Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 172: Chương 172: Mẫu nữ tề tụ




Hàn Phi,Trương Lương có thể không mở ra được nhưng còn có một người chính là Vệ Trang, Quỷ Cốc Phái đối với cơ quan thuật cũng có nghiên cứu và cũng biết chế tạo, học cứu chuyên sâu.

Không thể so bằng hai phái Mặc Gia và Công Tôn Gia nhưng trình độ cơ quan so với các nhà khác cũng có một tay.

Mà khi đem hai chiếc rương này về nhờ Vệ Trang mở ra, hai người cũng thông qua đó cá cược liệu Vệ Trang sẻ mất bao lâu thời gian mới phá bỏ được cơ quan.

Hàn Phi mặt thương tâm buồn thãm từ ống tay áo lấy ra một đồng vàng đưa cho Trương Lương khi nhìn Vệ Trang đả thành công mở ra rương hạp cơ quan, hắn cùng với Trương Lương cá độ để phá giải cơ quan này Vệ Trang cần mất một canh giờ đổ lại.

Nhưng đối phương chưa đến nữa canh giờ (1h) đả phá giải được. Hai người vội nghiêm túc thần sắc khi thây Vệ Trang quay sang nhìn hai người, đùa bọn họ cũng không thể để cho Vệ Trang biết được hai người lấy hắn ra cá độ.

Rất nhanh đám người cũng phát hiện được ký hiệu mà Ngột Tựu để lại, Hàn Phi suy ngẫm nói: “ Có người muốn truyền đi tín hiệu, nhưng ký hiệu này có nghĩa là gì chứ? Tử Phòng đệ là từ điển sống đệ thấy sao?”

Tử Phòng cất lời “"Đây là một phù hiệu của Đại Việt có nghĩa là lời hứa sinh tử”

“ Trong chiếc hòm được cất giấu trong mật thất, có chứa một lời hứa sinh tử đến từ đất Bách Việt. Còn chủ nhân của mật thất này giờ đây trở thành người chết. Dường như đã bắt đầu trở nên hợp lý rồi” Hàn Phi mặt có chút cười lên nói.

Vệ Trang mày có chút nhíu lên, nói “ Hợp lý không có nghĩa là sự thật những suy đoán vô căn cứ, nhiều khi sẻ dắt sai lối”

“ Huynh lại thành công đả kích ta rồi” Hàn Phi gương mặt có chút thương tâm nói

Trương Lương như nghĩ ra thứ gì “ Nếu đả có người phải chết, thì chứng minh lời hứa sinh tử năm nào đó đả bị phá”

“ Lời hứa này nhất định có liên quan đến vật từng cất trong chiếc hòm này” Hàn Phi đi đến chiếc bàn ngồi xuống

“ Xuất xứ của chiếc hòm, phù hiệu độc đáo chắc hẳn đều có liên quan đến Bách Việt” Trương Lương tiếp lời

“ Ta có thể mạnh dạn đưa ra một giả thiết nửa không” Hàn Phi cười nói

Có điều Vệ Trang không cho hắn nói, liền nói: “ Ngồi trong nhà thì dù có suy nghĩ hay ho đến mấy, cũng chẳng có giá trị thực tế nào cả”

“ Thế thì không thể rồi, thôi vậy”

Vệ Trang không nhìn hắn thất vọng tiếp lời “ Ta biết được một người, có lẻ sẻ cung cấp cho chúng ta manh mối”

Tân Trịnh thành một cây cầu, sắc trời âm u mưa nhỏ rơi rỉ rích.

Đường Thất cầm lấy một chiếc ô che lấy mưa rơi, hai bên cầu đều có người canh giữ lấy, dường như đang chờ đợi một người.

Quả thật theo hắn xuất hiện không lâu, một thân ảnh nam tử đột nhiên xuất hiện bên cạnh lảo già này.

Là ở một tòa đại lâu nào đó nhảy xuống vậy, mặt nước dưới mặt cầu có phần nhảy lên, đám người canh giữ hai bên cầu lập tức rút lấy kiếm tiến đến nam tử này nhưng chỉ bước được vài bước thì thấy lảo đại một tay giơ lên ra hiệu, đám người lập tức trở về chổ cũ.

“ Nếu không phải ngươi, ta nhất định sẻ nghĩ đây là một cái bẫy” Đường Thất thanh âm lảnh đạm nói.

“ Không lẻ là ta đã tình cờ chọn đúng thời gian và địa điểm thú vị » Vệ Trang thanh âm vang lên.

“ Tháng trước, chính trên chiếc cầu này người của Độc Hạt môn đã tấn công một cổ xe ngựa, cũng may lần đó không phải là ta. ” Đường Thất chậm rải giải thích lên tiếng.

“ Nếu như ta muốn giết ông, chẳng cần phức tạp như thế. Nhưng quả thật có người muốn ông phải chết.” Vệ Trang đem mủ trùm lấy xuống.

“ Làm nghề như chúng ta, nếu như không có ai muốn ta phải chết thì thành ra ta rất thất bại” Lảo già lạnh nhạt trả lời, hắn đương nhiên biết ai muốn diệt thế lực hắn đây.

“ Từ tình hình tháng trước xem ra Độc Hạt Môn chuẩn bị qua cầu rồi” Vệ Trang âm thanh như cũ lạnh nhạt nói.

Đường Thất cười nhạt nói “ Xem ra Độc Hạt Tử đả tìm được chổ chống lưng rồi”

“ Phủ tướng quân, ông cũng nhanh chân thật » Vệ Trang tán thưởng: “ Thời gian ngắn như vậy hấp thu 20 bang phái lớn nhỏ, Thất Tuyệt Đường cỏ lẻ nên đổi tên thành Thất Mãn Bang, Cửu Mãng Bang được rồi”

Từ khi Thiên An chấp chưởng Thất Tuyệt Đường trong một tháng nay thế lực này bành trướng thâu tóm hết thảy thế lực hắc bang lớn nhỏ, tài lực thu về cũng là một con số lớn khi mà các cửa hàng tửu điếm lẫn sòng bạc mọc lên chưa kể còn tiền ăn chia với Tử Lan Hiên.

« Đều nhờ bang chủ cả, lảo già này chỉ góp ít sức » Đường Thất vút râu cười nói.

Vệ Trang đem tay vươn ra trên tay là một tấm lụa trắng mực đen trên đó vẻ lại đồ hình con dấu Chết Huyết Thệ, liền nói: “ Nếu như ông gặp được, có thể cho ta biết đây là cái gì không?”

Đường Thất nhìn qua tấm khắn, rồi nói: “ Đây là..Đại Việt”

“ Ta biết ông từng tòng binh ở đó, còn lập được công lao”

Đường Thất liền nói: “ Công lao, ta cũng chẳng tự hào về chuyện đó lắm”

“ Công lao phải do xương khô mà đắp thành, ông có thể cho ta biết điều gì đó liên quan đến vật này không?”

Lúc này trời đả ngừng mưa, Đường Thất đem dù thu lại đưa cho thuộc hạ một bên: “Đây là phù hiệu của Đại Việt, Tử Chi Huyết Thệ”

Vệ Trang xoay người cười nhạt: “ nói những gì mà ta chưa biết”

Đường Thất nhìn Vệ Trang một hồi cũng bắt đầu đem thông tin hắn biết cho Vệ Trang, dù sao hiện giờ Thanh Y Lâu chính là cùng Lưu Sa làm ăn đây.

Cuối cùng một hồi liền nói về một ít nghe đồn liên quan với Hỏa Vũ sơn trang, lẫn Thiên Hạ Vô Song thành khi đó.

"Như vậy Lưu Ý ở trong đó đảm nhiệm là cái gì nhân vật." Vệ Trang mở miệng dò hỏi

Đường Thất nói rằng: "Xuất chinh Bách Việt thời điểm, Lưu Ý là Tả Tư Mã, mà ta chỉ là lính quèn thôi.Lần đó chúng ta bị vây quanh, rơi vào nghịch cảnh, sau cùng còn là giết ra tới."

Vệ Trang hỏi: "Lưu Ý biểu hiện làm sao."

"Ha ha, phi thường dũng mãnh a!" Đường Thất trả lời xong về sau, tiếp tục nói: "Bất quá ta tin tưởng một người ngươi biết cảm thấy hứng thú."

"Người nào."

"Tuyết Y Bảo chủ Bạch Diệc Phi!"

" Huyết Y Hầu!" Nói tới câu nói này thời điểm, Vệ Trang ánh mắt rốt cục xuất hiện một tia nghiêm nghị.

"Ta còn tình cờ biết được một tin, hôm qua Độc Hạt Tử đả bắt được một người, nghe nói một người đến từ Bách Việt" Đường Thất thân ảnh cất bước đi đến cổ xe ngựa nhanh chóng rời khỏi trong trời mưa.

Cùng thời gian Thanh Y Lâu sơn trang lúc này nghênh đón hai cổ xe ngựa di chuyển vào bên trong sơn trang, liền bị đám thủ hạ chắn lại, nhưng một hồi cũng nhanh chóng được cho qua.

Mặc dù là trời mưa rả rích nhưng bóng người qua lại nhộn nhịp, ở những bức tường đều thấy rất nhiều người tụ tập có những tấm vải che mưa bên trong tiếp tục xây dựng công trình.

Hay là những dòng người qua lại tấp nập vận chuyển hàng hóa, thậm chí trẻ nhỏ cũng qua lại, xe ngựa càng vào trong những công trình cao lớn hiện ra càng nhiều, thỉnh thoảng thấy được những công trình lớn không còn làm bằng gỗ nữa.

“ Vô Song huynh tài năng thật khiến người bội phục, chỉ trong thời gian ngắn ngủi như vậy đả biến nơi này thành một nơi phồn hoa” Hàn Phi vén rèm che nhìn qua khung xe ngựa thấy dòng người trong trang tán thưởng.

Trương Lương gật đầu, trong thời gian này hắn cũng chú ý đến thế lực mới nổi này, động tĩnh mà Thanh Y Lâu sơn trang làm ra không ít người chú ý, khi mà quét dọn các hắc bang thế lực độc chiếm Tần Trịnh trở thành một cổ thế lực lớn trong thành.

Thêm năm phút di chuyển hai cổ xe ngựa dừng bước tại một căn kiến trúc lớn, kiến trúc chủ đạo đều làm bằng đá, xen kẻ là gỗ lớn.

Từ bên trong xe ngựa Hàn Phi, Trương Lương Vệ Trang bước xuống, mà khung xe ngựa còn lại chính là Tử Nữ và Lộng Ngọc.

“ Vô Song huynh” Hàn Phi tươi cười đi đến váy chào, có điều mặt hắn biến đổi thương tâm lên khi thấy Thiên An ngó lơ, đi đến gần hai mỹ nhân bên cạnh ô dù đả bật ra che mưa cho hai người.

“Mỹ nhân quá bước là thiên đại việc tốt, còn tốt hơn là nàng đừng mang theo mấy tên nam nhân đến, ta đính chính một lần nữa, ta tuyệt đối với nam nhân không hứng thú” Thiên An trêu ghẹo hai nữ, che lấy ô dù cho hai người.

“ Vô Song huynh, huynh làm ta thương tâm quá” Hàn Phi đau đớn biểu lộ.

Thiên An cười nói: “ ngoài trời gió lạnh, hai vị mỹ nhân mau vào trong, cho dù nhiễm một chút hạt mưa ta cũng đau lòng”

Tử Nữ lưỡm hắn một cái, khi nhìn Lộng Ngọc thẹn thùng đỏ mặt không dám ngẩng đầu, khẻ nói: “ miệng lưỡi ba hoa, chỉ giỏi lừa gạt”

“ Vô Song huynh” Trương Lương chắp tay thi lễ.

Thiên An cũng bơ hắn luôn tiếp tục che ô cho hai nữ bước vào đại sảnh bên trong, sau đó kéo lấy tau Lộng Ngọc mang nàng rời đi, để lại đám người này cho Đường Thất chiêu đãi, bọn họ xuất hiện ở nơi này chính là hắn phái người qua tiếp đón Lộng Ngọc, đám người Hàn Phi nghe được liền chen theo.

Mang theo Lộng Ngọc mặt đả đỏ ứng không dám ngẩng đầu, như thỏ nhỏ chấn kinh khi bàn tay mình bị hắn nắm lấy keo đi, mãi cho đến dừng lại một gian phòng.

Theo bàn tay hắn mở cửa ra, một thân ảnh nữ tử một bộ màu xanh lam y phục đằm thắm dịu dạng hiện ra, nhất thời ngây ngẩn cả người ra, rõ ràng lần thứ nhất gặp nử tử này, lại có loại rất là cảm giác quen thuộc cảm giác.

“ Ngọc nhi, Ngọc nhi" Hồng Như run rẩy kích động chạy nhanh đến ôm lấy.

Tuy lần đầu gặp nhưng nàng có thể khẳng định đây là con gái thất lạc của mình, huyết mạch tương liên, cũng nhịn không được nữa, bắt lấy Lộng Ngọc tay, nước mắt ngấn ra thanh âm có phần kích động lấy.

Lộng Ngọc khóe mắt có chút ngấn nước ra, rất lâu mới mở miệng: "Mẫu thân, ngươi thật là mẫu thân, hức hức"

Thiên An khép cửa lại chừa lại không gian cho đôi mẹ con này, thân ảnh cất bước rời đi trở về đại sảnh bên trong, không lâu sau hắn nghe được tiếng khóc nứt nở vui mừng của hai người vang lên trong gian phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.