Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 152: Chương 152: Đổi bảo kết thúc




Thiên An đưa mắt gật đầu chung rượu này giá trị không nhỏ, nhìn tuấn lãng nam tử kia trong lòng nổi lên ái tài chi tâm.

Hàn Phi tài trí so với Lý Tư còn trên cơ một bậc, hơn nữa hành sự phóng kháng cá tính lại hắn rất ưa thích.

Theo trí nhớ của hắn sau này Hàn Phi đi sứ Tần rồi bị sư đệ mình ghanh ghét mà bị gièm pha rơi vào ngục, cuối cùng chết bởi Lục Hồn Khủng Chú của Âm Dương Gia.

“ Nếu ta đả xuất hiện, như vậy ngươi cũng nên vì Đại Việt lương thần đi” Thiên An trong đầu thầm an trí Hàn Phi trở thành Pháp Viện người.

Thiên Ngôn đưa mắt quan sát, mà đầu tiểu bạch cũng ngóc đầu lên kêu lên ‘chi chi’ hiển nhiên nó đối với chung rượu này ưa thích nhất.

Hàn Phi nhích lên độ cong khi thấy phản ứng của đám người nơi này đều bị vẻ kinh diễm của nó hấp dẫn, hiển nhiên hắn đối với bảo vật của mình cực độ tin tưởng.

Lúc này, Tư Đồ Vạn Lý đưa tay về một khối khăn gấm mở ra chính là vò rượu Lăng Sương, liền nói: “ Bảo vật của vị khách nhân đến từ Nhâm Tự Các là một vò rượu- Thu Bạch Lộ”

“ Thu Bạch Lộ” Kinh Kha và Hàn Phi ánh mắt sáng trưng nhìn về vò rượu kia, hai người vốn là tửu quỷ yêu rượu hơn mạng.

Hiển nhiên bảo vật bên trong này đối với hai người mà nói so với vò rượu kia đều không bằng, hơn ai hết hai người đều đả nếm qua vò rượu này.

Một người là nhờ quan hệ một người là trong đại hội Cờ Vương đánh vào vòng 16 đoạt được, lúc này hai người không ngừng nuốt nước bọt.

Biểu hiện của hai người làm cho Triệu Cao và Tử Nữ thêm lo lắng lên, mục đích của hai người môt chính là song kiếm, một là muốn câu Hàn Phi đến cho mình.

Mà nữa đường lại xuất hiện đại tiểu thư của Thanh Y Lâu khiến cho bọn hộ tâm tư cũng sợ là nửa đường mà đi không về, cũng may chỉ có một vò chỉ đổi một người mà thôi.

“ Đại tiểu thư mau đổi cho ta đi” Kinh Kha liền giành trước nói, tranh thủ quan hệ lập tức nói lên, mà lời hắn vừa nói làm cho Triệu Cao cánh tay siết chặt lên.

Mà Hàn Phi cũng không cam lòng lạc hậu hô: “Đại tiểu thư, Hàn Phi cũng nguyện đổi lấy, đại tiểu thư chúng ta giao tình không cạn đi, đến tiểu bạch không phải ưa thích chung rượu này sau”

Lăng Sương bỉu môi nhìn hắn, chung rượu của Hàn Phi đích thật rất đẹp rất quý nhưng so với song kiếm kia nàng ưa thích hơn, liền nói: “ Đổi cho ngươi”

“ Tốt” Kinh Kha mừng hớn hở thốt lên một tiếng, tâm tình vui sướng lên khi nghe được mà Hàn Phi nghe được thì chán chường không thôi.

Triệu Cao sắc mặt biến sắc lên cổ tay siết chặt hơn khi bất lợi tin tức nhận được, Lăng Sương thân phận không phải đơn giản.

Tuổi còn nhỏ nhưng đả vang vọng thất quốc, là người thân cận nhất đạt được toàn bộ chân truyền của Dược Thiên Sầu, có thể đạp nước leo núi như đất bằng một dạng mà đi.

Kiếm đả rơi vào tay nàng khó mà lấy lại được, nhưng Khước Tà là thế gian hiếm có danh kiếm. Không đổi được như vậy cho người trộm đi đây.

La Võng từ trước đến nay không thiếu nhất chính là nhân thủ. Chỉ cần trộm kiếm không lấy nhân mạng, lại đổi một thanh kiếm khác tin tưởng Thanh Y Lâu cũng sẻ bỏ qua.

Lúc này, Tư Đồ Vạn Lý đưa tay về một khối khăn gấm mở ra chính là vò rượu cồn của Thiên An, liền nói: “ Bảo vật của vị khách nhân đến từ Quí Tự Các là một tấm ngọc bội, Hỏa Vũ Mã Não”

Hỏa Vũ Mã Não là khoáng ngọc hiếm có chỉ có ở Đại Việt, màu sắc như hỏa diễm, đặc biệc chỉ có ở Thiên Hạ Vô Song thành Hỏa Vũ sơn trang nơi.

Song nhiều năm nay thương đoàn Đại Việt buôn bán khắp nơi loại ngọc này cũng tràn khắp thất quốc, rất được giới quý tộc ưa chuộng.

Mảnh ngọc bội này cũng không dấy lên quá nhiều phản ứng, chỉ có Tử Nữ đôi mắt thông qua vải rèm nhìn về Thiên An một lúc sau đó lại dời đi, khi mà đả đến bảo vật của nàng.

Tư Đồ Vạn Lý lại đi đến chổ bảo vật cuối cùng tay vạch trần vải vàng: “ Chiếc hộp mang hình dáng cổ xưa này là do một vị khách nhân cuối cùng mang đến”

Tử Nữ chậm rải nói: "Muốn đổi lấy bảo vật của ta phải tuân thủ một điều kiện, đó là trước lúc trao đổi không được mở chiếc hộp ra, bảo vật của ta biết cách chủ nhân, đối với một số người nó là bảo vật vô giá,nhưng đối với những người khác nó có thể chẳng đáng một đồng."

Mà lúc này Nhạn Xuân Quân không nhịn được, vung tay lên quát: “Giả vờ thần bí! Ta xem ngươi căn bản không bảo vật gì, chính là nắm cái phá hộp mà thôi”

Tử Nữ cười khẽ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Có muốn hay không đổi quyền lựa chọn tại chính các ngươi trong tay."

Hàn Phi đau lòng nhìn Kinh Kha đạt được vò rượu cho mình, giờ rượu đả không còn trong số các bảo vật còn lại chỉ mỗi chiếc hộp của nử nhân thần bí, không hắn đoán ra được nử nhân này, mỉm cười nói: "ta muốn đổi vật này chính là không biết ta chung rượu có hay không lọt vào cô nương pháp nhãn?"

“ Được” nữ tử thần bí nhẹ giọng cất lời.

Mà đám người nghe được đủ mọi ánh mắt khác nhau nhìn về hai người, hiển nhiên mỗi người đều có nhận định đánh giá cho riêng mình.

Đây là một ván cược trong đó rất có thể là bị người này lừa đi, cũng rất có thể là như nữ nhân này nói chính là một bảo vật quý giá, may rủi trong đó không chắt được.

Đổi bảo đại hội cũng nhanh đi đến hồi kết, các món hàng đều đả hiện ra trong mắt khách nhân tham dự đổi bảo, tiếp theo chính là giữa các khách nhân trao đổi với nhau.

“ Bích Hải Kinh Lan, chung rượu này rất đẹp, chẳng hay mỹ nữ có thể đổi cho tại hạ được chăng?” Thiên An cười cười hỏi.

Tử Nữ ở sau bức rèm, ánh mắt thoáng qua tinh quang, nói: “ được”

Thiên An cũng bất ngờ, hắn ban đầu chỉ nói chơi, không ngờ nàng lại đem nó đổi cho.

Đổi bảo đại hội cũng kết thúc, Thiên An cũng nhanh chóng rời đi, thanh toán chút tiền phí cho Tư Đồ Vạn Lý xong trở về, mà không chỉ hắn nhóm người khác cũng lên đường rời đi.

Mà Hàn Phi trên đường trở về cũng phát hiện ra được bí ẩn của chiếc hộp mà Tử Nữ giao cho hắn.

“ Tạch tạch” theo các ngón tay chạm vào, trên hộp gỗ nhỏ hiện lên các khối gỗ khác nhau nhô lên, cơ quan thanh âm hiện lên nhưng không cách nào mở ra được.

“ Lẻ nào..” Hàn Phi suy nghĩ một hồi, sau đó bàn tay lần nữa chạm vào cơ quan trên hộp gỗ, lần này không như trước thất bại, cái hạp gỗ chậm rải mở ra.

“ Chế tạo theo thuyết ngang dọc” Hàn Phi ánh mắt thoáng lên quang mang, vừa rồi hắn thử mở đủ kiểu nhưng không tài nào mở được, lại thử ngang dọc nhấn thử, ai ngờ lại mèo mù vớ cá rán thành công.

“ Đây..” Hàn Phi đem tay vào hộp gỗ nhặt lên một mẩu vụn nhỏ màu vàng kim loại

Mảnh nhỏ vàng kim trên tay Hàn Phi, nhìn qua giống hệt hoàng kim, là Thủy Tiêu Kim đặc biệc kim loại, khi vụ án Quỷ Binh cướp lương hiện ra, Vệ Trang đi một chuyến đến hiện trường phát hiện ra thứ sót lại này.

Vệ Trang chính là muốn thông qua Hàn Phi ném đá dò đường, toàn bộ Hàn quốc người, trong các chư vị công tử, thì hắn xem Hàn Phi là được nhất.

Tần Trịnh thành mấy ngày gần đây lòng người hoang mang nhiều hơn, đều có liên quan đến quỷ binh một án.

Việc bốn vị chủ thẩm điều tra liên tiếp bị giết, mỗi người đều chết gương mặt sợ hãi cực độ như thấy quỷ một dạng, đồng dạng kiểu chết mà sau lưng trên tường dùng huyết viết một cái to lớn “Còn”

Việc này đả sớm tràn khắp các ngóc ngách trong thành trấn, ai cũng đều bàn tán liệu chủ thẫm tiếp theo Nam Cung Thác sẻ sống được bao nhiêu ngày, hay đại loại lúc nào quỷ binh đến giết.

Nam Cung Phủ.

Thư phòng ánh nến u ám trước bàn Nam Cung Thác nhíu nhíu mày, nhìn ra phía ngoài, bóng đêm sâu xa, mơ hồ có thể thấy được quạ đen kêu, dân gian vẫn có quạ đen là loài chim tử vong, hiện tại thế mà lại nghe được.

Khẻ lắc đầu tiếp tục phiền muộn nhìn về phía vụ án tài liệu, còn có năm ngày phá án thời hạn, dù cho quỷ binh không đến, hắn cũng phải bị Hàn Vương xử trí, thật sự là mạng sống như treo trên sợi tóc, vẫn chưa tra ra được manh mối nào.

Ngay lúc này một vệt bóng đen hiện ra, nhìn kỹ là một thân ảnh nam tử tà mị một bộ hắc y trên vai còn vài lông quạ, đáng nói là hắn xuất hiện không một tiếng động có thể thấy được khinh công cao siêu hơn người.

Mở miệng nói: “Nam Cung đại nhân tựa hồ đối với quỷ binh một án rất khổ não, không bằng ta đến nói cho ngươi biết chân tướng như thế nào?"

Nam Cung Thác kinh hãi ngẩng đầu, nhìn thấy tà mị nam tử, người này hắn nhận ra lắp bắp lên tiếng: “Ngươi là... Dạ Mộ Mặc Nha? "

Mặc Nha là thủ hạ của Cơ Vô Dạ mà bốn vị chủ thẩm chết đi lại là phe cánh của Trương Khai Địa, trong nháy mắt liền minh bạch mọi chuyện, run giọng: "Nguyên lai chuyện này từ đầu tới đuôi, cũng là Cơ Vô Dạ một tay bày kế"

Mặc Nha cười nhạt trong tay hai cái lông quạ đen nhoáng một cái xuyên qua Nam Cung Thác cái cổ, máu nhanh chóng nhốm ra, cười nói: “Xem ra Nam Cung đại nhân rốt cuộc biết đáp án, chí ít không có chết không nhắm mắt”

Lời vừa dứt chân khí trong người thoát ly chỉ thấy phía ngoài quạ đen bay vào, quạ mỏ ngậm lấy lông quạ nhúng lấy máu tươi, ở mặt sau trên vách tường vẽ ra một cái to lớn văn tự "Còn" một chữ.

Mặc Nha rời khỏi nơi này không một ai phát hiện như quỷ mị u linh một dạng như chưa từng tồn tại ở nơi này, để lại cái chết của Nam Cung Thác máu tươi không ngừng nhiễm ra, đến đi như quỷ mị không một ai trong phủ đệ phát hiện ra được.

"Đại nhân, đại nhân?" Không biết bao lâu trôi qua một nô bộc là quản gia trong phủ đi đến gian phòng, thấy không có người đáp lại mà cánh cửa lại khép hờ, liền đẩy cửa vào gương mặt tái mét con ngươi mở to khi thấy tình cảnh phía trước.

Chỉ gặp Nam Cung Thác, đã treo cổ tự tử từng giọt máu rơi xuống, trên tường còn có một cái huyết sắc to lớn chưởng ấn, trung gian viết một cái máu chữ, "Còn"

"A!" Lão quản gia dọa đến xụi lơ trên mặt đất, kinh hô nói: "Đại nhân chết, đại nhân chết!"

Tựa hồ là nhớ ra cái gì đó, lão quản gia như vậy kinh hô:"Quỷ binh lấy mạng, lấy đi đại nhân mệnh!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.