Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 216: Chương 216: Sứ thần Tần quốc




Tần Trịnh thành một ngày.

Từ khi thái tử chết thảm trên đường trở về, mây đen vẫn vây quần ở trên không có tản đi trên bầu trời TầnTrịnh. Thế cục trong triều chuyển biến, Cơ Vô Dạ không còn như trước nắm quyền chủ động.Nhưng thế lực của hắn cũng cực kỳ lớn không thể di chuyển được địa vị của hắn trong Tàn Trịnh.

Mây đen còn chưa kịp tản đi lại thêm giông tố kéo đến khi mà sứ thần Tần quốc trên đường đến Hàn quốc vừa mới đặt chân vào đất Hàn đả bị sát hại, mà người ra tay không ai khác chính là Thiên Trạch đám người.

Ngay lập tức Tần quốc liền có động thái đại quan liền lên đường áp sát biên cảnh hai nước, đồng thời một vị sứ thần khác đả lên đường chỉ trong 10 ngày từ Hàm Dương tiến vào Tần Trịnh đô thành.

Mà đặc biệc vị sứ thần này lại là người quen biết với Hàn Phi, xuất thân bình dân nước Sở lại đầu nhập cường Tần, sư huynh đệ đồng môn cùng bước vào Nho Gia Tiểu Thánh Hiền Trang cùng Tuân Khanh học nghệ- Lý Tư.

Thiết kỵ đại Tần đã sát nhập biên giới, gây nên một sức ép cực lớn, lòng dân bàng hoàng lên khi cường Tần không phải là nhỏ yếu Hàn quốc chống lại, khi mấy năm qua nước Hàn mất không ít đất về tay người Tần.

Thiết kỵ đại Tần đã sát nhập lấy biên giới nước Hàn, việc này cho dù các thế lực trong triều có minh tranh ám đấu cũng phải dừng lại. Xử lí không khéo việc này chính là chiến tranh giữa hai nước khi đó ai cũng tổn hại lấy. Đáng nói hơn Đại Việt vẫn áng binh bất động dường như đối với việc thái tử Thiên Trạch vẫn không hay biết.

Hàn Vương cung đại điện, lúc này khác với mọi khi hai bên đã có văn thần phân chia làm hai bên mà đứng lấy.

“ Sứ thần Lý Tư cầu kiến” Một thanh âm to lớn được cất vang từ ngoài đại điện vang vọng đến bên trong nơi này.

“ Ta từ Độ Kiều qua Tây Môn vào Tần Trịnh, nơi đó náo nhiệt bất phàm. Nên không ai nhớ sứ giá tiền nhiệm của Đại Tần đã bị hành thích ở đó”

Lý Tư mang theo một cây thiết kích nhưng không có sắc bén lưỡi dao, dường như là thanh gậy chống đường bước vào bên trong, đến trước mặt Hàn Vương An dừng lại.

Trên đài cao, Hàn Vương An đem tay nắm chặt, nói “Hàn quốc xưa nay lể nghĩa với nước Tần tai nạn đó không phải điều quả nhân mong muốn”

“ Tần quốc tuân theo châu lể, cho sứ thần sang dạm hỏi. Hàn quốc lại không tân hết chức trách bảo hộ, đó chính là đạo tiếp khách của Hàn quốc sao” Lý Tư cao giọng nói

Đứng ở một bên Cơ Vô Dạ liền mở miệng “ Dư nghiệt Bách Việt, thông rành yêu thuật, chúng ta nhất định sẻ dốc hết sức bắt giữ hung phạm”

“ Hừ” Lý Tư hừ lạnh nói “ Thiên Trạch xâm nhập hoàng cung, bắt lấy thái tử và công chúa. Tuy công chúa may mắn được giải cứu còn thái tử thì bỏ mạng. Cái Cơ đại tướng quân gọi là dốc sức giải quyết, nghe có vẻ như là cái cớ trước sự bất lực với Thiên Trạch”

“ Ngươi” Cơ Vô Dạ tức giận lên

Lý Tư không nhìn, trực tiếp bước lên phía trước đối mặt với Hàn Vương An nói “ Nếu như Hàn quốc không thể đơn độc giải quyết Thiên Trạch, thiết kỵ đại Tần nguyện ý giúp sức một tay. Cho nên ta đả tụ binh biên giới chờ thời cơ phát”

Khi nghe được lời Lý Tư đại điện trong người lập tức biến sắc, ngay lập tức Hàn Vũ liền cất lời “ Việc của Hàn quốc dĩ nhiên nên do Hàn quốc tự giải quyết. Tần quân không mời mà đến đao binh gặp mặt, giúp đở là giả. Chỉ e là đổi khách làm chủ là thật, hiện nay người Sở đang nhăm nhe nếu Tần Hàn giao chiến, chẳng khác nào cò hạt tranh nhau”

Lý Tư cũng không vì đôi ba lời hắn mà dừng lại “ Sứ thần bị hành thích ở nước Hàn, nếu Tần quốc cứ bình chân như vại, thiên hạ sẻ nghĩ Tần quốc dể ức hiếp. Nhưng nếu vương thượng đồng ý khuất tôn đưa di thể sứ thần về Hàm Dương an táng, bày tỏ thành ý thì nước Tần không truy cứu ”

Trương Khai Địa nghe được không nhịn liền nói “ Lời xưa nói, tiễn biệc chư hầu không qua biên giới, Vương thượng đưa sứ thần Tần quốc về Tần không hợp lể nghi”

“ Hàn và Tần cũng là chư hầu, đều là chủ của một nước. Sao có thể khuất tôn để thiên hạ chê cười được” Hàn Vũ tiếp lời lên tiếng.

Lý Tư nhếch môi nói “ Tuy được xếp vào chư hầu nhưng cũng phân biệc, tu hú sẵn tố chim cưu đến chiếm. Hàn quốc tuy là quốc thổ nhưng là cùng Triệu Ngụy ba nước liên hợp chia đất mà ra. Còn Tần Vương thì thọ mệnh Chu thiên tử phong vương tước thế tập, mới là chính thống”

Đại điện nhất thời im lặng, hiển nhiên việc Lý Tư nói không hề sai chút nào cả, năm xưa ngủ bá một trong Tấn quốc bị suy vong chia thành ba nước nhỏ chính là Triệu, Ngụy và Hàn, còn nước Tần chính là được phong vương cai trị.

“ Trời có quy luật không tồn tại vì Nghiêu, không diệt vong vi Kiệt. Tấn suy vong ba nước Hàn, Triệu, Ngụy thành lập không phải nhân ý mà là thiên đạo”

Hàn Phi chậm rải lên tiếng, bước ra khỏi hàng đi đến bên cạnh Lý Tư nói “Lí đại nhân tuy tuyên dương Tần quốc được Chu thiên tử thọ ý, song Đại Chu lại diệt trong tay Tần. Văn Tín hầu Lử tướng của quý quốc đả chính tay kết liễu vương mạch của Đại Chu. Xem ra Tần quốc ruồng bỏ không tiếc thứ chính thống này”

Lý Tư con mắt có chút lay chuyển, hiển nhiên hắn bị đá đập ngay chân mình “ Nếu vương thượng không muốn khuất tôn sang Tần, vẫn còn một cách khác”

“ Cách gì” Hàn Phi hỏi

“ Năm xưa Tề Hoàn Công giúp đở Yên quốc, sau khi giành thắng, Yên Trang Công đích thân đưa tiễn, hàn huyên vui vẻ, bất giác đưa tiễn đến tận biên giới Tề quốc. Tề Hoàn Công thấy thất lể vô cùng, bởi vậy đã cắt phần đất Yên Trang Công đi ngang qua cho Yên quốc, từ đó truyền thành giai thoại.Hàn quốc cớ sao không học theo Ngủ Bá chi điển, dùng nơi sứ thần Tần quốc bị hại làm ranh giới. Cắt đất đai cho Tần quốc thành tín như vậy, ắt sẻ được thiên hạ tán dương dẹp yên mối họa binh đao”

“ Cắt đất” Hàn Vương An con mắt có phần hoảng sợ nói var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

“ Cắt nhượng lảnh thỗ” đám quan viên bên dưới hoảng sợ, xì xào nói.

Đây không phải là chuyện đơn giản nương theo năm tháng nước Hàn lảnh thổ đã vào tay nước Tần và Sở rất nhiều, nhất là cách đây không lâu đại tướng nước Tần là Mông Ngao dẫn binh đánh Tần buộc Hàn Vương phải dâng ra Thành Cao, Huỳnh Dương cùng 13 tòa thành lớn nhỏ, lại thêm lảnh thổ là nhỏ nhất trong bảy nước, nếu cắt thêm chính là nguy cơ sớm tối.

Hàn Phi dò hỏi “ Sứ thần Tần quốc đến nước Hàn mất bao nhiêu ngày”

“ Khoảng mười ngày” Lý Tư trả lời

Hàn Phi bước lên cao giọng nói “ nếu trong 10 ngày nếu không phá được vụ án, sẻ làm theo lời đại nhân”

Quần thần liền biến sắc, mà trên đài cao Hàn vương An gương mặt không tin được “lảo cửu con nói cái gì”

“ Lời này là thật” Lý Tư trầm giọng hỏi.

Hàn Phi mỉm cười nói “ Chúng ta phải lấy thời gian làm kỳ hạn, nếu phá được án trước 10 ngày thì sẻ giảm thiếu đất đai bị cắt như vậy công bằng chứ”

Lý Tư gật đầu “ Cái đó rất công bằng”

“ Từ Hàm Dương đến Tần Trịnh đi 10 ngày, trong 10 ngày đó có 5 ngày là địa phận Tần quốc 5 ngày là địa phận nước Hàn, nếu vụ án này phá trước 5 ngày. Thì có phải quốc thổ Tần quốc tương ứng cũng sẻ về tay Hàn quốc không?” Hàn Phi môi nhích lên xoay đầu nhìn Lý Tư.

“ Như vậy Lý Tư về Dịch Quán chờ đợi tin tốt từ Hàn quốc” Lý Tư nói xong liền chắp tay lên tiếng, thi lể xong cúi đầu rời đi, để lại văn thần bên dưới xì cầm bàn tán.

Trên đài cao Hàn Vương An trầm giọng nói: “ Lảo cửu nếu con đả tự tin như vậy, quả nhân giao vụ án này cho con, nếu không tra án được con tự nhận lấy hậu quả, nhưng nếu con giải quyết được nguy nan này, quả nhân cũng luận công ban thưởng”

“ Nhi thần tuân lệnh” Hàn Phi chắp tay cung kính lên tiếng, ánh mắt thoáng qua quang mang nhìn trên đài cao cha mình, hắn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không đúng chổ nào hắn không nghỉ ra được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.