Vân Kỳ định đón lấy tay ta nhưng Tử Cẩm không buông, cứ nửa ôm nửa kéo đem ta ra ngoài, bàn tay dính máu kia cách áo khoác để trên lưng ta, cảm giác ngực vẫn còn nghẹn lại không thể hít thở bình thường khiến cả người ta không còn chút sức lực, mỗi lần hít vào thở ra đều khiến lồng ngực đau thắt lại, nếu Tử Cẩm không giữ chặt ta có lẽ ta đã trượt thẳng xuống đất.
Vân Kỳ mở cửa, Từ Bình ở bên ngoài, một tay còn đang giơ cao như động tác chuẩn bị gõ cửa tiếp, nắm tay suýt nữa rơi trên mặt Vân Kỳ. Nhìn thấy bộ dạng của ta, Từ Bình đỏ hoe mắt, bước lại gần thì bị Vân Kỳ ngăn lại:
“To gan, Nhị hoàng tử ở đây, đừng làm càn”. Trước đe dọa sau khuyên nhủ, một câu đổi hai thái độ.
Trong lúc Vân Kỳ ngăn cản Từ Bình, Tử Cẩm đã đưa ta ra đến cửa, Vân Kỳ trở tay khép cửa lại, Tử Cẩm đưa mắt ý bảo hắn rút kiếm đứng ở cửa có ý định không cho bất kỳ kẻ nào đi vào.
Từ Bình lui về sau từng bước, quỳ gối xuống, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào ta: “Nhị hoàng tử, tướng quân dặn ta phải trông chừng Tiểu Nguyệt.”
Tử Cẩm không đáp, chỉ quay đầu nhìn về phía cửa lớn đang đóng chặt nơi để linh đường.
Ta cũng quay lại nhìn, điện bên trong trần cao cửa rộng tường dày như một không gian bịt kín mít, bây giờ ra gian ngoài, mỗi khung cửa sổ giấy lụa trắng đều lộ ra ánh đèn lửa đỏ như máu, công chúa Cảnh Ninh chưa tỉnh được để nằm trên một chiếc ghế tựa dài trong góc, Tiểu Tú quỳ sát bên chân nàng, mặt cô ấy áp dưới đất run rẩy, viên nội thị người đầy máu kia không biết đã đi đâu, Tử Cẩm lẳng lặng nhìn mọi thứ trong giây lát, không nói cũng không cử động, mãi tới khi trước cửa sổ xuất hiện một cái bóng dài, tay cầm trường kích, bất động như núi.
Là sư phụ!
Cho dù ánh lửa chập chờn khiến hình bóng đó trở nên mơ hồ không thực thì vẫn mang theo sự mạnh mẽ không thể tưởng được, khiến cho không khí chết chóc đáng sợ trong điện cũng thay đổi, trong chớp mắt nước mắt ta lưng tròng, ngay cả Tử Cẩm cũng có sự biến hóa rất nhỏ trên mặt.
Lúc này ta mới phát hiện, từ khi Tử Cẩm xuất hiện bên trong điện, một khoảng thời gian vẻ mặt hắn vẫn không hề thay đổi, vẫn một vẻ mặt cứng ngắc, trước đó do ta quá hoảng sợ nên không chú ý, hiện giờ trên mặt hắn có sự thay đổi mới cảm nhận được.
— chẳng lẽ Tử Cẩm đang sợ hãi?
Ý nghĩ vớ vẩn ấy tự nhiên xuất hiện trong đầu lại khiến ta sợ run lên, tiếng trầm thấp của sư phụ ngoài cửa vượt lên trên tất cả âm thanh.
“Từ Trì phụng lệnh đóng giữ ở linh đường, Hoàng tộc bên ngoài, nếu tối nay ai có can đảm bước vào linh đường là tội làm phản, chém!”
Có tiếng người gào thét: “Ngươi mới chính là kẻ làm phản! Vì sao Hoàng thượng và Đại hoàng tử không xuất hiện? Vì sao Cấm vệ quân dám to gan ngăn cản hoàng thân trước tiền đường, ngươi muốn tạo phản sao?”
Tử Cẩm nghe tới đó đột nhiên đi hướng ra cửa, bàn tay giữ trên lưng ta cũng buông lỏng, ta nhân cơ hội này giãy ra, chạy nhanh tới cạnh cửa.
“Tiểu Nguyệt!” Từ Bình nhanh chóng nhảy đến sau ta, một tay đè bả vai ta lại, giọng cực nhỏ: “Không được mở cửa, cô không thể ra ngoài.”
Cửa bị đóng kín, ta cũng biết mình không ra được nhưng chỉ cách sư phụ một cánh cửa cũng sức lực tăng thêm, ta dùng mười đầu ngón tay ra sức bấu chặt lấy hoa văn trên cửa, chết cũng không muốn buông ra. Từ Bình lắc đầu, ý nói ta không được lên tiếng, lại dùng sức muốn mang ta ra khỏi cửa, nước mắt ta ngập trong hốc mắt nhìn huynh ấy, lắc đầu nói với giọng khàn khàn:
“Từ Bình, đừng kéo ta, ta không đi ra ngoài, ta chỉ đứng ở đây thôi.”
Tiếng sư phụ ngoài cửa lại truyền tới.
“Vương gia tuy là hoàng thân nhưng vẫn là ngoại thích*, không phù hợp để tiến vào linh đường theo quy củ tổ tiên, xin thứ cho Từ Trì đắc tội.”
(Ngoại thích: người thân bên ngoại)
Vương giám quân hừ lạnh: “Khá lắm, hay cho câu đắc tội. Từ tướng quân đã định giết Vương quốc cữu và người của ta không khác gì thái rau còn nói được câu đắc tội?”.
Im lặng, không ai trả lời hắn.
Vương giám quân lại rít gào: “Từ Trì, nếu ngươi không tránh ra chính là tự ý giam cầm hoàng tộc, chính là tạo phản!”
Ta căng thẳng tới mức cả người cứng đờ, bóng dáng ngoài cửa sổ vẫn không nhúc nhích, như đã hóa thành pho tượng đá.
Vương giám quân không được đáp lời, giận dữ nói: “Giỏi, giỏi! Giỏi cho Từ Trì, ngươi đưa một trăm người tới ngăn cản hơn một ngàn ngự lâm quân? Ngươi không muốn sống nữa phải không?”
Cách ô cửa khắc hoa văn được bao bằng lụa trắng, ta nhìn ngón tay sư phụ nắm ở trường kích hơi động đậy. Ta tuyệt vọng, lại chợt nhớ tới một chuyện khủng khiếp, không dám nhìn Tử Cẩm mà cố gắng nói thật nhỏ, hỏi Từ Bình.
“Những người khác đâu? Không phải Đại hoàng tử ở bên trong linh đường sao? Không lẽ ngài ấy cũng…”
Từ Bình cũng như Vân Kỳ, lấy tay che miệng ta lại.
“Ngự lâm quân, tiến lên cho ta!”
Một tiếng hét to, rồi những tiếng hò hét đáng sợ từ bốn phương tám hướng truyền tới, tiếng tụng kinh văng vẳng xa xa biến mất từ lâu, toàn bộ đều chấn động, ta cất tiếng gọi từ trong kẽ tay Từ Bình, nhưng huynh ấy đã lôi ta ra khỏi cửa, ta vẫn cố chấp muốn ở lại cạnh cửa, tuyệt vọng giãy dụa làm móng tay ta tét ra, đau đớn và máu hòa lẫn vào nhau. Kéo được ta tới một góc sáng sủa, Từ Bình mới nhìn thấy máu trên tay ta, giọng đầy vẻ hối hận nhưng không có ý định buông tay: “Xin lỗi Tiểu Nguyệt, nhưng ta là bất đắc dĩ, cô phải ngoan ngoãn nghe lời, đừng khiến tướng quân bị phân tâm.”
Ta bị hắn giữ chặt, chỉ có thể dùng ánh mắt chăm chú nhìn ánh lửa khi sáng khi tối, bóng dáng nơi cửa sổ đã biến mất, chỉ còn một mảng màu sậm dính lên trên lụa trắng, loang ra thành những hình thù loang lổ.
Ta biết đó là gì, là máu! Tất cả đều là máu!
Tiếng binh khí va vào nhau cùng tiếng kêu thảm thiết liên tục truyền tới tai ta, cảnh vắng lặng bên trong điện càng làm tăng thêm sự đối lập với tiếng hỗn loạn bên ngoài điện, ta giống như đứng giữa chiến trường địa ngục, lại như cách nó một lớp màng mỏng manh mà lại cứng rắn nhất trên đời, gần trong gang tấc mà lại xa như biển trời.
Bên tai vẫn như còn văng vẳng giọng sư phụ: “Nguyệt Nhi, muộn như vậy còn tiến cung, nàng không biết sợ sao.”
Ngực ta đau thắt, ruột gan như cuộn chặt lại, bỗng nhiên cực kỳ hối hận. Sư phụ nói rất đúng, ta không nên tới, ta nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh người là tốt lắm rồi, ta nghĩ chỉ cần ta ở bên cạnh người thì cho dù có chuyện gì phát sinh cũng không sao, nhưng sự thật là, ta chỉ là gánh nặng cho người, đối với sư phụ mà nói, là một gánh nặng nhất trên đời.
Ta nhắm mắt lại, không còn bất kỳ giãy dụa nào, nước mắt liên tục rơi xuống, rơi trên tay Từ Bình, hắn như bị bỏng, lập tức thu tay lại: “Tiểu Nguyệt…”
Cuối cùng ta cũng được tự do, nhưng không lao tới hướng cửa mà chỉ cúi đầu, yên lặng đưa tay quệt nước mắt. Khóc có ích lợi gì đâu? Thảm kịch đã xảy ra, mặc dù ta không biết nguyên nhân, nhưng tiếng binh khí ngoài linh đường cùng những tiếng rên la kia đủ để nói lên tất cả, cho dù rất nhiều nước mắt cũng không thể khiến những người đang chết đi kia quay lại được, cho dù nhiều nước mắt hơn nữa cũng không đổi lại được cảnh thái bình.
“Sợ sao?” Tử Cẩm đi tới, ngồi xuống bên cạnh ta.
Ta nhìn hắn, ánh mắt nhìn một người xa lạ.
“Vẫn lo lắng cho sư phụ nàng?”
Ta không nói lời nào, chỉ rút những ngón tay đang chảy máu vào trong tay áo, hai tay nắm chặt lấy nhau.
Từ Bình đứng sau ta, lo lắng nhìn từng động tác của Tử Cẩm.
Tử Cẩm lại nói: “Không cần lo lắng, lúc ở Bắc Hải, lần đầu tiên ta đối đầu với quân Liêu, Từ Trì một mình một ngựa xông vào đầu tiên, nơi trận địa của địch mà hắn như sấm sét phong ba xông vào, giết từ sáng sớm đến hoàng hôn, bao nhiêu tướng địch chết dưới trường kích của hắn, chiến trường máu chảy thành sông, cuối cùng không còn một tên giặc Liêu nào còn sống sót. Ta nhìn hắn cưỡi ngựa trở về, nhìn hắn đem trường kích đẫm máu kia ném cho một tên thân binh, khi ta xuống ngựa, hắn còn giúp ta.”
Tử Cẩm chậm rãi kể chuyện chiến sự của sư phụ khi ở Bắc Hải, giọng đều đều trái ngược với sự hỗn loạn, ầm ĩ bên ngoài cửa sổ càng tăng thêm cảm giác kỳ dị.
Ta im lặng nhìn hắn, không nói một lời.
Tử Cẩm ngẩng lên, đón nhận ánh mắt ta, nói ra câu cuối cùng trong đêm này: “Tay hắn rất vững vàng. Ngày đó giết nhiều người như vậy hắn không hề nương tay, yên tâm đi Tiểu Nguyệt, có Từ Trì ở đây thì không ai có thể bước vào nơi này.”