Biên thành Tần Trình, trên tường thành.
“ Có thể nhìn ra ngài ấy rất cần huynh” Tử Nữ cất bước đi đến gần Hàn Phi đang phóng mắt nhìn bên dưới một phương xa là một cổ xe ngựa, chính là khung xe ngựa của Tần vương Doanh Chính đả rời khỏi Tần Trịnh.
“ Có lẻ chúng ta đều cần lẫn nhau” Hàn Phi trả lời: “ Pháp của ta cần một vị vua cường quyền”
“ Vậy tại sao huynh không nhận lời “ Tử Nữ nghi hoặc.
“ Vì pháp của thiên địa được chấp hành bởi vua, nhưng lại không bị thao túng bởi vua”
Tử Nữ lo lắng nói: “ Huynh phải cẩn thận, ta thấy ánh mắt của hắn rất sâu xa”
“ Cô đang lo lắng cho ta” Hàn Phi cười hỏi đối với nữ tử này hắn quả thật từng động tâm nhưng khi biết Dược Thiên Sầu đối với nàng cũng động tâm, quân tử bất đoạt nhân sở ái hắn liền từ bỏ, nhìn nàng đem mắt dời đi lại nghe: “ Chất độc quyền lực sẻ ăn mòn quốc gia hùng mạnh nhất, cũng sẻ gặm mòn người sắc bén nhất”
“ Uỳnh” Ngay lúc này một vụ bạo tạc vang lên, để cho Tử Nữ dời mắt chính là phương hướng của Tử Lan Hiên, trong mắt nàng tòa đại lâu to lớn vở thành từng mảnh vụn nhỏ gỗ vụn tung tóe bay vào không trung, trong không khí vẫn còn lan tỏa từng đường kiếm khí lăng lệ hung mảnh.
“ Cho nên ta đả chuẩn bị một trợ thủ cực kỳ đắc lực cho vụ này” Hàn Phi cười nói.
“ Cục diện lần này hung hiểm hơn so với trước kia trăm ngàn lần” Tử Nữ lo âu nhìn dưới thành khói lửa tràn lên.
Hàn Phi nhìn Tử Nữ khóe mắt vươn ra giọt lệ, liền nói: “ quen nhau lâu như vậy, mới thấy muội khóc, muội an tâm huynh ấy bản lĩnh thông thiên mọi người nhất định không có chuyện gì”
Tử Nữ khẻ gật đầu ảnh mắt nhìn về phương hướng Tử Lan Hiên trong đêm lửa cháy, bên tai lại nghe Hàn Phi ngâm nga:
“Nước mắt thời loạn cạn vì ai
Mộng ngày chợt tỉnh, cánh bướm đã xa
Biển xanh bao la, biết bao là bờ
Dõi mắt nhìn theo,chỉ còn bóng ngựa trắng
Lầu cao nguy khốn,Lưu Sa Nghịch Lân
Khói lửa bùng lên,mưa lạnh phủ kín
Hoàng kim chi nguyệt,bạch ngân tinh
Băng tâm như ngọc,quân tự danh »
Tử Lan Hiên lúc này bên trong là một mảnh lửa cháy khắp nơi, ấy vậy mà bên trong lại có những tảng băng trụ lạnh lẻo ngưng kết hỏa diễm không cách nào hòa tan nó được, tại chiến trường bên trong Thủy Vân Du tay chân đả bị những sợi gai băng của Huyết Y Hầu trói buộc.
Về phần Vệ Trang cũng không khác mấy gì tuy mấy năm nay hắn tiến bộ nhưng Huyền Tiễn cũng đâu chịu thua kém, cho dù hắn phục dụng tiên đậu hồi phục lại chân khí sau cuộc đấu với Vệ Trang Mặc Nha nhưng vẫn không là Huyền Tiễn đối thủ. Mặc dù không cam lòng nhưng đứng trước hai người này hai người bọn họ không phải là đối thủ.
Ở bên ngoài Cấm Vệ Quân trong hoàng cung nước Hàn đều được vận chuyển ra ngoài thành toàn bộ phong tỏa Tử Lan Hiên, không cho bất cứ ai tiếp xúc theo lệnh của Cơ Vô Dạ muốn để cho bè đảng của Hàn Phi một lưới quét sạch.
Tất cả các tuyến đường có thể thông đến Tử Lan Hiên đều bị ngăn cản, không cho bất cứ thế lực nào có thể tiếp ứng. Có điều đám người này chỉ có thể cản được đám tôm tép người dân hổ trợ dập lửa, còn những cao thủ giang hồ không cách nào cản được.
Đại tướng quân phủ.
“ Cuối cùng cũng cắn câu” Cơ Vô Dạ môi nhích lên độ cong đem tay bắt lấy chung rượu uống một ngụm.
Khi trên lầu cao nhìn về phương hướng Tử Lan Hiên, hiển nhiên hắn thấy được một khu vực Cấm Vệ Quân ngăn cho người dân dập lửa bị giết, chính là mục tiêu một trong lần này của hắn, không chỉ trừ khử Hàn Phi mà còn đem Thiên Trạch bắt nhốt lại lần nữa.
“ Chúc mừng tướng quân, lần này cũng bắt hết đám người này, Hầu gia ra tay có bao giờ thất bại đâu”
Phỉ Thủy Hổ nhìn trong đêm như ngọn đuốc bốc cháy dử dội Tử Lan Hiên quay đầu sang Cơ Vô Dạ, phía sau hắn chính là Mặc Nha Bạch Phượng, cười nịnh nọt lấy lòng.
“ Đúng, đám người này đợi tới chính là để nộp mạng đúng không?” lời hắn vừa dứt phương hướng Tử Lan Hiên lại vang lên một vụ nổ.
Trong đêm một đạo kiếm khí đỏ hồng trên thương không hiện ra, chậm rãi nói: “ Việt Vương Bát Kiếm, Hắc Bạch Huyền Tiễn, quả nhiên không khiến chúng ta thất vọng”
Phỉ Thủy Hồ tiếp lời: “ tương truyền Việt Vương Bát Kiếm là tám loại binh khí do Việt Vương Câu Tiễn ra lệnh dùng vàng đỏ ở núi Côn Ngô để tạo ra. Hôm nay được gặp, đúng là phi phàm”
“ Lần này đúng là La Võng đả cho chúng ta mượn một trợ thủ đắc lực, hắn là sát thủ cấp một Thiên Tự cao cấp nhất trong nội bộ La Võng. Thiên sát địa tuyệt đúng là sát khí đùng đùng” Cơ Vô Dạ cười nói.
Phỉ Thủy Hổ đem chung rượu lắc nhẹ, nói: “ một mình Huyền Tiễn là đả tiết kiệm cho ta bao nhiêu nhân lực rồi, vụ này coi như lời”
Cơ Vô Dạ nghe xong đem chung rượu đặt lên bàn, lực đạo có phần mạnh đem nước rượu trong chung sóng sếnh đổ ra ngoài, liền nói: “ lảo Hổ, không thể tính như vậy được, nhiệm vụ của La Võng, Dạ Mộ cũng tốn không ít công sức đâu. Đây chẳng qua chỉ là việc nên báo đáp mà thôi”
“ Tướng quân nói đúng” Phỉ Thúy Hổ ngồi dậy, chậm rải bước đi nói tiếp: “ nhưng hiện giờ mục tiêu của La Võng đả rời khỏi Hàn quốc, chỉ không biết...”
Cơ Vô Dạ lại nói: “ tuy hắn đả rời khỏi Hàn quốc nhưng sát trận mà La Võng bày sẵn cho hắn, chỉ sợ đả có từ lâu rồi. Chúng ta cứ ngồi chờ đợi thắng lợi đi”
Phỉ Thủy Hồ nâng thanh đồng chung rượu cạn với Cơ Vô Dạ, lên tiếng: “ chúc mừng tướng quân, sau trận này sẻ chẳng còn hậu hoạn gì nữa”
Tử Lan Hiên bên trong cuộc chiến của Vệ Trang và Huyền Tiễn vẫn còn chưa ngả ngủ, nhưng bất lợi nghiêng hẳn về Vệ Trang. Còn Thủy Vân Du lúc này tứ chi đả bị những gai băng trói lấy đem nàng treo lơ lửng ở không trung, Bạch Diệc Phi nhìn tuyệt mỹ gương mặt chậm rải nói: “ chỉ cần những thứ thuộc về ta, ta sẻ lấy lại hết” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);
“ Ngươi nói những thứ thuộc về ngươi, chính là ta sao” Thủy Vân Du mắt phượng liếc nhìn hắn, theo tầm mắt nàng thấy được phía sau Bạch Diệc Phi còn có một thân ảnh.
Chính là Bách Độc Vương không một tiếng động chậm rải tiếp cận, trên tay vươn vấn hai làn khói xanh như hỏa diễm kịch độc chết người, thấy hắn chuyển đầu đi nàng liền cơ linh muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn: “ ngươi là cái thá gì chứ, ngươi không xứng. Ta không thuộc về bất cứ nam nhân nào hết”
Ngay lúc này Bách Độc Vương từ lòng bàn tay một con rắn đen nhỏ uốn lượn theo khoảng cách càng lại gần lao đến từ phía sau tập kích, mà cùng với hắn Khu Thi Ma hai tay kết ẩn miệng lẩm bẩm chú ngữ, hàng loạt văn tự xanh lục nhanh chóng ngưng hình rồi lao nhanh đến Bạch Diệc Phi hai mặt giáp công lấy.
Ngay khi hai đại chiêu chỉ còn gần trong gang tấc Bạch Diệc Phi khóe môi khẻ nhích lên độ cong, tay phải phất nhẹ theo đó thanh kiếm trên tay lập tức phân thành hai một đỏ một trắng, từ người hắn hàn khí kinh người lạnh lẻo cấp tốc thoát ly.
Đầu rắn kịch độc bị hơi lạnh đóng băng trong chốc lát mà không chỉ vậy Khu Thi Ma và Bách Độc Vương cùng chung cảnh ngộ.một bông tuyết nhỏ lăn chậm rải lăn trên da thịt Thủy Vân Du đem cắt lên da thịt, hàn khí lạnh lẻo bức người lan tỏa ra khắp xung quanh đem phủ lên đó một lớp băng giá.
“ Cô quỳ xuống cầu xin thì sẻ có được càng nhiều hơn, phản kháng chỉ mang lại nhiểu tổn thương hơn mà thôi” Bạch Diệc Phi xoay người, theo hắn khống chế đầu rắn độc hóa thành băng điêu như bọt biển tan rả đi, cổ tay khẻ lắc chuôi kiếm trên tay khẻ nhích.
“ Không” Thủy Vân Du kinh hô lên.
Bạch Diệc Phi mày nhíu lại, bàn tay mang theo chuôi kiếm đỏ lòm như máu chỉ chực đâm xuyên qua người Bách Độc Vương có phần dừng lại, khi giờ phút này lại xuất hiện thêm một vị khách mới, là một vị nử nhân xinh đẹp nhưng dung mạo đả bị một tấm mặt nạ che lấy, nhuyễn giáp bó sát cơ thể trên tay cầm một chuôi kiếm tinh xảo xinh đẹp.
“ Thanh kiếm đó” Vệ Trang đồng tử mở lớn ngưng trọng hơn bao giờ hết, bàn tay siết chặt vào chuôi kiếm mình, hắn có thể không nhận ra nử tử này nhưng lại nhận ra chuôi kiếm trên tay nàng, giống như Huyền Tiễn là một thanh Việt Vương Bát Kiếm khác, hắn vạn phần không nghĩ đến ngoài Huyền Tiễn còn một chữ Thiên sát thủ khác nữa.
“ Là ngươi Kinh Nghê” Huyền Tiễn mày chau lại đứng trên nóc nhà, so với Thủy Vân Du hắn chỉ hứng thú với Vệ Trang đơn thuần chỉ là kiếm khách giao chiến.
“ Cheng” Chói tay thanh âm vang lên, chỉ thấy võ kiếm thoát ly ngay sau đó một vệt hồng quang hiện lên, Bạch Diệc Phi đồng tử mở lớn đỏ lòm chuôi kiếm vung ra khống băng năng lực điều khiến, các sợi gai băng lao đến công kích thân ảnh nử tử phía trước.
“ Keng keng keng keng” Liên miên hoa lửa không dứt, khi Tử Dận thân pháp linh hoạt né đi các sợi gai băng lao đến, mũi chân điểm nhẹ tung người mượn lực đạp lên một đầu gai băng, ngay sau đó cả người cùng Kinh Nghê kiếm lao nhanh đến Bạch Diệc Phi tiện đường chặt đứt đem các sợi gai băng đánh vở nát.
Sự tham dự của Kinh Nghê lẫn đột ngột công kích Bạch Diệc Phi làm cho đám người tại nơi này nhất thời kinh ngạc không thôi, trong đám người chỉ có Huyền Tiễn là biết rõ Kinh Nghê đả phản bội tổ chức nhiều năm nay như bốc hơi khỏi thế gian. Mà giờ đây lại đột nhiên hiện thế ở ngay Tần Trịnh này.
“ Crac crac crac” Giòn tan vở nát thanh âm vang lên, mục tiêu của Tử Dận không phải là Bạch Diệc Phi nàng chỉ cuốn đến hắn giao tranh mà thôi, trong giây lát công kích hàng trăm đường kiếm lăng lệ, rồi nửa đường nương nhờ thân pháp linh xảo của mình búng người về Thủy Vân Du đem tứ chi nàng gai băng cắt vỡ.
“ Uỳnh” Ngay lúc này một thanh âm vang dội khác vang lên, cánh cửa Tử Lan Hiên vở thành mảnh nhỏ, từ bên ngoài thân ảnh Thiên Trạch hiện ra phía sau khung cửa sổ các xiềng xích xà mang theo hắc khí phiêu động.
“Hừ” Tử Dận hừ lạnh một tiếng đột nhiên xoay người Kinh Nghê kiếm vung manh chặt chém lên cản lại một kích công kích của Huyền Tiễn, ba lưỡi kiếm chạm nhau tóe lửa ra phát lên đinh tai tiếng kêu, một kích bất ngờ giao thủ tuy có ưu thế từ trên cao nhưng chiếm ưu thế lại là Tử Dận, một kích tụ lực đem Huyền Tiễn mạnh mẻ bức lùi về sau.
“ Huyền Tiễn, để ta xem thử ngươi nhiều năm nay thực lực thế nào” Tử Dận chiến ý kéo lên, lời vừa dứt khí thế trên người nàng bành trướng không khí trôi dạt ra xung quanh, khí kình áp bách kinh người, mũi chân điểm nhẹ tung người hướng về Huyền Tiễn mà đến.
“ Ngươi có vẻ rất thích gây cho ta sự bất ngờ” Bạch Diệc Phi nhìn Thiên Trạch xuất hiện, ánh mắt dời qua Huyền Tiễn đang cùng Kinh Nghê giao chiến, hắn cũng không lường được một La Võng chữ Thiên khác xuất hiện lại đối chọi với Dạ Mộ, cổ tay khẻ chuyển hàn khí bức người từ người được thả ra.