“ Em gái, tên em là gì??”
Sau khi hai chị em hoàn toàn rời khỏi, Trương Kiệt mới bước vào trước mặt cô bé, dùng nụ cười mà hắn cho là đáng tin nhất hỏi cô.
“ Em.. tên em là... Kishirima Sakura!”
Cô bé sợ hãi rụt lại thân thể nhỏ bé mà nhẹ giọng trả lời, một đôi mắt trong vắt lén lút liếc nhìn hắn.
“ Sakura ngoan!”
Trương Kiệt xoa nhẹ lên mái tóc Sakura, trong lòng thầm than hai người chẳng những giống nhau như hai giọt nước mà còn giống cả tên.
Nếu Trương Kiệt nhớ không lầm, hai chị em có họ là Hanawa, nếu Sakura trước mặt này thật sự là em gái họ thì chắc là cùng mẹ khác cha.
“...”
Sakura mới đầu còn hơi sợ hãi mà run lên một cái khi tay hắn chạm vào, tuy nhiên sau đó dường như cảm nhận thấy hơi ấm và thiện ý nên đã buông lỏng hơn trước.
“ Sakura-chan, em có thể cho anh biết những người bạn sống cùng em ở đây đã đi đâu rồi không?”
Trương Kiệt thử thăm dò, theo thông tin mà Chính phủ cung cấp thì số trẻ em bị mua bán đến đây làm thí nghiệm là trên cả trăm, sao bây giờ lại chỉ còn mỗi Sakura.
“ Các bạn ấy được bọn họ dẫn theo cửa kia, còn đi đâu thì em không biết!!”
Sakura lắc nhẹ đầu, sau đó dùng ánh mắt cầu xin nhìn lấy Trương Kiệt
“ Onii-chan, xin anh, xin anh hãy cứu lấy các cậu ấy, họ rất đau đớn, rất đau đớn. Đã có rất nhiều người đã chết, xin anh!”
Nước mặt rơi như mưa trên gương mặt đáng yêu nhưng có phần yếu ớt do bệnh và thiếu dinh dưỡng, Sakura dùng đôi tay nhỏ bé gầy còm của mình bắt chặt lại tay hắn, giọng nói nghẹn ngào van xin.
Trương Kiệt sửng sờ, sau đó không chút do dự ôm lấy đối phương vào lòng, để mặc cho nước mắt thấm đẫm ngực áo.
“ Ừ, em cứ yên tâm, anh sẽ cứu các bạn của em ra. Bây giờ hãy ngủ ngoan một giấc đi nhé, sau khi tỉnh dậy thì tất cả sẽ ổn thôi!!”
“ Em... “
Sakura còn định nói gì đó nhưng đã bị Trương Kiệt ấn vào một huyệt ngủ ở sau gáy, đôi mắt chớp chớp hai cái rồi nhẹ nhàng nhắm lại, hơi thở đều đều rơi vào ngủ say.
Nhẹ nhàng đặt Sakura xuống giường, Trương Kiệt cẩn thận đắp cho cô một chiếc chăn rồi hắn đứng dậy, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cánh cửa mà Sakura đã chỉ.
Đi đến, thô bạo mà trực tiếp đá tung ổ khóa, ánh mắt Trương Kiệt quét vào bên trong, sau đó....
Hít một hơi khí lạnh!!
Trước đây, Trương Kiệt sau khi làm rất nhiều nhiệm vụ từ Chính Phủ thì đã nghĩ rằng bản thân đã nhìn thấy được toàn bộ mặt tối của nhân loại.
Nhưng cho đến tận bây giờ, hắn mới biết được bản thân thật sự chỉ là một kẻ vô tri, ấu trĩ.
Cảnh tượng trước mắt đây quả thật chỉ có thể dùng từ địa ngục để hình dung, khắp căn phòng đều tràn đầy các bình chứa dung dịch to lớn, bên trong lại trôi nổi vô số trẻ em.
Điều đáng nói ở đây chính là cơ thể chúng, đứa thì bị mổ xẻ một cách man rợ, đứa lại bị thiếu khuyết tay chân, thậm chí có ống nghiệm chỉ có mỗi...đầu lâu, nó cứ trừng lên một ánh mắt thống khổ và oán hận nhìn chằm chằm vào hắn.
Dựa vào sóng sinh mệnh, Trương Kiệt biết những đứa trẻ này đã chết, nhưng cho dù vậy hắn vẫn không kiềm lại được cơn phẫn nộ của mình.
“ Lũ súc sinh này...”
Cắn chặt môi đến bật máu, Trương Kiệt phải rất cố gắng mới có thể nhấc chân bước đi.
Dọc theo các bình chứa, không khí xung quanh hắn ngày càng được đè nén đến mức như cô đặc lại, phảng phất bên tai là tiếng rên rỉ la thét kêu gào.
Ở cuối góc phòng, có một khung máy móc vẫn còn sáng đèn, một màn hình lớn hiển hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ.
Trương Kiệt dừng bước, nhìn thật sâu vào người này, hắn biết cô ta là ai.
Giám đốc sở nghiên cứu Warlans - Vitaly Tynyanov.
Một nữ nhân thành thục xinh đẹp quyến rũ, nhưng trong mắt Trương Kiệt thì không khác nào loài rắn rết.
“ Chào cậu, Kietto-kun, đây là lần đầu chúng ta gặp nhau nên ta xin tự giới thiệu... “
Vitaly chống một tay lên chiếc càm thon của mình, bình tĩnh nói, nhưng giữa đường đã bị hắn mất kiên nhẫn ngắt lời.
“ Không cần nói nhảm, tôi biết cô là ai. Tôi chỉ muốn hỏi một câu...”
Hắn lạnh lùng chỉ vào những bình chứa
“... lũ trẻ đó có tội gì??”
Vitaly trầm mặc, sau đó thở dài.
“ Trên thế giới này, yếu chính là một nguyên tội. Kẻ yếu chỉ có thể làm thức ăn cho kẻ mạnh, đây có lẽ là số phận của chúng đi “.
“ Hay cho câu kẻ yếu chỉ có thể làm thức ăn cho kẻ mạnh, như vậy trong mắt tôi, cô so với lũ sâu bọ cũng chẳng khác gì!”
Trương Kiệt cười, một nụ cười lạnh như băng, sau đó không đợi đối phương trả lời hắn đã một đấm phá hủy màn hình.
Lấy ra thiết bị liên lạc, giọng nói hắn không còn một chút cảm xúc.
“ Walker đại tá, đã tìm được chứng cứ phạm tội của tập đoàn. Có thể tổng tấn công, bây giờ tôi sẽ đi bắt lấy Vitaly Tynyonov “
“ Đã rõ, cậu cũng hãy cẩn thận!“. Một giọng nam nghiêm nghị đầy từ tính đáp lại.
Dẹp thiết bị, Trương Kiệt ra chỉ lệnh cho hệ thống
“ Mua bản đồ dẫn đến vị trí của Vitaly, bao nhiêu cũng được!”
“ Ting. Đã xác nhận mua, khấu trừ 1000 điểm, số điểm còn lại là 47500“.
Âm thanh hệ thống vẫn vậy, không hề vì khung cảnh trước mắt này mà có chút cảm xúc nào.
Thân là một Thứ Nguyên Hệ Thống phụ trách bảo vệ vô số thế giới, có thảm cảnh nào mà nó chưa gặp qua, nhiêu đây đã có nhằm nhò gì, so với cảnh ức vạn sinh linh bị đồ sát thì cũng chỉ như đom đóm so với mặt trời.
Nhận được bản đồ, Trương Kiệt phát hiện Vitaly vậy mà đang trên đường chạy trốn, hiện đã cách căn cứ hơn 200km.
Trương Kiệt cũng không vội, với tốc độ cực hạn của hắn hiện giờ thì muốn tiếp cận đối phương cũng chỉ là chuyện một giờ.
Đi ra khỏi căn phòng, Trương Kiệt trước tiên là gọi hai chị em Sakura và Yuna trở về, dùng giọng điệu cấp trên ít thấy ra lệnh cho họ bảo vệ cô bé.
Sau đó, hắn kích hoạt Hundred của mình, đồng thời tiến thẳng vào trạng thái Zenshin Bushou ( theo bản dịch gg là sức khỏe não bộ nhưng tác thì tạm gọi là: Thức tỉnh).
Toàn thân Trương Kiệt được bao phủ trong một bộ giáp hợp kim đen tuyền, chỉ chừa nửa mặt từ sống mũi trở xuống, ở một vài điểm lóe ra ánh sáng năng lượng màu tím ma mị.
Trên tay hắn, thanh kiếm Hắc Long cũng đã được thêm vào vô số hoa văn phức tạp, dù chưa kích hoạt năng lực nhưng cũng đang tán phát ra một sức nóng bỏng da cháy thịt.
“ Anh đi đây!”
Chào hai cô gái một tiếng, Trương Kiệt sử dụng Max Speed đạp mạnh xuống sàn lao vút lên trên, lá chắn từ bao bọc khiến hắn như một viên đạn pháo xuyên phá qua các tầng kim loại, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trên nền trời của căn cứ.
Sau lưng hắn, một đôi cánh phản lực mở ra, chỉ thoáng xác định phương hướng rồi lập tức hóa thành một tia sáng đen biến mất ở cuối chân trời...
Ps: chương này viết lúc buồn ngủ nên chắc đọc sẽ thấy hơi nhàm nhàm...