Quý tiên sinh dẫn người đưa tin cấp báo đi, nhóm đội trưởng kiêu kỵ mỗi người nhận mệnh lệnh tản ra đi làm việc của mình. Vương giám quân mấy lượt nhấp nhổm nhấc mông khỏi ghế, nhưng khi ánh mắt len lén nhìn về phía vị tướng quân đang ngồi nghiêm nghị ở đó mông loáng cái lập tức hạ xuống, gương mặt nhàu nhĩ khốn khổ hoàn toàn khác xa một trời một vực với vẻ hung hăng ngang ngược thường ngày.
Cảnh tượng này thật hết sức kỳ dị, nếu không phải ta căm ghét Vương giám quân đến độ vừa nhìn thấy hắn đã buồn nôn, nói không chừng sẽ thấy hắn rất đáng thương.
Đợi cho đến khi trong phòng chỉ còn lại ba người, sư phụ mới xoay mặt về phía Vương giám quân, ngữ điệu vẫn khiêm nhường lễ độ, có điều trên gương mặt không hề bộc lộ bất kỳ cảm xúc gì, khiến cho người ta nhìn thấy mà phát lạnh, mở lời bằng một câu đơn giản, chính là tuyên bố.
“Vương giám quân, đồ nhi của ta không mắc phải bệnh dịch.”
Vương giám quân run lẩy bẩy gật đầu, mắt cũng không dám nhìn ta, chỉ nói: “Đúng đúng, hôm qua là ta nhìn nhầm.”
“Mặc dù không mắc bệnh, nhưng tiểu đồ tuổi nhỏ sức yếu, lại mới vào quân doanh, có một số việc không thể đảm nhiệm được, còn cần tại hạ chỉ bảo nhiều hơn. Sau này, nếu như giám quân có gì cần sai khiến hắn, có thể báo trước cho Bội Thu được không.”
“Được, được.” Vương giám quân gật đầu lia lịa, ngẫm lại thấy không đúng, lại lắc đầu như trống bỏi: “Không, không, ta cũng không có việc gì cần làm phiền đến đồ đệ của tướng quân.”
“Giám quân quan tâm như thế, Tiểu Nguyệt, còn không mau tạ ơn.”
Ta đang im lìm vung nắm tay trong lòng, hô to ‘sư phụ uy vũ’, đột nhiên nghe thấy sư phụ gọi tên mình, lập tức mở miệng nói: “Cám ơn Vương giám quân.” không có lấy một mảy chần chừ.
Vương giám quân gật gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy, nhưng mặt vẫn hướng thẳng một đường về phía sư phụ không dám nhúc nhắc ngó nghiêng: “Tướng quân còn việc gì nữa không? Đầu của ta đau quá…”
“Giám quân cảm thấy không khỏe, vẫn nên sớm trở về phòng nghỉ ngơi, đừng để hao tổn sức lực.” Tướng quân cũng không giữ lại nữa, đứng dậy nói: “Người đâu!”
Bên ngoài lập tức có người đáp, tiến vào cũng không phải mấy tay cẩm y vệ Vương giám quân thường mang theo bên người mà chỉ là hai binh sĩ bình thường.
Vương giám quân lại lau mồ hôi: “Mấy thị vệ kia của ta…”
Tướng quân nét mặt ôn hòa: “Bọn họ thao luyện xong tự nhiên sẽ trở về hầu hạ, giám quân yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Vương giám quân lẩm nhẩm mấy tiếng, đứng bật dậy rời đi như có lửa đốt mông.
Ta: “…”
Đợi cho đến khi Vương giám quân biến mất hoàn toàn ngoài cửa, ta mới dám hỏi.
“Sư phụ, người làm gì Vương giám quân vậy ạ?”
“Con còn dám hỏi, bảo con ở trong phòng nghỉ ngơi, chạy tới đây làm gì?” Tướng quân nghiêm mặt.
Sau khi gặp lại sư phụ, ta luôn cảm thấy người đã thay đổi rất nhiều. Mỗi lần đối mặt với người, lúc nào trái tim ta cũng thình thịch nơm nớp lo sợ, không biết rốt cuộc người sẽ giận ta thế nào, sẽ phạt ta ra sao. Nhưng tối hôm qua, mặc dù tức giận nhưng người vẫn ở bên cạnh ta suốt đêm, thoa từng nốt sưng phù trên người ta, từng ngón tay dịu dàng đầy ắp yêu thương. Khoảng thời gian cách biệt bảy năm đột nhiên biến mất, sư phụ trong quá khứ và tướng quân của hiện tại lồng vào nhau, hợp nhất với nhau. Ta bỗng nhiên có một cảm giác kiên định, rằng sư phụ đau lòng ta, yêu thương ta. Người tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi ta, cũng không bao giờ thật sự tức giận ta, sự tin tưởng này như môi lưỡi tin lấy răng, như một lẽ hiển nhiên.
Trong phòng không có ai khác, ta bày ra vẻ ăn năn hối hận, nhưng hai cánh tay lại ôm chặt lấy tay sư phụ lúc lắc.
“Sư phụ, có phải người đã vì con mà giáo huấn Vương giám quân không?”
Tướng quân ngắn gọn: “Ta chỉ nói cho ông ta biết con không có mắc phải bệnh dịch mà thôi.”
“Nhưng người mang thị vệ của ông ta đi.”
“Trong doanh trại tất cả các tướng sĩ đều đối xử bình đẳng như nhau, đều đến nơi này, đương nhiên cũng phải thao luyện cùng với mọi người.”
Ta nghĩ đến mấy tay thị vệ quần là áo lụa, mũi đặt trên đỉnh đầu đang tập luyện đến khóc kêu cha gọi mẹ dưới nắng mặt trời, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ khoái chí, nhưng vẫn còn thầm lo lắng, không khỏi lại hỏi.
“Vậy ông ta… ông ta là giám quân, nấu ông ta cố tình làm chuyện xấu, có thể gây khó khăn cho người trong tấu chương không ạ?”
“Con đang nghĩ ngợi lung tung gì vậy?”
Ta hết sức bất an, vốn định làm nũng, mở miệng ra lại nói những điều đang nghĩ trong lòng: “Con xin lỗi sư phụ, nhưng con sợ con làm người khó xử, con sợ sẽ có người lấy con làm nhược điểm gây khó dễ cho người.”
Tướng quân nghe đến đó, nét mặt không giữ vẻ nghiêm nghị được nữa, đưa tay xoa đầu ta: “Việc này không cần con lo lắng, con chỉ cần giữ gìn sức khỏe, chăm sóc tốt cho bản thân là được. Thả tay ra nào, ta phải dẫn người ra ngoài doanh trại.”
Ta không nói lời nào, nhưng cũng không chịu buông tay, tròn xoe mắt nhìn người đầy mong đợi giống như con chó nhỏ, sư phụ và ta nhìn nhau trong chốc lát, rốt cuộc người cũng không nhịn được nữa, cười thở dài.
“Được rồi, được rồi, bảo con đừng ở lại, con không nghe lời. Bây giờ thì hay rồi, để cho mọi người ai cũng biết ta bao che khuyết điểm.”
Ta nghe đến ngẩn ngơ, còn chưa kịp đáp lại đã nhìn thấy chính mình trong đôi mắt sư phụ, cũng là hai mắt cong cong, hí hửng nói không nên lời.
Sư phụ thấy ta cười thành ra như vậy liền nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn mang đậm ý cười, hai cái bóng trong mắt lồng vào nhau, không cách nào phân ra được.
“Được rồi, ta phải ra ngoài.”
Ta biết sư phụ quân vụ bận rộn, không thể bị ta quấn lấy quá lâu, cuối cùng cũng lưu luyến buông tay ra. Sư phụ bước nhanh ra cửa, ta nhìn người lên ngựa, đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, lập tức giơ tay gọi: “Sư phụ, con còn chuyện muốn nói với người.”
“Nhiều chuyện để nói như vậy, còn không mau về phòng.” Bị ta dây dưa một hồi lâu, rốt cuộc tướng quân cũng không kiên nhẫn nổi nữa, không đợi ta nói xong đã thúc ngựa chạy đi, để lại ta đứng một mình ở đó, bị binh sĩ xung quanh nhìn cười.
Ta một mình lững thững đi về phòng, cúi đầu phiền não không thôi.
Làm thế nào bây giờ? Ta làm sao để nói rõ với sư phụ chuyện vị thập nhị hoàng tôn kia có thể thường lui tới khu vực gần quân doanh đây? Hàn Vân cũng đã đi, ta ngay cả người để bàn bạc cũng không có, huống chi… ta… trong ngày đại quân tới đại doanh Bắc Hải, ta đã làm cho vị hoàng tôn mất tích vô cùng tôn quý kia toàn thân tê dại ở bờ sông, không biết hắn đã nổi giận thành ra cái dạng gì rồi.
Ta vừa đi vừa phiền não, bước chân kéo lê trên mặt đất không nhấc nổi lên, thật vất vả mới về tới nơi, còn chưa kịp ngóc đầu lên đã nhìn thấy Từ Bình và Phượng Ca đứng ở cửa phòng trừng ta, vẻ mặt hai người giống nhau như đúc, trên mặt viết rõ mấy chữ ‘Cô lại chạy loạn!’
Ta đánh thượt thở dài, đi tới trước bọn họ, vừa đi vừa lẩm nhẩm.
“Ta lại chạy loạn, ta xin lỗi, có thể tránh đường cho ta đi vào được không? Ta phải phơi dược liệu, hai người che hết ánh mặt trời rồi.”
Cả khoảng thời gian dài sau đó ta hoàn toàn ở yên trong phòng. Từ Bình tỏ vẻ hài lòng dẫn đội đi thao luyện. Phượng Ca mang cơm nấm bạch linh ta đã yêu cầu hồi sáng đến, ngồi ăn cùng với ta, sau đó chạy đi làm mấy công việc vặt của mình.
Bận rộn quên thời gian, bất tri bất giác trời đã tối lúc nào không biết. Nhóm đội trưởng kiêu kỵ đã trở lại một nửa, không có Hàn Vân trong số đó. Mấy nam nhân ăn cơm đều là cười nói chuyện hôm nay Vương giám quân và đám cẩm y vệ đã quẫn bách như thế nào. Ta dè dặt hỏi có tìm được vị thập nhị hoàng tôn kia chưa, lúc này chừng như bọn họ mới sực nhớ đến, lại mỗi người một câu lao nhao chộn rộn.
“Ai biết hắn chạy đi đâu, Bắc Hải lớn như vậy, tóm lại cứ canh giữ ở quan ải, nếu tới là biết ngay.
“Đúng vậy, đã kiểm tra hết các quan ải rồi, chỉ cần hắn không chạy ra ngoài quan ngoại sẽ không có việc gì.”
“Mấy cậu nói vị hoàng tôn kia ăn no không có chuyện gì làm chạy tới Bắc Hải làm gì chứ?”
“Người ta là hoàng tôn, ai đoán được trong đầu hắn suy nghĩ cái gì?”
….
Ta cúi đầu, nhủ thầm cái gì mà hoàng tôn, chính là đại ca công tử hoàn khố, nhìn dáng vẻ xem chừng chính là chạy đi chơi, cuộc sống thường ngày trôi qua quá tiêu dao, làm sao mà biết được những vất vả khổ cực của người khác.
Ta đợi mãi vẫn không thấy sư phụ trở lại, trái lại Hàn Vân về tới, bị ta kéo vào trong góc hỏi phải làm sao bây giờ?
Hàn Vân ở trên ngựa suốt cả ngày, toàn thân nhễ nhại mồ hôi, hắn trả lời ta rất đơn giản: “Chuyện đó hả? Ta đã bẩm báo với tướng quân.”
“Huynh nói thế nào?”
“Ăn ngay nói thật thôi, ta nói người mà ta và cô gặp trong rừng ngày đó chính là thập nhị hoàng tôn, bên cạnh hắn có mang theo mấy người, ít nhất hai trong số bọn họ có vẻ như là thị vệ. Tướng quân đã phái người đi xem xét.”
“Vậy sao sư phụ còn chưa về?”
“Tướng quân dẫn người đi tuần tra trạm gác gần thôn trang, có tin báo sắp tới người Liêu có thể sẽ hành động, không thể không đề phòng. Hơn nữa, chúng ta là tới trấn thủ biên cương, cũng không phải đến tìm người.” Hàn Vân nói tới đây liền tức giận, rõ ràng là có ấn tượng không tốt với vị hoàng tôn kia.
Ta kéo dài giọng ‘à’ một tiếng thõng thượt, cố nhịn không nói với hắn chuyện xảy ra sau đó, nhưng trong lòng càng hoảng loạn không yên.
Nếu những đội trưởng kiêu kỵ này biết vị hoàng tử long tôn trong miệng bọn họ ngày hôm qua còn lôi kéo không cho ta đi ở ngay bên cạnh quân doanh, sau đó đã bị ta dùng dược… không biết bọn họ sẽ phản ứng thế nào…
Ta thật khó mà tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng.
Trong lòng ta có ‘tâm sự’, buổi tối không cách nào ngủ được. Đêm tĩnh lặng, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng ngáy trầm bổng nối tiếp nhau không dứt. Ngoài trời vằng vặc ánh trăng, có tiếng vó ngựa truyền đến, tiếp theo là giọng Phượng Ca lè nhè buồn ngủ.
“Tướng quân, ngài về rồi, thuộc hạ dắt ngựa xuống trước, thuộc hạ đã để dành cơm cho ngài ạ.”
“Được.”
Ta nghe thấy tiếng sư phụ lập tức đứng ngồi không yên, lật đật leo xuống giường choàng thêm áo khoác rón rén đẩy cửa đi ra, ta muốn một mình nói chuyện với sư phụ.
Không ngờ ở trước phòng tướng quân không có ai, chỉ nhìn thấy Ưng nhi đã lâu không gặp thu cánh đứng trên mái hiên, từ trên cao hạ mắt dòm ta, đôi mắt nâu sáng lấp lánh dưới ánh trăng.
Ta nghĩ nó mấy ngày qua hơn phân nửa là ra ngoài đưa tin, vừa về tới cũng không nghỉ ngơi, đã lập tức đứng đợi sư phụ, nhất thời cảm thấy trong doanh trại này ngoại trừ ta thật sự không có ai không vất vả, ngay cả chim cũng bận rộn như vậy.
Ta đang tính đánh tiếng chào hỏi Ưng nhi, thì bên tai lại nghe thấy tiếng giội nước bắn tung tóe từ phía sau truyền đến.
Ta lần theo âm thanh kia vòng ra sau phòng, mới vừa thò đầu ra liền ngây dại.
Dưới ánh trăng bên giếng, mũ giáp bạc được cởi xuống đặt một bên, tướng quân trên người chỉ còn lại một chiếc quân khố bằng vải bố, đang nhấc một thùng nước giội từ trên đỉnh đầu xuống, nước lạnh chảy trên thân thể cao gầy rắn chắn, đó là thân thể của nam nhân quanh năm chinh chiến nơi chiến trường, bờ lưng vạm vỡ, đường nét mạnh mẽ tuyệt đẹp, lấp lánh tỏa sáng trong đêm.
Ta cảm thấy cổ họng mình giật giật, sau đó trong tai truyền đến tiếng ‘ừng ực’.
Thôi xong, ta vậy mà chảy nước miếng với người sư phụ đã nuôi nấng mình từ nhỏ.