Thu Mua Vợ Trước

Chương 4: Chương 4




Tịch Na một mặt cắt miếng thịt bò bít tết, một mặt nhìn Lê Thượng Thần bên cửa sổ, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại di động, chợt thấy cả người anh cứng đờ, đôi mắt sâu đen láy khiếp sợ mở to, gương mặt đẹp trai thoáng chốc hoàn toàn trắng bệch, anh làm sao vậy? Giống như nghe được tin dữ của người nào đó.

"Ba chắc chắn chứ?" Lê Thượng Thần thật vất vả nặn ra một câu, tin tức mà cha anh truyền đến quá kinh người, anh kích động đến khẽ run, trước mắt thế giới mơ hồ, anh cảm thấy hơi chóng mặt.

Cha Tằng nói: "Rất đáng tin, ba đã xác nhận đến hai lần. Chỉ bằng nguyên nhân này, con nên đi tìm cô ấy."

Tịch Na nhìn Lê Thượng Thần, thấy anh nói thêm mấy câu rồi cúp máy, trở lại chỗ ngồi.

Cô hỏi: "Là ba anh gọi điện thoại tới sao?"

Anh gật đầu, từ chối cho ý kiến, rồi cầm dao nĩa lên một lần nữa, so với vừa nãy anh có vẻ càng thêm không yên lòng, lông mi của anh hơi nhíu lại, vẻ mặt tựa như khổ sở, tựa như sầu lo, tựa như mờ mịt, tựa như chắc chắn, vừa tựa như không biết phải làm sao.

"Ba anh nói gì vậy? Anh đột nhiên thật giống như tâm tình không tốt."

"Ba anh nói, ông ấy muốn cho anh một khoản tiền, số tiền không nhỏ, có thể bù vào số tiền còn thiếu để bộ phim của anh tiếp tục được quay."

Tịch Na vừa nghe song, không có phản ứng gì mà nói: "Tốt, vậy rất tốt, chúc mừng anh." Đáng ghét! Chỉ kém một chút nữa là anh sẽ thuộc về cô như ý nguyện. Nhưng mà, chuyện này với anh mà nói là chuyện tốt đi, sao trông anh lại như người mất hồn vậy?

Cho dù vô luận cô có hỏi khéo léo như thế nào, anh cũng không chịu kể chi tiết việc anh với cha mình nói chuyện gì cho cô nghe. Bọn họ tiếp tục dùng bữa, sau khi ăn xong, Lê Thượng Thần lái xe đưa cô trở về.

Bọn họ không hề hay biết đội phóng viên núp trong bóng tối, rắc rắc rắc rắc, lén đem hình ảnh bọn họ cùng nhau đi ăn tối, cùng nhau lên xe rời đi, tất cả đều chụp lại hết.

*

Những hình ảnh đó hai ngày sau được đăng lên làm ảnh bìa của nhật báo tuần san.

Sau giờ nghỉ trưa, Từ Lỵ Hoan đến quán cà phê do bạn tốt Phương Phương của cô kinh doanh. Cô đứng sau quầy hàng cùng bạn tốt của mình nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cô giúp bạn mình một tay chào hỏi khách hàng vào quán.

Phương Phương mới bổ sung thêm một vài loại đồ uống vào menu dành cho khách, để khách hàng có nhiều sự lựa chọn về loại đồ uống mà mình ưa thích, Từ Lỵ Hoan giúp đỡ bạn mình sắp xếp lại thực đơn, một mặt xem báo chí, cho đến khi cô lơ đãng liếc về phía góc bàn bên kia chợt nhìn thấy trang bìa của tờ tuần san, bìa mặt của nó làm rung động, hấp dẫn sự chú ý của của cô.

Trên trang bìa là một cô gái mới lớn? Như vậy mà anh ta cũng xuống tay được? Chậc, anh đương nhiên xuống tay được, đàn ông chỉ thích những cô gái trẻ tuổi, trước hôn nhân anh phong lưu đã thành thói quen, sau ly hôn anh càng thêm không cố kỵ gì, mấy năm này chắc hẳn anh cũng chẳng có chút cô đơn tịch mịch nào, rõ là. . . . . .

"Muốn nhìn thì nhìn thôi." Bạn tốt Phương Phương thình lình ném tới một câu.

Từ Lỵ Hoan phẫn nộ đem tầm mắt từ bìa mặt tờ tuần san rời đi. "Mình không muốn xem."

"Thật không vậy. Đôi mắt trợn to của cậu muốn dính vào bìa mặt của tờ tạp chí rồi kìa." Không muốn xem mới là lạ.

"Mình không muốn nhìn. Tựa đề này thật là phản cảm." Tựa đề được đặt rất mùi mẫn và ướt át, ám chỉ Lê Thượng Thần dựa vào việc hợp tác làm ăn nhân cơ hội thuận lợi liền gặm luôn cỏ non, ngoài nội dung này ra thì không có nhiều nội dung khác để nghĩ về việc này.

"Ôi trời, cậu cũng biết đấy hiện tại truyền thông càng ngày càng biến chất, viết bài càng hay càng mùi mẫn thì mới có nhiều độc giả xem khi đó bọn họ mới thu được nhiều lợi nhuận, ai biết sự tình là như thế nào."

"Nghe giọng điệu của cậu, có vẻ như không tin anh ta là người làm những việc như báo chí đã đăng?"

"Chẳng lẽ cậu tin tưởng?" Phương Phương hỏi ngược lại. "Được rồi, cậu và anh ấy đã từng cùng chung chăn gối với nhau, có tài liệu đây cậu trực tiếp nhìn xem, độ chính xác của tin tức này là bao nhiêu?"

"Mặc dù không đúng như báo chí đưa tin, nhưng cũng không khác nhau là bao nhiêu." Từ Lỵ Hoan bĩu môi.

"Coi như sự thật không giống với báo đài đưa tin đi, như vậy giữa hai người họ hoàn toàn chỉ là quan hệ làm ăn, nhưng chẳng lẽ bọn họ hợp tác làm ăn với nhau nhiều đến mức đi đâu cũng phải gắn liền với nhau không rời nhau sao kòn đưa đón nhau về đến tận phòng? Chỉ là, đối phương nhỏ hơn anh ta khoảng chừng 10 tuổi, anh ta cũng xuống tay được đi?"

"Anh ta cầm tinh con thỏ , là một loài động vật yếu đuối làm gì cũng muốn có đôi có cặp mới cảm thấy an toàn đi."

"Khó trách anh ấy không ứng phó được con cọp mẹ như cậu." Phương Phương cười ha ha, nheo mắt nhìn bạn tốt. "Giọng nói của cậu rất chua đó, có phải là ghen hay không?"

"Mình chưa ăn dấm, là mình cảm thấy không công bằng. Trước khi kết hôn đến sau khi ly hôn, anh ta thay đổi bạn gái không ngừng, còn mình? Cho đến bây giờ vẫn chưa quen với người đàn ông nào khác ngoài anh ta."

"Nhưng mà, chính là do cậu không muốn quen bạn trai mới, tiêu chuẩn của cậu quá cao, chọn tới chọn lui đều không vừa ý."

Từ Lỵ Hoan hừ một tiếng. "Dù sao cũng đều là lỗi của anh ta!"

"Được rồi, đều là lỗi của anh ấy, quá uất ức cho cậu rồi." Phương Phương ôm đầu vai của cô bạn tốt, hai người trò chuyện hăng say, cũng không chú ý đến cửa tiệm đang từ từ mở ra, có người đang đi tới gần chỗ hai người bọn họ. "Có khi nào, cậu hối hận vì đã rời bỏ anh ta không?"

"Không hối hận một chút nào cả." Thật ra thì, nhớ tới anh trong lòng cô cũng cảm thấy có một chút phiền muộn, nhưng cô làm bộ như không có loại cảm giác này, cũng không muốn suy tư ngĩ ngợi nhiều về việc vì sao lại có loại cảm giác đó. "Nhìn anh ta xem, xì căng đan chưa từng lắng xuống, càng chứng minh bản tính phong lưu của anh ta, thích trêu trọc đùa bỡn với những cô gái khác, như vậy càng khẳng định quyết định ly hôn của mình là phán đoán chính xác."

"Nhưng lúc đó anh ấy cũng rất nghiêm túc mà, ví dụ như năm đó anh ấy cùng cậu kết hôn ——" Phương Phương nhìn thấy vị khách đang đi tới, cô há to miệng, liều chết hướng Từ Lỵ Hoan nháy mắt.

Tịch Na một mặt cắt miếng thịt bò bít tết, một mặt nhìn Lê Thượng Thần bên cửa sổ, nhỏ giọng nói chuyện điện thoại di động, chợt thấy cả người anh cứng đờ, đôi mắt sâu đen láy khiếp sợ mở to, gương mặt đẹp trai thoáng chốc hoàn toàn trắng bệch, anh làm sao vậy? Giống như nghe được tin dữ của người nào đó.

"Ba chắc chắn chứ?" Lê Thượng Thần thật vất vả nặn ra một câu, tin tức mà cha anh truyền đến quá kinh người, anh kích động đến khẽ run, trước mắt thế giới mơ hồ, anh cảm thấy hơi chóng mặt.

Cha Tằng nói: "Rất đáng tin, ba đã xác nhận đến hai lần. Chỉ bằng nguyên nhân này, con nên đi tìm cô ấy."

Tịch Na nhìn Lê Thượng Thần, thấy anh nói thêm mấy câu rồi cúp máy, trở lại chỗ ngồi.

Cô hỏi: "Là ba anh gọi điện thoại tới sao?"

Anh gật đầu, từ chối cho ý kiến, rồi cầm dao nĩa lên một lần nữa, so với vừa nãy anh có vẻ càng thêm không yên lòng, lông mi của anh hơi nhíu lại, vẻ mặt tựa như khổ sở, tựa như sầu lo, tựa như mờ mịt, tựa như chắc chắn, vừa tựa như không biết phải làm sao.

"Ba anh nói gì vậy? Anh đột nhiên thật giống như tâm tình không tốt."

"Ba anh nói, ông ấy muốn cho anh một khoản tiền, số tiền không nhỏ, có thể bù vào số tiền còn thiếu để bộ phim của anh tiếp tục được quay."

Tịch Na vừa nghe song, không có phản ứng gì mà nói: "Tốt, vậy rất tốt, chúc mừng anh." Đáng ghét! Chỉ kém một chút nữa là anh sẽ thuộc về cô như ý nguyện. Nhưng mà, chuyện này với anh mà nói là chuyện tốt đi, sao trông anh lại như người mất hồn vậy?

Cho dù vô luận cô có hỏi khéo léo như thế nào, anh cũng không chịu kể chi tiết việc anh với cha mình nói chuyện gì cho cô nghe. Bọn họ tiếp tục dùng bữa, sau khi ăn xong, Lê Thượng Thần lái xe đưa cô trở về.

Bọn họ không hề hay biết đội phóng viên núp trong bóng tối, rắc rắc rắc rắc, lén đem hình ảnh bọn họ cùng nhau đi ăn tối, cùng nhau lên xe rời đi, tất cả đều chụp lại hết.

*

Những hình ảnh đó hai ngày sau được đăng lên làm ảnh bìa của nhật báo tuần san.

Sau giờ nghỉ trưa, Từ Lỵ Hoan đến quán cà phê do bạn tốt Phương Phương của cô kinh doanh. Cô đứng sau quầy hàng cùng bạn tốt của mình nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cô giúp bạn mình một tay chào hỏi khách hàng vào quán.

Phương Phương mới bổ sung thêm một vài loại đồ uống vào menu dành cho khách, để khách hàng có nhiều sự lựa chọn về loại đồ uống mà mình ưa thích, Từ Lỵ Hoan giúp đỡ bạn mình sắp xếp lại thực đơn, một mặt xem báo chí, cho đến khi cô lơ đãng liếc về phía góc bàn bên kia chợt nhìn thấy trang bìa của tờ tuần san, bìa mặt của nó làm rung động, hấp dẫn sự chú ý của của cô.

Trên trang bìa là một cô gái mới lớn? Như vậy mà anh ta cũng xuống tay được? Chậc, anh đương nhiên xuống tay được, đàn ông chỉ thích những cô gái trẻ tuổi, trước hôn nhân anh phong lưu đã thành thói quen, sau ly hôn anh càng thêm không cố kỵ gì, mấy năm này chắc hẳn anh cũng chẳng có chút cô đơn tịch mịch nào, rõ là. . . . . .

"Muốn nhìn thì nhìn thôi." Bạn tốt Phương Phương thình lình ném tới một câu.

Từ Lỵ Hoan phẫn nộ đem tầm mắt từ bìa mặt tờ tuần san rời đi. "Mình không muốn xem."

"Thật không vậy. Đôi mắt trợn to của cậu muốn dính vào bìa mặt của tờ tạp chí rồi kìa." Không muốn xem mới là lạ.

"Mình không muốn nhìn. Tựa đề này thật là phản cảm." Tựa đề được đặt rất mùi mẫn và ướt át, ám chỉ Lê Thượng Thần dựa vào việc hợp tác làm ăn nhân cơ hội thuận lợi liền gặm luôn cỏ non, ngoài nội dung này ra thì không có nhiều nội dung khác để nghĩ về việc này.

"Ôi trời, cậu cũng biết đấy hiện tại truyền thông càng ngày càng biến chất, viết bài càng hay càng mùi mẫn thì mới có nhiều độc giả xem khi đó bọn họ mới thu được nhiều lợi nhuận, ai biết sự tình là như thế nào."

"Nghe giọng điệu của cậu, có vẻ như không tin anh ta là người làm những việc như báo chí đã đăng?"

"Chẳng lẽ cậu tin tưởng?" Phương Phương hỏi ngược lại. "Được rồi, cậu và anh ấy đã từng cùng chung chăn gối với nhau, có tài liệu đây cậu trực tiếp nhìn xem, độ chính xác của tin tức này là bao nhiêu?"

"Mặc dù không đúng như báo chí đưa tin, nhưng cũng không khác nhau là bao nhiêu." Từ Lỵ Hoan bĩu môi.

"Coi như sự thật không giống với báo đài đưa tin đi, như vậy giữa hai người họ hoàn toàn chỉ là quan hệ làm ăn, nhưng chẳng lẽ bọn họ hợp tác làm ăn với nhau nhiều đến mức đi đâu cũng phải gắn liền với nhau không rời nhau sao kòn đưa đón nhau về đến tận phòng? Chỉ là, đối phương nhỏ hơn anh ta khoảng chừng 10 tuổi, anh ta cũng xuống tay được đi?"

"Anh ta cầm tinh con thỏ , là một loài động vật yếu đuối làm gì cũng muốn có đôi có cặp mới cảm thấy an toàn đi."

"Khó trách anh ấy không ứng phó được con cọp mẹ như cậu." Phương Phương cười ha ha, nheo mắt nhìn bạn tốt. "Giọng nói của cậu rất chua đó, có phải là ghen hay không?"

"Mình chưa ăn dấm, là mình cảm thấy không công bằng. Trước khi kết hôn đến sau khi ly hôn, anh ta thay đổi bạn gái không ngừng, còn mình? Cho đến bây giờ vẫn chưa quen với người đàn ông nào khác ngoài anh ta."

"Nhưng mà, chính là do cậu không muốn quen bạn trai mới, tiêu chuẩn của cậu quá cao, chọn tới chọn lui đều không vừa ý."

Từ Lỵ Hoan hừ một tiếng. "Dù sao cũng đều là lỗi của anh ta!"

"Được rồi, đều là lỗi của anh ấy, quá uất ức cho cậu rồi." Phương Phương ôm đầu vai của cô bạn tốt, hai người trò chuyện hăng say, cũng không chú ý đến cửa tiệm đang từ từ mở ra, có người đang đi tới gần chỗ hai người bọn họ. "Có khi nào, cậu hối hận vì đã rời bỏ anh ta không?"

"Không hối hận một chút nào cả." Thật ra thì, nhớ tới anh trong lòng cô cũng cảm thấy có một chút phiền muộn, nhưng cô làm bộ như không có loại cảm giác này, cũng không muốn suy tư ngĩ ngợi nhiều về việc vì sao lại có loại cảm giác đó. "Nhìn anh ta xem, xì căng đan chưa từng lắng xuống, càng chứng minh bản tính phong lưu của anh ta, thích trêu trọc đùa bỡn với những cô gái khác, như vậy càng khẳng định quyết định ly hôn của mình là phán đoán chính xác."

"Nhưng lúc đó anh ấy cũng rất nghiêm túc mà, ví dụ như năm đó anh ấy cùng cậu kết hôn ——" Phương Phương nhìn thấy vị khách đang đi tới, cô há to miệng, liều chết hướng Từ Lỵ Hoan nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.