Edit: Mỏng
Beta: Tũn
Tiếng tụng kinh đều đều không ngớt vang lên từ chánh điện đằng xa cùng mùi nhang khói quanh quẩn khắp nơi khiến cho hoàng thành về đêm trở nên hư ảo.
Mọi thứ không khác gì ngọn nến bị lụa trắng bịt kín kia, đã mất đi ánh sáng chân thật và rõ ràng vốn có.
Ta chỉ biết nắm chặt tay sư phụ, như thể sợ người sẽ biến mất bất cứ lúc nào.
Sư phụ nhìn ta, làn sương lạnh trong mắt dần tan đi, nhưng cái bóng tụ giữa đôi hàng chân mày vẫn cau chặt, ngón tay di chuyển, cuối cùng người nắm lại tay ta, nhẹ nhàng nói:
“Ừ, ta biết.” giọng nói mang theo chút mỏi mệt.
Ta nghe thấy trong lòng đau nhói, ngước mắt lên nhìn sư phụ, nhưng người đã quay mặt nhìn về phía thiên điện xa xa, trên mặt dần hiện lên vẻ dứt khoát kiên định, đường cong nơi khớp hàm đanh lại, hơi thở kìm nén.
Ta sợ hãi.
Ta chỉ nhìn thấy vẻ mặt này một lần, đó là thời điểm ở đại doanh Bắc Hải, sư phụ mang binh từ thôn trang bị thiêu rụi trở về doanh trại nghị sự cùng Vương giám quân, không biết Vương giám quân đã nói gì mà chỉ tíc tắc mấy giây sau sư phụ đã vén cửa lều, ta và mọi người đều đang chờ ở bên ngoài, ngẩng đầu nhìn thấy sư phụ đi ra, đang định đi lên đón thì nhìn thấy vẻ mặt của sư phụ.
Đừng nói là ta, ngay cả nhóm đội trưởng kiêu kỵ vốn dũng mãnh đang đứng một bên kia trong loáng cái cứng đờ người, còn những thị vệ đứng bên ngoài lều Vương giám quân cũng bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.
Sau đó là khai chiến, tướng quân tự mình dẫn quân, thúc ngựa ngàn dặm rong ruổi, đuổi Gia Luật Thành Văn ra khỏi núi Tô Cáp Nhĩ, già trẻ lớn bé dân chúng trong cả nước đều tự hào.
Nhưng đó là trên chiến trường, còn nơi này là bên trong hoàng thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Từ Bình.” Sư phụ lên tiếng gọi.
Từ Bình lập tức đi từ trong phòng ra.
“Ngươi mang Tiểu Nguyệt vào trong, ta đến thiên điện gặp Nhị hoàng tử.”
Từ Bình hốt hoảng: “Tướng quân! Thuộc hạ đi cùng với ngài.”
Ta cũng nôn nóng: “Sư phụ, không phải chàng ở trong này túc trực linh cửu sao?”
Sư phụ không đáp lại ta, trước khi xoay người đột nhiên dừng lại, ánh mắt rơi trên cổ áo khoác lông đang choàng quanh cổ ta.
Ta giật mình, một tay nắm lấy sư phụ không buông, tay kia luống cuống cố cởi nút thắt kia:
“Là Tử Cẩm cứ nhất quyết choàng cho ta, ta nói không lạnh.”
Kích động tới mức ngay cả nhị hoàng tử cũng không gọi mà gọi thẳng tên hắn.
Sư phụ không nói gì, chỉ giơ hai tay, rũ mi mắt giúp ta mở cái nút thắt kia, đồ vật hoàng gia sử dụng không giống với bình thường, cái khóa kia được thiết kế như một đôi rồng vàng cắn chặt vào nhau, vô cùng tinh xảo phức tạp. Trước đó ta đã cố gắng mở mà không được, sư phụ trong một thoáng cũng không thể cởi ra, ta vừa nói: “Để ta tự làm.” đang định đưa tay lên thì đã thấy sư phụ dùng sức, bóp mạnh cho miệng đôi rồng kia mở ra.
Áo choàng rơi xuống đất, sư phụ cởi áo choàng của mình khoác lên người ta, cuối cùng nói:
“Đi vào thôi.”
Giọng nhẹ nhàng, rồi cúi nhìn Lâm Thiết vẫn đang quỳ bên cạnh: “Đi thôi.” Người dùng ngón trỏ chỉ vào chiếc áo choàng trắng như tuyết kia: “Mang cái này theo trả lại cho nhị hoàng tử.”
Gương mặt của Lâm Thiết loáng cái xám đen, trong đêm tối càng giống như một pho tượng sắt hình người.
Từ Bình quỳ xuống trước một bước, tay đặt lên chiếc áo choàng trắng tinh kia: “Tướng quân, tình thế khẩn cấp, vật này cứ giao cho công chúa Cảnh Ninh giữ trước đi ạ.”
Ta mờ mịt không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một nỗi sợ hãi không tên nào đó thúc giục ta mở miệng: “Sư phụ, đừng để ý tới nó, chàng đừng đi.”
Sư phụ nhìn ta, trong mắt là một đầm nước xanh phẳng lặng, nhưng từng đường cong trên gương mặt đều toát lên vẻ cứng rắn lạnh lùng. Những mệt mỏi luôn ẩn sâu nơi đáy mắt không cách nào xóa đi được trong suốt mấy ngày qua giờ hoàn toàn biến mất, giống như một thanh kiếm sắc bén tuốt ra khỏi vỏ, ánh sáng lóa mắt khiến người ta không dám nhìn gần.
Nhưng giọng người nói với ta vẫn hết đỗi dịu dàng, nhẹ nhàng gỡ ngón tay ta ra khỏi cổ tay người:
“Vào đi, đừng sợ, mọi chuyện đều đã có sư phụ.”
Nói rồi xoay người, cứ thế mà đi.
Ta khẽ gọi một tiếng, nhưng cánh tay đã bị Từ Bình túm lấy, hắn trầm giọng nói bên tai ta: “Tiểu Nguyệt, đừng đi, cô không giúp được gì, đừng làm tướng quân phân tâm.”
Ta quay lại nhìn Từ Bình, hắn đã đẩy cửa ra, một tay kéo ta đi vào.
Bên trong lụa trắng lay động khắp nơi, không biết có phải do hôm nay nhìn quá nhiều màu trắng hay không mà ta cảm thấy chúng vô cùng chói mắt, trong phút chốc trước mắt bỗng mơ hồ, chỉ cảm thấy không nhìn rõ được bất cứ vật gì.
Phía sau truyền tới tiếng then cửa đóng lại, ta thoáng kinh hãi xoay người lại nhìn, đó là cánh cửa hông từ bên trong điện thông ra hướng đình viện, cũng không lớn, không biết được làm bằng loại gỗ gì mà những hoa văn trạm trổ tinh xảo phức tạp bên trên cũng không xua đi được cảm giác rắn chắc nặng nề, then cửa lại càng dày cộp nặng trịch, lúc hạ xuống tạo thành một âm thanh vô cùng ngột ngạt khó thở.
Người đóng cửa là một nội thị mặc đồ tang trắng, nhìn thấy ta hắn cũng không nói gì, chỉ cúi đầu lui ra. Từ Bình đứng bên cạnh vẫn túm chặt cánh tay ta không buông.
Ta hít vào một hơi, nhẹ giọng nói: “Từ Bình, đau.”
Từ Bình lập tức buông tay, có tiếng bước chân nho nhỏ vọng tới, ta và Từ Bình đồng loạt ngẩng đầu lên.
Người bước ra là công chúa Cảnh Ninh và Tiểu Tú, ta đã lâu không gặp công chúa Cảnh Ninh, đối mặt chính là sửng sốt.
Công chúa Cảnh Ninh từ trước đến giờ phong thái luôn thướt tha mềm mại, gót ngọc yểu điệu thanh tao, hiện tại toàn thân một màu tang phục trắng càng có vẻ mong manh như liễu đón gió nhưng bước chân hoảng loạn cùng sắc mặt trắng bệch không giấu được vẻ kinh hãi tột độ khiến người ta không cách nào liên tưởng được đến dáng vẻ thiên kim ngàn vàng lúc trước.
Ngay cả ta cũng phải bật thốt lên: “Làm sao vậy?”
Công chúa Cảnh Ninh không đáp lại ta, ánh mắt hoảng hốt sợ hãi rơi lên chiếc áo khoác trên người ta, năm ngón tay đang vịn ở cổ tay Tiểu Tú siết chặt, tựa hồ muốn bẻ gãy cả cổ tay Tiểu Tú.
“Từ tướng quân đâu? Ngài ấy đi rồi sao?”
Từ Bình khom người: “Tướng quân đến thiên điện gặp nhị hoàng tử.” Lúc nói chuyện một tay để ở sau lưng, vẫn nắm chặt tấm áo choàng lông trắng kia.
“Ngài ấy thật sự đi gặp Tử Cẩm…” Cảnh Ninh lẩm nhẩm.
“Công chúa đừng quá lo lắng, chi bằng hãy nghỉ ngơi một lát đi.” Từ Bình đáp lại, giơ tay ý bảo Tiểu Tú đỡ nàng ấy qua ghế dựa bên cạnh.
Tiểu Tú toàn thân run rẩy, bước chân hỗn loạn, ta thấy vậy không dằn lòng được đang định bước lên giúp nàng ấy một phen thì đột nhiên bên trong điện truyền ra một tiếng hét thảm thiết, âm thanh thê lương hòa trong tiếng tụng kinh đều đều không dứt càng khiến cho người ta cảm thấy thất kinh hồn vía.
Ta sửng sốt hỏi: “Ai vậy?” chân đã theo bản năng muốn chạy sang đó.
Từ Bình giữ chặt ta lại: “Đừng đi!”
Lại một tiếng kêu sợ hãi thất thanh vang lên, nhưng ở ngay bên tai, Tiểu Tú khóc nức nở: “Công chúa! Công chúa! Không xong rồi! Công chúa ngất rồi.”
Ta tiến lên hai bước cúi đầu nhìn.
“Ngươi muốn làm gì?” Tiểu Tú lật đật đẩy mạnh ta ra khiến ta lảo đảo, Từ Bình nhanh chóng đỡ lấy ta, không kịp nói lời nào chỉ tức giận liếc Tiểu Tú, cứ như vậy một hồi, công chúa Cảnh Ninh đáng thương đã nằm sóng xoài trên mặt đất lạnh như băng.
“Ta biết y thuật, để ta xem cho nàng ấy.” Ta giải thích với Tiểu Tú một câu rồi ngồi xổm xuống bắt đầu kiểm tra tình trạng của công chúa Cảnh Ninh, may mà mạch tượng ổn định, sắc mặt tuy nhợt nhạt nhưng cũng không toát mồ hôi lạnh hay có biểu hiện gì khác thường, chỉ là bị sợ hãi quá mức mà thôi.
“Không có ai sao? Đỡ nàng ấy lên giường nằm đi, nằm trên mặt đất như thế này sẽ bị cảm lạnh.” Ta đứng lên nói.
Vừa nói xong, bên trong có người hốt hoảng chạy ra, chính là nội thị đã đóng cửa trước đó, một thân quần áo trắng tung tóe máu tươi, hai tay cũng đầy máu, từng giọt từng giọt nhỏ trên mặt đất.
Ta hít một hơi lạnh, lại nghe thấy hắn hét chói tai: “Không xong rồi, hoàng thượng người… người…”