Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 192: Chương 192: Hàn Vũ sát cơ




Hàn Vương cung chính điện.

“ Trước là án mạng phủ Tư Mã sau là thu nhận nạn dân Sở quốc, châm ngòi cho đám dư nghiệt Bách Việt tàn sát bừa bãi. Phủ thái tử bị đột kích vô cớ, đúng là bị liên lụy. Việc xét xử án mạng cửu công tử đương nhiên là khổ nhọc lập công lao, nhưng mạt tướng cho rằng quốc gia xả tắc trụ cột nặng như thái sơn”

Nghe được một bên Cơ Vô Dạ muốn đem Hàn Phi ra kể tội, Trương Khai Địa liền lên giải vây: “ Đô thành Tân Trịnh vốn là nơi tướng quân trấn thủ, mà vương cung lại càng trọng yếu hơn, vốn phải phòng thủ kiên cố ấy vậy mà nay kẻ tặc lại xông vào. Chẳng lẻ một áng mạng đả làm loạn được bố cục tướng quân. Đây chính là xả tắc nặng như thái sơn mà tướng quân nghĩ ư?”

"Ba " một tiếng vang lên, Hàn vương An một tay vổ vào đùi mình đứng lên: “ Đường đường là đô thành của ta lại họa loạn khắp chốn, thái tử lại sinh tử không rõ, các ngươi không biết phân ưu cùng quả nhân lại chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm cho nhau”

“ Xin phụ vương bớt giận” Hàn Vũ chậm rải lên tiếng, chợt tiến lên mấy bước nói: “ Nhi thần thấy thái tử tuy trong hiểm cảnh, nhưng tạm thời chưa nguy hiểm đến tính mạng"

Hàn vương An nhíu mày hỏi: “ Sao lại như vậy”

Hàn Vũ bất động thanh sắc nói, " bằng thái độ kiêu ngạo của yêu nữ khi nãy, có thể thấy được kẻ tặc không hề sợ hãi. Không sợ thần uy của Đại Hàn ta khi rời đi lại không hoảng loạn, chắc chắn là bắt thái tử làm con tin để triều đình dùng điều kiện khác trao đổi"

Hàn Vương nghe được nói: "Ừm, lời của Vũ nhi nói cũng có lý, con cho rằng nên làm sao mới tốt. "

Hàn Vũ liền nói: “ Chúng ta có thể thương lượng với kẻ địch, trong thời gian này tranh thủ cứu thái tử ra, rồi bắt gọn một mẻ. Nói đến dẫn binh thì không ai hơn được Cơ tướng quân, nói đến mưu trí thì Cửu đệ tâm tư tinh tế, ắt có thể phân tích tỉ mỉ tìm ra kẻ thao túng phía sau. Nguy cơ hôm nay không hợp sức hai người họ thì chẳng có thể giải cứu”

Cơ Vô Dạ làm sao có thể để yên cho Hàn Vũ đem mình cùng Hàn Phi kéo lên, để hai người bọn họ lưỡng bại câu thương mình hắn hưởng lợi, liền nói: “ Tứ công tử canh cánh quốc sự, lại giỏi mưu tính chính là may mắn lớn của nước Hàn ta. Nguy cơ lần này liên quan đến tính mạng thái tử, nếu để cho Tứ công tử chủ sự ắt sẻ hóa dử thành lành, thắng lợi khải hoàn”

Hàn An ngẩm nghĩ, gật đầu đáp ứng.

Đám người cũng nhận mệnh rời khỏi vương cung.

Một tiếng sau, Tứ công tử Hàn Vũ phủ đệ.

Hàn Vũ chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng nhìn về phía bên ngoài phủ một cái hướng khác nói: " Thiên Thừa, ta bố này cục mục đích thực sự chỉ là vì để cho lão Cửu bọn hắn cùng Cơ Vô Dạ đấu lưỡng bại câu thương. Ta đưa ra chủ ý này, dẫn lão Cửu chủ sự, Cơ Vô Dạ làm phụ, xa có thể trừ bỏ Lão Cửu, yếu thì hạ thấp thế lực của hắn, gần thì ngư ông đắc lợi, khốn Bách Việt phản đảng với trong cung, để cứu viện thái tử "

“Cứu viện thái tử?” Hàn Thiên Thừa nghi hoặc đứng lên nói: “Tứ gia một cái mục đích khác, chẳng lẽ là thừa dịp cứu viện cơ hội..”

Hàn Vũ một lần nữa đi đến trước bàn ngồi xuống, đưa tay cầm lên một cái bạch cờ, thản nhiên nói: “Thiên Thừa, ngươi tiễn thuật tinh xảo, nhất là Bách Bộ Xuyên Dương, việc này còn cần bởi ngươi xử lý "

Hàn Thiên Thừa ôm quyền, cúi đầu nghiêm mặt nói, "Thiên Thừa định không phụ Tứ gia hi vọng. Chỉ là, Thiên Thừa lo lắng, cho dù thái tử thân tử, Cơ Vô Dạ sát cục nhưng như cũ, huống hồ việc này, Cửu công tử cũng là được lợi người "

Hàn Vũ tay cầm bạch cờ, dò xét bàn cờ nói, " nhìn như được lợi, chưa hẳn thật được lợi, bây giờ Cơ Vô Dạ cùng lảo Cửu đã như nước với lửa, như thái tử thân tử, kế thừa vương vị người liền chỉ còn lại có ta cùng Lão Cửu, nếu là giết lão Cửu ta liền sẽ trở thành duy nhất người kế nhiệm. Dạng này, Cơ Vô Dạ sẻ không cho phép điều này "

Đem quân cờ đặt xuống giết đi quân cờ trắng, khóe miệng kéo lên độ cong nhìn qua một bên là những chiếc họp chất đống, Hàn Thiên Thừa cũng hiểu ý đi đến lấy một chiếc hộp bên trong đem đến mở ra cho Hàn Vũ, là một mảnh ngọc màu xanh rất đẹp.

“ Tứ gia, trang chủ Thanh Y Lâu cùng bang chủ Thanh Y Lâu có quan hệ với Tử Nữ, việc này? ”

Hàn Vũ cười nói: “ Phượng Vô Song hắn là một tên gian thương, Phỉ Thúy Hổ của Cơ Vô Dạ sẻ không bỏ qua cho hắn, mà bỏ ra bốn phần lợi nhuận đổi lấy bảo đảm lẫn thế lực của ta, hắn thu về lợi ích còn lớn hơn Tử Lan Hiên nhiều”

Hàn Thiên Thừa hiểu ra, Tử Lan Hiên một đêm thu về tài sản lớn nhưng chỉ bo bo ở Tần Trịnh mà thôi, so với Phỉ Thúy Hổ thể lực trải rộng đất Hàn lẫn vươn ra các nơi khác nhưng hắn là thương nhân thuộc hạ đắc lực của Cơ Vô Dạ, một khi Phượng Vô Song đầu nhập nhất định sẻ bị xâu xé.

Mà lựa chọn tứ công tử lại khác, thế lực các thương đội đều không kém tài lực mạnh cổ tay còn vươn đến được Triệu quốc, nương tựa vào có được thế lực của Hàn Vũ thông qua các sản nghiệp rộng lớn lợi nhuận lẫn thế lực đều phát triển vượt bậc.

Chỉ để cho Hàn Vũ quan ngại chính là Dược Thiên Sầu, dù sao Lăng Sương cùng với Hàn Phi quan hệ không cạn đây. Nếu đối phương nhờ giúp đở khi đó bố cục của hắn cũng có khi bị phá vở.

Cùng thời gian Tử Lan Hiên một gian phòng.

“ Chúc mừng công tử độc bá đại quyền, Cơ Vô Dạ và Hàn Vũ đều phải răm rắp nghe theo” Tử Nữ nâng lên chung rượu đi đến bên cạnh Hàn Phi đưa đến.

“ Tử Nữ cô nương ta đang cần an ủi, không cần sát muối vào vết thương đâu” Hàn Phi ánh mắt đau khổ, khuôn mặt phối hợp lên tiếng.

“ An ủi thì ta không rành, huynh nên nhờ huynh ta” nói xong thân ảnh Tử Nữ dời đi, thân ảnh Vệ Trang hiện ra mặt lạnh như tiền chăm chú quan sát lấy Hàn Phi.

“À” Hàn Phi có chút thốt lên khi thấy Vệ Trang 2 tay ôm lấy trước ngực ánh mắt nghiêm túc quan sát lấy hắn, trải qua 4 5 giây ánh mắt quay về Tử Nữ lên tiếng “ thôi cô nương sát muối tiếp đi”

“ Có một con khỉ, muốn ăn hạt dẻ nướng chín trên bếp lửa. Nhưng lại không dám lấy bởi vậy đã lừa con mèo vào lấy thay cho nó.Hạt dẻ này rất bỏng” Vệ Trang đột nhiên lên tiếng, giọng đều đều vang lên

“ Cho nên cần phải uống chung rượu này để tăng dũng khí” nói xong Hàn Phi đem chung rượu này một hơi uống hết

Đúng lúc này Trương Lương ôm một đống cuộn da trên tay bước vào bên trong “ gian ngục không tồn tại đó đã phát sinh một vụ vượt ngục, là khởi đầu cho tất cả sự kiện”

Hàn Phi nhìn những thứ trên mặt bàn sau đó đem ánh mắt về Trương Lương “Tử Phòng chuẩn bị quả là đầy đủ”

Trương Lương lập tức gập chân ngồi xuống lên tiếng “ Thông qua vụ án Lưu Ý Ngột Tựu, vụ việc Bách Việt năm xưa nổi lên mặt nước.Đệ đã tra một lượt hết sổ sách củ rồi,đối chiếu với kỷ yếu niên biểu phát hiện ra một đặc điểm chung trong đó, chính là có một đoạn bỏ trống”

“ Khoảng trống thời gian luôn dùng để che đậy chân tướng không nở nhìn vào” Hàn Phi đưa tay lên cằm suy tư nói

“ Thái tử Bách Việt tên là Thiên Trạch, tuy là dõng dõi đế vương nhưng thiên phú dị bẩm tinh thông vu thuật Bách Việt, thích chiêu mộ kỳ nhân dị sỉ khắp nơi về triều đình. Do sinh ra có hình hài kỳ lạ, được xưng là Xích Mị Long Xà còn được xưng là Xích Mị Quân” Trương Lương tiếp tục lên tiếng

“ Xích Mị Quân” Hàn Phi nghiền ngẫm nói ra.

Trương Lương lần nữa lên tiếng “ vương tộc Bách Việt trong quá trình được quân đội Sở, Hàn trợ giúp thì toàn bộ chết hết, trong đó vị thái tử vốn phải chú ý nhiều nhất thì bị lướt qua, kết luận là mất tích bí ẩn”

“ Xem ra Xích Mị Quân vẫn luôn bị giam giữ ở trong nhà ngục của đô thành” Tử Nữ ánh mắt nhìn đám người lên tiếng.

“ Một phế thái tử của Bách Việt bắt cóc thái tử của nước Hàn, cũng lý thú đây” Vệ Trang con mắt có chút quang mang nói.

Hàn Phi vẻ mặt lại thay đổi như sợ hải lấy “ chuyện mà Vệ Trang huynh hứng thú ta phải uống thêm vài chung cho đở sợ đây”

"Thù hận cũng giống như độc dược, chìm đắm càng lâu, độc tính càng mảnh liệt, cuộc trả thù bắt đầu rồi" Tử Nữ thân ảnh đứng dậy nhìn qua cửa sổ phía trước là mảnh hồ nước cảnh sắc.

“ Chỉ có một điều rất lạ, phủ tướng quân và thái tử vốn cùng một phe, Cơ Vô Dạ ủng hộ thái tử lại sao lựa chọn đầu tiên trả thù lại chọn phủ thái tử “ Trương Lương nghi hoặc nói.

“ Quả thực, như vậy được lợi chỉ có tứ công tử và cửu công tử đây” Tử Nữ quay lại lên tiếng, thái tử chết người có lợi chính là Hàn Phi và Hàn Vũ.

“ Hắn chính là đôi tay phải thò vào lửa lấy hạt dẻ” Nghe Vệ Trang nói xong Hàn Phi gương mặt có chút biến đổi sợ sệt nói: “ Lời của huynh lần nào cũng có lý vậy, nhưng nghe sao cứ cay nghiệt thế nào?”

“ Bởi vì đó là sự thật” Vệ Trang lạnh nhạt nói.

Hàn Phi gương mặt ngưng trọng đứng lên nói: “ Một sự thật khác đó là dùng thái tử làm con tin, vốn liếng lớn như vậy. Lời chào giá của đối phương quả nhiên không tầm thường”

Vệ Trang lần nữa tạt thêm một gào nước lạnh cho hắn: “ Thanh Y Lâu đả đổi chiều rồi, xem ra từ ngươi hắn không thấy được lợi ích”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.