Thu Nguyệt

Chương 46: Chương 46




Sư phụ ôm ta hồi lâu, lâu đến độ ta cảm giác người đã ngủ thiếp đi.

Ta dè dặt ngước cổ lên nhìn, thấy đôi mắt sư phụ quả nhiên đã nhắm lại, hàng mi đen lặng lẽ che dưới mắt, hơi thở phả trên tóc ta.

Ta khẽ cựa quậy, sư phụ lập tức siết chặt cánh tay, nói câu gì đó rất nhẹ, cũng không mở mắt, chỉ là không buông tay.

Ta hít sâu một hơi, cảm thấy trái tim mình như ngừng đập.

Ta áp mặt vào lồng ngực sư phụ, hai tay ôm lấy thắt lưng của người, khẽ thì thầm một câu, ‘Sư phụ, ta thích người.’

Đây là lần thứ hai ta nói những lời này, vẫn lặng lẽ không tiếng động, nhưng ta biết, lời thú nhận này sẽ mãi mãi không nhận được câu trả lời. Nhưng sư phụ ôm ta, mãi vẫn không buông tay, mặt áp vào đầu ta, hơi thở ấm áp thấm vào cổ áo ta.

Ta không đấu tranh giãy dụa với trái tim mình nữa, nhắm mắt lại, thả lòng mình yếu mềm trong niềm hạnh phúc vô hạn, cho dù biết vòng ôm này sẽ khiến ta muôn đời muôn kiếp không thể quay đầu, nhưng đó cũng là nỗi tuyệt vọng ngọt ngào nhất trên thế gian này, ta sẵn sàng trả bất cứ giá nào vì nó.

Đến khi ta mở mắt ra lần nữa, ánh mặt trời đã xuyên qua tấm giấy che cửa sổ màu trắng ngọc rọi vào phòng.

Sư phụ vẫn đang ngủ say, một tay đặt trên người ta, hơi thở đều đều trong nắng sớm, đường nét khuôn mặt thả lỏng dịu dàng.

Ta thậm chí đến hít thở cũng không dám, chỉ nằm yên lặng nhìn người, ngón tay một lần lại một lần vẽ vào lưng chừng không hình dáng sườn mặt nghiêng của người, muốn khắc ghi giờ khắc này vào tận sâu nơi đáy lòng mình.

Ta nhớ rõ hết thảy mọi thứ đêm qua, nhớ mình tham lam mê đắm cỡ nào vòng ôm của sư phụ, nhớ mình đã vùi đầu vào lồng ngực ấm áp của người, tai kề sát nhịp tim đập, nhớ rõ sư phụ mãi vẫn không buông tay, nhớ rõ ta muốn thời gian ngừng lại, cầu xin một giấc mộng lâu dài đừng bao giờ tỉnh lại nữa.

Rèm mi sư phụ khẽ run run.

Ta thoắt cái cứng đờ, nín thở lùi ra sau, ngã người xuống, cánh tay người đang đặt trên lưng ta rơi xuống giường, mà ta cơ hồ lăn xuống đất.

Sau đó, chạy trối chết.

Ta chạy dọc theo hành lang gấp khúc, chạy mãi đến ngọn núi giả sâu trong đình viện mới dừng lại, trước ngọn núi giả là một hồ nước, ta nhìn vào đó thấy gương mặt đỏ bừng lên của mình, hai tay chống lên đầu gối, mười đầu ngón tay đều phát run.

Ta khó nhọc há miệng thở dốc, lúc này mới nhận ra mình đã nín thở rất lâu, suýt chút nữa tự làm mình ngạt chết.

Ta run run đặt tay lên ngực, cảm thấy nếu không làm như vậy, trái tim sẽ nhảy ra ngoài, rơi đến một nơi ta không thể cứu vãn được.

“Chúng con ăn gió nằm sương, da ngựa bọc thây, chết nơi hoang vắng đến hài cốt cũng chẳng còn, những điều này sai lầm hết rồi sao?”

Đột nhiên giọng nói của Từ Bình truyền đến khiến cho mọi động tác của ta lập tức dừng phắt lại.

“Đừng nói nữa.”

Lần này là Từ quản gia lên tiếng.

“Dựa vào cái gì muốn xé nát đội quân tinh nhuệ ra thành muôn mảnh, muốn chia những thân binh thân cận nhất của tướng quân nhập vào binh mã Biệt châu, con nghĩ không ra.”

“Câm miệng. Ngày hôm qua ngươi có nói ra những lời này không? Ngươi đây là muốn hại tướng quân có phải không?”

“Con không có, nhưng mà cha…”

“Câm miệng!” Từ quản gia lại quát con trai mình, rồi thở một hơi dài trước khi mở miệng nói tiếp: “Hiện nay thánh thượng long thể bất an, bệnh tình kéo dài suốt mấy năm qua, thế lực trong triều rung chuyển, không phải ngươi không biết. Tướng quân còn trẻ công cao, gần gũi với người trên ngai rồng, lần này lại được thụ phong nắm giữ binh mã ba châu, ngươi xem những võ tướng trong triều kia, người nào không phải là hoàng thân quốc thích, Từ gia từ trước đến giờ một bàn tay vỗ không nên tiếng…”

“Chúng con ở bên ngoài không màng đổ máu chảy mồ hôi!”

“Vậy thì thế nào! Chẳng phải lão tướng quân lúc sinh thời cũng như vậy sao? Bảo vệ quốc gia là bổn phận của nam nhi.”

“Con biết, cha, con chỉ không hiểu tại sao chúng con sống chết bảo vệ biên cương, kết quả còn phải chịu đựng những thứ đầu heo não chó kia đâm sau lưng.”

“Ngươi còn trẻ lỗ mãng, biết cái gì?”

Từ Bình tức giận: “Con đúng là không hiểu, con nghĩ không thông.”

“Nghĩ không thông cũng im miệng cho ta, đừng gây họa cho tướng quân.”

“Tướng quân nhất định cũng rất khó chịu, bằng không sao hôm qua lại uống say đến mức như vậy.”

“Ta muốn hỏi ngươi, tại sao lại để ngài ấy uống nhiều như vậy, ngươi là người chết hả? Đi theo bên cạnh tướng quân làm gì?”

“Trên yến tiệc, quần thần nào không đến kính rượu, có thể không uống sao? Hoàng thượng cũng không nói gì, chỉ nhìn bọn họ chuốc rượu tướng quân, con định uống thay tướng quân, còn bị người ta quát mắng.”

Hai cha con Từ Bình nói chuyện một lúc, ta biết bọn họ không muốn để người khác nghe thấy, nên sáng sớm mới đi tới nơi hẻo lánh yên tĩnh này, nhưng nghe vào tai ta chính là một trận hoảng hốt.

Nói tới đó, bỗng có tiếng bước chân vội vã truyền đến, tiếp theo là giọng nói kèm theo tiếng thở hổn hển của Tiểu Thụ vang lên.

“Từ quản gia, hai người ở đây ạ, có khách đến.”

“Ai vậy? Mới sớm tinh mơ thế này.”

“Là xe ngựa trong cung, con hỏi, người ta không nói cho con biết. Người ta… người ta muốn tướng quân ra đón.”

“Xe ngựa trong cung?” Từ quản gia thoáng giật mình.

“Thối, thật là không dứt mà!” Từ Bình mắng một tiếng.

“Ngươi còn đứng đây làm gì! Mau đi đến phòng của tướng quân nhìn xem, nếu Nguyệt nhi cô nương đang ở đó, bảo cô ấy xem có thể đánh thức tướng quân dậy được không. Tiểu Thụ, đi theo ta ra cổng.”

Từ quản gia căn dặn xong, mọi người lấp tức tản ra. Ta đứng sau hòn núi giả ngây người một thoáng, rốt cuộc không thể nán lại được nữa, vội vàng chạy về hướng phòng sư phụ.

Chạy tới cửa quả nhiên nhìn thấy Từ Bình, hắn đang tìm ta, nhìn thấy ta liền hỏi.

“Cô đi đâu vậy? Tướng quân còn chưa tỉnh, làm sao bây giờ?”

Ta sao có thể nói với hắn vừa rồi ta đứng sau hòn núi giả nghe hai người nói chuyện được, chỉ hàm hồ đáp hắn: “Ta vừa trở về phòng lấy thuốc.”

“Lấy thuốc gì vậy? Trong cung có người tới, ta không biết làm thế nào để đánh thức tướng quân, cô vào đi.” Từ Bình né người sang một bên.

Ta đi vào trong phòng, nhìn thấy sư phụ, gương mặt loáng cái lại đỏ bừng.

Ta cố kìm nén từng cơn căng thẳng, đi đến bên giường ngồi xuống, rồi lấy từ trong ống tay áo ra lọ tỉnh thần tán.

Lọ thuốc còn chưa mở, tay ta đã bị nắm lấy.

Ta bối rối ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đang mở của sư phụ.

“Nguyệt nhi.”

“Từ… Từ tướng quân.”

Giọng thánh thót oanh vàng chứa đựng sự ngạc nhiên nghi hoặc vang lên ở cửa, ta quay phắt đầu lại, nhìn thấy một mỹ nhân mặc cung trang được người vây quanh, đang đứng ngoài cửa phòng ngủ tướng quân, vẻ mặt kinh ngạc nhìn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.