“Hôm nay ta vốn cùng Lộng Ngọc giao lưu nhạc luật, ngươi vào trước thì nghi ngờ ta trộm quân lương. Bây giờ lại đào sâu vào tư nhân người khác, Hàn Phi Nho Gia có nói phi lể chớ nhìn, phi lể chớ nghe, phi lể chớ hỏi sao? nhiều năm như vậy Tuân Tử không dạy được ngươi thứ gì sao?"
Thiên An chậm rải cất lời, thông qua con hồ điệp hắn có thể quan sát hết thảy mọi chuyện đêm qua.
Do tầm nhìn chia sẻ hắn không cần phải di chuyển, việc Hàn Phi đến tìm hắn dò hỏi 3 vạn quân lương.
Hắn không thừa nhận đối phương làm được gì hắn chứ, mà tên này cũng không có truy sát. Mà ở luôn ở nơi này nghe đàn.
Hàn Phi nghe được gương mặt biến đổi, liền đáp: " là Hàn Phi sai rồi, xin tự phạt một ly"
“Phi lễ vật thị ( không nhìn điều sai), phi lễ vật thính (không nghe điều tầm bậy), phi lễ vật ngôn (không nói điều trái), phi lễ vật động (không làm điều quấy) là Khổng Tử răng dạy Nho sinh đệ tử, huynh sẻ không là Nho Gia đệ tử đó chứ” Tử Nữ cười nói châm chọc Thiên An, mà Lộng Ngọc thì một bên che miệng cười lấy.
“ Dù sao ta cũng không phải là Nho Gia đệ tử, học vấn lại thấp không thể so bằng cửu công tử, cho nên chỉ có thể học lỏm từ thủ hạ mà thôi. Ai nha, nhà nghèo học vấn thấp cũng là một cái tội. Tùy ý bị quan sai nghi ngờ đạo tặc, bây giờ đến cả vừa ý cô nương còn sắp bị người khác đoạt đi” Thiên An ra vẻ chán chường uống rượu.
“ Công tử” Lộng Ngọc nghe xong lại càng thẹn thùng hơn.
Mấy ngày nay nàng phương tâm cũng nhảy loạn không thôi, khi có đến hai nam tử để nàng phân tâm. Một là danh vang thất quốc trang chủ Thanh Y Lâu, là người mà nàng từ lâu ngưỡng mộ.
Còn một người so với đối phương hết sức bình phàm dung mạo, nhưng đối phương tài hoa cũng không kém. Hơn nữa ở bên cạnh mấy đối phương khiến nàng luôn khai tâm, xấu hổ khi những mẩu chuyện lẫn hành động của y.
Bầu không khí rất nhanh bị xé mở, một đạo thanh âm đầy tức giận lẫn hống hách vang lên: “ Nhanh chút đem người đến đây cho ta, không thì sẻ làm cho các ngươi đẹp mặt đó. Các ngươi có biết ta là ai không? ta là Tả Tư Mã, kẻ nào dám chọc ta..”
Cánh cửa lại được mở ra từ bên ngoài Hồng Du đi vào bên trong, gương mặt có mấy phần lo lắng, nhìn thấy đám người liền chạy vội đến Tử Nữ:“ tỷ tỷ, là Lưu Ý đại nhân uống say rồi, muốn gọi Lộng Ngọc sang đó, đám tỷ muội khuyên thế nào cũng không được”
“ Nói với hắn nàng đang bồi ta đánh đàn, nếu hắn không muốn chết cút về sớm một chút, từ nay về sau cũng đừng đến nơi này tìm Lộng Ngọc nghe đàn nữa” Thiên An hờ hững lên tiếng chung rượu trên tay chậm rải uống.
“Ta sang đó ngay đây” Tử Nữ liền nói cho Hồng Du, quay sang nhìn Thiên An: “ công tử là muốn hủy đi sinh ý của Tử Lan Hiên sao?”
Thiên An nhìn Lộng Ngọc, cất lời: “ sẻ sớm thôi, ly biệc nhiều năm sẻ tụ hội, song thân của nàng vẫn còn trên đời, thời điểm đến sẻ tương phùng.”
“A” Lộng Ngọc kinh hô lên, vội ngẩng đầu thân hình có phần run rẩy nhẹ nhìn Thiên An lên tiếng: “ Công tử, thật chăng.. công tử.. huynh nhận biết phụ mẫu Lộng Ngọc”
Hàn Phi sờ cằm rồi nói: “ Huynh lúc nào cũng thần bí như vậy, càng làm cho người hiếu kỳ, Hỏa Vũ Mã Não, Đại Việt, Lộng Ngọc cô nương, huynh đến Tần Trịnh sẻ không đơn giản là ngắm hoa thưởng nguyệt đó chứ.”
Thiên An bơ hắn đi, nhìn Lộng Ngọc cười nói: “ Hỏa Vũ Mã Não sinh ra ở Đại Việt chi địa, chỉ độc có Hỏa Vũ Sơn Trang trong Thiên Hạ Vô Song thành sản xuất. Vừa hay ta lại biết song thân của nàng, đợi ta một thời gian ta sẻ đem mẫu thân muội đưa đến, sẻ sớm thôi!”
“ Lộng Ngọc, cảm tạ công tử đại ân” Lộng Ngọc mắt đỏ hồng lên vội cúi đầu nhưng bị một cổ lực lượng vô hình nâng lên.
“ Hõa Vũ sơn trang, Thiên Hạ Vô Song thành, rốt cục thân phận của Lộng Ngọc là gì, và Phượng Vô Song có quan hệ gì trong đó” Hàn Phi trong lòng không ngừng phân tích lấy dữ liệu tiếp thu.
Cùng thời gian, Tướng quân phủ sân rộng phía trước.
Một nhóm năm người mặc hắc y đội lấy mũ vành che kín tay mang bội kiếm một tấm lưới hoa văn thêu trên đó, tại mu bàn tay cổ xuất hiện một con nhện đen, tiêu chí đặc trưng của một tổ chức sát thủ khổng lồ- La Võng.
Đang đứng trước một thân ảnh nam tử khác, một mặt bị che lấy tấm mặt nạ thật dài cái mũi giống như chim ó một dạng từ tấm mặt nạ dài ra.
Người này trong Bách Điểu tổ chức cũng xem là một nhân vật, là một cánh tay đắc lực cho Cơ Vô Dạ- Ngột Tựu.
"Nhớ kỹ, các ngươi đã lấy tiền, liền muốn đem sự tình làm tốt!"
Nghe được thân ảnh phía trươc lên tiếng, một tên trong năm người dường như là thủ lĩnh của nhóm lên tiếng: “ Ngột Tựu đại nhân yên tâm, chúng ta tự nhiên sẻ hoàn thành tốt nhiệm vụ”
Nhóm người này chính là sát thủ của La Võng được Ngột Tựu thuê xuống, Hàn Phi trở ngại Cơ Vô Dạ xém đem hắn ném vào tuyệt lộ, hắn làm sao tha cho Hàn Phi được chứ, tiễn hắn đi chầu trời mà không muốn lưu lại hậu thủ.
La Võng chính là đối tượng hắn nghỉ đến, tổ chức này chỉ cần bỏ tiền thuê là được rồi hơn nữa việc này cũng không xa lạ gì cả.
Năm xưa bình định Bách Việt bắt giam Thiên Trạch không ít thủ hạ dưới trướng đắc lực, cũng làm cho Cơ Vô Dạ thua thiệt, giải quyết vấn đề này thuê không ít La Võng người giết đi thủ hạ của Thiên Trạch.
Nhìn thân ảnh năm người này rời đi tên sát thủ tên là Ngột Thứu này cũng nhanh rời đi, phương hướng lại khác với năm người này.
Nửa tiếng sau, Vệ Trang gian phòng.
“ Xử lý xong rồi” Vệ Trang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn xuống thân ảnh Hàn Phi đã rời đi, cất lời khi nghe được một tiếng bước chân bước vào.
“ Lưu đại nhân này thật khó hầu hạ” Tử Nữ bước vào lên tiếng
Vệ Trang môi nhích lên, khi nhìn thấy một thân ảnh người gù giống như ăn mày bên dưới con đường đã rời đi, nói: “ Tả tư mã Lưu Ý. Kẻ do chính tay Cơ Vô Dạ đào tạo, dĩ nhiên là khó hầu hạ”
Tử Nữ thân hình đi đến chiếc bàn ngồi xuống, nhớ lại cảnh mình bước vào khi Lưu Ý không thấy được nử nhân mong muốn không ngừng ném đi cốc rượu về mình: “người này trước đây háo sắc hung tàn, hôm nay uống say bí tỉ không hiểu thế nào lại để mắt đến Lộng Ngọc”
“ Không biết người hắn nhắm vào là người chơi đàn hay là kẻ nghe đàn đây” Vệ Trang thanh âm lạnh nhạt nói.
“ Hàn Phi, bị kẻ khác nhắm đến rồi” Tử Nữ kinh hô lên
Vệ Trang đáp: “ Có tin tức, phía Dạ Mộ đã có động tĩnh”
“ Cơ Vô Dạ muốn ra tay với Hàn Phi” Tử Nữ hiểu ra nói
“ Nếu đã không phải hòn đá lót chân, vậy thì là hòn đá cản chân rồi” lời vừa dứt thân ảnh hắn đi đến lấy đi Sa Xỉ tra vào vỏ kiếm sau đó thoát ly khỏi căn phòng.
Thời gian lại trôi đi.
Lúc này Tử Lan Hiên nóc lầu phía trên một thân ảnh hắc y gương mặt bị che đi một nửa bởi một tấm mặt nạ, tại chiếc mũi lại dài ra cong xuống sắc bén như mũi chim ưng, tầm bốn năm chục tuổi một chòm râu ngắn bạc ở dưới cằm bên hông mang theo một chuôi trường kiếm sắc bén.
Ngột Tựu thân ảnh không một tiếng động dạ nhập trên nóc nhà hướng về một gian phòng mà đi, thân pháp hết sức cao minh chỉ mấy hơi thở đả lặng yên dạ nhập.
Tiếp theo, cửa sổ bị nhẹ nhàng mà mở ra tới, vô thanh vô tức tiến nhập trong phòng, vẫn như cũ rất là cẩn thận, liên tục nhận biết không có khác thường.
Trong tầm mắt của hắn thông qua tấm bình phong thấy được một thân ảnh nử tử đang ngồi ở chiếc gương đồng cẩn thận lau chùi một chiếc cổ cầm, nàng là nử tử hầu cận bên cạnh cầm cơ Lộng Ngọc- Hồng Du.
Hồng Du đem chiếc đèn nến lên kề miệng thổi đi, liền phát giác được một bóng hình in trên cửa sổ kinh hô: " ai?"
Nhưng bóng ảnh liền lập tức biến mất, nhịn không được đem đầu dời qua tìm kiếm, gương mặt hoảng sợ khi thấy từ tấm gương tròn thủy tinh trước mình hiện ra một nam tử đang chậm rải rút lên trường kiếm.
" A" Chỉ kịp thốt lên một tiếng, cả thân ảnh Hồng Du ngả xuống mặt sàn gỗ bởi một kiếm nhanh như thiểm điện cắt ngang qua yết hầu, máu tươi lập tức bắn lên cửa sổ.
" Vù" ngay lúc này một bóng ảnh khác từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào là một nam tử không rõ dung mạo.
Khoác trên người một bộ y phục tồi tàn gương mặt cũng bị những tấm vải nhỏ che kín nhìn không khác gì một tên khất cái một dạng, nhìn thấy Hồng Du hô hấp kịch liệt trong ánh mắt thở phào một hơi, rồi nhanh chóng lao đến đối phương công kích.
" Keng keng keng" chói tay thanh âm vang lên hoa lửa bắn ra trong chớp mắt, hai người giao thủ vài chiêu qua đi không ai làm gì được.
Đột nhiên một cổ áp lực lẫn bước chân vang lên lại gần giang phòng làm cho hai người sắc mặt khẻ biến.
Chỉ thấy tên sát thủ tận dụng cơ hội này trường kiếm chém mạnh về trước sau đó đằng thân lưu lại phóng người nhảy đến khung cửa sổ, nở một nụ cười lạnh nhìn thân ảnh phía sau rồi tung người vào đêm đen biến mất.
Hai người này một chính là sát thủ của Bách Điểu trong tổ chức cũng không phải là nhân vật tầm thường, từng là Đoạn Phát Tam Lang một trong ba tên sát thủ khét tiếng của Bách Việt năm xưa, Ngột Tựu.
Người còn lại từng là Hữu Tư Mã của nước Hàn dẫn quân đến Bách Việt, Lý Khai.