[Thử Miêu] Tâm Quy Hà Độ

Chương 7: Chương 7: Trùng phùng (*gặp lại)




Màn trắng móc vàng, lụa mỏng thơm ngát, giường gỗ lim loại thượng hạng chạm khắc hoạ tiết bằng ngà voi, gối đệm bằng gấm thêu hoa trên giường đều làm bằng tơ lụa tốt nhất, giá sách bằng gỗ đàn hương dài bảy xích, sách cổ đặt trên đấy không ít đều là độc bản (*bản chỉ còn lại một quyển). Trong cái hốc khoét giữa cây anh đào dưới cửa sổ có đặt một cây đàn cổ, thân đàn rất cổ, nhìn sơ thì không thấy, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn lại, hai chữ nhỏ ‘Hào Chung’ khắc trên đuôi đàn vẫn có thể thấy được, đàn này đúng là ngày trước từng thuộc sở hữu của Tề Hoàn Công.

Gian phòng này chính là phòng tốt nhất trong Ánh Nguyệt lâu, trên thực tế, nó chính là tú lâu Thấm Chỉ lâu của Y Nguyệt, hoa khôi Ánh Nguyệt lâu, thế nhưng, tiểu lâu thường ngày đến cả nam nhân cũng không được phép tới gần này, lúc này lại có một thiếu niên chân tay mở rộng lười biếng nghênh ngang nửa nằm trên tháp trúc Tương Phi (*xem hình) đặt phía bên kia cửa sổ, cong chân bắt chéo, một tay còn bưng một bình Nữ nhi hồng thượng hạng.

Y Nguyệt đẩy cửa tiến đến, vừa nhìn thấy chính là cảnh tượng như thế, cong cong cánh môi anh đào, tức giận nói: “Đến thăm hỏi người ta cũng không nói trước một tiếng, cứ thế mà chạy đến chỗ của muội, vừa vào cửa không nói hai lời liền ngả đầu ngủ, tỉnh lại liền ôm rượu tự rót, Bạch Ngũ gia, tuồng này của huynh rốt cuộc là sao đây?”

Thiếu niên trên tháp trúc một thân trường bào xanh nhạt thư thái, phong tư bạt tú, niên thiếu hoa mỹ, diện mục như hoạ, vừa nhìn đã cảm giác được vô hạn phong lưu. Bất quá những ai biết hắn đều rõ thiếu niên này thế nhưng là người không dễ trêu chọc, không cần nhiều lời, chỉ cần nhếch môi khẽ cười, đã đủ khiến những kẻ ngã dưới tay hắn tâm kinh đảm hàn. Người này chính là kẻ khiến bốn vị huynh trưởng vừa yêu vừa hận gấp đến giơ chân lại hận đến nghiến răng nghiến lợi, Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường danh chấn thiên hạ, tuổi chưa đến nhược quán (*tuổi tròn, ý là hai mươi tuổi), nhưng đã khiến người của cả hắc bạch lưỡng đạo tôn xưng một tiếng “Bạch Ngũ gia”.

Một tiếng “Bạch Ngũ gia” này của Y Nguyệt đương nhiên không phải xuất phát từ tôn trọng, nếu có thể, nàng chỉ hận không thể đuổi con chuột bạch này ra khỏi cửa.

Bạch Ngọc Đường nhướng mày cười, nói: “Thế nào? Không chào đón? Vậy ai cứ đến ngày lại mong ngóng ta đến vậy?”

Y Nguyệt đỏ mặt, nhưng xì một tiếng, liếc hắn một cái, nói: “Ai mong ngóng huynh đến? Ít có dát vàng lên mặt mình đi!”

Bạch Ngọc Đường nhàn nhã uống một ngụm rượu, hi ha cười nói: “Ta lại chưa nói là muội, muội vội vàng chứng minh trong sạch làm gì? Không phải là chột dạ chứ?”

“Huynh…” Y Nguyệt bị hắn làm cho tức giận đến đỏ mặt, căm giận nói: “Miệng chuột không ói ra được răng ngà, quả nhiên mở miệng không nói ra được lời hay. Muội không đùa với huynh nữa, huynh rốt cuộc vì sao mà đến?”

Bạch Ngọc Đường lười biếng từ tháp trúc ngồi dậy, khóe môi nhếch lên tiếu ý tự tiếu phi tiếu, nói: “Vì một con mèo!”

“Mèo?” Y Nguyệt vô cùng kinh ngạc, mỗi lần Bạch Ngọc Đường lộ ra thần tình như vậy, liền đại biểu có người sắp gặp xui xẻo, thế nhưng, lần này, dĩ nhiên là một con mèo? Y Nguyệt buồn cười liếc xéo hắn: “Thế nào? Chẳng lẽ trên Hãm Không đảo có một con mèo đào tẩu? Là mèo thế nào cư nhiên khiến Bạch ngũ gia phải nhọc công đại giá?”

Bạch Ngọc Đường nghe vậy, cười lạnh hừ một tiếng, nói: “Con mèo thối đó, nào có tư cách lên Hãm Không đảo? Ngũ gia ta lần này là tới gây phiền phức cho y!”

Y Nguyệt nghe được càng thêm hồ đồ, cau lại hàng mi mỏng, hỏi: “Không phải của Hãm Không đảo sao? Một con mèo mà thôi, đáng giá để huynh chấp nhặt với nó sao? Thật là, càng sống càng trẻ con!”

“Được rồi được rồi.” Bạch Ngọc Đường không đủ kiên nhẫn giải thích tỉ mỉ cho nàng, nhíu mày nói: “Ta đói bụng, ta muốn ăn bánh trôi thuỷ tinh lê hoa!”

Y Nguyệt trừng hắn, không vui nói: “Khắp thiên hạ đại khái cũng chỉ có huynh nhẫn tâm xem muội như đầu bếp, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả!”

Bạch Ngọc Đường cũng không tính toán, cười nói: “Bởi vì khắp thiên hạ cũng chỉ ta có thể thấy được chân diện mục của vị hoa khôi lãnh ngạo muội, còn không mau đi, khiến Ngũ gia chết đói, muội nhưng bồi không nổi đâu!”

Y Nguyệt bỗng nhiên nổi tính trẻ con le lưỡi với hắn, xoay người mở cửa.

Không ngờ, cửa mới vừa mở, liền cảm thấy trước mắt hoa lên, một bóng đen đột nhiên lách mình vào, nàng kinh hãi, theo bản năng liền muốn kinh hô, nhưng lời vừa đến bên môi, lại bị người nọ đưa tay che lại miệng, bên tai là một thanh âm ấm áp đè thấp nói: “Cô nương đừng kinh sợ, tại hạ không phải người xấu, chỉ muốn mượn khuê phòng của cô nương, lẩn tránh chốc lát!”

Y Nguyệt nghe được tiếng nói trong sáng của người này, có chút hiếu kỳ, nâng mắt nhìn kỹ, nhưng chỉ thấy một đôi mắt mở to xán lạn thanh minh như thu thuỷ, trái tim lập tức run lên. Bất quá sự thất thần của nàng chỉ trong chớp mắt, lập tức bàn tay liền lật, hướng về phía mạch môn của người này, không ngờ đối phương phản ứng cực nhanh, tay nàng mới vừa giơ phân nửa, liền bị đối phương khống chế trước.

“Buông tay!” Đôi mày liễu của Y Nguyệt dựng thẳng, dùng hết sức giãy dụa, nhưng cảm giác đối phương thuận theo phản kháng của mình mà buông lỏng tay. Nàng thối lui một bước, tức giận nhìn người này: “Nửa đêm canh ba, tư sấm dân trạch, phi gian tức đạo, xem thân thủ của các hạ, hẳn là người danh tiếng lừng lẫy giang hồ, vì lẽ gì lại đi làm chuyện trộm cắp?”

Trong đôi mắt của người hắc y che mặt trước mắt loé ra tia xấu hổ và khó xử, nhưng khe khẽ hạ tầm mắt, lại liền nâng lên, “Tư sấm khuê phòng của cô nương, xác thực là tại hạ đường đột, nhưng thật có chỗ bất đắc dĩ, thỉnh cô nương lượng thứ, hôm nay việc xong, tại hạ nhất định sẽ đến cửa bồi tội.” Nói xong, vái một cái.

Y Nguyệt nghe lời nói chân thành của y, lửa giận trong lòng cũng tắt, quay đầu nhìn Bạch Ngọc Đường vẫn như trước nhàn nhã tự tại tựa trên tháp trúc không có chút ý định đi giúp nào, rầu rĩ hỏi: “Làm sao bây giờ? Có giúp hay không?”

Bạch Ngọc Đường chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt rơi vào trường kiếm trên tay phải của người tới, cong môi cười, khoan thai hỏi: “Nam hiệp Triển Chiêu thế nào lưu lạc đến bước này? Cư nhiên chạy đến loại địa phương này cầu xin che chở?”

Triển Chiêu hơi kinh hãi, y tuy biết trong phòng có hai người, nhưng không ngờ sẽ bị người nhìn thấu thân phận, nghiêng người lui nửa bước, toàn thân đều buộc chặt, phòng bị hướng nơi phát ra thanh âm nhìn qua, lúc nhìn thấy người lười nhác ngồi trên tháp trúc, không khỏi trừng lớn đôi mắt mèo: “Ngươi… Bạch Ngọc Đường? Ngươi thế nào sẽ ở kinh thành?”

Y cùng con chuột bạch này đã nhiều năm không gặp, không ngờ cư nhiên sẽ gặp lại ở nơi yên hoa này. Nhớ lại lúc nhỏ, chỉ một chút việc nhỏ thôi con chuột bạch này cũng có thể cười y mãi không ngừng, lần này bị hắn bắt được bản thân vì lẩn trốn truy binh mà trốn vào nơi phong trần, sau này không biết sẽ bị hắn cười cho đến lúc nào.

Không sai, Triển Chiêu và vị Bạch Ngọc Đường chạy đến kinh thành muốn tìm “Mèo” tính sổ này đích thị là chỗ quen biết, Triển gia và Bạch gia tính ra cũng là bạn làm ăn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng là quen biết từ nhỏ. Bạch Ngọc Đường từ lần đầu đến Triển gia, liền nhìn trúng Phong Liên quán trong Viên Liên Diệp hồ ở hậu viên Triển gia, sau đó mùa hè hàng năm đều sẽ đến Triển gia ở lại hai tháng, nói hoa mỹ thì là thừa lương tị thử (*hóng mát tránh nóng), nhưng Triển Chiêu thấy, con chuột bạch này rõ ràng là tới gây phiền phức cho y. Lúc Triển Chiêu mười lăm tuổi, vô song tâm pháp đã tới cửa lớn phong hỏa tầng thứ chín, vì vậy bế quan một năm, chuyên tâm luyện công, mùa hè năm ấy Bạch Ngọc Đường cũng không quay lại Triển gia. Lúc Triển Chiêu nghệ thành xuất quan, Bạch Ngọc Đường đã chạy quanh giang hồ lang bạc khắp nơi, Triển Chiêu cũng bắt đầu con đường hành tẩu giang hồ của mình, tuy rằng đôi bên đều biết đối phương danh tiếng trên giang hồ ngày càng vang dội, nhưng vẫn chưa có cơ hội chạm mặt, thật không ngờ, gặp mặt lại nhưng là ở nơi xấu hổ này.

Bạch Ngọc Đường vừa thấy đôi mắt trợn tròn của Triển Chiêu trong lòng liền thấy vui vẻ, hôm nay không biết là đụng phải tà hay vận, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, hắn còn chưa đi tìm con “Mèo” này, y cư nhiên tự nộp mình đến cửa. Nhìn bộ dạng thế này liền biết Triển Chiêu là vì lẩn trốn kẻ nào đó, có thể khiến đường đường Nam hiệp chạy trốn, nghĩ thôi cũng biết không phải là chuyện đơn giản, thu liễm tinh thần lại, Bạch Ngọc Đường trong lòng dương dương đắc ý thầm nghĩ: Triển Chiêu a Triển Chiêu, ngươi đây chính là “Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa tự xông vào”, ngươi đã chủ động nộp mình đến cửa, Bạch gia gia đương nhiên không có đạo lý đẩy người ra ngoài, Triển Chiêu, ngươi hảo hảo xem đi, con ‘Ngự Miêu’ ngươi, là được Cẩm Mao Thử ta cứu đó, nhân tình này, ngươi coi như thiếu rồi!

Tuy rằng cách một tầng khăn đen, Bạch Ngọc Đường vẫn có thể tưởng tượng ra biểu tình lúc này của Triển Chiêu, tiếu ý trên mặt càng sâu thêm, đưa tay đặt bầu rượu trong tay để sang một bên, đứng dậy nói: “Kinh thành lại không phải do nhà các ngươi mở, dựa vào cái gì ngươi tới được Bạch gia gia lại không được? Triển tiểu tam, ngươi thật đúng là càng sống càng có bản lĩnh nha, ngươi muốn gặp Y Nguyệt cứ đường đường chính chính từ cửa chính đi vào lại có làm sao, đường đường Nam hiệp, nửa đêm canh ba xông vào thế này, không sợ cha ngươi biết được, quay về dùng gia pháp với ngươi sao?”

Bạch Ngọc Đường vừa đứng lên, càng lộ ra thân trường ngọc lập, tăng thêm sự tuấn mỹ phi thường, nhìn qua quả thật càng tựa như trăng thu thanh mát trên sông, mỗi cử động đều hiên ngang đẹp đẽ.

Triển Chiêu nhìn đôi mắt trong sáng linh hoạt của Bạch Ngọc Đường, trong lòng tựa hồ như có vật gì chợt lóe qua, thế nhưng quá nhanh, bắt không được, chỉ là bất giác thở dài một tiếng, mặc kệ lời nói không chút lưu tình của Bạch Ngọc Đường. Triển Chiêu cảm thấy thân thể càng thêm vô lực, lui một bước nửa tựa trên cửa, đưa tay kéo khăn đen che mặt xuống, nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán xem phải làm thế nào để ly khai Ánh Nguyệt lâu. Vừa nãy đứng trước cửa gian phòng nọ trong lúc vô ý nghe trộm đành phải xoay người rời đi ngay, Triển Chiêu lại phải cẩn cẩn dực dực tránh thoát, mới trong tình huống không kinh động bất cứ kẻ nào rốt cục đi xuống được đến dưới tú lâu của Y Nguyệt, không ngờ lại nghe thấy ở tiền viện nổi lên tiếng động ầm ĩ, Triển Chiêu biết chắc chắn là người của Trình Quan Thái tìm không được mình, liền phái thêm nhiều người đến đây lục soát, không kịp nghĩ kỹ, liền miễn cưỡng đề khí nhảy lên lầu hai, xông vào đây.

Trong nháy mắt khi Triển Chiêu kéo khăn đen khỏi mặt, Bạch Ngọc Đường không khắc nào dời mắt đi, bản thân hắn tuy kị nhất người khác đem tướng mạo hắn ra bình phẩm từ đầu đến chân, nhưng bản thân vẫn cực kỳ tự phụ tướng mạo tuấn mỹ của mình. Thế nhưng, hắn phải thừa nhận, vài năm không gặp, tướng mạo Triển Chiêu cũng càng ngày càng thêm xuất sắc, khí chất ôn văn nhĩ nhã đó, quả nhiên đã đem khí chất Giang Nam bộc lộ ra cực kỳ tinh tế, thảo nào giang hồ đồn đãi, Nam hiệp tao nhã như ngọc, Tam công tử Triển gia đất thiêng nảy sinh hiền tài. Chỉ bất quá, sắc mặt hơi tái nhợt ấy, khiến khuôn mặt vốn thanh tú của y thoạt nhìn càng thêm nho nhã, thoạt nhìn đúng là so với thư sinh tay trói gà không chặt còn muốn văn nhược hơn mấy lần.

Nhìn Triển Chiêu đứng ở đó lung lay sắp ngã, Bạch Ngọc Đường nhịn không được nhướng mày, “Ngươi đây là bị làm sao? Bị người ám toán?”

“Không có gì, mượn nơi này của Bạch huynh tạm thời lánh một lát là được.” Việc này quan trọng, lại không có quan hệ với giang hồ, Triển Chiêu cũng không muốn nói nhiều với Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường trước giờ tâm tư vốn lanh lẹ, làm sao nghe không ra lời nói lấy lệ của Triển Chiêu, hừ lạnh một tiếng, nói: “Thế nào, Triển nam hiệp vào công môn, liền không nhận thức bằng hữu giang hồ ngày xưa nữa sao? Hay là, Triển tam công tử ngươi thấy không đáng nói lời thật với Bạch Ngọc Đường ta? Nếu là vậy, ngươi cũng đừng mượn chỗ của ta, có bản lĩnh ngươi ra ngoài tự mình giải quyết đi!”

Triển Chiêu quả thật là dở khóc dở cười, vài năm không gặp, con chuột bạch này miệng lưỡi vẫn cứ lợi hại như vậy, xem ra y đời này cũng đừng mơ đến việc vượt qua hắn. Khẽ than một tiếng, Triển Chiêu bất đắc dĩ nói: “Ta… dạ tham phủ đệ của nghi hung trong một vụ án, bị người phát hiện, truy đuổi tới tận đây…”

Bạch Ngọc Đường lập tức cười lên cong cong đôi mắt hoa đào, “Ha ha, ngươi đường đường Nam hiệp cư nhiên cũng có lúc bị người đuổi chạy? Đến đến, hôm nay có Bạch gia gia ở đây, nhất định bảo đảm ngươi bình an vô sự.” Nói xong, tiến lên trước một tay kéo Triển Chiêu, nhưng cảm giác dưới tay lạnh lẽo, Bạch Ngọc Đường không khỏi hơi giật mình, bên ngoài rất lạnh sao? Thế nào mà tay người này lạnh đến như vậy? Bất quá, chính là kéo như thế, Bạch Ngọc Đường đã dò được mạch đập trống rỗng, nội tức yếu ớt của Triển Chiêu, trong lòng liền biết bản thân vừa rồi đoán không sai, Triển Chiêu hẳn đã trúng ám toán của những kẻ lục soát ngoài kia. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên nhớ lại bản thân là cố ý đến kinh thành gây phiền phức cho người trước mắt, thế nào bây giờ thấy được người lại thành giúp y?

Triển Chiêu bất đắc dĩ bị Bạch Ngọc Đường kéo ngồi xuống, nhất thời chỉ cảm thấy quẫn bách. Y cũng không phải chưa từng vào hoa lâu, năm ngoái từng bị Nhị ca lừa vào một lần, lúc đó chỉ nghe một khúc nhạc đã khiến y mặt mày đỏ bừng, lần này lại chính y tự mình xông vào, hơn nữa, xem tình hình cô nam quả nữ trong phòng này, Triển Chiêu khó mà không hoài nghi bản thân đã quấy rối hảo sự của người ta, vừa nghĩ tới đây, nhiệt độ trên mặt không tự chủ được càng nóng cháy thêm mấy phần.

Bạch Ngọc Đường nhìn bộ dạng tay chân luống cuống của Triển Chiêu, trong lòng đã sớm cười đến nhịn không được, con mèo này vẫn thú vị thật, lớn như vậy rồi, còn có thể xấu hổ thành cái dạng này, đùa rất vui đây. Ngự Miêu đại nhân hiện tại là cái bộ dạng này, bản thân muốn cùng y đánh một trận quang minh chính đại cũng không xong, tuy nhiên, nếu y xấu hổ như thế, Cẩm Mao Thử hắn cũng không ngại trước đùa đùa mèo đã, xem như đòi lợi tức trước.

Hắn đứng dậy rót một chén trà đưa cho Triển Chiêu, “Này, trước tiên uống miếng trà cho hết hoảng, ” lại giả vờ lơ đãng thử nghe tiếng ầm ĩ từ tiền viện truyền đến, nói: “Chính là mấy kẻ đó tìm ngươi hả? Là ai?”

Nhận lấy trà nóng Bạch Ngọc Đường đưa qua, Triển Chiêu ấp trong tay, chỉ cảm thấy những ngón tay vừa rồi ở ngoài lạnh đến cứng ngắc dần dần lấy lại nhiệt độ. Y dù không rõ Bạch Ngọc Đường rốt cuộc vì sao lại đến, nhưng dù sao cũng là bằng hữu chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cũng có chút hiểu rõ tính tình của hắn, biết hắn là người có thể tin tưởng được, trong lòng cũng không hề phòng bị, chỉ là vụ án của Trình Quan Thái liên quan rất rộng, y không muốn Bạch Ngọc Đường vì việc này mà gặp phải phiền phức, vì vậy trầm ngâm một lát, vẫn là hàm hồ đáp: “Là người của quan phủ… Bạch huynh yên tâm, nếu lát nữa bị phát hiện, Bạch huynh cứ nói là Triển mỗ uy hiếp các ngươi là được rồi!”

“Nói đùa!” Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ trong mắt ngươi, Bạch Ngọc Đường ta là người sợ chết như vậy?”

Triển Chiêu vừa nhìn biểu tình của Bạch Ngọc Đường liền biết lời vừa nãy của y lại chọc vào hắn, đành phải nhẹ giọng than thở: “Ý ta không phải là thế…”

“Được rồi, ngươi cứ việc an phận ngồi đây cho ta, có Bạch gia gia ở đây, không ai có thể làm gì được ngươi!” Dứt lời, Bạch Ngọc Đường xoay người nói với Y Nguyệt: “Xem thủ đoạn của muội rồi đó!”

Y Nguyệt bĩu môi, nói lành lạnh: “Chuyện huynh ôm vào, lại muốn muội xuất lực, thật là không có thiên lý!”

Chỉ chốc lát, Y Nguyệt bưng vào một khay gỗ, thấy vẻ mặt kinh ngạc nhìn chai chai lọ lọ trên khay gỗ của Triển Chiêu, không khỏi cười nói: “Triển thiếu hiệp không cần lo lắng, Y Nguyệt biết sơ về thuật dịch dung, Triển thiếu hiệp nếu thay hình đổi dạng, người bên ngoài dù đứng trước mặt Triển thiếu hiệp cũng chưa chắc nhận ra được.”

Triển Chiêu thế này mới hiểu được, cảm kích nhìn Y Nguyệt, thấp giọng nói: “Làm phiền cô nương rồi!”

Bạch Ngọc Đường khe khẽ thấp giọng cười một tiếng, cũng không nói thêm, tựa người bên cạnh, nhìn Y Nguyệt bận rộn.

Triển Chiêu lúc này chỉ cảm thấy tay chân như nhũn ra, mệt mỏi dâng tràn, nhưng còn chưa thoát khỏi hiểm cảnh, tất nhiên cũng không dám thư giãn, miễn cưỡng nửa tựa vào tháp trúc, cảm giác đôi tay ngọc ngà trắng nõn thon thả của Y Nguyệt không ngừng trét trét dậm dậm trên mặt mình, bằng nhiệt độ trên mặt có thể biết được, nét đỏ ửng trên mặt đại khái vẫn chưa tan hết. Một đêm hối hả, lại thêm dược tính của Tam Hinh Hương lúc này đã không thể áp chế bắt đầu phát tác, Triển Chiêu cảm thấy thân thể càng ngày càng vô lực, quả thật có chút không chống đỡ nổi.

Ngay lúc cảm thấy thần trí có chút hôn trầm, Triển Chiêu nhưng mẫn cảm phát giác vạt áo bên hông hơi buông lỏng, y bản năng đưa tay chặn lại, nhưng đụng phải một bàn tay khác, trái tim nhảy dựng, Triển Chiêu bỗng nhiên kinh hoàng đến thanh tỉnh hẳn, hơi lo sợ nâng mắt, nhưng đối diện là đôi mắt phượng xinh đẹp của Bạch Ngọc Đường, tâm tư lại không tự chủ được hoảng hốt.

“Ngươi làm gì?” Triển Chiêu ngạc nhiên nhìn Bạch Ngọc Đường, thanh âm ra khỏi miệng lại vô lực đến mức bản thân cũng kinh ngạc.

Bạch Ngọc Đường cười xấu xa, nói: “Giúp ngươi thay quần áo, ngươi mặc một thân y phục dạ hành thế này ở lại chỗ ta, là sợ người khác nhận không ra ngươi sao?”

Mặt Triển Chiêu lại đỏ lên, hơi nâng người dậy, lảng tránh ánh mắt khiến trái tim y hoảng hốt của Bạch Ngọc Đường, thấp giọng nói: “Ta tự làm là được…”

“Ngươi xem ngươi hiện tại tay chân nhũn ra, chờ ngươi tự mặc xong, mấy kẻ bên ngoài đã sớm tra đến đây.” Bạch Ngọc Đường vừa nói, vừa tay chân lanh lẹ kéo đai lưng trên y phục dạ hành của Triển Chiêu ra, ngón tay linh hoạt mở vạt áo của Triển Chiêu.

“Chờ… Chờ một chút!” Triển Chiêu cả kinh, lại nhịn không được, một tay nắm lấy tay Bạch Ngọc Đường, giọng nói khẽ run: “Ta tự mình làm được…”

Nhìn bộ dạng hoảng loạn của Triển Chiêu, tính tình thích đùa của Bạch Ngọc Đường nổi lên, trong đôi mắt phượng thoáng loé lên tia sáng bất minh, khóe miệng nổi chút tà khí: “Nếu… ta nói không thì sao!”

“Ngươi có ý gì” Triển Chiêu cũng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, y đã phát hiện sự bất thường của Bạch Ngọc Đường, người này, rốt cuộc là có chuyện gì? Tính tình khi vui khi giận này, bản thân tuy có thể xem như quen biết hắn thời gian không ngắn, nhưng vẫn chưa quen được.

Bạch Ngọc Đường vẫn cười xa xăm: “Ta có thể có ý gì, ta tốt bụng giúp ngươi, không ngờ Triển đại nhân ngươi lại không cảm kích…” Sự đắc ý trong ngữ khí của hắn lúc này khó mà che dấu, trên tay dùng lực giữ chặt hông Triển Chiêu, kéo Triển Chiêu cả người đứng lên, không để ý sự giãy dụa của Triển Chiêu, một tay kéo y phục dạ hành của y xuống. Thấy bên dưới y phục dạ hành của Triển Chiêu cũng chỉ có một bộ trung y, Bạch Ngọc Đường không khỏi ngẩn ra, thảo nào thân thể dưới tay lại lạnh lẽo, người này không sợ bản thân bị lạnh chết sao?

“Ngươi…” Triển Chiêu vừa sợ vừa giận, dùng hết sức giãy dụa, nhưng y lúc này nửa phần khí lực cũng không có, giãy được vài cái, nhưng vẫn không giãy ra được sự kiềm chế của Bạch Ngọc Đường, trái lại giãy đến mức cổ tay cũng phát đau. Nghe Bạch Ngọc Đường gọi mình “Triển đại nhân”, trái tim Triển Chiêu không khỏi khẽ động, lẽ nào con chuột này là vì chuyện y vào công môn mới không được tự nhiên như thế?

“Bạch Ngọc Đường ngươi đừng náo loạn! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“Hiện tại mới cảm thấy bất thường? Triển đại nhân, danh xưng Nam hiệp này của ngươi là từ đâu mà có vậy? Mấy năm nay ngươi đi giang hồ xem như uổng phí rồi.” Bạch Ngọc Đường lạnh lùng cười, từ trên cao nhìn xuống Triển Chiêu, dương dương tự đắc nói: “Bạch gia gia cũng không định làm gì, chính là muốn hảo hảo tính sổ với ngươi!”

“Tính sổ?” Ngữ khí của Triển Chiêu mang theo kinh ngạc, bản thân cùng hắn đã mấy năm không gặp mặt, từ lúc nào lại trêu chọc tên Diêm Vương gia này, thế nào mà y một chút cũng không biết?

“Bạch Ngọc Đường, Triển mỗ lúc nào thì đắc tội ngươi? Ta nào có sổ gì mà phải tính với ngươi? Ta hiện tại có công vụ trong người, không rảnh cãi với ngươi, ngươi buông ra!” Triển Chiêu nói một mạch xong xuôi, đã nhịn không được bắt đầu thở dốc.

“Ngươi còn dám nói ngươi không đắc tội ta?” Bạch Ngọc Đường một tay đẩy Triển Chiêu ngã xuống tháp, nửa người áp lại gần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Biết rõ danh hào Ngũ thử của năm người chúng ta, ngươi còn dám kêu cái gì mà Ngự Miêu, không phải khinh thường Hãm Không đảo chúng ta thì còn là gì? Ngươi không muốn ta giúp ngươi mặc áo, thì Bạch gia gia không giúp ngươi nữa, cũng đỡ việc cho ta!” Nói xong, lại một tay kéo Triển Chiêu, túm y đến trước kính, dùng khẩu khí xem kịch vui nói: “Nhìn xem bộ dạng hiện tại của ngươi, thoả mãn chưa?”

Triển Chiêu bị hắn lôi lôi kéo kéo tới trước bàn để kính, vội vã đưa tay chống lên bàn ổn định thân thể mình, bên tai nghe được lời của Bạch Ngọc Đường, lúc ngẩng đầu nhìn, lại càng hoảng sợ. Y trong kính tóc dài rối tung, không biết lúc nào đã bị Bạch Ngọc Đường giựt dây cột tóc xuống, nhìn lại khuôn mặt trong kính, mi mục như hoạ, thanh tú văn nhã, về ngũ quan, nhìn sơ thì cũng có chút bóng dáng của chính y, nhưng nhìn kỹ, lại khác nhau rất lớn. Nhưng Triển Chiêu cũng không có thời gian bội phục thủ pháp dịch dung của Y Nguyệt, tâm tư y vẫn còn để trên mấy lời vừa nãy của Bạch Ngọc Đường. Y lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng nhịn xuống cảm giác mê muội, nói: “Danh hào Ngự Miêu là thánh thượng ban tặng, cũng không phải do Triển mỗ tự phong, Triển mỗ quả thật không có ý lấy danh hào mà khinh thường bằng hữu giang hồ!”

Bạch Ngọc Đường hừ một tiếng, nói: “Bạch gia gia mặc kệ danh hào đó của ngươi là do tên nhóc Hoàng đế phong hay do Bao đại nhân của ngươi phong, ai phong thì ngươi đi tìm người đó, kêu hắn thu hồi hai chữ ‘Ngự Miêu’, Bạch gia gia liền không tính toán nữa, nếu không, Miêu đại nhân, ngươi xem coi ta có đem phủ Khai Phong của ngươi, còn có hoàng cung, quậy đến long trời lở đất hay không!”

“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu xoay người tức giận nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi không nên quá phận, Hoàng thượng kim khẩu nhất khai (*miệng vàng đã mở), làm sao còn có thể thu hồi, đó là thánh chỉ, làm sao có thể sáng ban lệnh tối thay đổi?”

Bộ dạng nổi giận đùng đùng của Triển Chiêu trong mắt Bạch Ngọc Đường chẳng có chút lực uy hiếp nào, bỗng nhiên thần sắc hắn xoay chuyển, cười hì hì nói: “Vậy ta mặc kệ, danh hào của ngươi khiến Ngũ thử chúng ta mất hết mặt mũi trên giang hồ, ngươi nếu không đổi chính là muốn đối nghịch với Ngũ thử chúng ta, ngươi nếu không sợ năm người chúng ta mỗi ngày đến phủ Khai Phong quậy, thì cứ mặc kệ lời của ta đi!”

“Bạch — Ngọc — Đường –” Triển Chiêu chán nản: “Ngươi… ngươi rõ ràng là thừa nước đục thả câu!”

“Ta thừa nước đục thả câu?” Bạch Ngọc Đường cười lạnh nói: “Ta nếu thừa nước đục thả câu, đã trực tiếp đem ngươi giao cho mấy kẻ bên ngoài, còn phí nhiều sức như vậy giúp ngươi sao? Triển đại nhân, ngươi tức giận thế này thật không có đạo lý nha?”

Đây cũng gọi là giúp đỡ? Chỉ kém cái lột sạch y thôi…

Triển Chiêu nghĩ tới đây, trên mặt lại nóng lên, cúi đầu nhìn bộ dạng chỉ mặc mỗi trung y của mình, trong lòng Triển Chiêu bỗng nhiên cảm thấy bất an, Bạch Ngọc Đường đem y biến thành bộ dạng thế này, rốt cuộc là muốn làm gì? Bất quá, bản thân hôm nay đích thật có chút thất thố, y từ trước đến nay không phải dễ nổi giận như vậy, thế nào mà hôm nay bị hai ba câu, thêm mấy động tác của Bạch Ngọc Đường chọc cái liền nổi giận? Con chuột bạch này đúng là có bản lĩnh.

“Bọn chúng đến!” Bạch Ngọc Đường cong khoé miệng đầy vẻ tà khí, nói với Y Nguyệt: “Đem lớp da này của Ngự Miêu đại nhân ra ngoài vứt đi, đừng để người khác thấy, lại liên luỵ đến chúng ta!”

Y Nguyệt nãy giờ vẫn đứng bên cạnh nhìn, nghe vậy âm thầm lắc đầu, trong lòng bắt đầu đồng tình với Triển Chiêu, mỗi lần Bạch Ngọc Đường lộ ra loại thần tình tự tiếu phi tiếu như khi nãy, nàng liền biết có người sắp xui xẻo, chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy, hơn nữa đối phương lại còn tự mình nộp tới cửa.

Con mèo đó… ra là Ngự Miêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.