Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 205: Chương 205: Bích hải Triều Nữ Yêu




Hàn quốc vương cung, Ngự Hương Điện.

Một tòa rộng rãi lệ cung điện, bên trong trưng bày vô số các tủ có kích cở giống nhau, mỗi một tủ lại chia thành vô số các ngăn nhỏ.

Phía trước đều có dán tên hiển nhiên nơi này chính là nơi đặt các vị thuốc của hoàng cung. Tất cả các dược liệu quý hiểm trong Hàn quốc đều được tập trung ở nơi này.

Mà lúc này một thân ảnh nử tử trên người mặt một bộ đen y phục bó sát, không ngừng lục lọi các tủ thuốc kiểm tra, dường như muốn tìm lấy loại thuốc gì.

Sau một hồi tìm kiếm thì đi đến một chiếc bàn nơi đó có sẵn một chiếc cân cũng như các bình dược liệu trong đó, đem tay bắt lấy một bình ngửi lấy, nhưng ngay sau đó đặt xuống thân ảnh linh hoạt trốn đi khi phát giác được người đến.

Nử tử này không ai khác là Lộng Ngọc từ đêm qua biến cố, nàng được đưa vào trong cung tiếp nhận tiếp tục công việc của mình, chính là điều tra thứ khống chế Thiên Trạch mà Dạ Mộ mạo hiểm đem hắn thả ra.

Cánh cửa được mở ra lần nữa bước vào là một thân ảnh nữ tử xinh đẹp bước vào, điển hình trên mặt trái xoan nghiêng hất lên một đường thật dài tóc mái, hai vai da thịt hiển lộ, người mặc màu đậm hải đường váy, váy dài chạm đất nhan sắc.

Hẹp dài mắt phượng khẻ thoáng qua tinh quang, ngay khi đi vào cánh cửa không ai tác động chậm rải đóng lại.

Nữ tử này thân phận không hề nhỏ, là người mà Hàn vương An sủng ái nhất nử nhân, một lời nói của nàng nhiều khi còn hơn cả đại thần trong triều.

Hậu cung ba ngàn giai lệ trong Minh Châu phu nhân, nử tử được Hàn vương tin tưởng nhất, cả tòa Ngự Hương điện này cũng do nàng chưởng khống.

Khóe môi có chút nhích lên, những tấm lụa đỏ tung bay một làn gió có phần lạnh giá thổi qua. Một đạo bóng người màu đỏ y phục đột nhiên xuất hiện, thời gian mấy hơi thở, tiến nhập vào một tòa gỗ lim đại môn đóng chặt điện các bên trong.

Điện Các bên trong, tủ thuốc trưng bày, Bạch Diệc Phi đứng ở phía trước cửa sổ, khẽ cau mày, nói: “phi thường thời kỳ, ngươi không nên tùy tiện gọi ta vào cung “

Khó mà ai ngờ được nử nhân mà Hàn vương tin tưởng lại cùng với Huyết Y hầu có quan hệ thân cận.

Một điều mà trên dưới Hàn quốc đều không hề biết, nàng không chỉ là nử tử được Hàn vương sủng ái, hậu cung quyền lực cực lớn.

Có thể quyết định vận mạng của rất nhiều cung nử phi tần bên trong, còn ẩn dấu một thân phận khác – Tứ Hung Thú còn lại của Dạ Mộ ẩn nấp sâu trong vương cung- Bích Hải Triều Nữ Yêu.

Triều Nữ Yêu buông trong tay xuống huân hương quay đầu, trâm cài rủ xuống một khỏa trân châu khẽ động, cười nói: “Huynh sợ rồi à, biểu ca? sợi dây cứ căng mãi cũng không tốt, chi bẳng huynh hãy học theo vương thượng, dùng huân hương tỉnh nảo.”

“Loại hương Đại Việt này chính là món đồ ưa thích của vương thượng. Nếu dùng các hương liệu khác để điều hòa, thì hiệu quả của Đại Việt chi hương sẻ tăng gấp bội”

Bạch Diệc Phi nhìn thân ảnh Triều Nữ Yêu trước mặt, đem tay mở ra một chiếc lọ nhỏ trong tay xuất hiện: “ muốn điều chế tốt loại huân hương Đại Việt này, nổi sợ là chất điều hòa tốt nhất. Nhưng ngươi phải cẩn thận quá trình điều chế rất nguy hiểm.”

Triều Nữ Yêu đem tay nhận lấy chiếc lọ nhỏ này, đi đến bên cạnh cửa sổ gần đó “ ta đã sớm nằm lòng cách điều chế nó rồi, còn là do huynh dạy cho ta mà”

Bạch Diệc Phi nhàn nhạt trả lời: “ ta dạy ngươi là để ứng phó với tình huống cấp bách”

“Tình hình cấp bách, ta đã chọn ra đủ số mỹ nữ để thỏa mãn nhu cầu của huynh, hay là..” Triều Nữ Yêu lên tiếng

Bạch Diệc Phi thân hình đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ: “ Thoa Y Khách đem tin tức về, đại tướng quân dường như càng lúc càng thân cận với tứ công tử”

Triều Nữ Yêu đi đến bên cạnh Bạch Diệc Phi, nói: “ quyền thần và công tử đều nhăm nhe vương vị chí cao, nhưng lại không biết người gần với vương thượng nhất chỉ có trong chốn thâm cung này.”

Bạch Diệc Phi xoay người đi đến phía trước, nói: “ trong trò chơi tranh giành quyền lực, mỗi một người mỗi một bước đều ảnh hưởng đến kết cục cuối cùng.”

Triều Nữ Yêu cười nhẹ lên tiếng “ huynh muốn thành đôi tay thao túng cuộc chơi”

Bạch Diệc Phi đem tay sờ cằm mình, nói: “ ta muốn đôi tay thao túng cuộc chơi đó cũng nằm dưới tằm khống chế của ta”

“Đi thôi” Bạch Diệc Phi lên tiếng, thân ảnh đi ra ngoài nơi này.

Lộng Ngọc trốn ở bên trong gian phòng, đợi cho hai người rời đi hẳn thì chậm rải nhẹ nhàng bước ra bên ngoài, ngày hôm nay nàng đã biết được một sự việc rung động, vị hung thú cuối cùng ẩn sâu trong thâm cung Triều Nữ Yêu chính là Minh Châu phu nhân.

Phát hiện này với Lưu Sa mà nói rất quan trọng, đả có thể tra ra được thân phận mà Hung Thú ẩn nấp bên người Hàn vương là ai?

Đồng thời còn một dạng quan hệ không ai biết lấy, lại là em họ của Bạch Diệc Phi một Tứ Hung Thú khác, như vậy trong nội bộ của Dạ Mộ cũng không phải là êm đẹp gì.

Nhưng mà nàng không biết bản thân mình đả bị hai người phát hiện từ lâu, cả hai võ công đều cao hơn nàng gấp nhiều lần, nàng mặc dù che đậy tốt nhưng trước hai người đều không có đất dùng.

Ngay khi Lộng Ngọc chậm rãi bước ra đem cánh cửa khép lại, đồng tử mở to ra khi thấy được Bạch Diệc Phi đã đứng đó đợi sẵn nàng, thân thủ còn chưa kịp phản ứng thì đả bị nội lực hắn chấn ngất đi.

Bạch Diệc Phi khóe môi nhích lên, mang theo Lộng Ngọc trở về hầu phủ của mình.

Không biết qua bao lâu, nhìn nữ tử phía trước đả tỉnh lại, Bạch Diệc Phi nói: “ Máu của ngươi có mang mùi vị của Đại Việt, còn ngươi lại mang theo vật báu của Đại Việt”

Bạch Diệc Phi đem cánh tay của Lộng Ngọc lên ngửi lấy, chỉ thấy cơ thể nàng giống như bị một thứ vô hình giữ lấy ở không trung vậy.

Lộng Ngọc rất nhanh trấn định lại, trả lời: “ Dù có là đạo tặc đến từ Đại Việt cũng chẳng có gì lạ”

“ Hừ” Bạch Diệc Phi hừ một cái nhẹ, thân hình nàng đổ ập xuống bên dưới: “ vẫn còn che dấu sao, vậy bình thuốc trên người ngươi từ đâu mà có”

Lộng Ngọc cười đáp: “ Có lẻ Hầu gia phải rỏ hơn ta”

Bạch Diệc Phi lập tức đoán được là ai: “ Là Thiên Trạch phái ngươi đến”

“ Đúng thế” Lộng Ngọc cơ linh đáp trả, thuận thế đẩy thuyền

Bạch Diệc Phi mày có chút nhíu lên: “ Sao ta lại không biết Thiên Trạch còn có một thủ hạ như ngươi”

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

Lộng Ngọc trấn định nói tiếp: “Hầu gia cũng đã giữ chút miếng nghề với chủ nhân ta rồi, thì chúng ta cũng có chút bí mật nho nhỏ chứ.”

Chỉ thấy bàn tay của hắn hàn khí tuôn ra, lạnh lùng nói: “ Ngươi tưởng chỉ một lý do vụng về như vậy, có thể khiến ta tin sao?”

Sau đó hắn đem Hỏa Vũ Mã Não vứt đến gần nàng:“ Vật này từ đâu mà có, ngươi có liên quan gì với Hỏa Vũ sơn trang rồi”

Hắn thân là cấp trên của Lý Khai và Lưu Ý năm xưa công đánh Bách Việt chuyện của hai người kia hắn làm sao không biết.

Việc Lưu Ý đem về một nữ nhân hắn cũng đả thấy qua, lại tình cờ phát hiện mảnh ngọc kia. Tuy Hỏa Vũ Mã Nảo từ Đại Việt buôn bán rất nhiều, song kiểu dáng như Lộng Ngọc thì không thấy.

“ Kho báu.. Đây là vật tùy thân theo ta từ nhỏ” Lộng Ngọc trong đầu thầm hô, thần trí nhanh chuyển nói: “ Kho báu đã sớm thuộc về chủ nhân”

Bạch Diệc Phi chậm rãi xoay người đi đến Lộng Ngọc, một tay vuốt lên lưng nàng, rồi nói: “ đúng là một đứa bé ngoan, tiếc là ngươi đã hết giá trị lợi dụng rồi”

Ngay sau đó bàn tay hướng đến cổ Lộng Ngọc dùng sức bóp lấy.

“ Ta mà chết, thì thái tử và công chúa cũng đừng hòng về được nửa” Lộng Ngọc lập tức nói lên, trong ngàn cân treo sợi tóc nàng nhanh chóng đánh cược tính mạng của mình, cảm nhận được lực tay đả giảm, liền bồi tiếp: “ hầu gia không muốn thái tử xảy ra chuyện chứ”

Bạch Diệc Phi đôi tay vẫn bóp lấy cổ nhỏ của nàng, nhàn nhạt nói: “ ngươi tưởng vậy có thể uy hiếp được ta?”

Lộng Ngọc lắc đầu, nói: “ nếu cộng thêm chân tướng, hầu gia thả chủ nhân đi thì thế nào”

Lúc này một con bướm có đôi cánh đỏ như máu quỷ dị bay trong căn phòng, Bạch Diệc Phi cười nhạt: “ vạch trần chân tướng, lời của hắn cũng có người tin sao”

“ Có.. Việt vương Thiên An”

Bạch Diệc Phi sắc mặt trầm xuống, ánh mắt tràn đầy lạnh lẻo.

“ Nếu không có thuốc giải, sống không bằng chết chủ nhân nói cùng lắm cá chết lưới rách” Lộng Ngọc đem tay cố gắng mở ra cánh tay của hắn, khi cảm nhận được hô hấp càng ngày khó khăn lên.

Bạch Diệc Phi đem tay buông cổ nàng ra, lạnh giọng: “ Cá có thể chết, lưới thì không dể rách như vậy đâu, hắn dám mạo hiểm như thế sao?”

Lộng Ngọc con mắt sáng lên, hiển nhiên nàng đã đặt cược trúng rồi, ngẩng đầu:“ Vốn đã là một màn cược, vật cược là mạng. Nếu không tin, Hầu gia có thể xuống tay.”

Bạch Diệc Phi cười nhẹ vài tiếng, đem tay vuốt ve gương mặt nàng: “ Sa vào tấm lưới này, muốn cầu chết cũng không phải là việc các ngươi tự quyết đâu”

Đúng lúc này một tên binh lính bước đến bên ngoài, báo: “ Hầu gia, Cơ đại tướng quân cho mời”

“ Đem giam hắn lại” Bạch Diệc Phi buông tay ra khỏi cằm Lộng Ngọc chậm rải bước ra, ra lệnh cho tên thuộc hạ rồi thẳng lên đường đến phủ đệ của Cơ Vô Dạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.