[Thử Miêu] Toái Hồn

Chương 24: Chương 24




Xe càng chạy càng nhanh, gió từ cửa sổ mở he hé quất vào mặt đau điếng.

Triển Chiêu hiện giờ là Triển Chiêu hắn trước nay chưa từng thấy, cậu nhìn thẳng phía trước, không nói một lời, mắt không chớp lấy một cái, kim tốc độ tăng càng ngày càng nhanh, người bên ngoài nhìn vào căn bản không nhìn được trong lòng cậu đang dậy sóng.

“Miêu Nhi, chạy chậm chút.”

Đạp thật chặt chân ga, tốc độ nhất thời lại tăng lên.

“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đưa tay bắt lấy tay Triển Chiêu, “Bình tĩnh lại một chút, như vậy rất nguy hiểm.”

Nắm chặt tay, mới phát hiện cơ thể Triển Chiêu đã căng chặt, cứng ngắc, không biết là tức giận hay khẩn trương.

Lòng Bạch Ngọc Đường thoáng cái mềm xuống.

“Miêu Nhi, đừng như vậy, tôi sai rồi, cậu đừng như vậy.”

Tuy nhiên Triển Chiêu không có ý dừng lại, ngược lại càng cho xe chạy nhanh hơn.

Con đường này Bạch Ngọc Đường biết, nếu cứ tiếp tục chạy với tốc độ nhanh như vậy, khúc cua phía trước xe chắc chắn sẽ bay ra ngoài.

Hắn có gì cũng không sao, nhưng Triển Chiêu không thể có việc.

Đưa tay ra giật lại bánh lái, nhưng Triển Chiêu lúc này lại phát uy, giữ chặt tay lái của mình, ánh mắt quyết tuyệt giống như chuẩn bị đi chết.

“Miêu Nhi.”

Nhanh chóng biến thành trò chơi ngươi tranh ta đoạt, xe lạng lách trên đường tiến về phía trước theo hình zigzag, nếu không phải trên đường không có nhiều xe, rất có khả năng đã xảy ra tai nạn giao thông lớn.

Cuối cùng Bạch Ngọc Đường thấy cuộc giằng co này không có cách nào giải quyết, đành phải đem bánh lái đẩy mạnh khiến xe quẹo về bên trái, sau đó ngăn Triển Chiêu lại, đạp thắng, theo sau tiếng va chạm không lớn là tiếng két chói tai khi bánh xe ma sát trên đường.

Xe của hai người đụng vào vách núi, tốc độ chậm lại rất nhiều, túi khí an toàn cũng chuẩn xác phình lên, nhưng việc đầu tiên Bạch Ngọc Đường làm, là tiến lại kiểm tra tình trạng của Triển Chiêu.

“Miêu Nhi, sao rồi, không bị thương chứ?”

Triển Chiêu không nói gì, có chút ngơ ngác nhìn hắn.

Sau khi xác nhận Triển Chiêu không có việc gì, Bạch Ngọc Đường cũng không khách khí tát cậu một cái thật mạnh.

Khuôn mặt vốn trắng bệch thoáng cái hằn đỏ dấu tay, Bạch Ngọc Đường cũng tự thấy đau lòng, nhưng lại càng tức giận hơn.

“Cậu có biết hay không làm như vậy là đùa giỡn sinh mạng của mình hả? Cậu không cần mạng nữa hả?”

Nếu hắn không kịp thời ngăn cản, nếu hai người cùng chết thì tốt, nhưng nếu lại thiên nhân vĩnh cách lần nữa, hắn không muốn để Triển Chiêu một mình sống trên đời, cũng không muốn còn lại một mình cô độc.

Triển Chiêu bị cái tát của hắn làm cho mơ hồ, giương mắt nhìn ánh mắt đầy phẫn nộ của Bạch Ngọc Đường, có chút không biết làm gì.

Bạch Ngọc Đường thở dài, “Miêu Nhi, cậu…”

Tiếng chuông điện thoại cũng không biết nhìn thời điểm, lúc nào không chọn lại chọn đúng lúc này mà vui vẻ đổ chuông.

Là điện thoại của Triển Chiêu.

Lấy điện thoại ra xem, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường một chút, sau đó nhấn nút thoại rảnh tay.

“Anh, em là Bội Bội đây.”

Triển Chiêu nhếch nhếch khóe miệng, nói có chút khó khăn, “Ừ.”

“Anh, “ Bội Bội im lặng một hồi lâu, “Em muốn hỏi, gần đây anh có liên lạc với Ngọc Đường không? Anh ấy gần đây rất bận rộn, chuyện đàn ông con trai mấy anh em không hiểu, nhưng gọi điện thoại cũng không tìm được người.”

Rõ ràng là giọng điệu làm nũng của cô gái nhỏ, giận dỗi bạn trai thiếu quan tâm săn sóc.

Triển Chiêu hít một hơi dài, “Không có, anh lâu rồi không có liên lạc với Bạch Ngọc Đường.”

Bạch Ngọc Đường ngồi kế bên chấn động.

“Ha ha, em cũng tùy tiện hỏi thử thôi. Anh ấy bận như vậy, papa lại giục chúng em kết hôn rồi.”

“Ừm.”

“Ba nói nếu Bạch Ngọc Đường bận, bên nhà chúng ta sẽ chuẩn bị trước. Nhưng ba cũng bận, chọn địa điểm, mua đồ cưới, thật là nhiều chuyện lung tung cả lên.”

“Không sao đâu, anh sẽ giúp em sắp xếp rõ ràng.”

Bội Bội bên kia điện thoại nhìn không thấy, nhưng Bạch Ngọc Đường kế bên thấy rất rõ ràng khóe miệng nhếch lên đầy gian nan của Triển Chiêu, cười như vậy, là muốn lừa chính mình sao?

“Cám ơn anh, anh là tốt nhất, sau này tụi em có con, em sẽ nói nó, nó có người cậu tốt nhất trên đời.”

Lần này Triển Chiêu không trả lời, nhưng tay bắt đầu run rẩy không ngừng.

Bạch Ngọc Đường giựt lấy điện thoại, trực tiếp cúp máy.

“Bạch Ngọc Đường, cậu nghĩ tôi là gì?”

“Miêu Nhi.”

“Mỗi lần nghe Bội Bội nói với tôi chuyện hai người, tôi sẽ nghĩ đến chúng ta… chúng ta làm ra chuyện có lỗi với con bé như vậy.”

“Miêu Nhi, đó không phải lỗi của cậu.” Đó là đều là do Bạch Ngọc Đường hắn tùy ý làm bậy.

“Mỗi lần con bé gọi tôi một tiếng anh, giống như đang khiển trách tôi. Thiên hạ có người làm anh như tôi sao, chúng ta sao có thể như thế này?”

“Xin lỗi, Miêu Nhi.”

Hắn đã quá ích kỷ rồi, lúc đó hắn chỉ muốn buộc Miêu Nhi lại bên người, vì vậy đã dùng cách kịch liệt nhất, như vậy cậu sẽ không thể rời khỏi hắn, nhưng lại không suy xét đến sự dày vò mà Triển Chiêu phải chịu đựng, “Tôi sẽ nói rõ mọi chuyện với Bội Bội.”

“Không được, cậu không thể đối xử với Bội Bội như vậy.”

Bạch Ngọc Đường thở dài, cũng không để ý sự phản kháng của Triển Chiêu, đem người ôm vào lòng, “Tôi không thể không nói, Miêu Nhi, tôi đời này chỉ có thể sống cùng cậu, quan hệ giữa chúng ta, cậu có cắt cũng không đứt, vì vậy không cần chạy trốn nữa.”

Triển Chiêu vốn đang không an phận, nghe lời này an tĩnh lại, “Bạch Ngọc Đường, hãy quên đi, giữa chúng ta, hãy xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Bạch Ngọc Đường kiên định lắc đầu.

Đời này, hắn vì Miêu Nhi mà sinh. Nếu đã gặp rồi, vĩnh viễn sẽ không để cậu ấy lại chạy đi.

—————

Tiểu Cố không nghĩ tới sẽ gặp phải khí áp lạnh thế này, mà người phát ra khí lạnh này lại là người trước giờ vẫn đối xử rất thân thiện với cô, Bạch Ngọc Đường. Từ sau khi hắn đến công ty sáng hôm nay, tình trạng của cái người này rất, nói sao nhỉ, lạnh lùng hà khắc.

Tất cả những người gần hắn 3m đều bị đông lạnh hết cả.

Nhưng cô vì công việc làm sao cũng không thể không lại gần hắn, “Bạch, Bạch quản lý, tiền đặt cọc của công ty Ootomo Nhật Bản đã vào tay công ty chúng ta, chúng ta có cần sắp xếp xưởng sản xuất không?”

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn cô, im lặng gật đầu.

Tiểu Cố nhận được lệnh, gấp gáp ra khỏi phòng, cô còn chưa muốn chết trong này đâu.

Mà khí áp của Bạch Ngọc Đường cũng dần dần xuống thấp.

Những lúc như thế này, nếu không tìm việc phát tiết, hắn không cách nào vực dậy tinh thần được.

Đúng lúc có kẻ đưa đầu vào miệng hổ, cũng không thể trách hắn.

Bạch Ngọc Đường lấy điện thoại gọi cho cậu bạn thân Liễu Thanh có mở công ty ở Nhật.

“A lô, tiểu tử cậu lâu rồi không gọi, sao giờ lại đột nhiên gọi cho tôi thế.” Đối phương cũng là người cởi mở, vừa mở miệng đã đùa hắn.

“Liễu Thanh, tôi ở đây có vụ làm ăn khá tốt, muốn giới thiệu cậu làm.”

“A, vụ làm ăn thế nào mà lại nghĩ đến huynh đệ tôi thế.”

“Sản phẩm thủ công mỹ nghệ làm từ dừa, chúng tôi lấy giá thấp nhất bán cho cậu.” Bạch Ngọc Đường báo giá chính thức thấp nhất ghi trên tập tài liệu hôm trước, với giá này, lại thêm việc hiện nay các sản phẩm thủ công mỹ nghệ làm từ dừa bán rất chạy ở Nhật, Liễu Thanh nhất định có thể tìm được số lời rất lớn.

Dù sao cũng là vụ làm ăn do cậu bạn thân lâu năm Bạch Ngọc Đường giới thiệu, dù có lỗ cũng nhận.

“Được, không có vấn đề gì.”

“Vậy ngày 10 tháng sau cậu chuẩn bị cho tốt tàu tại cảng Kawasumi chờ hàng, lúc đó tôi sẽ báo cậu mã số tàu và hàng.”

“Được, sau này có thời gian cùng đi ăn.”

“Nhất định.”

Cúp điện thoại, trên mặt Bạch Ngọc Đường hiện lên một nụ cười khó gặp.

Những lúc như thế này, xác thực cần phát tiết hết sự bực tức của bản thân, Thang Du, Triệu Tước, coi như vận khí mấy người không tốt, chọc ngay đúng lúc Ngũ gia đang bực bội nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.