Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 47: Chương 47: Quân Hàn lai tập




Do vị trí quá xa Trung Nguyên nên tiểu quốc Việt không thu hút nhiều sự quan tâm của nhà Chu và các nước chư hầu lớn. Chỉ đến khi Việt Vương Câu Tiễn tiêu diệt nước Ngô, vốn đã đánh phá nước Sở hùng mạnh trước đó, triều Chu phải công nhận địa vị bá chủ phía nam của nước Việt.

Thời kỳ này đánh dấu sự thịnh vượng của nước Việt khi quốc gia này nhiều năm nắm giữ địa vị bá chủ trung nguyên với sự công nhận tuyệt đối của triều đình nhà Chu và các chư hầu.Đầu thời kỳ chiến quốc, thế nước Việt vẫn còn rất mạnh.

Qua các đời vua tiếp theo sau Câu Tiễn, nước Việt tiếp tục tiến hành tiêu diệt và thâu tóm các nước chư hầu nhỏ khác khiến lãnh thổ tiếp tục mở rộng lên phía bắc. Bấy giờ, lãnh thổ của nước Việt đã rất rộng, giáp ranh hai nước Sơn Đông khác là Lỗ và Tề.

Trước khi có sự trỗi dậy của nước Tần, Việt cùng với Sở và Ngụy là một trong ba nước mạnh nhất thời điểm lúc đó. Cũng trong thời gian này mối quan hệ giữa hai nước Tề và Việt không mấy gì là tốt đẹp.

Tuy nhiên, những tranh chấp trong nội bộ dòng tộc đã khiến nước Việt suy yếu, kèm theo đó là những lần bại trận trước nước Sở trong những lần tranh chấp lãnh thổ biên giới đã khiến nước Việt mất dần địa vị bá chủ.

Bấy giờ, ngoài nước Thục xưng đế ở ngoài Trung Nguyên, chỉ có nước Sở và nước Việt xưng vương ngang hàng với thiên tử nhà Chu, Tề Uy Vương cho rằng nước Việt là nước nhỏ mà dám xưng vương, còn mình là nước lớn chả lẽ lại chịu lép vế nên cũng tự xưng vương.

Việt vương Vô Cương thấy vậy định hưng binh hỏi tội Tề vì dám tiếm hiệu nhà Chu, Tề Uy Vương sai sứ sang thuyết phục vua Việt nên đánh Sở trước vì nước Sở còn xưng vương từ trước.

Không rõ sứ giả nói gì mà Vô Cương lại nghe lời quyết định chuyển hướng tấn công Sở, không ngờ quân Sở chiến đấu cũng rất ngoan cường nên không dễ gì quân Việt đánh bại ngay được.

Vào năm 334 TCN, nước Sở mở một cuộc tấn công bất ngờ vào lãnh thổ nước Việt và đoạt lấy vùng Giang Tô, kinh đô cũ của nước Ngô.

Cuộc tấn công của nước Sở đã cắt đôi lãnh thổ nước Việt, bấy giờ phần phía bắc của nước Việt đang giáp với nước Tề.Vô Cương dẫn quân về kinh chấn chỉnh lực lượng chờ ngày tái chiến.

Nhưng Sở Uy Vương không cho Vô Cương có thời gian kịp phục hồi mà xua quân tiến sâu vào đất Việt, cuộc chiến lại tiếp tục giằng co dai dẳng mãi cho đến đời Sở Hoài Vương mới chính thức đánh bại được nước Việt.

Kết quả đến năm 306 TCN, Việt vương Vô Cương thất trận bị giết chết, con trai thứ hai của ông là Minh Di đầu hàng được vua Sở cho cai quản vùng đất Ngô Thành nằm ở phía nam Âu Dương Đình hiệu là Âu Dương Đình Hầu, là thủy tổ của họ Âu Dương.

Nước Việt chính thức chấm dứt trở thành vùng phụ thuộc của Sở sau hơn 1500 năm tồn tại, một số tôn thất khác chạy đi những nơi xa hơn lập nghiệp khai khẩn những vùng đất hoang vu mới ở phía nam.

Mà Bách Việt chính là nước do một trong vị tôn thất của Việt vương Vô Cương dựng lên. Ngủ công tử Minh Hầu cũng chính là cha già của Thiên An sau 30 năm thời gian gầy dựng lại.

Thời điểm mà hắn đến thế giới này trước 3 năm đại chiến Trường Bình giữa Tần và Triệu xảy ra, để cho hắn xác định được mốc thời gian mình sinh sống là nơi nào, năm 263 TCN khi sự kiện lớn này hắn biết lấy, tướng Tần là Bạch Khởi chôn sống 45 vạn quân Triệu đem nước Triệu cường thịnh như quả bóng bị xì hơi đi.

Hơn ai hết hắn biết rõ chẳng mấy chốc Bách Việt cũng ngập trời tai ương, cho nên càng ra sức tích xúc lực lượng cho mình.

Chín năm sau rời khỏi đô thành Bách Việt đến đất phong của mình.Thông qua Hỏa Vũ Công hắn hấp thu tất cả dân nghèo khắp nơi thông qua các thương đoàn đem về đất phong của mình, nuôi dưỡng thế lực chậm rải lớn mạnh.

Thiên Hạ Vô Song thành chỉ sau ba năm thời gian đả được dựng lên, ngày càng làm ăn phát đạt lớn mạnh thành một tiểu thế lực trong vùng.

Sinh ý càng ngày càng thịnh, các mặt hàng theo chân các thương đoàn lẫn các thương nhân tỏa đi khắp nơi. Được đông đảo tầng lớp quý tộc ưa chuộng, đem tài sản khổng lồ về cho hắn lẫn nhân lực khắp nơi đổ về.

Bánh xe lịch sử chậm rải lăn bánh, những mầm họa bất ổn càng ngày xuất hiện càng nhiều trên Bách Việt, để rồi nội loạn như một cơn sóng thần nổi lên làm cho triều đình nhất thời trở tay không kịp khi toàn bộ thổ địa trong nơi đâu cũng xuất hiện phản loạn.

Đứng trước tình huống này Bách Việt gởi sứ thần đi cầu cứu nước Hàn, muốn mượn quân đội người Hàn bình định phản loạn, nhưng trên dưới triều thần Bách Việt đều không biết rằng đây chỉ là một tràng âm mưu, chờ đợi họ là một màn máu tanh thảm khốc.

Cái gọi là nội loạn thực chất là do công tử Hàn An nước Hàn ngấm ngầm bồi dưỡng mà ra. Thái tử nước Hàn nhiều năm trước đột nhiên chết đi, ngôi vị thái tử bỏ trống.

Vị trí con trưởng kế tự trở nên tranh đấu kịch liệt giữa các chư vị công tử, trong đó nổi lên hai đối thủ ưu tú một là nhị công tử Hàn Mặc xử xự khéo léo ổn thỏa, cùng ngủ công tử Hàn An thông minh được Hàn Hoàn Huệ vương ưa thích.

Tại cổ đại, dễ dàng nhất, mau lẹ nhất kiếm lấy chiến công phương pháp, chính là đánh giặc.Hàn quốc nằm ở tứ chiến chi địa. Nằm vị trí hết sức quan trọng mặt tây Tần quốc hùng mạnh không trêu chọc được.

Còn lại Ngụy Triệu cùng Hàn tam gia phân Tấn mà ra cũng không đụng vào được, phía nam là nước Sở tuy thất thế trước Tần nhưng so với nhược tiểu Hàn quốc thì mạnh hơn rất nhiều. Hết cách ai bảo Hàn quốc nhiều năm vẫn luôn là bét bảng cuối cùng đây, quốc thổ ít nhất quốc lực cũng là thấp nhất.

Yếu nhất quốc gia, vô luận là còn lại bảy trong nước cái kia một nước, Hàn quốc đều không trêu chọc nổi. Cho nên Hàn An liền đem ánh mắt đặt ở Hàn Sở giữa hai nước Bách Việt chi địa.

Bách Việt không thuộc về bảy quốc, binh lực mặc dù không yếu, nhưng là cùng Hàn quốc so sánh thì yếu hơn nhiều. Cho nên hắn ngấm ngầm bồi dưỡng phản loạn bên trong thổ địa. Huống chi, vì bảo đảm kế hoạch không sơ hở tý nào, còn mời nước Sở cùng ra tay.

Chỉ cần hắn phát binh bình định phản loạn thành công diệt trừ hết những quý tộc vương thất thành viên, trấn áp phản loạn một cách nhanh gọn như vậy chiến công ăn đứt đối thủ của mình.

Về còn lại liền giao cho nước Sở mần thịt rồi, còn nước Sở có người dâng thịt tới cửa đương nhiên là ngu gì không xơi rồi, chỉ cần quân Hàn trấn áp phản loạn thành công cùng phát binh công đánh, lảnh thổ về tay mình còn gì tốt hơn nữa.

Bởi như vậy, Hàn Sở liên quân liền thành mang theo đại quân xuôi nam tràn vào Bách Việt đánh lấy cờ hào bình định phản loạn. Phía Sở đại tướng dẫn quân chính là Hạng Yên thống lĩnh Long Đằng quân đoàn, là Sở quốc mạnh nhất ba đại quân đoàn đứng đầu. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Long Đằng quân đoàn uy danh hiển hách, thậm chí không thua gì với Tần quốc trọng giáp thiết kỵ, cùng với Ảnh Hổ quân đoàn, Lôi Báo quân đoàn, Huyền Giáp quân đoàn là bốn chi quân tinh nhuệ nhất của Sở quốc.

Mà phía Hàn đại tướng thống soái cũng không phải là tầm thường-Tuyết Y Bảo bảo chủ thế gia công huân Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi mang theo dưới quyền Bạch Giáp quân, mỗi bên 10 vạn quân đội tràn vào thổ địa Bách Việt.

Hàn Việt giáp giới, Hỏa Vũ sơn trang năm dặm chi xa, 10 vạn đại quân nước Hàn một đường xuôi nam mịt mù khói bụi trùng điệp vó ngựa trên mặt đất nện xuống, cờ hiệu san sát dẫn dầu đội ngủ là một tên thanh niên tuấn lãng một bộ áo trắng bên hông song kiếm một trắng một đỏ cởi trên một con ngựa trắng.

“Bẫm tướng quân, lính canh mới vừa rồi đã nghe ngóng. Phía trước chỗ kia sơn trang tên là Hỏa Vũ sơn trang, là một cái Bách Việt thương nhân chổ ở, cách Thiên Hạ Vô Song thành hơn 10 dặm" một tên quân tốt mặc giáp trắng trên người một hung thú đồ án giống như một con dơi cung kính từ ngựa thoát xuống một chân quỳ xuống bẩm báo.

"Hỏa Vũ sơn trang, Thiên Hạ Vô Song thành" Bạch Diệc Phi trầm ngâm một lát.

Hỏa Vũ sơn trang hắn có thể không biết nhưng danh tiếng của Thiên Hạ Vô Song thành hắn có nghe qua, là tòa thành mới nổi lên trongg 3 năm nay rất nhiều thứ thần kỳ tiện dụng đều ở nơi này xuất ra, theo chân các thương đoàn buôn bán đem về tài phú khổng lồ, đáng nói là mỗi lần trở về còn mang theo không ít dân nghèo lưu dân ở các tòa thành lân cận.

An vị phía sau hắn là hai tên tướng lĩnh khác đảm nhiệm ngôi vị Tư Mã trông coi việc binh, một người so với Bạch Diệc Phi thì không tuấn lãng soái khí không bằng một bộ quân giáp ánh mắt hữu thần, cho người nhìn vào anh khí bừng bừng chính nghĩa một bộ hắn là Hữu Tư Mã - Lý Khai.

Người còn lại là Lưu Ý dáng dấp lưng hùm vai gấu để cho người lần đầu tiên nhìn qua, liền cảm giác người này là một cái gian trá hạng người, chính là Tả Tư Mã.

"Lưu Ý, Lý Khai chúng ta chia binh hai đường." Bạch Diệc Phi trầm tư một hồi ra lệnh.

Thiên Hạ Vô Song Thành là tòa thành giàu có nhất Bách Việt bên trong nắm giữ rất nhiều bí phương đem lại tài sản khổng lồ, hơn nữa chủ thành là Bách Việt vương một vị công tử được xưng tụng là đệ nhất trí giả Bách Việt.

Hiện giờ cần nhanh nhất trấn áp phản loạn tiến vào kinh đô diệt trừ vương thất Bách Việt để cho công tử Hàn An leo lên thái tử vị khi đó hắn mới có quả ngon để ăn. Đêm dài lắm mộng, nếu để vị công tử này phát hiện ra khi đó mới chính là tai họa.

“Các ngươi mang một đội nhân mã trú đóng ở xung quanh Hỏa Vũ sơn trang, trông chừng quân lương, nếu như có thể, các ngươi cũng có thể lên Hỏa Vũ sơn trang hay Thiên Hạ Vô Song thành vay lương thực”

Nói đến đây Bạch Diệc Phi thâm ý nhìn Lưu Ý, hắn biết rõ Lưu Ý chính là vây cánh của Cơ Vô Dạ lưu lại đại quân chính là để đề phòng bất trắc Vô Song thành dị thường, chờ Bách Việt đả vong hội quân đem tòa thành này diệt trừ luôn nếu được.

"Mà ta, chính là dẫn đại quân đi Bách Việt." Bạch Diệc Phi lạnh giọng cất lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.