Thú Nam Và Tiểu Bạch

Chương 62: Chương 62: Ngoại truyện 9




Một ngày gần đây, Viên Lai Lai xem trong TV thấy có người dân trúng thưởng số tiền vài tỷ đồng, trong lòng phiền muộn mất mấy ngày, tự nhiên thành ra nghiện mua vé số, mỗi ngày ở nhà không phải rối rắm vì năm triệu cũng là rối rắm với năm trăm ngàn, dĩ nhiên cô cũng không phải người tham lam... Hình Diễn muốn kiếm vài triệu cũng không thể nhanh được, cô chỉ cần một khoản nho nhỏ như năm triệu là thỏa mãn rồi.

Kiên trì trong nửa năm, sau đó, rốt cuộc dưới hoàn cảnh đến năm đồng cũng không có được, cô nàng quyết định nghe theo lời nói của thầy bói, thử nuôi hai chú chó, một con gọi là năm triệu, một con khác gọi là năm trăm ngàn...

Mỗi ngày trừ đi làm ở bên ngoài, trong sinh hoạt chủ yếu của cô nàng chính là: Năm triệu, gọi baba của con ăn cơm!

Năm triệu, gọi anh trai của con đi học!

Năm trăm ngàn đi tắm!

Năm trăm ngàn đi mua mấy tờ vé số cho mẹ!

Cuộc sống như thế kéo dài nửa năm, sau, cô lại nghe theo lời thầy bói đổi biệt hiệu của con trai mình thành “Một triệu”, từ đó người giúp việc tại biệt thự không hề gọi Hình Gia Minh là cậu chủ nhỏ nữa, mà gọi là “Một triệu”...

Và cho dù bạn học “Một triệu” hoàn toàn nhốt mình ở trong phòng một tuần lễ không ra cửa, cũng không thể thay đổi được quyết định của Viên Lai Lai.

Sau khi bạn học “Một triệu” mỗi ngày mấy chục lần quấy rầy đại nhân Hình Diễn, Hình Diễn rốt cuộc quyết định lựa chọn hành động.

Một buổi tối gió to trời tối đen, anh gọi Viên Lai Lai vào trong vườn hoa, im lặng chăm chú nhìn cô, một lát sau, khi Viên Lai Lai cho là anh muốn giết người diệt khẩu, anh mới mở miệng nói: “Em cảm thấy gọi “Một triệu” dễ nghe sao?”

(ngày xưa, việc ám sát, phóng hỏa đốt nhà thường tiến hành vào những ngày gió to trời tối đen những ngày đó gọi là phong cao dạ hắc)

Viên Lai Lai cười hắc hắc: “Chẳng lẽ anh thích gọi là Mười triệu?”

“Ngày mai còn mua vé số sao?” Hình Diễn trực tiếp coi thường vấn đề của cô.

“Đương nhiên là mua, không cần nghi ngờ việc này.” Cô đã hạ bao nhiêu quyết tâm mới nuôi hai chú chó, cũng đã hạ bao nhiêu quyết tâm để mua vé số! Thượng Đế cũng nói, ngươi không mua vé số, ta làm thế nào cho ngươi trúng thưởng được!

Hình Diễn giật giật khóe miệng: “Ngày mai em không phải mua nữa, anh giúp em mua.”

“Có cái gì khác nhau?”

“Đương nhiên là có, anh mua nhất định sẽ trúng thưởng.” Hình Diễn chắc chắn.

“Tại sao em phải tin anh?” Viên Lai Lai trực giác có quỷ, tiếp tục hỏi: “Anh có điều kiện gì?” Vợ chồng nhiều năm như vậy, mỗi lần cô lấy được điều tốt nhất định sẽ mất đi một thứ gì đó, điều này đã thành định luật.

“Đổi tên hiệu cho Gia Minh dễ nghe một chút.”

“Chẳng lẽ gọi nó là Niếp Niếp?”

“... Đó là tên của con gái!”

“A! Tiểu Minh không tệ! Kêu là Tiểu Minh đi, trong sách giáo khoa tiểu học không phải thường có câu: ngày hôm nay Tiểu Minh XXXXX sao? Lúc còn nhỏ học viết văn câu thứ nhất đều thường là: hôm nay trời trong nắng ấm, Tiểu Minh XXX...”

Hình Diễn day day huyệt thái dương: “Tên anh sẽ đặt, em không được dị nghị.”

“Anh phải làm gì đó để cho em trúng thưởng thì em có thể suy nghĩ một chút.”

Ngày hôm sau, khi Hình Diễn cầm vé số trúng giải thưởng lớn năm triệu xuất hiện bên cạnh Viên Lai Lai, Viên Lai Lai cảm thấy cả người anh tỏa sáng. Nghĩ đến năm đó cô xem một đoạn phim: Lưu Đức Hoa vì muốn chiếm được tiếng cười của người đẹp, đã mua tất cả các tờ vé số, rồi đưa cái vé xổ số trúng thưởng kia vào tay người đẹp, Viên Lai Lai thấy cảm động quá, một vốc nước mũi một đống nước mắt vội ôm lấy Hình Diễn: “Em thật sự đã gả cho người tốt a...”

Hình Diễn cũng khoe mẽ, cơ hội tốt thế này làm sao có thể bỏ qua cho cô được, trực tiếp kéo vào phòng ngủ khóa cửa lại, làm một cuộc đại chiến.

Thế nhưng khi Viên Lai Lai nghe nói muốn lĩnh thưởng phải đi băng qua mấy thành phố lận, cô ngây ngẩn cả người. Hình Diễn đáng chết, dám đùa bỡn cô!! Rõ ràng là anh trực tiếp mua tờ vé số trúng thưởng trong tay đám dân chơi xổ số, hại cô nàng cảm động không ngớt. Thật quá vô sỉ !!!

Tuy nhiên, cho dù như vậy, cô vẫn ôm trong lòng tâm trạng kích động trước khi đi lĩnh thưởng, tất nhiên không thể thiếu việc lôi Hình Diễn đi cùng, còn thích thú tiếp nhận phỏng vấn của đám phóng viên. Lời cảm tạ của cô nàng cũng rất có ý tứ: “Đầu tiên tôi phải cảm ơn tiên sinh Hình Diễn nhà tôi đã cho con trai của chúng tôi một cái tên thân mật có dấu hiệu tốt, đó là: “Một triệu”, nhà chúng tôi còn có hai chú chó, một con gọi là... BAL¬ABALA...”

Hình Diễn lập tức chảy mồ hôi lạnh, ở một chỗ khác, đang xem TV: “Một triệu” chỉ vào năm trăm ngàn và mười triệu: “Hai chúng mày đi ra ngoài! Tối hôm nay không cho phép ăn cơm!!!”

Năm trăm ngàn và mười triệu: “Người anh em, chúng ta là anh em thân thiết đó! Đốt nhau sao quá gấp*!”

*P/S: Câu này được lấy ý từ bài thơ của Tào Thực (曹植, 192-232) tự là Tử Kiến (子建), khi mất có tên thụy là Tư, còn được gọi là Trần Tư Vương. Ông là một nhà thơ nổi bật trong số văn nhân thời Kiến An Trung Quốc. Tào Thực là con trai của Tào Tháo, là em trai của Tào Phi. Khi Tào Tháo mất, Tào Phi được thừa kế địa vị của cha. Sau khi Tào Phi cướp ngôi vua của Hán Hiến Đế (189-220), muốn loại trừ Tào Thực, một lần giữa triều, lấy đầu đề “Anh em” (nhưng trong bài không được nói đến hai tiếng “anh, em”) bắt Tào Thực bước bảy bước, phải làm xong bài thơ, nếu không sẽ bị tội. Và Tào Thực, vừa rơi nước mắt vừa đọc bài thơ này:

Nguyên tác chữ hán:

煮豆持作羹,

漉豉以為汁,

萁在釜下然。

豆在釜中泣,

本自同根生,

相煎何太急。

Phiên âm:

Chử đậu trì tác canh,

Lộc chi dĩ vi chấp.

Kỳ tại phủ hạ nhiên,

Đậu tại phủ trung khấp.

Bản thị đồng căn sinh,

Tương tiễn hà thái cấp?

Dịch thơ: (Khuyết danh)

Nấu đậu để làm canh,

Hạt bỏ vào nồi nấu,

Cành ở dưới mà đun.

Đậu ở trong nồi khóc,

Sinh ra từ một gốc,

Đốt nhau sao quá gấp!

Thông thường bài thơ được rút chỉ còn lại đoạn thơ 4 câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.