhỏ cũng không cảm thấy quá nóng. Từ Mạc Sinh Môn về, ăn xong bữa trưa, Bạch Ngọc Đường liền lôi kéo Triển Chiêu lên thuyền nhỏ bên bờ hồ sau vườn, hắn tuy không biết bơi, nhưng chèo thuyền cũng biết đôi chút, liền cho thuyền nhỏ men theo hồ. Ven bờ có hàng liễu rũ, xung quanh hoa sen ngợp trời, hương sen thoang thoảng, quả thật là cảnh đẹp hiếm thấy.

‘Cách” một tiếng, một quân cờ đen bóng được một ngón tay thon dài mà có chút tái nhợt đặt trên bàn cờ.

“Hửm?” Vị thiếu niên bạch y cầm quân trắng khẽ chau mày, lẩm bẩm nói: “Sao lại không nhìn ra chỗ này?” Bổng nhiên ngẩng đầu, hướng người đối diện mà nhe răng nhếch miệng: “Con mèo thối ngươi, đào bẫy rồi chờ Ngũ gia nhảy vào hả!”

Triển Chiêu mỉm cười: “Đánh cờ như giao chiến, Ngọc Đường chẳng lẽ còn muốn Triển Chiêu thủ hạ lưu tình?”

“Ai muốn ngươi thủ hạ lưu tình, muốn thắng ngươi Bạch gia gia tự mình ra tay, không cần ngươi nhường!”

Triển Chiêu cười lắc đầu, vươn tay vỗ vỗ bàn cờ, nói: “Vậy nhanh ra cờ đi!”

Bạch Ngọc Đường cầm một quân cờ đặt lên bàn, cười tủm tỉm hỏi: “Miêu Nhi, ngươi nói thử xem, Tạ Ngọc Thụ nếu biết đêm nay chúng ta đi Mạc Sinh Môn sẽ có biểu tình gì?”

Triển Chiêu nhìn thần sắc đắc ý của Bạch Ngọc Đường, âm thầm buồn cười, Bạch Ngọc Đường từ khi biết Tạ Ngọc Thụ có ý đồ không tốt với y vẫn một mực không cam lòng, có cơ hội liền phải nói hai ba câu hạ thấp giá trị gã, tựa như nhất định phải lưu lại trong lòng y ấn tượng hắn mạnh hơn Tạ Ngọc Thụ thì mới chịu.

“Bạch Ngũ gia thần cơ diệu toán, đương nhiên biết Tạ Ngọc Thụ sẽ có biểu tình gì rồi!”

Bạch Ngọc Đường bị một câu không nặng không nhẹ này của Triển Chiêu chặn cho ngẩn ra, nhếch nhếch lông mày, không phục nói: “Mèo thối, ta nói cho ngươi biết, trong thư phòng của Mạc Giang Thành muốn giấu thứ gì, vậy trong đó tất sẽ dày đặc cơ quan, đêm nay không cho phép ngươi lại ra vẻ, thành thật theo sau Bch gia, có nghe hay không?”

Triển Chiêu cười khẽ: “Biết rồi, Cẩm Mao Thử đối với cơ quan tin tức là lô hỏa thuần thanh, Triển mỗ có được người trợ lực thế này, việc gỉ phải đi giành công!”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy ý tốt của mình qua miệng Triển Chiêu lại thành giành công, mày kiếm liền nhếch lại muốn bắt đầu ồn ào, không ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng, đã nghe thấy có tiếng gọi bên bờ: “Tam công tử! Bạch thiếu gia!”

Bạch Ngọc Đường nghe thấy tiếng liền ra khỏi khoang thuyền, thấy trên bờ là người hầu của Triển gia, liền hỏi: “Chuyện gì?”

“Bạch thiếu gia, ngoài cửa có bốn nam một nữ đến, nói là muốn tìm người!”

“Sao?” Triển Chiêu cũng vừa theo ra khoang thuyền đem ánh mắt chuyển sang Bạch Ngọc Đường, trong mắt mang theo ý hỏi.

“Nhất định là các ca ca và đại tẩu đến!” Bạch Ngọc Đường cao hứng nói: “Miêu Nhi, đi, theo ta đi gặp mọi người!” Nói xong, kéo Triển Chiêu nhảy lên bờ, gấp gáp chạy về phía phòng khách.

Lúc hai người chạy tới phòng khách, quả nhiên thấy năm người đang chờ ở sảnh, ánh mắt Triển Chiêu lần lượt nhìn qua, chỉ thấy phía trước là một nam tử trung niên, bộ râu dài đẹp rũ trước ngực, trường bào đen tuyền được cắt may rất cầu kỳ, bên cạnh là một vị phụ nhân trung niên, trên khóe mắt đuôi mày hiển lộ vẻ anh khí rõ ràng, vừa nhìn liền biết là nữ nhi giang hồ, phía sau là ba nam tử, một người trên thắt lưng treo thiết trảo, một người trên vai khiêng đại chuỳ, một người thân hình nhỏ gầy trông như người bệnh, mang theo một đôi mắt tuy nhỏ nhưng lóe ra tinh quang trầm tĩnh.

“Miêu Nhi, mau tới, đến gặp bốn vị ca ca và đại tẩu của ta!” Bạch Ngọc Đường đã rất lâu rồi chưa gặp huynh tẩu, lần này cực kỳ vui vẻ, cười đến ánh mắt cong cong kéo Triển Chiêu đi tới mấy bước, cứ mỗi bước lại lần lượt giới thiệu: “Đây là đại ca của ta Toàn Thiên Thử Lô Phương, đại tẩu của ta, tẩu ấy coi vậy chứ là đệ tử Đường môn đó, y thuật rất tốt, lát nữa cho đại tẩu kiểm tra thân thể ngươi một chút. Đây là nhị ca Triệt Địa Thử Hàn Chương, tam ca Mặc Sơn Thử Từ Khánh, tứ ca Phiên Giang Thử Tương Bình. Ca ca tẩu tẩu, đây chính là Miêu Nhi, à, Triển Chiêu!”

Triển Chiêu mỉm cười, ôm quyền nói: “Triển Chiêu bái kiến bốn vị đảo chủ, bái kiến Lô phu nhân!”

Lô Phương quan sát Triển Chiêu trên dưới một phen, chậm rãi cười, nói: “Triển đại nhân nói quá lời, mấy người chúng ta bất quá chỉ là thôn phu sơn dã, không dám nhận đại lễ thế này của Triển đại nhân!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.