Thu Nguyệt

Chương 22: Chương 22




Con gấu đen đột nhiên đứng chồm lên bằng hai chân sau, gầm gừ lao vào đám người kia. Hàn Vân vận hết nội lực giương cung chờ thời cơ hành động đã lâu, lúc này một mũi tên bay ra găm thẳng vào giữa gáy con vật đáng sợ, Ưng nhi cũng lao bổ xuống, trong tiếng tru gào thê thiết, một bên mắt của con gấu đen bị mổ máu đầm đìa.

Con gấu nổi điên, quơ quào móng vuốt nhưng không bắt được đại ưng, liền quay đầu chạy về phía bọn ta, quanh quẩn tru lên dưới gốc cây, không ngừng dùng bả vai huých mạnh vào thân cây đại thụ.

Tình huống chuyển biến đột ngột, hai nam nhân cầm kiếm trước đó thấy con gấu đen điên cuồng chạy ra chỗ khác, lập tức che chở cho nam nhân ở giữa kia tránh sang một bên, còn một người thấp bé đến cả kiếm cũng không có đã sớm bị dọa cho sợ tới mức nước mắt nước mũi giàn giụa nhưng vẫn vừa thụt lùi vừa che chắn cho nam nhân ở sau lưng kia, một bộ dùng mạng bảo vệ chủ nhân xem cái chết nhẹ tựa lông hồng.

Con gấu đen mù một bên mắt, quanh cổ máu chảy như trút, thế nhưng vẫn không thể làm suy giảm độ hung hăng của nó, nó lồng lộn điên cuồng huých lung lay cả cây đại thụ. Ta ngồi không vững, chỉ còn biết bám chặt hai tay vào cành cây, Hàn Vân nhảy xuống túm lấy ta đồng thời nhấc vai lau mồ hôi đang không ngừng túa ra trên trán mình.

“Không xong rồi, lần này không thể hạ được con súc sinh này, phải tìm người đến.”

Ta được Hàn Vân túm giữ, một tay liền buông khỏi thân cây bắt đầu mò vào trong ngực áo tìm kiếm. Hàn Vân cúi đầu nhìn ta: “Gì cơ? Cô có cả đồ để đối phó với gấu hả?”

Ta lắc đầu: “Không có.”

“Vậy cô đang tìm cái gì vậy?”

“Pháo khói báo tin sư phụ đã cho ta.”

Hàn Vân: “…”

Cây đại thụ rung lắc dữ dội, vất vả lắm ta mới lấy được ống pháo kia ra, nhưng đã bị cú xô mạnh vào thân cây của con gấu đen làm cho ống pháo tuột khỏi tay rơi xuống.

Ta hốt hoảng ‘ối’ một tiếng, định chụp lại nhưng không kịp, đành phải trơ mắt nhìn cái ống nhỏ kia rơi xuống đất, bị con gấu đập mạnh bàn tay trước vùi vào bùn.

Ưng nhi lại từ trên cao lao xuống, nhưng cây cối rậm rạp đã cản trở tốc độ của nó. Con gấu đen lại có chuẩn bị, nó giơ móng vuốt ra tát, suýt chút nữa đã vồ trúng cái cánh dài của Ưng nhi, khiến ta sợ đến nỗi hét to một tiếng.

Ưng nhi tránh được nguy hiểm, bay vút lên không trung, nhưng chỉ lượn vòng, không tìm được cơ hội lao xuống lần nữa.

“Hàn Vân, làm sao bây giờ?” Ta ngước cổ hỏi.

Cây đại thụ lung lay chao đảo, Hàn Vân một tay giữ ta, căn bản không có cơ hội giương cung lần nữa. Ngay giữa lúc tình thế nguy cấp, một tiếng tên rời khỏi dây như từ trên tầng không xé gió lao xuống, ánh sáng bạc xuyên qua rừng cây ghim thẳng vào một bên mắt còn lại của con gấu cực kỳ chuẩn xác, con gấu đen hai mắt bị chọc mù, ngửa mặt lên trời rống to một tiếng điên dại, toàn thân dựng đứng thẳng lên bằng hai chân, ánh sáng bạc lại xé toạt không khí bén nhọn lao tới, tiếp theo là hai mũi tên chọc thẳng vào yết hầu của con gấu, con gấu bị vỡ khí quản, rốt cuộc không thể gắng gượng đứng thẳng người được nữa, rống lên một tiếng rồi ngã vật xuống như ngọn núi đổ sụp, cả khu rừng rùng mình ầm ầm chấn động, nhìn lại con gấu kia, nó nằm co giật trên mặt đất mấy cái, sau đó lặng im bất động.

“Tướng quân!” Hàn Vân kêu lên, rồi dẫn đầu nhảy xuống.

Ta quay phắt lại, nhìn thấy bộ giáp bạc phản chiếu ánh sáng rực rỡ, như ngọn lửa chói lọi giữa tà dương.

“Sư phụ!”

Ta hét lên vui sướng, vịn thân cây tính tuột xuống, sư phụ đã đi tới đứng bên dưới tán cây, giơ hai tay ra, ta liền rơi thẳng vào trong lồng ngực người, hệt như ngày còn bé.

Sư phụ vững vàng đỡ lấy ta, sau đó đặt ta đứng xuống đất. Hàn Vân đã cúi đầu quỳ gối bên cạnh, tự giác nhận lỗi: “Là lỗi của thuộc hạ, thuộc hạ đã đưa cô ấy đi theo.”

Ta ở trong quân doanh chưa được mấy ngày, nhưng đã có một sự hiểu biết nhất định về quy củ, phép tắc của nơi đây. Lúc này trong lòng quýnh quáng, không đợi sư phụ mở lời đã chộp lấy tay áo người: “Sư phụ, ban nãy là chúng con đang cứu người.”

“Cứu ai?”

Ta sửng sốt, quay lại tìm mấy người vừa rồi, không ngờ đến một cái bóng cũng không thấy, trong rừng chỉ còn lại mấy người chúng ta và một cái xác gấu. Nếu không phải cái xác gấu còn đang nằm lù lù ra đó, thì quả thực không khác gì một giấc mơ.

“…” Hàn Vân ngơ ngác.

Sư phụ nhìn ta, ta không còn lời nào để nói liền cắn chặt môi, cúi đầu im lặng.

Cái gọi là vong ơn bội nghĩa, chính là đây.

Ta ấm ức: “Vừa rồi thật sự có mấy người bị gấu đuổi ở trong này, chúng con vào đây để cứu bọn họ.”

Một bàn tay đặt trên đầu ta, ta ngước lên, nghe thấy giọng nói dịu dàng của sư phụ.

“Ta biết.”

Sư phụ tin tưởng ta.

Ta lập tức hớn hở, lôi kéo tay người cười tít mắt. Hàn Vân thấy tình hình như vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, đang định đứng dậy thì sư phụ quay đầu lại: “Ai cho cậu dẫn con bé ra ngoài?”

Hàn Vân lại thụp người xuống, trên mặt sư phụ lộ ra nụ cười, người dùng cánh cung gõ lên vai hắn một cái: “Phạt cậu khiêng con gấu này về, thêm thức ăn tối cho toàn quân.”

Hàn Vân ‘a’ một tiếng, cúi đầu nhìn con gấu kia, biểu cảm trên mặt không biết có bao nhiêu đặc sắc, ta nhất thời không nhịn được, ‘xì’ một tiếng phì cười, bị hắn bi thương trừng mắt liếc, lật đật che miệng lại.

Một con gấu lớn như vậy, không thể nào tránh khỏi nặng trên dưới năm ba trăm cân. Hàn Vân tuy khỏe mạnh, nhưng một người khiêng quả thật không dễ chút nào, lại không dám trái lệnh, cuối cùng đành phải vác vẻ mặt đau khổ đi chặt thân cây làm cáng, xem ra là tính kéo lê con gấu về.

Sư phụ xoay người bước đi, ta ngập ngừng nhìn Hàn Vân. Trái lại, Hàn Vân dòm ta mỉm cười, phất phất tay ý bảo hắn sẽ theo sau, khẩu hình miệng rõ ràng là bảo ta mặc kệ hắn.

Sư phụ đã đi cách xa năm ba bước, giọng nói bay theo gió: “Con theo ta trở về trước, con cũng phải chịu phạt.”

Mặt mũi ta tức thời héo quẹo, chạy theo sau người, cũng ‘a’ một tiếng: “Sư phụ, người sẽ phạt con thế nào vậy ạ?”

Sư phụ đi phía trước ta, lúc nghiêng đầu, xương lông mày cao thẳng như đường nét khắc họa tuyệt đẹp của ánh sáng trong bóng tối, khóe mắt dường như mang theo ý cười, nhưng không cách nào nhìn rõ.

“Phạt con đi đến chỗ của hỏa đầu quân nhóm lửa nấu cơm, con có sợ chưa?”

Sư phụ đi rất nhanh, ta hì hục chạy theo cũng không kịp, cuối cùng dứt khoát chơi trò ăn vạ, bổ nhào tới trước, hai tay níu chặt vạt áo choàng của người không buông.

Sư phụ bị ta túm lấy, bước chân dừng lại.

“Sư phụ, người đi nhanh quá, con đuổi theo không kịp.” Ta mặt không biến sắc, hơi thở không dốc nói.

Rừng sâu thăm thẳm, cây cối rậm rạp, chúng ta đi một quãng xa như vậy, đã sớm không còn nhìn thấy Hàn Vân và con gấu kia. Sư phụ xoay người lại nhìn ta, nghiêm mặt.

Ta rụt cổ, cảm thấy mình có hơi quá đáng, nếu thật sự chọc giận sư phụ, vậy thì việc lớn không tốt rồi.

Nhưng giây tiếp theo, sư phụ chỉ thở dài, ngồi xổm xuống, bảo ta: “Lên đi.”

Lần trước sư phụ cõng ta, đã là chuyện của tám năm về trước, buổi tối trước ngày người xuống núi, người tìm thấy ta ngồi rúc người khóc trong hang động, người cõng ta trên lưng, vừa dỗ dành vừa khuyên nhủ cõng ta về tới hàng giậu trúc bao quanh nhà trên núi Bạch Linh.

Ta áp mặt vào lưng người, sư phụ mặc áo giáp nhẹ, bên dưới áo choàng lạnh và cứng, vậy mà ta lại cảm thấy hết đỗi ấm áp, một cảm giác giống như đang nằm mơ, không kìm được áp chặt mặt vào hơn để tìm kiếm một chút cảm giác chân thật.

“Sư phụ, sao người biết chúng con đang ở đây vậy ạ?”

“Con ngẩng đầu lên nhìn xem.”

Ta ngước lên, nhìn thấy Ưng nhi đang chao liệng giữa tầng không rít gào, trong lòng nhất thời sáng tỏ, thì ra là nó tìm viện binh đến.

“Tốt quá.”

“Tốt cái gì? Đừng tưởng là ta sẽ không phạt con.”

“Con biết mà, con sẽ đến chỗ của hỏa đầu quân để nấu cơm. Con biết nấu ăn, sư phụ, con sẽ hầm canh cho người uống ạ.”

Sư phụ nghiêng mặt nhìn ta một cái, không đáp.

Trong ánh hoàng hôn dần tối, ta nhìn thấy tình cảm yêu thương xen lẫn bất lực toát ra từ trong đôi mắt người. Đó là nét mặt của người lớn cưng chiều đứa trẻ, bởi vì yêu thương cho nên không có cách nào trách mắng được.

Ta thấy trong lòng như có muôn ngàn cánh hoa hé nở, hy vọng cánh rừng này đi mãi mãi không bao giờ kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.