Thú Nhân Bộ Lạc Chi Ngã Thị Nam Nhân

Chương 27: Chương 27




Kỳ thật hắn cũng không phải lợi hại gì, chỉ là quen với thế giới này, có cái nhìn thoáng qua về thiên nhiên thần kỳ.

Trong rừng rậm cái gì cũng tồn tại, có sinh cơ cũng có nguy cơ. Cho nên lúc Beatrix hơi sợ hãi nói cho hắn biết, loại hoa xuân màu tím này sẽ làm cho thú nhân toàn thân vô lực trong một đoạn thời gian, chỉ có thể nhận xâm lược, về sau ngàn vạn lần đừng đụng loạn, hắn trong lòng mừng thầm. Đừng đụng loạn ư? Thứ tốt như vậy không lợi dụng quả thật chính là có lỗi với bản thân. Các thú nhân quả nhiên đơn thuần quá mức, có thần vật bậc này không lấy mà đánh địch ngược lại e sợ tránh không kịp, thế không phải quá tiện nghi cho hắn sao?

Cẩn thận phết phấn hoa lên thịt nướng, White quả nhiên trúng chiêu, gã vừa thấy là thịt nướng Lục Sướng tặng, ngay cả ngửi thử cũng không đã trực tiếp ăn vào. Kỳ thật cho dù gã có ngửi phỏng chừng cũng không phát hiện cái gì, nguyên nhân bởi Lục Sướng muốn che giấu mùi phấn hoa, bất chấp tất cả, nêm hàng loạt gia vị vào, chút gia vị hắn đưa theo từ thế giới kia phỏng chừng hết sạch toàn bộ rồi.

Bất quá hiệu quả tuyệt hảo. Lúc này White đang mang vẻ mặt đau thương tê liệt ngã xuống mặt đất, nhắm mắt chờ chết.

“Này.” Đá đá thân hình cực đại trước mắt, lông mày Lục Sướng sắp nhăn thành một nùi rồi, không phải chỉ chịu chút phấn hoa có hiệu quả gây tê thôi sao? Có cần giả thành bộ dáng sắp chết tới nơi rồi như vậy không?

“Đừng giả chết nữa.” Giọng lãnh đạm vang lên.

“Ta ~~~ ta không có khí lực, thật sự sắp chết sao?” Giọng White run rẩy vang lên, trên trán tràn đầy mồ hôi tinh mịn, môi trắng bệch, mắt thấy như sắp ngỏm.

Nếu không cẩn thận xác nhận với Beatrix, loại hoa này chỉ có hiệu quả gây tê, sẽ không tạo di chứng gì đối với thân thể, hắn thật sự sẽ nghĩ White trúng độc luôn rồi.

“Ra loại hoa phấn này sẽ làm ngươi chết a…” Lục Sướng lấy ra đóa hoa trong ngực đặc biệt lắc lắc trước mặt, vô cùng cố ý lại làm gã hít vào một ít phấn hoa.

“A? Ra là ta là không cẩn thận ngửi phải phấn hoa này a! Làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng toàn thân vô lực là sắp chết chứ.” Tinh thần lập tức tốt lại, không ra mồ hôi nữa, môi cũng khôi phục màu hồng nhuận.

Lục Sướng nhẹ nhàng nhíu mi: “Ngươi hình như quên mất tình cảnh của mình hiện tại rồi hả, không sợ ta ——”

Cố ý kéo dài âm cuối cùng, cầm lấy mã tấu trong ngực đặc biệt vẽ vẽ trên mặt, thật tà ác.

Trực giác nói cho White thứ chói lọi này có thể gây tổn thương tới thân thể của mình, gã nơm nớp lo sợ nói: “Ngươi… muốn làm gì?”

“Ta không muốn làm cái gì cả.” Lục Sướng lưu loát đứng dậy, thu hồi mã tấu, lấy ra một cái chén đá, dưới đáy chén đá lót một mảnh da rắn nhỏ, màu ngân bạch, White thấy mà đau lòng. Lục Sướng để chén đá xuống dưới cằm White: “Ta chỉ là muốn lấy một chút nọc độc của ngươi thôi, có cho không?”

“Cho cho cho!” Ai oán nhìn thoáng qua cái chân Lục Sướng sắp đạp lên lưng gã, thay vì để cho người khác động tay, còn không bằng tự giác một chút vậy. Còn hơn cái đám dã thú bốn chân cậy mạnh kia, gã thật sự thông minh hơn nhiều lắm.

Sau khi lấy hết độc xà, White tận mắt nhìn Lục Sướng dùng tơ nhện trói gã thành cái bánh chưng, treo lên một thân cây ở góc xa, muốn cũng không động đậy được.

Làm xong việc này, Lục Sướng lại nhớ tới thứ hắn vừa nãy đùa nghịch trong tay dưới tàng cây. Vốn lúc tính kế White, hắn nghĩ phải hung hăng giáo huấn gã một phen, cho gã hối hận cả đời vì những chuyện đã làm trước đây. Nhưng đến lúc đó, hắn ngược lại không hạ thủ được. Không phải hắn mềm lòng, mà là cảm thấy không cần. Mục đích nguyên bản hắn làm những thứ này chỉ vì muốn ra oai phủ đầu, làm cho đám thú nhân đó tuyệt đối không còn ý niệm động tay động chân với hắn trong đầu, White hiện tại đã bị giáo huấn, cũng đủ rồi.

Nghĩ đến White rõ ràng là lén lẻn vào, nhưng tới bên người hắn không hề đánh bất ngờ mà chỉ chào hỏi, điều này làm cho Lục Sướng rất muốn cốc đầu gã rồi hỏi, ngươi chào hỏi lớn tiếng như vậy, lén lẻn vào còn có ý nghĩa gì nữa? Như vậy thì công sức hắn ngay từ đầu thiết hạ bẫy cảnh giác người bên ngoài tới gần còn ý nghĩa gì nữa! Còn nữa ngươi rốt cuộc là ngốc tới cỡ nào a? Một miếng thức ăn do người rõ ràng không có ý tốt đưa qua, ngươi há miệng liền ăn, đến tột cùng là người ngây thơ tới trình độ nào mới như thế?

Người này với cái gã White lúc trước lén lút chạy tới chiếm tiện nghi hắn kia, quả thật chính là hai người.

Kỳ thật Lục Sướng không biết, lén lút là bản năng của White, gã làm chuyện gì cũng đều thích len lén lui tới, không thích lộ mình dưới ánh mặt trời. Nhưng tính cách y thật ra vô cùng tinh khiết thiện lương vô hại, nếu không ngày đó cũng sẽ không bị một đám thú nhân bắt nạt thảm thiết đến độ ấy. Về việc làm trước đó đối với Lục Sướng, theo gã biết ở đây căn bản không phải chuyện xấu gì, mà là thủ pháp làm giống cái vui vẻ, các giống cái khác rất thích nước dãi của gã, gã chủ động dâng lên lần đầu tiên đó, đáng tiếc nịnh nọt sai người.

Chống lại ánh mắt tội nghiệp của White, Lục Sướng bỗng nhiên có cảm giác mình như đang bắt nạt kẻ yếu. Ai… Hiện tại thật không biết rốt cuộc ai mới yếu.

“Xem ra ngươi đã hết thủ đoạn rồi.” Một giọng nói bỗng nhiên vang lên phía sau, làm cho Lục Sướng bất giác dựng đứng lông tơ.

Rick ở một bên chứng kiến một hồi lâu rốt cuộc cũng lên sân khấu, hắn thả chậm cước bộ đi đến trước mặt Lục Sướng, đảo qua khuôn mặt tuấn tú của hắn, lúc này mới nói: “Là giống đực bộ lạc chúng ta quá ngu ngốc sao? Thế mà lại rơi vào bẫy đơn giản như vậy? Ta nghĩ không phải, mà bởi vì bọn họ trời sinh thích dùng sức vóc giải quyết vấn đề, đối với tiểu kỹ xảo cho tới bây giờ chưa từng trải qua, không ngờ lại rơi đài ở đây. Không giống ngươi, không giống với thú nhân bọn họ, ta là nửa thực vật, cũng coi như là nửa dã thú, ta khi bắt con mồi, thích nhất là bố trí trước, chờ chúng tự mình mắc câu.”

Lời này, rõ ràng là đang cảnh cáo, mớ tiểu kỹ xảo đó hắn khinh thường. Lục Sướng chăm chú nhìn hắn một hồi lâu, lúc này mới trả lời: “Ta vốn cũng không trông cậy mấy thứ này có thể khống chế ngươi. Tơ nhện là để đối phó với đám vị thành niên không sử dụng công cụ, thịt nướng là để đối phó White, về phần ngươi…”

“Muốn kéo dài thời gian chờ Leo trở về sao?”

“Ta không định làm vậy, sở dĩ lần này Leo để lại một mình ta, chỉ vì chứng minh với mọi người, một mình ta cũng có khả năng, cho nên đối với phó ngươi, không cần người khác.”

“Ồ? Vậy ngươi định làm gì đây?” Mắt phượng hẹp dài thùy dưới, trong giọng nói tràn đầy thờ ơ.

“Ta không định làm gì hết, chỉ là ta có nghe nói một chuyện, hôm nay muốn thử xem thôi.”

“Chuyện gì?” Rick không tin, hắn cảm thấy Lục Sướng chỉ đang kéo dài thời gian, nhưng Leo bây giờ còn ở quá xa, không kịp chạy về. Hắn nhẹ nhàng liếm môi dưới, rảo bước tiến lên từng bước về phía Lục Sướng. Thứ mà hắn muốn, cho tới giờ đều sẽ không từ thủ đoạn đoạt tới tay!

Lục Sướng cười, cố ý lấy ra một cái gì đó nho nhỏ trong túi, nói: “Ta nghe nói, hơn tất cả thú nhân, ngươi có một nửa thân thể thực vật, sẽ sợ lửa nhất.”

Nhẹ nhàng ấn cái nút, cái bật lửa nho nhỏ phụt ngọn lửa, nảy ra trước mặt Rick. Lục Sướng thật hiếm khi thấy, khuôn mặt Rick luôn luôn bình tĩnh, có chút cứng lại.

Bất luận lợi hại cỡ nào, ở trước thiên địch sẽ đều có chút hứa sợ hãi, cho dù lửa này chỉ nhỏ xíu có một chút, đây là bản năng. Huống gì, Lục Sướng không định chỉ dùng chút lửa đó để đối phó Rick, ở bên người hắn, chồng chất từng bó lớn vật dẫn cháy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.