[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 19: Chương 19




Triển Chiêu mặc áo vào chỉnh tề rồi thì đi làm, Bạch Ngọc Đường ngồi trên giường bệnh một lát rồi cũng dậy rời khỏi viện.

Đầu tiên đến công ty, trực tiếp đến phòng nhân sự, nộp đơn nghỉ việc, sau đó lái xe đến nhà hàng ở khu trung tâm thành phố, ở đó, Bạch Cẩm Đường đang chờ hắn.

Tuy chưa từng gặp qua người có tên chỉ khác mình một chữ này, nhưng khi bước vào, Bạch Ngọc Đường biết ngay người hắn cần tìm là ai.

Một đôi mày kiếm, biểu tình ngạo mạn, khóe miệng nhếch lên, người tên Bạch Cẩm Đường này, rất giống hắn.

Cũng như vậy, người ngồi gần cửa sổ kia cũng đã chú ý đến sự xuất hiện của hắn, hướng hắn nở nụ cười mỉm thân thiện.

“Bạch Ngọc Đường.”

“Bạch Cẩm Đường.”

Hai đôi tay khớp xương phân minh bắt cùng một chỗ, như sự mở màn cho một thứ gì đó.

“Trông rất giống người nhà họ Bạch, thảo nào Triệu Tước muốn đối phó với cậu.” Sau khi quan sát thật kỹ Bạch Ngọc Đường, Bạch Cẩm Đường gật đầu nói.

Bạch Ngọc Đường cười nhưng không nói, hắn biết người này đã tốn bao công sức để hẹn gặp, tuyệt đối không phải để khen ngợi bề ngoài của hắn.

“Tôi xác thực có một đứa em trai.” Bạch Cẩm Đường nói, “Nhưng nó đã mất lúc 6 tuổi, tôi tận mắt chứng kiến, hơn nữa còn là tự tay tôi và cha đã chôn cất.”

Bạch Ngọc Đường gật gật đầu.

“Nếu nó bình an trưởng thành, đại khái cũng lớn bằng cậu. Lần đầu nhìn thấy hình cậu tôi cũng rất kinh ngạc, nếu không phải là tận mắt nhìn thấy nó chết, tôi cũng sẽ tin cậu là nó.”

Bạch Ngọc Đường có chút mất kiên nhẫn, “Tôi cũng không phải đến để nghe lịch sử nhà anh. Tôi chỉ là không hiểu, anh rõ ràng biết tôi không phải người nhà anh, tại sao lại tung tin, nói tôi là đứa em thất lạc nhiều năm của anh?”

Trên mặt Bạch Cẩm Đường xuất hiện một tia khen ngợi, đại khái là không ngờ tới Bạch Ngọc Đường có thể điều tra ra việc này. Vì vậy di chuyển thân một chút, anh hiện tại ngồi trên xe lăn, không còn sự ngăn trở của bàn, đôi chân không thể động đậy xuất hiện trước mắt Bạch Ngọc Đường.

“Vốn không nghĩ sẽ kéo cậu vào, nhưng lão già kia quá mức độc ác, tôi thiếu phòng bị nên trúng ám toán của lão. Vì vậy tôi chỉ có thể tung ra tin cậu là Bạch nhị thiếu gia. Lão hiện tại chưa rõ tình hình thực lực của cậu, sẽ không dám mạo hiểm động vào tôi.”

Dọn đường sẵn cho người khác, chuyện này chắc chắn lão già họ Triệu đó sẽ không làm.

“Vì vậy mà anh lợi dụng tôi.” Bạch Ngọc Đường nghiến răng, vì cái tin vịt này của anh ta, Miêu Nhi khi không phải liên tiếp chịu thương, nghĩ đến là muốn nổi nóng.

“Tôi cũng là bất đắc dĩ.” Bạch Cẩm Đường cúi đầu.

Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt không nỡ truy cứu tiếp, Bạch Ngọc Đường kiếp trước không có ca ca, trong nhà chỉ có mình hắn là con độc nhất, vì vậy cũng không vọng tưởng mình thật là nhị công tử của Bạch thị. Có lẽ có quan hệ đến kí ức của kiếp trước, Bạch Ngọc Đường trong nháy mắt đã trở nên thành thục hẳn, nam nhân hiện giờ ngồi trước mắt hắn, bất quá cũng chỉ hơn 30 tuổi, số phận lại đặt một gánh nặng quá lớn lên vai anh ta, không có sự bảo hộ của trưởng bối, một mình hứng chịu nguy hiểm, thậm chí nửa thân dưới tàn phế cũng không thể lộ ra một điểm yếu đuối.

Có vẻ ngoài giống hắn như thế, dù thật không phải anh em, cũng có thể làm gì đó giúp anh ta. Huống hồ, nếu hắn nhớ không lầm, lão già Triệu Tước đó chính là Tương Dương Vương của kiếp trước, kiếp trước hắn đã đoạt mạng Miêu Nhi, kiếp này lại mấy lần xém đẩy Triển Chiêu vào chỗ chết, người này không diệt trừ, hắn không thể an tâm.

“Anh muốn tôi làm gì?”

Bạch Ngọc Đường hỏi câu này, cũng là muốn làm được gì đó. Bạch Cẩm Đường cảm kích nhìn hắn, “Tôi biết bốn ông anh của cậu là người quản lý của Thanh Long bang.”

“Họ hiện giờ đã tẩy trắng rồi (*chuyển từ hắc đạo sang bạch đạo, từ xã hội đen sang làm ăn chân chính), anh nên gọi Tập đoàn Thanh Long.”

“Tôi muốn cùng Tập đoàn Thanh Long hợp tác.”

“Có thể.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Anh về dưỡng thương cho tốt đi, sẽ có người đến tìm anh.”

Nói xong đứng lên, phất phất tay rời đi.

Bất luận là Thanh Long bang trước đây hay Tập đoàn Thanh Long hiện nay, Bạch Ngọc Đường đều chỉ là người quản lý danh phó kì thực (*chỉ có tên trên danh nghĩa). Dùng cách nói trước đây, hắn không muốn bó buộc, cũng không muốn phiền phức. Vì vậy từ trước đến nay, đều không ai biết Bạch Ngọc Đường có thân phận gì, ngay cả đàn em bên cạnh, đều chỉ biết hắn là Ngũ gia không có chút danh phận nào, là nhân vật có tiếng không có miếng. Đương nhiên, hắn thích những ngày làm tiểu lâu la như vậy, lâu lâu gây sự đánh nhau, cũng không gây ra việc lớn gì.

Chỉ có mấy ông anh biết thực lực chân chính của hắn, mấy chuyện lớn của Thanh Long bang, đều là do hắn lên kế hoạch. Việc tẩy trắng tập đoàn Thanh Long cũng ít nhiều có sự sắp xếp của hắn, nhưng không nhiều người biết. Hắn không thích ra tay không có nghĩa là hắn không thể ra tay. Hiện tại mọi chuyện đều đã nhớ lại, hắn chính là muốn mọi người biết đến sự lợi hại của Bạch Ngọc Đường hắn.

Sau khi tạm biệt Bạch Cẩm Đường thì nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ chiều, cũng vừa lúc máy bay đáp đến nơi, hiện tại đi đón Bội Bội vừa kịp.

Chạy xe một mạch đến sân bay, tại cửa đón lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường vỗ vai Triển Chiêu, “Cậu cũng đến đón Bội Bội.”

Triển Chiêu tức giận nhìn hắn, quay đầu đi, một lát sau mới quay đầu lại.

“Sáng nay đơn nghỉ việc của cậu đã được đưa đến chỗ tôi. Cậu có thể giải thích xem đây là chuyện gì không?”

Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai ra vẻ chuyện nhỏ như con thỏ, “Không muốn làm nữa, nên xin nghỉ thôi.”

“Cậu nói không muốn làm thì không làm, cậu có biết hay không bác….” Triển Chiêu dừng lại, chỉ hận rèn sắt không thành thép, liếc hắn một cái, rồi quay đầu đi không thèm để ý đến hắn nữa.

Bạch Ngọc Đường cười khổ, giờ mỗi lần nhìn thấy Triển Chiêu, đều muốn chạy lại ôm cậu, vuốt tóc gọi cậu “Miêu Nhi”, nhưng mà đây là nơi đông người, hơn nữa hắn còn có điều giấu diếm cậu, thật là tự tác nghiệt bất khả hoạt (*tự tạo nghiệt tự gánh chịu) mà.

Trong lòng thấy ngưa ngứa, nhưng tay đặt trên lưng người ta phải ngoan ngoãn thả xuống.

Ai, Triển Chiêu đi trước mấy năm hắn đã phải chịu không ít khổ rồi, giờ hắn lại là người nhớ ra trước tiên. Bạch Ngọc Đường thở dài, vậy cũng tốt, bằng không với tính cách khổ cực uất ức gì cũng để trong lòng của Triển Chiêu, khẳng định so với hắn càng khổ hơn.

“Anh, Ngọc Đường, hai người đến rồi.”

Bội Bội trước tiên đến ôm Triển Chiêu lắc lắc làm nũng một hồi, sau đó bị Triển Chiêu mặt đầy xấu hổ đẩy qua cho Bạch Ngọc Đường.

“Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường nở nụ cười khe khẽ, tay đã vươn ra dừng lại giữa không trung.

Hắn cư nhiên cứ thế mà tự nhiên đưa tay ra định ôm Bội Bội.

Còn chưa kịp rút tay lại, Bội Bội đã nhào vào lòng hắn.

“Ngọc Đường, em nhớ anh chết đi được.”

Bạch Ngọc Đường đưa tay ôm chặt, mắt lại nhìn Triển Chiêu phía trước, thần sắc nhất thời sa sầm lại.

Trên đường đi, Bội Bội ôm sát Bạch Ngọc Đường, kể hắn nghe những chuyện cô đã làm lúc ở nước ngoài, hắn nhưng một chữ cũng nghe không vào, trước mắt không ngừng hồi tưởng lại cảnh khi nãy.

Hắn đã quen chiếu cố Bội Bội, quan tâm cô, lúc nào cũng ôm cô trong lòng. Cũng như khi đó quen với việc uống rượu cùng Triển Chiêu, quen với việc cùng y luận kiếm, quen với việc chen chúc cùng y ngủ.

Tại sao bất quá chỉ gặp Triển Chiêu trễ vài năm, sự tình lại phát triển lệch hướng như vậy chứ.

Nhìn chằm chằm đằng trước, chỉ có thể thấy cái ót của Triển Chiêu, cậu có chút mệt mỏi tựa lưng vào ghế, lại bận rộn nguyên một ngày nữa sao?

Nghĩ lại vẫn thấy đau lòng, hắn trước đây yêu Triển Chiêu như thế, tựa hồ dù trải qua thương hải tang điền (*thế sự thay đổi) cũng sẽ không đổi thay. Nhưng hắn hiện tại lại mềm lòng rồi, bản thân khi đó nhìn Bội Hoàn chết trước mắt cũng không hề mở miệng nói một câu “Ta hứa ngươi kiếp sau”. Hiện tại Bội Bội ngồi kế bên, nhưng làm thế nào hắn cũng không dám đẩy tay cô ra.

Kiếp trước, hắn đã sớm cùng Triển Chiêu định tình, vô luận sau đó Bội Hoàn có làm gì, hắn cũng đều có thể nhẫn tâm đối nàng vô tình. Nhưng kiếp này, lúc hắn còn chưa biết Triển Chiêu, hắn lại bị cô gái vì hắn mà nhảy lầu, chịu không ít khổ này làm cho cảm động, Bạch Ngọc Đường hắn, đã động lòng.

Chỉ là tình cảm này tuy không sâu đậm bằng tình cảm dành cho Miêu Nhi, nhưng cũng đủ để trở thành chướng ngại khiến hắn không dám trực tiếp cự tuyệt cô.

“Ngọc Đường, em nghe anh hai nói anh nghỉ việc rồi.” Bội Bội lại dựa vào, “Không muốn làm thì không làm, chúng ta cứ sống những ngày như trước cũng tốt rồi.”

Bạch Ngọc Đường cười, ánh mắt lại quay về cái ót của Triển Chiêu.

“Hơn nữa Triển thị cũng có anh hai rồi, ba em cũng không hy vọng gì nhiều vào cô con gái này đâu.” Bội Bội lại an ủi hắn.

Bạch Ngọc Đường cười cười, lần này thì khó rồi đây, Bội Bội thế nào cũng sẽ không nghĩ tới, Triển Chiêu cũng sẽ không ở lại, hắn rồi sẽ đem cậu ấy chạy trốn.

Bạch Ngọc Đường thờ ơ đáp một câu, “Ừ”, nhìn Triển Chiêu phía trước đầu lắc lắc lư lư như đang ngủ gật, hướng bác tài phía trước phân phó, “Chạy chậm một chút.”

Bội Bội hồ nghi nhìn hắn, nhưng không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.