Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 53: Chương 53: Đẩy lùi Sở quân




Không lâu sau trùng điệp tiếng vó ngựa bước chân vang lên quân tiên phong công thành như nước tràn đê lao đến phía trước. Bất quá chỉ là một nhóm năm ngàn người công kích mà thôi.

Đồ quân nhu công thành nào là thang mây gỗ lớn phá cửa được vận chuyển, đám pháo hôi tất bật lao lên được sự yểm trợ của cung thủ trọng thuẫn theo sau tràn lên, ngay khi khoảng cách đả rơi vào 300 mét chi địa.

Từ phía Thiên Hạ Vô Song thành một đợt hỏa tiễn từ các cung nỏ thủ bắn ra vẻ lên trong không trung một đợt nhưng không trúng bất cứ ai, mà mục đích cũng không phải là bọn họ mà chính là mặt đất bên dưới.

" Uỳnh uỳnh uỳnh uỳnh"

Như sấm rền thanh âm đinh tai nhứt óc từ các thùng gổ khi hỏa diễm bắt mồi, đem lớp đất phía dưới cày xới vở tung hỏa diễm tứ tung trong không trung, đem không ít quân sỉ lao đến hất văng đi khi nằm trong phạm vi công kích, không ít người thiệt mạng lẫn hôn mê bất tỉnh khi nằm trong dư chấn này.

" Không hổ là đệ nhất trí giá Bách Việt, song hắn có thể làm được gì tiếp theo, truyền lệnh tiếp tục công kích" Hạng Yến trong đại quân nhìn hỏa diễm tứ tung.

Tiếng la hét của binh sỉ khi bị dầu đen phủ lên đốt cháy, những người may mắn sống sót thì bị hỏa diễm công kích, cho dù có may mắn thoát khỏi cũng không thoát được đợt công kích tiếp theo của nhóm quân trước cổng thành, chỉ một đòn đả phá đi một đợt tấn công của bọn họ.

" Dùng dầu hỏa chôn xuống đất, đợi quân ta lâm vào trận mai phục" Phạm Tăng vuốt râu tiếp lời: " như vậy trong thành hắn dự trữ không ít dầu mỏ tích trử"

Khẻ lắc đầu nói tiếp: " muốn dùng hỏa công chặn đứng đại quân ta, nếu tường thành cao hơn thì có lẻ còn được"

“ Truyền lệnh tiếp tục công kích” Hạng Yến không màn đám binh sỉ tiên phong chết đi, ra lệnh cho quân mình tiếp tục cường công.

Từ trước đến nay công thành đoạt đất quân sỉ chết không thiếu, chỉ mới chết có từng này còn không ăn nhằm. Cho dù chết đi một phần mười quân lực, đánh hạ được Thiên Hạ Vô Song thành lấy được bên trong bí phương lẫn tài bảo, cũng đáng giá.

“ Giết” Rung trời thanh âm vang lên, đám Sở quân phía sau hung hãn không sợ chết tràn lên, phía sau lại có cung thủ trọng điểm theo sau.

Những binh sỉ tràn lên nhanh chóng tiếp nhận những đồ quân nhu công thành nguyên vẹn lao đến tường thành. Trong bọn họ biết có khi mạng mình cũng sẻ chết, nhưng không tiến lên vi phạm lại quân lệnh mạng cũng không còn. Hơn nữa theo chân Đằng Long quân đoàn đánh trận đến nay, tràn vào Bách Việt đều thắng lợi bọn họ cũng không tin tòa tiểu thành này có thể chống cự được.

“ Sao lại không chống trả, bắn chết đám bại hoại này” Hồ San đứng bên cạnh Thiên An không chút lo lắng lên tiếng.

“ Chàng là muốn mượn cơ hội lại luyện quân, lại thu hoạch thêm càng nhiều sinh mệnh tinh hoa” Diễm Linh Cơ phía sau tiếp lời.

“ Nàng đúng là con giun trong lòng ta” Thiên An quay lại cười nói.

Hồ San ánh mắt lay động, hiểu ra: “ chàng muốn thu lợi, chả trách lại bố trí nhiều rơm rạ khắp thành, vẻ rắn thêm chân nhiều như vậy, muốn cắn hết 10 vạn quân lực nước Sở”

“ Cái gì mà cắn hết, ta chỉ cắn bảo bối các nàng thôi” Thiên An quay lại cười tà nói.

Hai nữ nghe được sắc mặt đỏ hồng lên, mắng lên: “ sắc long”

“ Ha ha” Thiên An cười lên, thân ảnh bước trên tường thành, ánh mắt nhìn về phía trước, quân Sở đả ồ ạt tiến đến, ngay khi khoảng cách chỉ còn 300 mét lập tức cung tiển thủ phía sau trút một màn mưa tên, áp chế lấy thủ thành binh sĩ.

“ Hộ thuẫn” Thiên An giọng như sấm quát lớn.

Ngay lập tức binh sỉ trên tường thành trên cùng nâng lên khiên gỗ, lặp tức ráp kín đón nhận mưa tên trút xuống.

“ Phập phập phập” Vô số binh sỉ quân Sở lao đến đều trúng tên mà chết, nhưng quân Sở hung hãn không sợ chết, lớp trước chết lớp sau tiến lên tiếp cận tường thành,thang mây bắt lên binh sĩ bắt đầu leo lên.

“ Ngu xuẩn, lảo tử giết các ngươi”

“ Lảo tử nhịn các ngươi lâu rồi”

“ Chết đi”

“ Muốn tàn hại gia đình chúng ta, chết cho lảo tử”

“ Vì gia đình chúng ta, chết cho ta”

Đám binh sỉ thủ thành mắt đỏ bừng thông qua các lổ vuông ra sức đâm vũ khí, đem những quân Sở tiếp cận mạt sát. Những binh sỉ này đa số còn chưa giết qua một ai cả, nhưng giờ đây hung hãn vô cùng, không một chút nhân nhượng ra tay đoạt đi sinh mạng của người khác.

Bọn họ đả sớm được Thiên An công tác tư tưởng, một viễn cảnh mở ra khi quân Sở tràn vào thành. Cướp bóc tài sản, cưỡng hiếp thê nữ hủy đi cuộc sống trong mơ của đám người, nếu bọn họ chùn tay nhân nhượng quân Sở sẻ tràn vào hủy đi thế gian nhạc thổ này, bọn họ sẻ trở thành tội nhân toàn thành. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Hơn nữa cho dù có chết đi, gia đình bọn họ đều được công tử Thiên An chăm sóc lo liệu, nếu bất hạnh qua đời thi cốt sẻ được đưa vào nghĩa trang liệt sĩ, hưởng dân trong thành cúng bái tôn sùng. Lại thêm những thứ vũ khí đáng sợ có sức hủy diệt lớn kia làm thuốc an thần, bọn họ còn sợ sao?

Chưa kể trong quá trình huấn luỵện, không ít người ăn hành ngập mặt, bị đánh thương tích đầy mình. Lại diễn tập qua vô số lần, bây giờ có người cho mình trút giận đây.

“Có đậu thần cung cấp, cho dù 10 ngày nữa tháng Thiên Long Kỵ đều không một chút sợ, đám quân Sở này còn không biết mình đối địch với ai” Diễm Linh Cơ nhìn bên dưới tường thành, quân Sở chết như rạ cứ bất cứ ai leo lên thang mây đều bị thủ thành binh sỉ bên trong đâm chết.

Thiên An môi nhích lên độ cong, tiên đậu bên trong nội thiên địa có linh khí tinh hoa cây cỏ mà tẩm bổ, bây giờ sinh trưởng đả thành một cánh đồng rồi. Có tiên đậu gia trì quân sỉ thủ thành còn sợ gì thiếu lương thực, khí lực sung mãn không dứt.Cho dù đánh đến một năm hai năm hắn cũng không sợ.

“ Giết hết có phần đáng tiếc, trong thành còn thiếu rất nhiều lao động” Hồ San lẩm bẩm.

Thiên An gật đầu, cười nói: “ yên tâm, làm sao lại giết hết chứ”

Sở quốc đại doanh.

“ Không hổ là thiên cổ kỳ tài, không hổ là Thiên Hạ Vô Song thành, danh bất hư truyền” Hạng Yến lên tiếng cảm thán khi chứng kiến trong đêm các binh sỉ mình liên tục ngả xuống mà không có ai leo lên được một nữa tường thành.

“ Thiên Hạ Vô Song thành, hôm nay được gặp đúng là khiến cho Phạm Tăng mở rộng tầm mắt” Phạm Tăng vuốt râu nhìn tòa thành kia: “ xem ra khi xây dựng tường thành, vị công tử này đả lường trước tình cảnh này”

Hạng Lương, Hạng Siêu bên cạnh gật đầu, Hạng Lương liền nói: “ bên trong thủ thành quân sỉ thông qua các lổ vuông kia giết chết Sở quân, thang mây bị chặt đứt khó mà leo thành, nếu không công phá được tường thành chỉ sợ không cách nào đánh được”

Thời gian lại chậm rải trôi đi, quân Sở nổ lực công thành nhưng đều không làm gì được, không một Sở quân nào có thể đánh hạ được tòa thành. Nhân mạng thương vong lại càng ngày càng kéo lên. Cuối cùng Hạng Yến đành hạ lệnh thu quân, tiếng tù và vang vọng trong đêm quân sĩ nhanh chóng tháo quân ra ngoài thành năm dặm.

Cho đến khi rạng sáng lại bất chợt tấn công, khí thế hung hăng so với trước càng thêm cường liệt. Nhưng chỉ là dâng mạng vô ích, số lượng quân sỉ chết đi lại tăng lên, mà đối lập tòa thành bên trong không có bất cứ thương vong nào cả.

Chỉ có mấy tên xui xẻo đi thu gom các đầu mũi tên bị mũi tên ngoài thành bắn vào đụng thương tay chân. Mà thông qua hai đợt công kích Thiên An lại thu về vô số các đầu mũi tên cũng như sinh mệnh tinh hoa của binh sỉ, lẫn chiến mã còn cả đồ quân nhu của những binh sỉ này bỏ lại.

Một ngàn Thiên Long Kỵ ra khỏi thành quét dọn chiến trường, thu hoạch chiến giáp vũ khí các đầu mũi tên, chuyển vào thành bên trong. Khi quân Sở tập kích thì nhanh chóng chạy vào thành. Với nhãn lực bá đạo có thể nhìn xa, lại thêm ống nhòm đem ra Thiên An hoàn toàn chiếm cứ tiên cơ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.