Thứ Nguyên Chi Môn

Chương 71: Chương 71: Vô tình ti




Sát thủ không nên có tình cảm, nhưng một khi đả nảy sinh Thiên An nhất định phải lợi dụng tốt mà lôi kéo. Độc Chí cũng vậy, Huyền Tiễn cũng vậy mà Kinh Nghê đồng dạng như vậy, mấy người này đều là nhất mực hảo thủ cả.

Thực lực của hắn trong mấy năm qua đả tiến bộ thần tốc, từ tam lưu cao thủ đả nhảy lên tuyệt đỉnh nhất trọng cao thủ.

Tiến bộ thần tốc như vậy là nhờ không ngừng khổ luyện trong phòng trọng lực, lấy trọng lực áp chế cơ thể, có tiên đậu phục hồi thể lực, hắn chỉ việc không ngừng bức phá tiềm năng giới hạn trong cơ thể mình là được.

Có điều đứng trước chữ Thiên cao thủ, có tu vị tuyệt thế cao thủ như Huyền Tiễn mà nói Thiên An còn cách xa rất nhiều. Tuy cách biệc nhưng Huyền Tiễn muốn giết chết hắn, cơ hồ nằm mơ, thậm chí nếu có thể hắn còn giết ngược lại được.

Lúc này Đông Chu Thích Khách Đoàn đả đoàn diệt, tuy nhiên Huyền Tiễn trên người cũng thu lấy một thân thương thế.

Nhìn đối phương đem tay lau đi máu tươi, cầm hai thanh trắng đen từng bước đi đến gần Độc Chí, đang nằm dày trên mặt đất đôi mắt mê man chờ đợi tử vong.

“ Ồ” Huyền Tiễn từng bước lại gần khóe môi nhích lên độ cong, nhìn một thân ảnh trong quân lính nhảy nhanh đến, con mắt ánh lên tinh quang khi thấy được hai chuôi kiếm rất đặc biệc.

Vốn một bộ khó mà lay động Lữ Bất Vi cũng thu hồi trẻ tre quyển trục, con mắt lóe lên quang mang nhìn về Tần quân cầm trên tay hai chuôi kiếm kia: “ Vồ hình chi kiếm”

“ Keng keng keng keng keng keng”

Liên miên không dứt thanh âm vang lên, hoa lửa không ngừng nảy sinh khi Thiên An cùng Huyền Tiễn va chạm với nhau, công qua thủ lại để lại vô số kiếm quang.

“ Nhìn mà không thấy, chạm mà không biết, uy lực vô biên” Huyền Tiễn lẩm bẩm nhìn trên người mình y phục bị cắt đứt, tuy hắn chưa từng thấy hai chuôi kiếm kia nhưng tin tức thì vẫn biết.

Huyền Tiễn nội lực bành trướng, cả người xung quanh bao phủ lấy màu đen lẫn đỏ hồng chi khí, tràn đầy sát phạt uốn lượn quanh người.

Tên mới xuất hiện này để cho hắn hưng phấn, là một tên mạnh mẽ. Chỉ giao thủ vài lần hắn liền cảm nhận được đối phương khổng lồ khí lực.

Mỗi một kiếm chặt xuống làm cho khí huyết hắn nhộn nhạo, nếu không có nội lực sung túc chỉ e rơi vào hạ phong. Hơn nữa trên tay đối phương hai thanh vũ khí kia trong đêm chiếm lấy ưu thế.

“ Uỳnh”

Hai thân ảnh lần nữa va chạm với nhau, bốn thanh kiếm va chạm hoa lửa bắn ra không ngừng, khí tràng cuộn cuộn kéo lên, kiếm khí điên cuồng bành trướng đem mọi thứ xung quanh lọt vào nơi giao đấu của hai người cắt đứt, khiến cho một số tên Tần quân gần đó phải lùi ra sau.

“ Hai thanh kiếm kia hẳn là Tiêu Luyện, Thừa Ảnh trong truyền thuyết” Lữ Bất Vi nhìn cuộc đọ sức của hai kiếm thủ thầm hô, không một chút lo lắng nào.

Thực lực của Huyền Tiễn hắn biết lấy chưa kể nơi này còn là quân doanh của hắn đây, cho dù Huyền Tiễn có bại đi nữa đối phương có thể chạy ra khỏi 10 vạn quân doanh sao?

“ Đả ngươi đả tự mình đem đến, lảo phu vui lòng nhận” Lữ Bất Vi bồi them, hắn cất binh tiến đánh Đông Chu trước là muốn lấy quân công nâng cao vị thế của mình trong triều.

So với Thái Trạch hữu Tướng quốc thì hắn sinh sau đẻ muộn, một tay phò tá trợ Doanh Dị Nhân cũng tức là Trang Tương vương bây giờ lên ngôi mà Tần vương cũng cảm kích công lao của hắn, chỉ có quân công mới giúp hắn địa vị vững chắc hơn.

Mà nhỏ yếu Đông Chu chính là nơi dể ức hiếp nhất, diệt Đông Chu có quân công lại thu về ba thanh kiếm báu.

Kết quả này Lử Bất Vi nguyện ý, dù sao thời đại này là thời đại của kiếm, bất cứ người nào, càng là có thân phận người đều có cho mình quý giá danh kiếm, tôn thêm thân phận bản thân.

Mà Khổng Chu tam kiếm là thứ mà Lữ Bất Vi nhắm đến, xem đó là bội kiếm cho mình.

Nhìn đối phương lùi lại phía sau Độc Chí, Huyền Tiễn lên tiếng: “ ngươi chạy không thoát” lời dứt kéo lê hai chuôi kiếm của mình để lại hoa lửa trên mặt đất.

Độc Chí đôi mắt kinh ngạc nhìn về Tần quân này, nàng đương nhiên biết đối phương không phải là đồng bạn của mình. Trong lòng cũng kinh ngạc, khi lâm vào hiểm cảnh lại có người cứu một sát thủ như nàng đây.

“ Ngươi là ai?” Độc Chí dò hỏi

“ Người cứu nàng” Thiên An cười nói, cắm lấy Tiêu Luyện xuống đất tay luồn vào hông mình lấy ra một vật hình cầu: “ xem đây”

Lời vừa dứt ném mạnh vật hình cầu về trước, hướng về Huyền Tiễn nâng lên hai thanh trường kiếm thẳng về mình mà đến, Kiếm khí cường liệt từ hắn bạo phát mà ra.

“ Ầm”

Vang dội thanh âm như sấm rền bạo tạc nổ ra, kèm theo ngay sau đó một cơn bụi mù trắng xóa che đi hết thảy tầm mắt lan tỏa.

Thậm chí còn thổi tung đi vô số kiến trúc vụn vở gần đó. Đợi đến khi một cơn gió thổi qua bụi mù không còn, nơi mà Thiên An đứng đả không thấy nhân ảnh đâu.

Cả Độc Chí cũng không thấy, chỉ có Huyền Tiễn sắc mặt ngưng trọng trên tay hai thanh kiếm tỏa ra khí tức lăng lệ sát phạt. Tung người nhảy lên nóc lếu gần đó, mấy nhịp hô hấp liền đả thấy xuất hiện trên một lầu tháp canh chừng, quan sát xung quanh.

Lử Bất Vi gương mặt đanh lại, cất bước đi ra khỏi soái trướng, quát lớn: “lập tức truy tìm, lục soát toàn doanh, cho bản tướng tìm ra kẻ đó”

“ Vâng” Đám quân sĩ lập tức hô lớn vâng lệnh.

Có điều mặc cho Huyền Tiễn và Lữ Bất Vi tìm kiếm thế nào đều không tìm được Thiên An, hắn đả sớm mang theo Độc Chí lẫn vào nội thiên địa của mình mà rời đi. Chỉ có người cảm ứng được không gian lực lượng mới có thể xác định được nội thiên địa chổ.

Mà cho dù có tìm được cũng làm được gì, khi Thiên An một mực đóng cổng nội thiên địa không ra. Muốn tìm tìm đến cuối đời cũng không thấy được thân ảnh của Thiên An ở đâu cả.

Mục đích của hắn là Độc Chí chứ không phải là ham chiến, hơn nữa hắn còn chưa muốn bại lộ hành tung của mình. Có chakra bao trùm lên người, dịch dung cơ thể thành một người khác, che dấu đi ngoại hình bắt mắt hắn không sợ người khác nhận ra. Dù sao việc hắn đến Đông Chu, càng bí mật càng tốt.

Nhất là Âm Dương Gia hư hư thực thực Đông Hoàng Thái Nhất đối với Thương Long Thất Túc vẫn mưu đồ từ lâu đây. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);

Tuy hắn không sợ nhưng không có nghĩa là Đại Việt, hay người thân bên cạnh không sợ. Dù sao bây giờ Đại Việt cái cần nhất chính là thời gian lớn mạnh, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.

Nội thiên địa bên trong.

Độc Chí đồng tử khiếp sợ khi cảm nhận được không khí nơi này so với bên ngoài khiến cho người thanh thần khí sảng, đáng nói là nơi này hoàn toàn là một phương thiên địa khác, nàng chỉ nhớ được trắng xóa vụ khí một tiếng đinh tai vang lên, không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Đến khi mở mắt ra đả thấy một nơi hoàn toàn khác biệc, không còn ở quân Tần doanh trướng bên trong.

Đặc biệc trăm dặm xung quanh quân Tần đại doanh địa hình hoàn toàn không có cảnh vật nào giống như nơi này, toàn một mảnh xanh rì cây đậu cùng lục bích hạt đậu thỉnh thoảng lại thấy rất nhiều trân dược, thấp thoáng lại thấy chim chóc hai động vật ăn cỏ bay nhảy trong này.

Ánh mắt hồ nghi tò mò nhìn về thân ảnh Tần quân không xa mình, đang cởi lấy áo giáp ra, cả người sửng sờ khi nàng không ngờ được đối phương còn rất trẻ, là một tuấn tú thiếu niên lang, gò má thoáng đỏ lên khi thấy được cơ ngực săn chắc của đối phương hiển lộ ra.

Nàng mặc dù là sát thủ giết người không gê tay, song chung quy cũng là nữ nhân đây, có điều dị dạng cảm xúc nhanh chóng bị trấn áp xuống, đôi mắt thông qua tấm mặt nạ quan sát lấy tuấn lãng thiếu niên này.

“ Ngươi là ai? Vì sao cứu ta? Còn đây là nơi nào?”

Thiên An nghe thanh âm nử tữ, liền xoay người đem một bộ áo da thú khoác lên người, đi đến gần nàng, một bộ áo da như nhuyễn giáp bó sát cơ thể, từng đường cong mềm mại hiện rõ ra, cả người nằm dài trên mảnh cỏ xanh rì, ở các đầu ngón tay lại thấy vươn vấn những sợi tơ trong suốt.

“ Nếu ta nói nhìn trúng nàng đây” Thiên An tay vươn ra hái lấy một hạt đậu, đi đến gần Độc Chí bên dưới rồi đem hạt đậu cho nàng.

Độc Chí đôi mắt thoáng qua tinh quang nhìn thiếu niên tuấn lãng phía trước, nhìn hạt đậu lục bích trên tay đối phương đem đến miệng mình. Cũng không có kháng cự há ra ăn lấy, dù sao đối phương cũng đả cứu mình, nếu hắn thật muốn giết đả không phí công như vậy.

“ Ah” Độc Chí con mắt mở lớn, khẻ kinh hô một tiếng, khi mà phục dụng hạt đậu vào người, thương thế trong người lại biến mất nhanh chóng, toàn bộ nội lực đả mất đều trở về, cơ thể sung mãn như ở toàn thịnh thời kỳ.

Cho dù là đan dược trị thương đi nữa cũng không có nghịch thiên như vậy, bàn tay khẻ động từ đầu các ngón tay vô hình sợi tơ tản phát khắp nơi, kết thành một tấm lưới vô hình vây nhốt nam tử này lại.

Thiên An không một chút lo sợ, đem tay đụng lấy trước người trong suốt sợi tơ như tơ nhện một dạng, nhỏ bé lại như sợi thép một dạng cực kỳ bền chắt: “ Đây hẳn là Vô Tình Ti, chém người như đay, ta dù sao cũng mạo hiểm quân doanh, một chuyến anh hùng cứu mỹ nhân, nàng thật nở xuống tay sao?”

Độc Chí nhìn thiếu niên ngả ngớn phía trước, đem kiếm trận thu hồi, thân ảnh uyển chuyển đi đến gần, các ngón tay vẻ lên tấm lưng săn chắc: “ thật đúng là không nở xuống tay, anh hùng cứu mỹ nhân sao? Thật có ý tứ”

Nàng không có xuống tay, bởi vì đối phương có thể từ vạn quân bên trong đem nàng thoát khỏi Huyền Tiễn đi đến thần bí nơi này. Thực lực trên cả nàng, kết kiếm trận vừa rồi là muốn xem thử nơi này ngoài đối phương ra còn ai nữa không? Thuận tiện dò xét thực lực đối phương, lẫn tính cách.

Độc Chí đồng tử co rút, cả người chết trân khi cái mũ che được cởi ra, đồng thời đôi mắt nhắm nghiền kia cũng hé mở. Một đôi đồng tử yêu dị, mái tóc xanh rực như hỏa diễm bốc cháy kia, nàng tuy chưa gặp nhưng trên giang hồ đả nghe đến người này. Vạn lần không ngờ người cứu nàng lại chính là vị quân vương khó được kia

Đến Đông Chu hắn chính là thu nạp thế lực cho mình, ai bảo hắn biết trước cốt truyện đây, cầm đèn đi trước ô tô đây. Kinh Nghê là chữ Thiên sát thủ, nhưng Vô danh thực lực còn trên cơ hơn. Chưa kể Độc Chí vô hình kiếm trận cũng có một tay lợi hại, đi một chuyến hắn cũng không muốn tay trắng mà về được. Chỉ còn chờ đợi Kinh Nghê hiện thân nữa là có thể lên đường trở về, vơ vét mọi thứ có giá trị trước khi Tần quân đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.