Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 202: Chương 202: Nguyệt hạ Soa Y Khách




Cùng một thời gian, trong phủ thái tử, Mặc Nha đã giết ra khỏi trùng vây, thoát khỏi Bách Độc Vương bách độc nguyền rủa.

Khi phong bế ánh mắt của mình lợi dụng sóng âm chân khí phát ra phát hiện vị trí của hắn thoát khỏi nơi này, nhưng thân cũng nhiễm kịch độc của Bách Độc Vương.

Mà Bách Độc Vương lại là trực tiếp mang theo Hàn quốc Thái tử, hốt hoảng thoát đi khỏi gian phòng này.

Hàn Vũ thân tín, Hàn Thiên Thừa nhận thấy khói độc đả bắt đầu lùi đi, liền chủ động là người xông vào phủ đệ đầu tiên. Bất quá hắn mục đích, không phải cứu Thái tử, mà là giết Thái tử.

Cấm vệ quân thống lĩnh mừng rỡ, cao giọng lớn tiếng: “Khói độc đã lui tản, mọi người cùng ta giết vào!”

“Vâng” Đám binh sĩ đồng thanh cất lời.

Trước đó trở ngại Bách Độc Vương khói độc, trừ cái khác cao thủ, những người khác không dám tiến vào. Dù có thiên quân vạn mã, cũng vô dụng, dù sao khói độc vật này, một ngày bước xuống, tới bao nhiêu người, chết bao nhiêu người.

Bây giờ phủ thái tử chung quanh khói độc đã tản đi, tất cả thị vệ toàn bộ nối đuôi nhau mà vào.

Mà Hàn Thiên Thừa lại là không ngừng mà dẫn cung bắn tên, bắn giết chết nguyên một đám chặn lại hắn đi đường cương thi.

Những cái này đều là chết phủ thái tử thị vệ, bị Khu Thi Ma dùng thi cổ thuật điều khiển, trở thành cương thi.

Thoát khỏi rơi những cái này cương thi, Thiên Thừa nhanh chóng di động tới, tìm kiếm lấy Thái tử thân ảnh, tại mái hiên trên không ngừng nhún nhảy, xuyên qua tại trong phủ thái tử, rốt cuộc tìm được Thái tử tung tích.

Mà giờ phút này Thái tử, đang bị Bách Độc Vương đè ép, không biết đi đến phương nào.

Thiên Thừa cười lạnh, quả quyết dẫn cung cài tên, tìm kiếm lấy cơ hội.

Nhưng tiếc là, Thái tử chính xuyên qua một chỗ hành lang, hai bên cảnh vật, chặn lại hắn tầm mắt.

Nhưng chỉ cần chờ Thái tử đi ra hành lang, như vậy tất chết thời cơ, dưới tiễn của hắn không một người sống.

Cái này một màn, rơi vào Mặc Nha trong mắt, khiến Mặc Nha không nhịn được tâm kinh, trong nháy mắt nghĩ minh bạch hiểu được Thiên Thừa dự định.

Mặc Nha rõ ràng, một ngày giết Thái tử, như vậy Cơ Vô Dạ kế hoạch cũng liền xem như là phá sản.

Do đó, tuyệt không thể khiến Hàn Thiên Thừa đạt được. Chỉ là đáng tiếc, hiện tại Mặc Nha, thân bên trong kịch độc, căn bản vô lực đi trước ngăn trở. Giữa phút cục diện khó xoay sở này, đả có người giúp hắn giải quyết nan đề khi một thân ảnh xuất hiện phía sau người hắn, không cần quay lại hắn biết y là ai.

Mặc Nha lay lay đầu, trịnh trọng nói: “Ngươi đủ nhanh sao? Nếu như đủ nhanh, liền đi ngăn trở hắn, đừng cho hắn giết Thái tử!”

Bạch Phượng gật gật đầu, trong nháy mắt tại chỗ biến mất, hướng về Thiên Thừa tốc độ nhanh đến cực điểm. Rất nhanh, Bạch Phượng đến Thiên Thừa trước người.

Thiên Thừa lạnh giọng cười một tiếng, cùng Bạch Phượng không ngừng giao thủ, nhưng cũng không ham chiến, ngược lại lại là thời khắc lưu ý lấy Thái tử động tĩnh.

Rất nhanh, Thái tử từ hành lang trong lộ ra thân ảnh, Thiên Thừa hừ lạnh một tiếng, trực tiếp kéo cung bắn tên.

Bạch Phượng sắc mặt sắc nhọn biến, một bước tiến lên, đem mũi tên nắm chặt cản lại.

Thiên Thừa lần nữa kéo cung dẫn mũi tên, bất quá lần này, lại là bốn mũi tên cùng nhau.

Bạch Phượng thấy thế, sắc mặt âm trầm, trực tiếp thi triển Phượng Vũ Lục Huyễn, hóa thành ba đạo lướt qua một cái một dạng bóng người, đem bốn mũi tên lần nữa cản lại.

Cái này khiến Thiên Thừa giật nảy cả mình, lại là thả người nhảy lên, đổi cái góc độ, tiếp tục bắn tên.

Lần này, Bạch Phượng đuổi không kịp, đành phải lấy ra một đạo bạch sắc lông vũ, đồng dạng bắn. Ra ngoài.

“Vù”

Mũi tên hướng về Thái tử bắn mà tới, bất quá liền tại một khắc cuối cùng, bị một đạo bạch sắc lông vũ đánh trật, rơi xuống đất trên.

Thái tử dọa một thân mồ hôi lạnh, Bách Độc Vương càng là sắc mặt đại biến, vội vàng mang theo Thái tử xoay người rời đi.

Hàn Thiên Thừa muốn đuổi theo truy sát, nhưng nhanh phát hiện trên tay mình mũi tên đả hết, chỉ có thể nhìn đối phương rời đi. Hắn không thể tiếp tục ám sát được, một khi xảy ra chuyện lớn, bị người phát hiện khi đó được còn không được bằng mất.

Mà Bạch Phượng lại là về tới Mặc Nha bên người, nói “ tuy tốc độ của ta nhanh ngang ngươi nhưng có một sự khác biệc rất lớn.. ta ngầu hơn”

Mặc Nha đem tay ôm trán mình vô lực nằm dài xuống, thái tử đả được Bách Độc Vương áp tải đi, tạm thời không có nguy hiểm bởi vì hắn biết Thiên Trạch ném chuột sợ vở bình khi mà hắn còn bị khống chế lấy.

Mà lúc này ở một địa phương khác, nơi này là một dòng sông phẳng lặng, mà giữa chốn không người heo hút giữa đêm khuya vắng lặng này, lại có 1 con thuyền nhỏ ở giữa dòng nước, trên đó có 2 thân ảnh đang trò chuyện với nhau.

Một người chính là Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi còn người đang trò chuyện với hắn không ai khác lạ, chính là chưởng quản tình báo Dạ Mộ Tứ Hung Tướng một trong Nguyệt Hạ Thoa Y Khách.

« đúng là một con cá giảo hoạt, giống hệt cái vị trong cung » Thoa Y Khách buông cần câu trở xuống mặt nước, kỳ lạ là lưởi câu lại không có mồi gì cả.

« Dù có là vương cung cũng không qua được con mắt của ngài, có thu hoạch gì mới » Bạch Diệc Phi nhạn nhạt hỏi lên.

Nghe đến đó Soa Y Khách một tay kéo lên chiếc mũ của mình lên tiếng « Hàm Dương có một người trẻ tuổi tên là Lý Tư, gần đây kết bạn với người nào đó. Điều trùng hợp là, tên Lý Tư đó là đồng môn của cửu công tử Hàn Phi. Mà bằng hửu mới của hắn lại là cố giao của Hàn Phi, Trịnh quốc »

« Hai người cùng quen biết Hàn Phi, bỗng dưng trở nên thân thiết, quả thật thú vị. Chúng ta sẻ sớm biết chuyện này có liên quan gì đến Hàn Phi. Tình báo của ngài đáng lý phải giá trị hơn » Bạch Diệc Phi đem ánh mắt nhìn qua Thoa Y Khách. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

« ta còn rất nhiều tình báo có giá trị, chẳng hạn như tung tích của Hồng Liên công chúa. Ngươi quan tâm đến an nguy của Hồng Liên công chúa » Thoa Y Khách nhàn nhạt lên tiếng.

« Viên ngọc quý trên tay Hàn Vương, người muội muội huyết mạch tương liên với chư vị công tử. Sự xen vào của cô ta khiến cho ván cờ trở nên càng lúc càng khó lường » Bạch Diệc Phi thân ảnh đứng lên, một tay để sau lưng.

« Dường như có người hành động thừa thải rồi » Thoa Y Khách tiếp lời hắn.

Bạch Diệc Phi đem một tay lên miệng « Thiên Trạch bắt đi một người sống và cả một người chết. Một trong Đoạn Phát Tam Lang năm vốn ra năm xưa phải chết ở Bách Việt. Điều Thiên Trạch muốn biết không chỉ là bí mật của Hỏa Vũ Sơn Trang, ta thật tò mò muốn biết mục đích thật sự của hắn »

« Bọn chúng không lâu trước đó đã đi đến một nơi » Thoa Y Khách lên tiếng, môi có chút nhích lên một chút.

Nghe đến đây Bạch Diệc Phi môi nhích lên độ cong, hứng thú hỏi: “ Nơi nào?”

“ Lảnh cung nước Hàn, tòa cung điện năm xưa của Trịnh quốc”

Ngục giam Hàn quốc.

« xoẹt xoẹt xoẹt » Vệ Trang cả người phủ lên một lớp áo đen, trên tay Sa Xỉ nhanh chóng kết liểu mấy tên binh lính canh giữ, trên tay một cây đuốc vứt xuống, tòa đại lao nhanh chóng cháy lên, môi có chút nhếch lên thân ảnh rời đi.

« crac » âm thanh gãy xương vang lên, chỉ thấy tên binh lính mang chìa khóa canh giữ Tượng Vương, bị một tay của hắn chộp lấy cổ khi tên này sợ hãi tiến sát dựa vào buồng giam.

Tượng Vương ánh mắt sáng lên,lấy đi chìa khóa trên người tên lính này, nhanh chóng mở ra ngục giam, vết thương trên đầu gối của hắn do Vệ Trang gây ra đã được hồi phục.

Thả đi Tượng Vương chính là hắn muốn từ người này dẫn hắn đến địa phương của Thiên Trạch, bằng thực lực của hắn đương nhiên có thể đem Hồng Liên cứu ra bên ngoài.

Vệ Trang theo dấu Tượng Vương quả thực tìm được căn nhà gỗ là nơi trú ấn bí mật của nhóm người Thiên Trạch đang giam giữ Hồng Liên.

Song hắn không có thành công cứu đi Hồng Liên, cũng từ Thiên Trạch lấy được lọ thuốc giải độc tạm thời do Bạch Diệc Phi cấp cho.

Về phần Thiên An sau khi trêu chọc Hồng Liên liền rời đi, thông qua nhãn đồng của mình hắn đem ký ức của đám người liên quan đều xóa đi.

Thiên Trạch từ đám thuộc hạ lẫn Hồng Liên khác thường liền có thể đoán ra được đả có người xâm nhập, nhưng đối phương lại không đem đi con tin, để cho hắn nghỉ đến một người chính là cửu đệ trở về từ cõi chết của hắn.

Căn cứ đả bị lộ Vệ Trang có thể tìm đến người khác cũng có thể tìm được, cho nên Thiên Trạch liền mang theo đám người chuyển đến một căn cứ khác.

Nhiều năm qua vì trà trộn cứu ra hắn mà thuộc hạ của hắn phí tâm không ít. Các cứ điểm bí mật khó người phát hiện chính là để chờ cho một ngày này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.