Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 122: Chương 122: Hàn Đình Mộ Vũ




Nếu bình thường sẻ không có chuyện như thế này xảy ra, chỉ cần ách tắc một chút đa phần là do đám người mới đến còn không hiểu cách di chuyển, sẻ được đám nhân viên phân bố ở các tuyến đường hướng dẫn.

Nhưng mà bây giờ nguồn cơn tạo nên dòng người chẽn lại chính là đại bảo bối của vị công tử, đám nhân viên trong trang chỉ có thể kêu khổ không ngớt.

Tiểu bá vương trong trang, người trong trang có thể không biết trang chủ Dược Thiên Sầu là ai? nhưng không thể không biết cô con gái của hắn, cơ hồ mọi ngóc ngách trò chơi đều có bóng ảnh của nàng, thường xuyên quậy cho gà bay chó chạy khắp nơi.

“ Thế nào không dám ứng chiến” Lăng Sương chống nạnh nhìn về thiếu niên phía trước, một bộ màu xanh hoa lệ y phục chính là kẻ năm trước đánh bại nàng.

Đem tân vương ngôi vị đạp xuống dốc không phanh, có thể nói để nàng thống hận nhất người muốn đánh cho hắn răng rơi đầy đất nhất, chính là Cam La nước Tần.

Cam La chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi thiếu niên là cùng, so với Lăng Sương cao hơn một cái đầu rưỡi tầm mét bốn mét năm mà thôi.

Nhưng đừng nhìn hắn tuổi trẻ nhưng thông minh tuyệt đỉnh, hơn nữa dòng dõi xuất thân cũng không kém.

Tổ phụ chính là Cam Mậu là Hữu thừa tướng thời Tần Vũ Vương chiến công hiển hách, giúp cho nước Tần cường thịnh đến thời Tần Chiêu Tương Vương bị sàm ngôn, để tránh họa đả chạy sang nước Tề nên bị tịch thu gia sản.

Cam La lúc nhỏ đã mất cha, dưới sự chỉ dạy của mẹ, khắc khổ học tập. Cam La thông minh cơ trí, trải qua mấy năm khắc khổ, học tập tiến bộ rất nhiều, tài hoa cũng tràn đầy, nổi tiếng gần xa một thời.

Được Lử Bất Vi mời chào làm môn khách, tài hoa của hắn rất nhanh chứng thực. Khi mà Cam La 12 tuổi đi xứ Triệu quốc chỉ dựa vào đầu lưỡi mà lấy cho nước Tần vài chục tòa thành trì.

Nước Tần dùng chính sách viễn giao cận công tiến hành chiến tranh kiêm tính, tiến thêm một bước có mưu đồ thống nhất bảy nước.

Lã Bất Vi thấy mối quan hệ giữa Yên và Triệu nhất thời có vẻ căng thẳng, muốn sai sứ thần liên hợp với Yên để đánh Triệu.

Cam La bên cạnh lại cho rằng, từ hình thế mà phân tích, liên Yên công Triệu không bằng sai người thuyết phục Triệu, trước tiên đem 5 thành ở Hà Gian, vùng đất chiến lược quan trọng dâng cho Tần.

Sau đó liên hợp với Triệu đánh Yên, đồng thời thỉnh cầu được đảm nhận quốc sứ đến nước Triệu.

Lã Bất Vi bèn bẩm cáo đến thái hậu Triệu Cơ đang nắm quyền.

Thái hậu nghe nói có một thần đồng vừa can đảm vừa có tri thức, chủ động xin xuất sứ, vô cùng kinh ngạc, liền đích thân triệu kiến Cam La để thăm dò tài học.

Triệu Cơ nói với Cam La rằng: “Gần đây ta có bệnh, trong toa thuốc của thái y có vị thuốc là trứng gà trống, ngươi có thể làm cách nào tìm cho ta trứng gà trống không?”

Cam La lập tức đáp rằng: “Thái hậu muốn trứng gà trống, trước tiên phải tìm cho được người đàn ông có thể sinh đẻ”

Thái hậu bảo rằng: “Đàn ông làm sao có thể sinh đẻ? Há có lí nào như thế »

Cam La đáp rằng: « Thế thì, gà trống làm sao có thể đẻ trứng? »

Triệu Cơ thấy Cam La quả nhiên cơ trí mẫn tiệp, tài ăn nói xuất chúng nên bảo Doanh Chính trao cho chức Thiếu Thứ Tử ngay tại chỗ.

Doanh Chính lại hỏi: “Ngươi có can đảm đi sứ nước Triệu, nhưng nói như thế nào để thuyết phục Triệu Vương để hoàn thành sứ mệnh?”

Cam La đáp rằng: « Chỉ có đến lúc đó theo thời cơ mà hành sự, dùng lí để thuyết phục người.”

Doanh Chính rất hài lòng, liền mệnh cho Cam La làm sứ thần đi đến nước Triệu.

Triệu Vương tiếp kiến Cam La, ngạo mạn hỏi vì sao mà đến.

Cam La đáp rằng: “Vì hai nước Tần Yên đang có kế hoạch liên hợp để đánh Triệu.”

Triệu Vương cả giận, buông lời muốn giết Cam La.

Cam La Trấn tĩnh nói rằng: « Hai nước tương tranh, không chém sứ giả, đại vương đối đãi như thế với sứ thần nước khác là vô lí, há không bị thiên hạ chê cười sao.”

Triệu Vương ngầm bội phục lòng can đảm và kiến thức của Cam La, chuyển sang trách Tần và Yên tại sao muốn đánh triệu.

Cam La nghiêm túc nói: “Năm đó, ngài thừa cơ nước Tần nội loạn đã xâm phạm biên quan nước tôi, giết Đại tướng Mông Ngao, đoạt lấy 5 thành ở Hà Gian. Nay Tần và Yên liên binh đánh Triệu, chính là để rửa mối thù năm nọ.”

Triệu Vương nghe qua có chút sợ hãi, nhưng vẫn gắng bình tĩnh nói, muốn liều mình cùng với Tần và Yên tương tranh.

Cam La nói rằng: “ Trận chiến Trường Bình năm nọ của quý quốc, 10 vạn đại quân toàn bộ bị Tần tiêu diệt. Ngài ngay cả quốc đô của Tần cũng đối phó không lại, nay làm sao có thể chống cự lại với 2 nước Tần Yên? Đến lúc đó, e rằng nước Triệu nguy trong một sớm một chiều.”

Cam La thấy Triệu Vương lộ vẻ sợ hãi, liền chuyển giọng:“Tôi hoàn toàn không phải đến để tuyên chiến, mà là phụng mệnh đến để giao hảo. Nếu đại vương có thể trả lại 5 thành Hà Gian, nước tôi nguyện cùng quý quốc đối đãi tốt với nhau.”

Cam La lúc cứng lúc mềm như thế khiến Triệu Vương sau khi so sánh được mất, biểu thị bằng lòng tiếp nhận kiến nghị của Cam La, trả lại 5 thành, đồng thời đem bản đồ 5 thành đích thân giao cho Cam La, hẹn Tần Triệu liên hợp đánh nước Yên.

Chẳng bao lâu, Triệu Vương phát binh đánh Thượng Cốc của nước Yên (nay là phía đông nam Hoài Lai tỉnh Hà Bắc), chiếm cứ 30 toà thành, lại đem 11 toà thành trong đó dâng cho nước Tần.

Cam La chỉmới 12 tuổi không làm nhục sứ mệnh, dùng tài trí của mình khiến nước Tần không hao phí 1 quân 1 tốt, lấy được không ít đất đai.

Sau khi Cam La về triều liền được phong làm Thượng Khanh, là một trong môn khách quan trọng của Lử Bất Vi.

“ Thế nào không dám ứng chiến, sợ rồi” Lăng Sương chống nạnh lớn tiếng nói, kẻ thù gặp nhau đặc biệc đỏ mắt.

Đám nhân viên phía sau chỉ có thể im lặng chấp nhận cho nàng càn quấy dù sao trang chủ nuông chiều nàng ai cũng biết được cả, chỉ cần không xảy ra nhân mạng hắn đều vì nàng xử lý cả.

“ Hừ, khích tướng sao?” Cam La hừ lạnh, nói: “ bại tướng dưới tay mà thôi” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Lăng Sương mặt đỏ lên tức giận cổ tay siết chặt kìm nén muốn đập lấy đối phương, lớn giọng nói: “ hừ, bản tiểu thư tốn có một thế cờ tuyệt sát chi vong, dùng để chiêu đãi ngươi, có bản lĩnh phá cho ta xem, nhưng ngươi có bãn lĩnh đó không? nói cho ngươi biết cho dù Kỹ Yên Nhiên có đến cũng đừng mơ phá được, bày trận”

“ Vâng, đại tiểu thư” phía sau hai đứa bé gái một bộ tinh xảo y phục một đầu tóc ngắn, chính là bạn chơi của nàng từ phía sau cất bước đi đến chiếc bàn đá đặt ở trên vỉa hè, chiếc bàn có khắc sẵn bàn cờ trên đó.

Những chiếc bàn ghế kiểu này có đến hàng trăm, hàng ngàn có mặt khắp nơi tùy tiện người dân đều có thể chơi cờ nghỉ dưỡng tại nơi này.

“ Thật hay giả, Kỹ tài nữ là Kỳ Vương năm vừa rồi cũng bó tay sao?”

“ Bé gái kia là ai? sau lại khẩu xuất cuồng ngôn như vậy”

“ Huynh đệ, ngươi là mới đến đi, đó chính là đại tiểu thư của Thanh Y Lâu, người kế thừa chân truyền của công tử, Cờ Vương lần đầu chính là nàng đảm đương, Lăng Sương”

“ A. chính là Lăng Sương tiểu thư đó sao? như vậy thiếu niên kia là ai?”

“Lăng Sương không phải là đại tiểu thư của Thanh Y Lâu, con gái của trang chủ Dược Thiên Sầu ư?”

“Dường như hai người có thù oán thì phải”

“ Hắn là Cam La, năm trước chính là đả bại đại tiểu thư trong giải đấu, đánh vào vòng tứ cường, sau lại bị vô song tài nữ cũng là Cờ Vương Kỹ Yên Nhiên tiểu thư đánh bại”

“ Thì ra là như vậy”

“ Hừ..Tần quốc Cam La thắng thì có gì lạ, đại tiểu thư tuổi so với hắn còn nhỏ”

“ Nghe nói đại tiểu thư kế thừa chân truyền của trang chủ, vậy cũng bại dưới Cam La”

“ Lần này cô ấy muốn thu lại mặt mủi ư?”

“ Im lặng, đám người các ngươi thật ồn ào” Lăng Sương tức giận đỏ bừng đem tay chỉ tay nghe đám người nghị luận về nàng, nhất là khi nghe nàng bị Cam La đả bại.

Tay nhỏ nắm thành quả đấm nhìn vàn cờ đả bố cục thành công, kiêu ngạo nói: “ Chỉ bằng Hàn Đình Mộ Vũ này, đủ quét sạch hết các ngươi các ngươi”

Hai nữ hài đi cùng với Lăng Sương đả cướp đến cái bàn đá, nhanh chóng bố trí xong thế cờ cho đại tiểu thư nhà mình, cũng không mất thời gian, liền nói: “ tiểu thư, xong rồi”

Lăng Sương híp mắt đi đến trước, nhìn Cam La: “ nếu như ngươi sợ có thể rời đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.