Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 44: Chương 44: Thiên ngoại vẫn thạch




Đêm tối buông xuống, phủ thành chủ nóc nhà.

“ Thiên An, huynh đem muội phi lên bầu trời hái sao được không?” Hồ San đầu nhỏ gối lên tay, cả người nằm dài nép vào người thân ảnh nam hài bên cạnh, nhìn lấp lánh trong trời đêm sao trời lên tiếng.

“ Ách” Thiên An mặt có chút cứng lên, cười khổ nói: “ muội nên dẹp cái ý tưởng này đi, ta làm không được”

Từ khi Thiên An có thể mở ra nội thiên địa có thể tự do trên bầu trời bay nhảy, ba nử cũng được hắn thỉnh thoảng chọn một chổ không người thấy mà nhào lượn trên biển mây. Có điều hắn cũng không dại gì mà thoát ly ra khỏi tầng khí quyển, càng lên cao lượng ô xi hít thở càng thấp.

Nói chi là bên ngoài vũ trụ chỉ có tinh không một màu, hoàn toàn không có bất cứ không khí nào. Nếu hắn mạnh mẻ lên, mạnh đến nổi có thể tự do di chuyển ngoài không trung, như các đại thần mà hắn xem qua trước kia. Nhưng đó là nếu còn bây giờ hắn vẫn là nhỏ yếu phàm nhân, còn rất nhiều gong xiềng giới hạn.

“ Cô lúc nào cũng ngây thơ, luôn đề ra mấy chủ ý ngu xuẩn”Diễm Linh Cơ chiếm lấy một bên tay còn lại không quên cất lời châm chọc.

“Hừ, cô cho mình thông minh lắm” Hồ San bỉu môi lên tiếng.

Vội dời đi lực chủ ý, hắn biết hai nha đầu này sáp lại đôi ba câu chính là cãi nhau lên, liền nói: “ nàng nhìn thấy trên trời đêm những khỏa sao lấp lánh nhỏ kia, nhưng thật ra nó mỗi một khỏa đều có hình thể vô cùng khổng lồ, thậm chí có nhiều khỏa còn to hơn cả mặt trăng lẫn mặt trời, nằm ở mênh mông ngoài vũ trụ, ta bản lĩnh còn chưa lớn để hái sao cho nàng được”

“ Là vậy ư?” Hồ San con mắt lay động, những lời của Thiên An nói nàng chính là tin tưởng, nếu hắn nói như vậy chính là như vậy, dù sao kiến thức đối phương hơn xa nàng cũng vượt xa vô số bậc đại trí của Bách Việt.

“ Nhìn kìa, là lưu tinh” Hồ Oánh nằm kế bên muội muội mình, cất lời nhìn trên bầu trời đêm xẹt qua từng vệt lưu tinh, như cơn mưa rơi xuống nhưng rất nhanh biến mất.

Nhìn trời đêm bên trên lưu tinh xẹt qua, hắn biết rộng lớn vũ trụ ngoài kia còn có rất nhiều thế giới khác. Thậm chí có cố hương của hắn, ban đầu khi đến thế giới này hắn vui mừng phấn khích đầy mong chờ về tương lai phía trước. Nhưng càng về sau hắn lại cảm thấy lạc lõng, nhớ cái cố hương trước đây.

Kiếp trước sinh hoạt bình thường, từ gia thế ngoại hình đều chỉ là tâm trung chính là diễn viên quần chúng qua đường ất ơ một nhân vật. Thiên An nhân sinh bình thường không phải diện mồ côi, cũng chẳng là con một nhà đều đều khá khẩm đi. Có điều trước khi hắn ra trường thì song thân cũng đả qua đời lâu rồi, các anh chị đả yên bề gia thất cả.

Đại não bất chợt những hình ảnh xưa củ lại đổ về, hắn nhớ được trước kia cùng đám bạn chơi game, ăn nhậu cúp tiết học… Từng hình ảnh bắt đầu đổ về, hắn nhớ được một năm kia cũng giống như bây giờ. Hắn cùng đám bạn dưới trời đêm tụ tập ngắm cái gì mưa sao băng, ngắm đâu không thấy kéo mấy thùng bia ra mà ăn nhậu.

Khi mà đang nhậu vui vẻ với đám bạn cuộc vui lại đẩy lên cao trào, khi mấy tên trẻ trâu trẻ nghé từ đâu tạt qua. Chuyện sẻ chẳng có gì nếu như không có men rượu, hắn lúc đó cũng chẳng nhớ lý do lý trấu gì mà choảng nhau cả. Cho đến ngày hôm sau tỉnh lại mới biết là do hắn nhìn một tên trẻ trâu mà thành, mà tên kia cực kỳ không thích điều này.

Lời qua tiếng lại mấy câu liền xảy ra choảng nhau. Phần thắng đương nhiên nghiên về tụi hắn rồi. Nhưng mà chưa đầy nửa tiếng sau bọn hắn phải bỏ chạy thục mạng, thậm chí còn không dám đến trường khi mà tụi trẻ trâu rất đông và nguy hiểm. Không biết bọn chúng tụ tập ở đâu ra một đám khá hùng hổ, hạng họ lại có đầy đủ làm cho anh em đổ mồ hôi có phần xấu hổ mà chạy núp đám trẻ nghé này.

Khóe môi nhích lên độ cong, khẻ cười khi nhớ đến ký ức một thời, cũng vì nguyên nhân này một phần hắn mới chơi cái game anime đại loạn đấu trong những ngày rảnh rổi kia, rồi bị một tình tiết máu chó mà xuyên đến thế giới này.

Tinh không sương mù, phản chiếu xuất vòm trời phía trên, không gì sánh kịp vũ trụ mênh mông, trống trải bao la bát ngát, tinh vân đầy trời, kia mỗi một mảnh tinh vân, đều là vô sô khỏa ngôi sao, bên trong khả năng có vô số sinh linh tồn tại, mà bao vây lấy này vô biên Tinh thần chính là khó có thể đo bao la mờ mịt hư không.

Ngay tại một loại trong chớp mắt, tại kia bao la bát ngát trong hư không, trong lúc bất chợt, một khỏa to lớn vô cùng vẫn thạch, thiêu đốt thành một cái to lớn màu đỏ hỏa cầu, đánh vỡ hư không, mang theo vô tận hủy diệt cùng trọng hy vọng sống sót, lấy tuyệt vời tốc độ hướng về phía trước phẫn nộ xông mà ra.

Đó là ở giữa thiên địa nhất óng ánh hào quang, nó chở đầy lấy vô cùng vô tận sống hay chết, kéo lấy thật dài đuôi lửa, phá vỡ tầng khí quyển, hướng về đại địa phương hướng rơi xuống phía dưới. Lúc này trên bầu trời quang cảnh còn khiến người say mê không thôi khi mà bầu trời một đạo hồng tuyến đỏ rực vẫn thạch từ trên thiên ngoại lao xuống.

“ Oa. Thật xinh đẹp” Hồ San chỉ mới ngủ không lâu tỉnh lại, đem tay dụi mắt ngay sau đó liền mở lớn ra, tràn đầy lấp lánh nhìn trên trời cao vẫn thạch hàng lâm.

“ Nó thật xinh đẹp, Thiên An chúng ta bám theo nó đi?” Diễm Linh Cơ cũng chậm rải tỉnh lại, ánh mắt cũng say mê quan sát.

“ Ukm” Thiên An gật đầu nội thiên địa chậm rải mở ra, hắc động chậm rải bao trùm lên ba người, thiên địa linh khí điên cuồng bị hút vào bên trong, thân ảnh liền mang theo ba nử bay lên không trung hòa vào đêm đen mà đi.

“ Vẫn thạch hàng lâm, muội từng nghe khi nó rơi xuống, mang lại tai ương, vạn dặm trở bên hoang tàn” Hồ Oánh nhỏ giọng lên tiếng, đứng trong nội thiên địa quan sát khỏa vẫn thạch kia.

Những vị khách thiên ngoại này khi rơi xuống đại địa là những cơn địa chấn, hủy diệt phương vi nó rơi xuống, nhưng một mặt khác nó là nguồn tài nguyên lớn mà các Đúc Kiếm Sư muốn sở hữu.

Đa số những danh kiếm đều xuất thân từ những vị khách này, thế giới này vẫn thạch thường xuyên rơi rụng xuống mặt đất, các đúc kiếm sư thường đem chúng luyện hóa, lấy chúng làm nguyên liệu mà chú kiếm.

Theo Thiên An biết chẳng hạn như Tàn Hồng thập đại danh kiếm trên Kiếm Phổ sau này, xếp hang thứ hai trên bảng, chính là khỏa vẫn thạch năm xưa rơi rụng xoẹt qua bầu trời bảy nước khi mà Tần vương Doanh Chính mạo hiểm đến Tần Trịnh gặp gở Pháp gia Hàn Phi, tại thời điểm hai người trò chuyện chính là khỏa vẫn thạch từ thiên không rơi xuống.

Sau đó khối vẫn thạch này được Từ Gia vận chuyển sau đó Yên Đan dốc tiền bỏ vốn sau đó có được Tàn Hồng cho Kinh Kha đâm Tần. Những vị khách từ thiên ngoại này mang trên mình những chất liệu kim loại hoàn toàn không có trên đại địa, trở thành tuyệt thế thần binh.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Thiên An mượn nhờ nội thiên địa hòa vào thiên khung bao la mà bay lượn.Thân ảnh càng lúc càng lên cao, chẳng mấy chốc đả bỏ xa đại địa vạn dặm chi cách, nội thiên địa điên cuồng hấp nạp thiên địa linh khí trong đất trời. Không ngừng thu nạp vào bên trong đó.

Cũng may Thiên An đả ở tít trên vạn dặm trên cao, cho nên không ai có thể chứng kiến được màn kinh thế hãi tục này. Hắc động điên cuồng mở ra thôn phệ toàn bộ thiên địa linh khí bên ngoài đổ vào.

“Oanh!” Lưu tinh phi rơi, sí diễm phá không, ngàn trượng cự ly bất quá trong nháy mắt liền đến, chỉ nghe một tiếng kinh thiên động địa nổ mạnh.

Vẫn thạch hung hăng địa rơi đập tại đại địa phía trên, thoáng chốc, sơn biển điên cuồng gào thét, sóng khí sôi trào, mang theo vô cùng nóng bỏng hỏa diễm, mãnh liệt cuốn lao nhanh, nuốt hết phương viên trăm trượng...

Lửa giận liệt diễm sớm đã nuốt gọn quanh mình hết thảy, đem phương viên trăm trượng trong phạm vi có chuyện vật đều thiêu thành tro tàn, lưu lại một mảnh sáng rực xích địa, còn hiện ra từng sợi khói đen dâng lên, phiêu tán trong gió.

Trăm trượng mặt đất ở giữa, lõm hạ xuống, hình thành một cái chừng hai ba mươi trượng lớn nhỏ hố sâu, hố ở giữa, rõ ràng nằm một khối thiên thạch, kỳ lạ bên ngoài lại có màu xanh sẫm.

Thiên thạch như một quả đồi nhỏ, toàn thân xanh thẫm lại pha xám màu trên mặt ngoài còn vươn vấn hỏa diễm lưu lại,tản ra tia sáng chói mắt, tựa như thấu phát lấy một loại khó tả ngôn nói mê người mị hoặc.

Cũng may khỏa vẫn thạch này rơi xuống sâu trong một cánh rừng nguyên sinh rừng rậm, không phải là nơi bình nguyên dân chúng tụ tập. Nếu không chỉ e ai có thể chống được sức tàn phá kinh sợ này chứ.

Vạn dặm đều trở thành tan hoang, cây cối xung quanh đổ ngã không biết bao nhiêu động thực vật bị hủy diệt. Nếu như tảng thiên thạch này rơi rụng xuống bất cứ tòa thành phồn hoa nào trên trung nguyên, kết cục chỉ có một chính là hủy diệt.

Nhân lực mạnh mẻ cũng có hạn, trước những vị khách từ thiên không này con người trở nên nhỏ bé như những con sâu cái kiến. Yếu ớt không chống nổi, không bất cứ cường giả hay thế lực nào nguyện ý mà nhận lời mời của những hung thần này.

“ Thật khiến người sợ hãi” Diễm Linh Cơ từ xa nhìn một vầng sáng trong đêm bừng sáng, cách xa không biết bao nhiêu vạn dặm lại có thể thấy được, đủ biết khỏa vẫn thạch này hàng lâm xuống đại địa để lại hậu quả đáng sợ như thế nào.

“ Thật đáng sợ, nếu như khỏa vẫn thạch mà rơi xuống Thiên Hạ Vô Song thành chúng ta, khi đó không phải là xong rồi sao?” Hồ San sợ hãi lên tiếng.

“ Ân” Hồ Oánh khẻ gật đầu, mặc dù không có trực tiếp ở gần quan sát nhưng từ xa nhìn thấy cũng để cho nàng rung động vô cùng. Thiên nhân sức mạnh thế này, một khi rơi xuống mảnh đất này, liệu ai có thể chống cự được chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.