Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 176: Chương 176: Bẫy rập Ngột Tựu




Dưới địa lao Lý Khai nhìn Vệ Trang một tay cầm cây đuốc, một tay cầm kiếm hướng về thùng gổ, theo tầm mắt hắn thấy được một chất lỏng màu đen bám lên lưỡi kiếm, hắn đối với thứ này là nhận biết, nói: « Kia có lẻ là dầu mỏ vô cùng dể cháy, vùng đất Đại Việt mỗi lần khai thác khoáng là cần đến nó.»

« Mong là ngươi sẻ không chê chút nhiệt tình này » Phía trên Mặc Nha đem một căn lông quạ hướng về bó đuốc, lông quạ cấp tốc cháy lên, rồi theo hắn châm vào bức tường bên dưới lập tức phát cháy.

Dầu mỏ gặp lửa nhanh chóng bắt lửa, tỏa đi khắp nơi dưới địa lao, Vệ Trang nhìn thấy một màn này ngưng trọng vô cùng, bên tai lại nghe: « sẻ nóng lắm đấy »

Mặc Nha thân ảnh rời khỏi khu vực đại lao, thân ảnh nhanh chóng đi ra đại sảnh Độc Hạt Môn trên tay cầm một căn lông quạ, ánh mắt nhìn về nam tử bình phàm đem từng tên thi thể đả chết hút khô, chứng kiến một màn như vậy cũng khiến hắn kinh sợ.

“ Ngươi không lo cho bằng hữu của ngươi?” Mặc Nha hứng thú hỏi.

Thiên An cười nhạt đáp lại: “ bằng hữu, hắn còn chưa được, ta rất vừa ý ngươi, thế nào theo ta làm tiểu đệ thế nào?”

Ánh mắt nhìn chằm chằm nam tử phía trước, Mặc Nha cười nói: " đã thật lâu không ai dám như thế khiêu khích tướng quân quyền uy, ngươi không phải thứ nhất, nhưng có lẽ sẽ là cái cuối cùng "

“ Keng keng keng” Chói tay ma sát vang lên, chỉ thấy hai căn lông quạ lao đến người Thiên An, phát ra chói tay ma sát, đem y phục cắt rách đi.

Ngay khi lông quạ va chạm lên người Thiên An không để lại bất cứ thương thế, thân ảnh Mặc Nha đả xuất hiện trước mặt.

Cổ tay xuất hiện hai thanh chủy thủ theo ống tay áo dài ra, được đeo lên hộ thủ của hắn. Hai tay hung hăn chém xuống vị trí hiểm yếu.

Lại thêm một tràng ma sát chói tay thanh âm, hoa lửa bắn ra theo chổ tiếp xúc của hai thanh chủy thủ và cơ thể Thiên An.

Mặc Nha ánh mắt ngưng trọng, một tay đâm thẳng về yết hầu, chủy thủ sắc lẻm theo thế mà đến.

“ Chỉ có như vậy” Thiên An lắc đầu,hai tay kẹp lấy thanh chủy thủ của đối phương.

Mặc Nha ngay lập tức biến chiêu, một cước tung ra giáng xuống thân ảnh Thiên An, nhưng bị một tay hắn đở lấy, cả cơ thể như cắm rể xuống mặt đất không một chút xê dịch, mà Mặc Nha ngược lại bị một tay Thiên An bắt lấy ném mạnh về sau.

“ Ngạnh công, thú vị” Mặc Nha thốt lên, hắn không ngờ đối phương lại giống như chủ tử của hắn tu luyện ngạnh công, đao thương bất nhập.

“ Ầm”

Lúc này một tiếng nổ vang dội truyền đến tai hai người, ngay sau đó nóng bức hỏa diễm hiện ra, gạch vụn vở nát kèm theo bụi mù lan tỏa đến đại sảnh nơi.

Từ lối đi xuống địa lao, thân ảnh Vệ Trang mặt mày lem luốc vác theo Lý Khai trên vai đi ra.

“ Xem ra tòa địa lao này khó có thể ghìm chân Quỷ Cốc truyền nhân” Mặc Nha cất lời.

Vệ Trang đem Lý Khai bỏ xuống nhìn hắn hỏi: “ Ngươi là Mặc Nha”

Mặc Nha đáp trả: “ Bị một kẻ như ngươi nhớ tên là một chuyện không vui thế nào, kỳ thực ta có một chuyện muốn cảnh cáo các ngươi. Màn đêm buông xuống vẫn chưa là thời khắc đen tối nhất. Bởi vì ác mộng còn chưa bắt đầu”

“ Ác mộng” Vệ Trang tiếp lời

Mặc Nha lại nói: “ đợi đến khi nó đến có lẻ sẻ để rất nhiều người phải hối hận hôm nay đả bước ra khỏi cái địa lao tràn đầy khói lửa này”

“ Được” Vệ Trang thốt lên đem Sa Xỉ mũi kiếm đặt xuống nền đá, nói: “ chỉ dựa vào lời trung cáo này, hôm nay ta sẻ không giết ngươi”

“ Vậy sao” Mặc Nha có vẻ ngạc nhiên nói.

Vệ Trang lạnh rên: “ ta cần có người sống sót trở về, chuyển lời đến cho Cơ Vô Dạ”

“ Lời gì” Mặc Nha hiếu kỳ hỏi.

“ Sau này tốt nhất mỗi ngày hắn nên mở mắt mà ngủ. Một khi nhắm mắt lại rất có thể sẻ không bao giờ mở được ra nữa đâu”

“ Được, ta nhất định sẻ chuyển lời” Mặc Nha nghe xong liền đáp: “ vậy ta có thể đi được chưa?”

“ Ta nói không giết ngươi, nhưng không nói là sẽ không bị thương” Lời còn chưa dứt thân ảnh Vệ Trang đả lao đến Mặc Nha, Sa Xỉ đâm thẳng lên đầu hắn nhưng đối phương đả kịp nâng lên tay trái chủy thủ đở lấy.

“ Nhàm chán hai ngươi ở lại chơi với nhau đi” Thiên An bước đi mấy bước ra bên ngoài, trong tai vang lên một hồi dồn dập thanh âm ma sát kim loại.

Mà trong thời gian Vệ Trang cùng Thiên An diệt Độc Hạt môn thì lể hội Vu Sơn cũng đả kết thúc, nhóm người xem kịch cũng lần lượt ra về.

Hàn Phi vốn định ra về thì bất ngờ được tướng quốc Trương Khai Địa mời đến phủ đệ nhắc nhở hắn khi dụng ý của Cơ Vô Dạ muốn đẩy hắn vào chổ chết, nếu hắn tiếp tục tra tiếp chính là tự tìm đường chết mà thôi.

Tử Lan Hiên đêm nay yên tĩnh vắng khách, xong các gian phòng vẫn sáng đèn chào đón bất cứ khách nhân nào muốn vào. Tại một gian phòng rộng rải, một thùng gỗ nước bốc lên nghi ngút hơi nước nóng.

Tử Nữ bộ y phục thường ngày đả không còn chỉ còn hai tấm dải lụa tím bó buộc bên vùng ngực và mông mình che đi tư mật phương vị, gợi cảm mê người làn da trắng nõn chỉ chực tắm rửa, bộ dáng lúc này cực kỳ câu nhân.

Đáng nói gian phòng này trong đây còn có một nam tử khác, chính là người đả giết đi Lưu Ý dạ tập Lộng Ngọc cách đây không lâu- Ngột Tựu một lần nữa dạ nhập vào Tử Lan Hiên, khi toàn thành đả rời đi tham dự Vu Sơn lể hội,

Ngay cả Dược Thiên Sầu cũng tham dự vào đây, Phượng Vô Song cùng Vệ Trang đều không có mặt ở Tử Lan Hiên, là cơ hội không thể tốt hơn, chỉ cần thông qua Lộng Ngọc và Hồng Như hắn liền có thể đạt được tung tích bảo vật hắn sở tìm bấy lâu.

“ Cheng” chói tay ma sát vang lên hoa lửa nảy sinh trong tích tắc, chỉ thấy Liên Xà nhuyễn kiếm trên tay Tử Nữ cấp tốc dài ra, mũi kiếm lao đến nhưng Ngột Tựu đả kịp thời vung lên trường kiếm đở được.

Liên Xà kiếm một kích không thành theo tay Tử Nữ biến đối vừa thu về lại lao đến xoáy tròn quét qua, Ngột Tựu ngả người về sau né đi một kích hiểm chiêu.

Thân ảnh thủ thế ngay khi nhuyễn kiếm thu về tung người, tay nâng trường kiếm đâm thẳng về phía trước, xuyên qua lớp hơi nước như sương.

Chỉ thấy mũi kiếm hàn quan xuyên quan tấm lụa tím đâm thủng những cánh hoa hồng làm nó tung bay khắp nơi.

Thân ảnh liền tung người né đi khi nhuyễn kiếm lao đến công kích, linh hoạt né đi sắc nhọn trường kiếm đông thời tung người tiếp cận lại gần.

Hai người công qua thủ lại, nhưng Ngột Tựu lại kém nửa chiêu thua trước nhuyễn kiếm linh hoạt ảo diệu vừa né đi đả bị Tử Nữ chân trần tung cước đá bay đi, trường kiếm rơi trên không đả bị nhuyễn kiếm cuốn lấy rồi giật mạnh rơi xuống mặt đất, cách xa hắn một đoạn.

Tử Nữ đả sớm đoán được trước sau gì Ngột Tựu sẻ mò lại mà thôi, nhất là khi từ Thiên An biết Đoạn Phát Tam Lang danh tự, rồi biết thêm mối quan hệ của Lộng Ngọc, Lưu Ý, Hồng Như.

Thời điểm đêm nay, Tử Lan Hiên thực lực yếu nhất, không phải quá tốt để hắn ra tay sau, chỉ việc chờ đợi quả nhiên hắn lại mò đến.

Ngột Tựu phun ra một ngụm máu, một tay một chân chống nền sàn vũ khí đả mất thân lại thụ trọng thương, tình thế các thêm nguy hiểm khi Tử Nữ bước chậm lại hắn

“ Cô biết ta sẻ tới” Ngột Tựu dò hỏi.

“ Ta đang đợi ngươi đến đây” Tử Nữ một tay chống eo nhìn Ngột Tựu giữ nguyên tư thế, liên xà nhuyễn kiếm tùy ý phiêu động, tiếp tục nói: “ ta trước giờ không thích đợi ai, sự xuất hiện của ngươi đả chứng minh rất nhiều thứ. Một sát thủ chuyên nghiệp thất bại, nói ra thật đúng là mất mặt đây”

“ Cô” Ngột Tựu nghe được có phần tức giận lên, nhưng thương thế chưa khôi phục tâm tình kích động càng làm cho nội thương thêm tăng.

Tử Nữ xoay người lại cười nói: “ Ngươi rất băn khoăn, tại sao lại đấu không lại một nử nhân có phải không? Ngột Tựu tiên sinh”

Ngừng một hơi nàng lại tiếp tục nói: “ Vấn đề là tại sao ngươi lại có một ảo giác. Nực cười là mình tại sao không phải đối thủ của một nử nhân nhỉ?”

“ Đây là cái bẫy của ngươi” Ngột Tựu các ngón tay siết chặt, liếc mắt nhìn qua lư hương gần đó đang tỏa ra mùi hương, hắn rất nhanh hiểu được mọi chuyện.

Chẳng trách khi bước vào căn phòng này hắn cảm nhận có gì đó không đúng nhưng lại không biết từ đâu, thì ra gian phòng này đả sớm bị Tử Nữ tác động mà chết người là hắn không biết được trong không khí hít lấy mùi hương đó.

“ Nghiệm chứng sự ngu xuẩn của ngươi đi” Tử Nữ cất bước đi rồi cười lên một tràng tiếng cười như chuông bạc, rồi nói: “ nhưng thân là một sát thủ chuyên nghiệp, động cơ hành động của ngươi có vẻ kỳ lạ, ta tin phía sau có một câu chuyện thú vị đây”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.