Thú Nhân Chi Cổ Sát Thủ Xuyên Việt

Chương 69: Chương 69: Hữu duyên




69. Hữu duyên

Edit: An Braginski

Tiếp tục đi nửa ngày đường, lần này có Utherus dẫn đường, sau khi trời tối, Vô Tình nhanh chóng tìm được một nơi để qua đêm, là một nơi cạnh bờ nước kiểu hắn thích, đây hẳn là hạ du của thác nước hồi sáng kia. Đường bọn họ đi là một trong những con đường rời núi.

Đúng vậy, Vô Tình cuối cùng quyết định đi theo đường hướng đến Thượng Kinh, vách núi Đoạt Hồn cũng ở gần đó. Kỳ thật nếu bọn họ trực tiếp vượt qua Thiên Vân sơn sẽ đến Thượng Kinh nhanh hơn, nhưng Vô Tình tính đến việc con đường này hắn chưa bao giờ đi qua, chỉ là biết phương hướng đại khái mà thôi, còn nữa, hắn rời khỏi nơi này hai năm, thế giới bên ngoài đã như thế nào rồi, hắn cần thu thập thêm tin tức.

Trong thế giới nằm cũng trúng tên này, võ công không cao không đáng sợ, không biết gì mới đáng sợ nhất.

Nhóm lửa xong, Vô Tình lấy ra thịt rắn còn từ trưa đặt lên lửa. Hắn không kén chọn đồ ăn, chỉ cần ăn không chết người là hắn có thể chịu được, đương nhiên nếu có thể ăn đồ ngon thì hắn cũng sẽ không bạc đãi chính mình. Chỉ là vừa nghĩ đến tiêu chuẩn dinh dưỡng của Utherus đối với đồ ăn, hắn liền không biết nói sao – như thế, phải có bao nhiêu tiền mới nuôi được một con báo tốt như Utherus nhỉ, huống chi yêu thú cũng không phải cứ có tiền là mua được! Cũng may mà Utherus tỏ vẻ y chấp nhận được đồ ăn bình thường, bằng không hắn thế nào cũng phải đau đầu vì lo chuyện sau khi rời núi thì cho Utherus ăn gì......

‘Utherus, trông lửa giúp nha, ta đi tắm rửa một cái.’ Lúc trưa giúp Utherus tắm, quần áo bị làm ướt một ít, vốn định tắm cho Utherus xong thì mình cũng tắm luôn, không ngờ giữa chừng có người xông đến. Hiện tại dù quần áo ướt đã hoàn toàn khô rồi, Vô Tình vẫn muốn đi tắm rửa cho sạch.

‘Được, đúng rồi, A Tình mặc quần áo này đi, giờ trời lạnh hơn rồi, đây là cha ngươi làm riêng cho ngươi.’ Nói rồi Utherus liền ngậm lấy một bộ trang phục mùa thu đưa đến tay Vô Tình. Hôm nay lúc ban ngày, tuy rằng Utherus nghe không hiểu người dị tộc kia và A Tình nói gì, nhưng y không thích ánh mắt người kia nhìn bảo bối nhà mình, trong ánh mắt đó không tràn ngập sự tìm tòi nghiên cứu thì còn là thứ gì khác nữa.

Nếu y không phán đoán sai, người dị tộc kia hẳn được coi như sinh vật giống đực dị tộc! Sao hắn có thể nhìn giống cái của mình như vậy? Nếu không phải A Tình không cho, y đã sớm xông lên cho hắn một móng vuốt!

Đồng thời, Utherus cũng bắt đầu ý thức được bảo bối nhà mình mặc đồ rất mỏng, như vậy chẳng những dễ bị cảm lạnh, còn dễ bị người có ý xấu nhìn. Bảo bối là của mình, y phải giấu kỹ mới được, có nhìn cũng chỉ mình y được nhìn!

Nhận quần áo Utherus đưa cho, Vô Tình xem kỹ: Đây là một bộ quần áo trắng, viền quanh một vòng lông mềm cũng màu trắng, chất vải và đường may đều là thượng đẳng. Không thể không nói phụ thân của hắn rất có lòng với hắn. Rõ ràng hắn xa họ từ khi còn nhỏ như vậy, sau khi trở về ở cùng họ cũng không bao lâu, huyết thống đôi khi thật thần kỳ.

Cởi quần áo trên người, Vô Tình đắm mình xuống nước. Nước suối mùa thu đã tương đối lạnh, nhưng cũng không đến nỗi tắm một lần đã sinh bệnh.

Utherus không chớp mắt nhìn da thịt như bạch ngọc của bảo bối nhà mình lộ ra trong không khí. Y đã cực kỳ quen thuộc với thân thể đó, nhưng vẫn cảm thấy nhìn bao nhiêu cũng không đủ. Đương nhiên nhìn không đủ, y đã gần một năm chưa hề nhìn thấy, càng huống chi đó là một năm sau khi hai người thật sự phát sinh quan hệ.

Thân thể mĩ lệ kia dưới ánh trăng chiếu rọi dường như tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, thật dịu dàng, thật thần thánh. Utherus bỗng nhiên cảm thấy bạn đời của mình có gì đó không giống trước đây, cụ thể không giống chỗ nào thì y không thể nói rõ được, thế nhưng là thay đổi theo hướng tốt, Utherus biết điều đó.

Kỳ thật rất nhiều sự thay đổi của Vô Tình có thể thấy rõ ràng, rõ ràng nhất chính là chiều cao, cao hơn hẳn so với trước kia; tiếp theo chính là làn da, trắng, nhưng so với trước kia trông khỏe mạnh hơn; còn có đôi mắt kia, trở nên đen hơn, sáng hơn.

Trong mắt Utherus, chỉ thấy bạn đời nhà mình càng ngày càng đẹp, càng ngày càng khiến người ta không dời mắt được. Y quả nhiên nhặt được một bảo bối lớn. Đương nhiên, nhìn thấy cảnh sắc mê hoặc như thế cũng khiến Utherus rất buồn bực, vì chính y không thể biến trở về hình người.

Muốn ôm hắn, muốn đặt hắn trên giường để yêu thương thật nhiều, muốn từng thời từng khắc ôm hắn vào lòng, chỉ tiếc – Utherus cúi đầu nhìn móng vuốt của mình, buồn bực vùi đầu cào đất. So với không có, có được, thấy được mà ăn không được đau khổ hơn nhiều.....

Vô Tình nhìn về phía bờ, liền nhìn thấy một con báo đang cố gắng đào hố, thật giống bộ dáng động vật nào đó đang đào hố giấu xương, khiến hắn không thể không hoài nghi, tổ tiên của Utherus có phải rất gần gũi với động vật nào đó ấy không.

Đột nhiên cảm giác được có cái gì đó đến gần, Utherus cảnh giác xoay người nhìn, rất nhanh, một người liền xuất hiện trong tầm mắt y. Đây không phải là người hôm nay ban ngày bọn họ gặp phải kia sao?

“Ồ – báo đen, sao ngươi lại ở đây, chủ nhân của ngươi đâu?” Bạch Lăng Thiên theo ánh lửa lại đây, vừa đến gần, phát hiện hóa ra là người quen, có chút mừng rỡ.

Hắn hôm nay lòng vòng trong rừng nửa ngày, cũng không sao tìm được đường. Phía đông? Đi theo hướng mặt trời hẳn là không sai đi? Hắn nhớ đại hội tông môn mười năm trước, hắn hình như cũng là vì không tìm được đường mới không vượt qua. Lần này hắn còn cố ý lên đường trước nửa năm, vì không muốn lại bỏ lỡ.

‘Rống –’ Utherus nghe không hiểu người tới nói gì với y, tuy rằng đã biết đối phương không có ác ý, nhưng y vẫn cứ không thích người này tiếp cận, huống chi người này còn từng cầm kiếm muốn giết y.

‘Utherus.’ Sớm nhận thấy động tĩnh bên bờ, Vô Tình hô nhẹ một tiếng, không nhìn ra Utherus còn rất bài ngoại nha. Nhưng hắn cũng rất hiếu kỳ, Utherus phân biệt giống cái và nam nhân như thế nào, để hắn nhìn thì hai loại người này không có khác biệt quá lớn.

“A...... Địch...... Địch công tử.” Nhìn người không chút ngại ngùng đi lên từ trong nước, Bạch Lăng Thiên lắp bắp, hắn cảm giác mình xuất hiện hơi không đúng thời điểm. Hơi chột dạ dời tầm mắt, tuy rằng đều là nam nhân, thế nhưng......

“Bạch công tử.” Trong lúc Bạch Lăng Thiên bối rối, Vô Tình đã mặc quần áo đứng ở trước mặt hắn.

“Ha ha, Địch công tử, chúng ta lại gặp mặt, thật đúng là có duyên.” Nhìn nam tử trước mặt một thân áo trắng, Bạch Lăng Thiên thầm khen một tiếng, người này thật sự là yêu tinh một ngày tam biến hay sao, sao chỉ đổi một thân quần áo mà cảm giác hoàn toàn khác trước?

Khuôn mặt tinh xảo của nam tử được lông áo trắng vây quanh, có vẻ dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng khí chất toàn thân lạnh lùng, dưới sự tô điểm của y phục trắng, giống như bạch liên ngạo nghễ nở rộ – có thể nhìn từ xa, mà không thể hái chơi. Cũng là y phục trắng, mặc lên người mình lại cho người ta cảm giác thật là một phiên phiên quân tử, tao nhã.

“Bạch công tử vì sao lại đến vậy, nếu tại hạ nhớ không lầm, Bạch công tử hẳn là muốn vào núi mới đúng.” Vô Tình hỏi, cũng hơi tò mò, vì sao Bạch Lăng Thiên lại xuất hiện ở nơi này. Tuy rằng đều là đi Thượng Kinh, nhưng bọn họ hẳn là không cùng đường mới đúng. Hơn nữa dọc theo đường đi hắn không phát hiện có người theo dõi, chẳng lẽ là thật sự “có duyên”?

“Cái này...... Ta vẫn đi theo hướng mặt trời, sau khi mặt trời lặn lại tự đi một hồi, phát hiện nơi này có ánh lửa liền tới đây......” Bạch Lăng Thiên giải thích nguyên nhân, thuận miệng lại hỏi một câu:“Địch công tử cũng muốn vào núi sao?”

Nghe được Bạch Lăng Thiên nói, khóe miệng Vô Tình lặng lẽ giật một cái – chẳng lẽ đây chính là Lăng Thiên công tử, ngôi sao mới của Thiên Lăng tông, được khen ngợi trên võ lâm? Sao hắn chưa bị người bán đi nhỉ? Cứ hướng có mặt trời là hướng đông sao? Tên này kỳ thật là mù đường phải không......

“Bạch công tử, tại hạ không phải muốn vào núi, tại hạ muốn rời núi; từ lúc chạng vạng mặt trời là ở phía tây.” Mặc kệ nội tâm rít gào như thế nào, Vô Tình vẫn nghiêm trang đáp lại.

“A...... Khiến Địch công tử chê cười, thực không dám giấu diếm, tại hạ đích xác không am hiểu phân biệt phương hướng.” Đối với vấn đề mình đông tây không phân, nam bắc không biệt, Bạch Lăng Thiên vẫn thừa nhận khá thản nhiên.

Không nghĩ tới đối phương thản nhiên như thế, Vô Tình bất giác xem trọng đối phương hơn vài phần. Người xuất thân thân danh môn công tử như Bạch Lăng Thiên, vô luận là địa vị, hay là thân phận đều tài trí hơn người, từ khi sinh ra đã có sự kiêu ngạo từ bên trong. Có thể thản nhiên thừa nhận chỗ thiếu hụt của mình như thế, thật sự là hiếm thấy.

Lại nghĩ đến Thượng Kinh cũng không phải nơi ở của Thiên Lăng tông, không biết Bạch Lăng Thiên một mình một người đi Thượng Kinh làm chuyện gì? Nhưng hiếu kì thì hiếu kì, Vô Tình cũng không định hỏi nhiều. Chuyện của người khác biết thì sao, không biết thì sao? Đột nhiên cảm giác được có cái gì đó đang cọ mình, Vô Tình cúi đầu nhìn, phát hiện Utherus đang ngậm một nhánh cây xiên thịt nướng, dùng đầu cọ mình.

“A!” Vô Tình khẽ cười một tiếng, không để tên này nói chuyện trước mặt người khác, y còn diễn vai động vật, nhập vai triệt để.‘Được, chúng ta trước ăn đã rồi lại nói.’ Một tay tiếp nhận đồ Utherus ngậm đến, một tay xoa đầu lông xù của Utherus, Vô Tình bất đắc dĩ nói. Biết Utherus nghe không hiểu ngôn ngữ ở đây, Vô Tình nghĩ, hay khi nào tìm thời gian dạy cho y.

“Bạch công tử xin cứ tùy ý.”—thuận miệng bỏ lại một câu, Vô Tình cùng Utherus quay lại bên đống lửa. Bạch Lăng Thiên với mình chẳng qua là người xa lạ bèo nước gặp nhau mà thôi, hắn muốn sao cũng không liên quan tới mình. Thật may là trước khi Bạch Lăng Thiên xuất hiện, mình đã lấy những thứ muốn dùng từ trong không gian ra đây. Vô Tình thư thái ngồi trên đệm da thú, bắt đầu hưởng dụng bữa tối.

Về không gian, trong ấn tượng của Vô Tình, thế giới này còn chưa từng thấy lời đồn về phương diện này, ngược lại là trong thần thoại viễn cổ có ghi lại. Cho nên, sử dụng trước mặt người khác tuyệt đối sẽ khiến người ta kinh ngạc. Nghĩ đến tình huống này, Vô Tình quyết định vẫn là đeo tay nải lên đường thì tốt hơn.

Bạch Lăng Thiên yên lặng ngồi xuống cạnh đống lửa, mặc dù hơi hâm mộ người ta có cái đệm để ngồi. Nhưng hắn cũng sẽ không mạo muội qua đó ngồi, huống chi còn có một con báo rất có địch ý đang theo dõi hắn.

Bạch Lăng Thiên nhìn kỹ cái đệm đối phương dùng, không khỏi âm thầm chậc lưỡi – đây rốt cuộc là tên bại gia tử đến từ đâu, lại dám lấy cái đệm da hổ tốt như vậy ra làm đệm ngồi ở nơi hoang vu dã ngoại này!

Chẳng lẽ người này thật sự là người của tộc ngự thú ư, không phải nói trăm năm trước tộc ngự thú đã mai danh ẩn tích rồi ư? Nhìn một người một báo hòa thuận ăn uống, Bạch Lăng Thiên càng nghi ngờ. Kỳ thật người này cũng không có lạnh lùng như vẻ bề ngoài, nhìn xem, hắn đối xử với báo của mình rất tốt.

Có điều, khi người đối diện đút cho báo ăn, cả bàn tay đều bị con báo ngậm vào miệng, Bạch Lăng Thiên nhìn thấy lại bất giác sợ thay hắn. Cho dù là võ giả thì cũng làm bằng thịt, nếu con báo này không chú ý “két ” một cái, cắn đứt cái tay trắng nõn kia xuống thì làm sao được a......

Đương nhiên, Vô Tình hoàn toàn không có ý thức được cử chỉ của mình kinh người ra sao, thong thả tự mình cho ăn, rửa tay, nghỉ ngơi......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.