Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 234: Chương 234: Thoát hiểm




Cơ Vô Dạ trên lầu các nhìn thấy một thân ảnh lẻ ra không nên xuất hiện ở nơi này, đang có mặt phía trước Tử Lan Hiên, tức giận quát: “Hàn Phi”

Hắn vừa dứt lời bên cạnh Phỉ Thúy Hổ liền đệm lời: “ không phải cửu công tử bị triệu vào vương cung rồi sao, lẻ nào trong cung...”

“ Choang” Cánh tay Cơ Vô Dạ siết chặt chung rượu, hắn không ngờ là bẫy rập mà mình giăng ra khép Hàn Phi vào chổ chết đối phương lại vẫn sống nhơn nhỡn có mặt bên dưới.

Hiển nhiên hắn đả biết Triều Nữ Yêu bẫy rập không thành đem chung rượu quăng mạnh xuống làm phát ra tiếng lanh lảnh thanh âm, lớn giọng: “ đi”

“Cửu.. cửu công tử” bên dưới tên thủ lĩnh Cấm Vệ Quân lắp bắp lên tiếng, hai tay chắp lại hành lể khi hắn cũng vạn phần không ngờ gặp phải Hàn Phi.

“ Gọi ta là Tư Khấu đại nhân” Hàn Phi băng lảnh nói

“ Tư Khấu đại nhân, chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi”

Hàn Phi cất bước đến trước liền nói: “ Tư Khấu cai quản hình ngục, cấm quân làm trái luật lệ, ta cũng có quyền xử trí”

Nhìn thấy hai tên quân sỉ đem hai thanh trường thương chặn hắn lại, từ trong tay áo lấy ra một tấm thẻ bài bằng vàng chính là vật tượng trưng cho quyền lực của chức Tư Khấu, lạnh giọng nói:“ các ngươi còn dám kháng lệnh?”

“ Leng keng leng keng” Một tràng thanh âm kim loại vang lên, đám binh sỉ cấm quân liền vội quỳ xuống, dù sao bọn họ chỉ làm theo lệnh mà thôi, bây giờ có Hàn Phi ở đây nếu tiếp tục dây dưa mà chống đối chính là tử tội.

“ Ta còn tưởng là ai oai phong như vậy, ra là cửu công tử” thanh âm từ phía sau vang lại,đám quân sỉ vừa quỳ xuống nghe được liền vội vàng đứng dậy mở lối ra hai bên bọn họ làm sao không nhận ra giọng nói này là của ai chứ.

Cơ Vô Dạ cất bước đi thông qua lối đi, phía sau chính là Mặc Nha Bạch Phượng tùy tùng đi theo: “ bản tướng quân giúp vương thượng phân ưu, bắt giữ loạn đảng cớ sao cửu công tử lại cản trở”

“ Đô thành bị hỏa hoạn, Hàn Phi há có thể khoanh tay đứng nhìn”

Cơ Vô Dạ bước đến gần lạnh rên: “ mối họa loạn đảng đáng sợ hơn hỏa hoạn, cấm quân đả có bản tướng quân cai quản, từ lúc nào đến lượt Tư Khấu chỉ huy?”

“Cộp cộp cộp” một tràng bước chân lại vang lên từ hướng đối diện, người đến chính là Tướng quốc nước Hàn- Trương Khai Địa liền nói: “ phòng ngự đô thành là chức trách của đại tướng quân, nếu không làm tròn có thể trình lên vạch tội”

Cơ Vô Dạ đem thanh chiến đao thô kệch không một chút sắc bén nào chỉ mủi xuống mặt đất, hai tay đặt lên chuôi nhìn Trương Khai Địa cùng Trương Lương đi đến: “ Trương tướng quốc, ta vừa thấy lệnh tôn Trương Lương câu kết với Bách Việt. Ta thấy người đáng bị vạch tội là ông mới đúng”

“ Ohh.. Tử Phòng” Trương Khai Địa liền hỏi.

Trương Lương cất bước đến trước hai tay hành lể, nói: “ trước đó con luôn ở Tử Lan Hiên uống rượu, cách đó không lâu phát sinh một vụ hung án. Hung thủ đến tự dị bang tập đoàn sát thủ Bát Linh Lung tiếng xấu đồn xa, rơi vào bế tắc. Nên còn cùng với Dược Thiên Sầu công tử đánh cờ trò chuyện thỉnh giáo chỉ điểm bến mê, công tử ấy có thể làm chứng, con đang định bất giữ hung thủ thì Tử Lan Hiên đột nhiên bị cháy, ”

Cơ Vô Dạ ánh mắt thoáng qua quang mang, cười lạnh nói: “ Chuyện cười, Dược Thiên Sầu công tử ở Thanh Y Lâu, làm sao có thể ở trong Tử Lan Hiên cùng ngươi đánh cờ”

Hắn làm sao bỏ qua cho Dược Thiên Sầu được cơ chứ, tên này nỗi tiếng phong lưu thương hoa tiếc ngọc mặc dù không can dự vào thế cục các nước, từ khi đến Tần Trịnh hắn thường đến Tử Lan Hiên đây.

Khi đặt bẫy nơi này hắn làm sao bỏ qua được nhân tố không ổn định này chứ, mà đối phương đối với nử tử không nở xuống tay lợi dụng điểm này hắn bố trí một thủ hạ của mình cầm chân hắn, giống như Mặc Nha và Ngột Tựu là thống lĩnh của Bách Điểu, một thủ hạ đắc lực khác của hắn vốn ở Biệt quốc phụ trách tình báo Anh Ca cũng được triệu về nơi này.

“ Trước thì ám sát, sau thì phóng hỏa. Trước sau đều phát sinh trong địa phận trấn thủ của tướng quân, không biết tướng quân định giải thích với vương thượng thế nào?”

“ Ồng…” Cơ Vô Dạ tức giận nói không ra lời.

“ Uỳnh Uỳnh Uỳnh” Ngay lúc này hàng loạt thanh âm vang dội vang lên, chỉ thấy tòa nhà Tử Lan Hiên phát ra từng tiếng nổ lớn sau đó “Oanh” một thanh âm vang dội căn đại lâu sụp đổ hoàn toàn, hỏa diễm tản ra càng thịnh không ít cấm quân bị dư chấn tỏa ra mà sợ hãi trước thế lửa hung mãnh.

“Keng keng keng keng keng”

Chói tay không dứt thanh âm hòa trong tiếng đổ vở cháy nổ cùng nóng bức hỏa diễm phát ra, kiếm khí tứ tung phá hủy mọi thứ, ngay trong đống đổ nát đáng sợ đó một cuộc thư hùng quyết chiến giữa ba đỉnh tiêm cao thủ vẫn chưa dừng lại.

“Ầm” một cột gổ lớn thiêu đốt hỏa diễm phóng ra đến phương hướng của Hàn Phi, nếu hắn có chuyện gì xảy ra Cơ Vô Dạ không tránh được tội thất trách, nhưng không cần hắn phải ra tay mà Hàn Phi cũng chẳng xảy ra nguy hiểm gì khi Mặc Nha đả kịp thời giải cứu, miễn cưỡng thương thế đem cột gỗ đá sang một bên.

“ Kinh Nghê” Cơ Vô Dạ lạnh rên bàn tay siết chặt đồng tử mở lớn nhìn về nử tử tuyệt sắc một bộ nhuyễn giáp che kín cơ thể, cả người bao trùm trong một làn khí đỏ hồng như hỏa diễm cùng với Huyền Tiễn và Bạch Diệc Phi giao tranh.

“ Ầm” Vang dội thanh âm truyền lại, chỉ thấy hàng loạt cột gai băng lạnh lẻo to lớn lao đến gần Tử Dận như muốn vặn xoắn xé nát nàng đi hoàn toàn, bị từng cước đá vở hoàn toàn, toái thành mảnh nhỏ.

Đồng thời theo một chém nhanh như thiểm điện trên trời giáng xuống chặn lấy song kiếm của Bạch Diệc Phi từ bên dưới phóng người lên trên công kích, chỉ một kích đả bức lùi đi đối phương tập sát.

Tử Dận cổ tay khẻ chuyển trong nháy mắt chém ra hàng trăm hàng ngàn đường kiếm, Kinh Nghê thân kiếm kiếm khí đại thịnh lưỡi kiếm sắc bén hơn bao giờ hết để lại trong đêm tối từng đường màu vàng cam kiếm quang.

Kiếm khí liên miên bất tận cái sau chồng lên cái trước như sóng biển trùng điệp, ngoài ra còn kèm theo cả hỏa diễm khi nàng trong thời gian ngắn chém ra quá nhanh làm cho không khí sản sinh ra ma sát.

“Ầm”

Như sấm rền thanh âm vang lên, thân ảnh Bạch Diệc Phi nâng theo song kiếm hàn khí trong người cấp tốc kéo ra hết cở hàng trăm sợi gai băng lao đến trước cản lại đại chiêu của nàng, nhưng khi tiếp xúc đều bị chấn vở không bởi kiếm khí thì những hõa diễm phát sinh do ma sát mà thành.

Nhưng chưa dừng lại ở đó song kiếm liền nâng lên đồng tử mở lớn khi Tử Dận thả người đến sau theo đại chiêu của mình, một kiếm bổ dọc kiếm khí trường hồng cắt ngọt đi gai băng rồi giáng xuống người hắn, cả thân hình như quả sung rụng rơi xuống bên dưới đống đổ nát, sinh tử không rõ.

“ Xoẹt” Một ánh kinh hồng màu cam kiếm khí bạo phát, như một con kình ngư hư ảnh động như chớp giật lao nhanh về một phương, hung hăn đem Huyền Tiễn nâng theo song kiếm mà đến chấn bay đi.

“Mau dẫn người đuổi theo quân phản đồ” Cơ Vô Dạ âm trầm nhìn Tử Dận thoát đi, dường như cảm nhận được thứ gì nhìn qua một phương liền quát lớn lên, hắn lại nhớ ra còn có nhóm người Thiên Trạch nữa.

var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([”6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7”,“[yo_page_url]”,“[width]”,“[height]”]);

Hàn Phi một tay vươn ra bắt lấy cánh tay của Cơ Vô Dạ đang cầm lấy chiến đao của mình: “ đại tướng quân vẫn muốn tự ý hành động sao?”

“ Ngươi dám ngăn ta” Cơ Vô Dạ lạnh rên chân khí trong người thoát ly hướng về cánh tay của Hàn Phi mà đến, mày chau lại khi hắn thấy được Hàn Phi lại không một chút tổn thương mảy may gì cả, thậm chí ở bàn tay còn tản ra hắc khí.

“Ta hiểu cuộc tranh chấp các vị rồi, xin hãy nghe Hàn Ninh nói một câu” Một thanh âm nam tử vang lên cắt đứt đi cuộc giao tranh này, người đến chính là bị Cái Nhiếp bắt làm con tin mở cổng thành Hàn Vũ.

“ Tứ ca”

“ Tứ công tử”

Hàn Vũ cất bước lại gần dừng bước rồi nói:“Cơ tướng quân, nay đang hỏa hoạn ông và Tư Khấu đại nhân có tranh chấp gì cũng nên gác lại, nếu không cũng khó ăn nói trước mặt phụ vương”

Thấy Cơ Vô Dạ hất tay Hàn Phi ra hừ lạnh một tiếng cũng không có hạ lệnh truy đuổi tiếp, quay sang Trương Lương nói: “ Tử Phòng, ngươi có công điều tra hung thủ, nhưng xao nhãng hung thủ, để cho hắn phóng hỏa, có công nhưng cũng có tội, ngươi có phục không?”

Trương Lương chắp tay cúi đầu biết Hàn Vũ mở nước cho mình: “ thần lấy làm hổ thẹn”

Ngừng một bước đi đến Cơ Vô Dạ rồi nói: “ Cơ tướng quân dày công bố trí truy bắt loạn đảng, công lao to lớn. Nhưng bách tính đang lâm vào hiểm cảnh hỏa hoạn, tướng quân lại coi như không hay. Phải biết rằng nước muốn thịnh thì lòng dân phải an”

“ Hừ” Bên tai nghe Cơ Vô Dạ hừ lạnh, Hàn Vũ xoay người nhìn Hàn Phi nói: “còn về cửu đệ, đệ thân là Tư Khấu,quản lý ngục giam mới là công việc của mình,sao lại vượt luôn chức trách như vậy”

“Tứ ca nói đúng” Hàn Phi đáp lời.

Hàn Vũ đem tay đặt lên vai Hàn Phi và Cơ Vô Dạ rồi nói: “ kiếm hướng ra ngoài có thể khắc địch nhưng hướng vào trong thì chỉ khiến mình bị thương. Chúng ta thân là vương thượng thần tử, phải ghi khắc từng giờ mới phải.Theo ý kiến của ta, dập lửa cứu người an ủi lòng dân mới là nhiệm vụ cấp bách.Chuyện điều tra cứ giao cho Tư Khấu”

Hàn Phi chắp tay cúi lể cất bước rời đi, Cơ Vô Dạ thấy thế làm sao chịu được đêm nay hắn dày công bày mưu bố cục, cuối cùng sấm to mà mưa nhỏ chẳng thu hoạch được gì, chỉ hủy đi Tử Lan Hiên mà thôi.

Để cho Thiên Trạch chạy Hàn Phi cùng vây cánh của hắn chẳng một chút mảy may gì cả, dày tâm bố trí thu về lại con số o. Ngay khi hắn định bước lên ra lệnh cho đám quân sỉ cản lại Hàn Phi cũng không đồng ý với Hàn Vũ cách làm, một tay đả bị Hàn Vũ chặn lại vai mình.

“ Tướng quân, nể mặt ta một lần, Hàn Ninh sẽ nhớ phần ân tình này”

Cơ Vô Dạ khẻ cân nhắc, dù sao bây giờ thái tử kế vị chỉ có Hàn Vũ và Hàn Phi là có khả năng ngồi vào vị trí này. Hắn sẻ không để cho Hàn Phi ngồi lên ngôi vị này, mà Hàn Vũ phần nhân tình này với hắn mà nói rất đáng.

“ Vậy nghe theo lời của tứ công tử, điều toàn bộ cấm vệ quân bên ngoài về đây, dốc toàn lực dập lửa”

“ Rõ” Mặc Nha cung kính cất lời, thân ảnh nhanh chóng rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.